Lãnh Tử Tình khoanh tiếp một vòng tròn trên lịch để bàn, sau đó là một khuôn mặt cười của ngày kỷ niệm cũng được, sinh nhật cũng được.
Nhưng, cô vô cùng ảo não, bởi vì nguyệt sự của cô vẫn chưa đến.
Nếu Hoa Bá không nhắc nhở cô, thì cô có lẽ đã sớm quên mất tiêu rồi! Nhưng cái thứ Whisper Hoa Bá mua cho cô ngày ngày ở trong ngăn tủ nhà vệ sinh cười nhạo cô, nỗi lo lắng của cô ngày một tăng lên! Nguyệt sự của cô xưa nay đều rất chuẩn, nếu có cũng chỉ trước một hai ngày, đều rất bình thường! Xưa nay chưa bao giờ chậm đến mấy ngày như lần này!
Kỳ thật, chậm vài ngày cũng là bình thường, nhưng sao cô cứ có một dự cảm chẳng lành vậy?! Lần trước bọn họ làm hình như không phải là thời kỳ an toàn thì phải? Hình như là qua rồi...
“Sao vậy? Mặt nhăn mày nhó gì vậy?” Hoa Bá cắn một miếng táo, bước vào phòng khách, nhìn Lãnh Tử Tình đang ngẩn người trên ghế sô pha.
Ngày tháng hiện giờ anh đã có thể thích ứng được rồi. Mỗi ngày chính là thi thoảng ra ngoài mua đồ ăn, trở về nấu ăn cho Tử Dạ. Một ngày ba bữa, cảm giác giống như người một nhà! Những ngày tháng này từ lâu anh đã mơ ước.
Thông thường, anh an vị ở trong phòng khách chơi điện tử, còn cô thì ngồi ở đó viết truyện. Cô không biết là đã bao nhiêu lần, anh đều nhìn chằm chằm sườn mặt cô đến ngây ngẩn! Dáng vẻ lúc đang làm việc của cô thật sự rất mê người.
Đôi khi, mái tóc dài của cô buông xuống, trông gợi cảm đến vậy, Hoa Bá cảm thấy cuộc sống hiện tại quả thực hạnh phúc đến muốn chết.
Mỗi ngày cô đều sẽ viết truyện đúng giờ, thời gian sẽ không quá dài, bởi vì Hoa Bá sẽ sắp xếp để cô nghỉ ngơi, cũng cấm cô viết truyện buổi tối. Sáng nay vừa dậy, Lãnh Tử Tình lại không viết truyện, ngồi ở đó ngẩn ngơ vì chuyện gì vậy?
“Ồ, không có gì! Hoa Bá, hôm nay em muốn ra ngoài một chút, có được không?” Lãnh Tử Tình đột nhiên bày ra bộ dáng xun xoe nịnh nọt.
Bởi vì Hoa Bá đã quy định rõ ràng, cô phải cấm cung ở nhà đủ một tháng. Chờ đến khi mệnh lệnh của anh được giải trừ, anh sẽ cho cô tự do, đưa cô ra nước ngoài. Kỳ thật, nếu không phải hiện giờ trong lòng cô quá lo lắng, cô cũng sẽ không có yêu cầu như vậy.
“Không được!” Hoa Bá cự tuyệt, để tăng thêm mức độ, còn cố ý cắn hết nửa quả táo, biểu thị trừng phạt!
“Này! Hoa Bá, anh nói có đạo lý không vậy! Anh đây là giam lỏng đó!” Lãnh Tử Tình nóng nảy. Cô sợ nếu đợi vài ngày nữa, giả cũng có thể biến thành thật mất!
“Được rồi, em đi ra ngoài đi! Đi đi để Lôi Tuấn Vũ bắt được em, mang về lột da rút gân em!” Hoa Bá khoa tay múa chân rất hình tượng, dọa Lãnh Tử Tình sợ đến mức rụt cổ lại.
“Không thể nào! Khủng khiếp như vậy sao?!” Lãnh Tử Tình có chút nhụt chí.
“Ông chồng yêu quý của em hiện giờ đã truy nã em khắp toàn cầu rồi! Riêng anh ta đã bay đi Nhật Bản hai lần, chỉ thiếu thuê sát thủ nhổ cỏ tận gốc thôi!” Hoa Bá nói không chút khoa trương. Những lời này đều là sự thực! Ngoại trừ việc thuê sát thủ, Lôi Tuấn Vũ thật sự đã đi Nhật Bản hai lần. Hắn dường như đã vận dụng tất cả quan hệ ở Nhật Bản, lật từng viên gạch để tìm kiếm tung tích hai người.
“Thật hay giả vậy? Hoa Bá? Đừng có dọa người ta như vậy chứ?!” Lãnh Tử Tình bất giác rùng mình.
Hoa Bá ra sức gật đầu với cô, nói: “Anh cũng không muốn dọa em, nhưng đích thực là như vậy! Cho nên, em muốn làm gì, cứ khai thật ra! Chúng ta hiện giờ là cùng hội cùng thuyền, tốt xấu gì cũng coi là đồng phạm ngoại tình...”
“Ai ngoại tình với anh?!” Lãnh Tử Tình ném một cái gối ôm lại, Hoa Bá lập tức bắt được, lộ ra hai hàm răng trắng bóng.
