Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Diệp Tiểu Tịch chạy thẳng về phòng thay đồ. Từ Văn Văn vẫn chờ cô ở đó, thấy cô chạy về thì giật mình hỏi:
- Sao thế này? Tiểu Tịch, quần áo đâu?
Cô không rảnh để trả lời bạn mình, mà vội vàng lấy quần áo của mình trong ngăn tủ rồi chạy vào phòng ngăn để thay ra.
- Tiểu Tịch, rốt cuộc là có chuyện gì? Cái áo cậu khoác kia là của ai?
Từ Văn Văn nóng ruột:
- Có phải cậu bị ai ăn hiếp không?
- … Văn Văn, mình không sao.
Diệp Tiểu Tịch buồn bực:
- Cái váy mình mặc tự nhiên bị hỏng, có người cho mình mượn cái áo khoác choàng tạm ấy mà.
Có điều tí nữa thì cô bị tên đó sàm sỡ luôn thôi.
Diệp Tiểu Tịch không muốn khiến Từ Văn Văn lo lắng, thế nhưng cứ nuốt bồ hòn thế thì cô chẳng cam tâm chút nào.
- Có chuyện đó nữa cơ á?
Từ Văn Văn giật mình:
- May mà cậu gặp được người tốt.
- Anh ta mà tốt cái nỗi gì?
Diệp Tiểu Tịch bực cả mình.
- Người ta giúp cậu còn không tốt nữa à? Đừng bảo là tên giúp cậu còn có ý đồ xấu với cậu nhé?
Từ Văn Văn vội hỏi.
- …
Diệp Tiểu Tịch không biết phải trả lời thế nào nữa.
Đúng là Long Mộ Thần giả mạo kia giúp cô thật, còn về chuyện anh ta có ý đồ xấu với cô hay không… bây giờ cô ngẫm lại thì thấy không giống lắm.
Bởi vì khi Diệp Tiểu Tịch đối mặt với anh ta thì hoàn toàn chẳng có chút sức kháng cự nào. Lúc ấy cô mặc có mỗi đồ lót, anh ta mà làm gì cô thật thì cô đâu thể phản kháng được chứ.
Nhưng cuối cùng anh ta chỉ nhìn ngực cô, không cho cô đi rồi nói mấy câu giỡn chơi mà thôi. À, anh ta còn lừa cô rằng anh ta là Long Mộ Thần nữa. Trừ những việc đó thì hình như anh chẳng làm gì quá đáng…Không đúng!
- Đó là một tên dê xồm, may mà mình chạy nhanh!
Diệp Tiểu Tịch cắn môi rầu rĩ.
Rõ ràng là cô bị bắt nạt, sao có thể nói là không làm gì quá đáng được cơ chứ?
Thù này nhất định phải báo ngay mới cam lòng!
- Không thể nào! Không ngờ buổi sơ tuyển do nam thần tổ chức mà lại có dê cụ trà trộn vào như vậy.
Từ Văn Văn há hốc mồm rồi nói:
- Tiểu Tịch à, mình báo cảnh sát đi.
Diệp Tiểu Tịch nhướn mày. Báo cảnh sát à? Nhưng tên kia lẻo mép như thế, chỉ sợ báo cảnh sát rồi anh ta vẫn đổi trắng thay đen được thôi. Bởi vì… nói đúng ra thì anh ta đã làm gì cô đâu.
- Mình thích tự tay báo thù hơn!
Diệp Tiểu Tịch cắn răng:
- Đúng rồi, mình nhớ cách đây ít lâu cậu mua bình xịt hơi cay phòng yêu râu xanh đúng không? Hôm nay có mang không?
- Mình có mang đây, nhưng cậu định làm thế nào?
Từ Văn Văn hỏi.
Diệp Tiểu Tịch đã thay xong quần áo. Cô cầm áo khoác của Long Mộ Thần trong tay, bỗng nảy ra một ý.
- Chúng ta phải nhanh lên!
Diệp Tiểu Tịch mở cửa phòng ngăn:
- Văn Văn, lần này mình cần cậu giúp!
Bây giờ hẳn là Long Mộ Thần vẫn còn ở đó, dù có đi cũng chưa đi được bao xa, cô vẫn còn cơ hội đuổi kịp anh ta.
…
Hàn Tư Viễn đứng trước cửa một căn phòng. Anh ta đến đưa áo khoác cho Long Mộ Thần.
Mấy hôm trước thì đưa quần, hôm nay thì đưa áo khoác, Hàn Tư Viễn không nhịn được tò mò, rốt cuộc thì Long Mộ Thần gặp chuyện gì vậy? Có khi nào lần sau ngài ấy bảo anh mang cả bộ quần áo đầy đủ đến luôn không?
Anh vừa đi đến cửa thì nghe thấy có người gọi mình.
- Anh gì ơi, anh chờ chút.
Người gọi Hàn Tư Viễn chẳng phải ai xa lạ mà chính là Từ Văn Văn.
Hàn Tư Viễn dừng lại và nhìn cô… mà không, nói chính xác ra là nhìn chiếc áo khoác trong tay cô với vẻ ngỡ ngàng.
Chiếc áo khoác đó quen đến không thể quen hơn, bởi vì nó là của Long Mộ Thần!
Chẳng lẽ chủ tịch nhà mình cởi áo cho cô nàng này sao? Nhìn cũng bình thường thôi mà.
Từ Văn Văn ôm chiếc áo kia bằng hai tay. Khi Hàn Tư Viễn nhìn cô, cô cũng đánh giá Hàn Tư Viễn.
- Là thế này.
Từ Văn Văn nói:
- Ban nãy tôi gặp một cô gái, cô ấy bảo váy của cô ấy bị rách, may mà có một anh tốt bụng cởi áo cứu cánh cho cô ấy. Nhưng bây giờ cô ấy không tiện ra đây cho lắm, bèn nhờ tôi trả áo giùm. Xin hỏi anh có phải là người đó không vậy?
Thì ra không phải cô ấy à?
Hàn Tư Viễn không biết mình nên thất vọng hay nên cảm thấy may mắn nữa.
- Đưa áo cho tôi đi.
Hàn Tư Viễn vươn tay. Nếu đối phương đã không biết thân phận của Long Mộ Thần, thì trợ lý anh đây cũng không khai Long Mộ Thần ra làm gì.
- Anh là người đó thật hả?
Từ Văn Văn hỏi với vẻ hồ nghi.
- Phải, đưa cho tôi là được.
Hàn Tư Viễn lại nói.
Khi anh vươn tay cầm lấy chiếc áo thì Từ Văn Văn đột nhiên giơ tay lên.
Nhân cơ hội chiếc áo khoác che