“Này! Tử Dạ! Em và anh đã ở chung...” Anh giơ đầu ngón tay đếm, nói, “ở chung hai mươi ngày rồi! Cho dù là Hoàng Hoa đại cô nương (chỉ cô gái chưa chồng) cũng trở thành hoa tàn liễu lụi rồi!
Huống chi là thiếu phụ mới kết hôn như em chứ!”
“Nói vớ vẩn! Hoa Bá! Anh đừng có nói khó nghe như vậy! Cái gì mà ở chung chứ?!
Chúng ta là bạn cùng phòng! Bạn cùng phòng có hiểu không? Chúng ta hiện giờ gọi là thuê chung! Xấu hổ cho một người hiện đại như anh! Nói khó nghe như vậy!”
Lãnh Tử Tình cố đấu lý, vừa nghe thấy hai chữ ở chung cô liền cả người nổi da gà.
“Thuê chung, vậy được! Tiền thuê đâu? Sao anh không nhìn thấy nhỉ?! Đây là nhà của anh, tiền thuê của em đâu? Đưa đây!” Hoa Bá chìa tay ra với cô, ra vẻ cho cô biết tay.
“Này! Hoa Bá, anh có còn là đàn ông không?! Anh đòi em tiền thuê hả?! Tiền của em hiện giờ còn dám đụng đến, vạn nhất bị hắn tra ra em chẳng phải là tốn công vô ích sao?! Anh đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đó!” Lãnh Tử Tình trợn mắt không dám tin nhìn Hoa Bá, cái người này không phải là hối hận rồi chứ?!
Hoa Bá nghiêm túc tiến đến trước mặt cô, đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó cười xấu xa nói: “Không có tiền phải không? Rất tốt, không có tiền... Lấy” hỉ “gán nợ!”
Nói xong, liền túm tay cô kéo về phòng ngủ...
“Á -- chủ nhà thiếu gia, tha cho tôi đi! Chủ nhà thiếu gia...” Lãnh Tử Tình kêu la ầm ĩ, làm ra vẻ ra sức giãy dụa, phối hợp diễn y như thật.
Bỗng nhiên, Hoa Bá dừng lại, trừng mắt liếc Lãnh Tử Tình, ném cô xuống đất, tức giận nói: “Em còn diễn thật! Mất hứng!”
Chán nản ngồi ở sô pha, tiếp đó cắn tiếp quả táo đang cắn dở...
Lãnh Tử Tình phủi phủi mông, cười cười nói: “Vậy anh là chủ nhà thiếu gia, em không phối hợp với anh, anh vứt em ra ngoài, thì em phải làm sao?!”
“Hừ!” Hoa Bá tức giận ngồi ở đó, tâm trạng anh đều bị cô làm rối tinh rối mù lên!
Cô không coi anh là đàn ông có phải không?!
“Này, giận thật rồi hả! Xem anh kìa, nhỏ nhen như vậy!” Lãnh Tử Tình ngồi đối diện anh, đẩy đẩy chân anh.
Hoa Bá hừ lạnh một tiếng giống như một cô gái nhỏ, dịch chân ra.
Lãnh Tử Tình lại tiến thêm một bước, lại đẩy đẩy chân anh! Anh lại dịch ra!
Cuối cùng, đẩy đi dịch lại, khiến hai người không khỏi phì cười!
Lãnh Tử Tình lúc này mới nghiêm túc nói: “Em thật sự phải ra ngoài mua đồ, rất cần thiết.”
“Muốn mua cái gì, anh mua cho em. Băng vệ sinh cũng mua được, còn có cái gì anh không thể mua chứ.” Hoa Bá xem xét ánh mắt cô.
“Ai da, anh đừng có hỏi!” Lãnh Tử Tình ngượng ngùng nói.
“Không phải là em muốn quay về gặp anh ta chứ?” Hoa Bá đột nhiên nâng cao âm lượng.
“Này! Anh nói gì vậy?! Em ngốc à? Gặp anh ta? Như thế chẳng phải là tự thú... Chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?!” Lãnh Tử Tình vội vàng giải thích, “Em thật sự có thứ rất quan trọng rất quan trọng cần phải mua, chỉ ra ngoài một lát thôi, sẽ quay về ngay!”
“Không được!” Hoa Bá nói dứt khoát, chuyện này căn bản là không thể thương lượng. Vài ngày nữa, sóng gió tạm yên, bên kia anh sắp xếp ổn thỏa, bọn họ sẽ ra nước ngoài! Lần này sẽ đi đường biển. Nếu còn không đi, e là cái tên Lôi Tuấn Vũ kia thật sự có thể tìm ra bọn họ mất!
“Haiz! Thôi được, anh giúp em mua...” Lãnh Tử Tình nhượng bộ. Giọng cô nhỏ đến mức ngay cả cô cũng không nghe được.
“Mua cái gì?” Hoa Bá nghiêng người ghé sát cô, chăm chú lắng nghe.
“Que thử thai! Que thử thai--” Lãnh Tử Tình hét toáng lên.
Nhất thời, nét mặt Hoa Bá cứng đờ...
Bình luận facebook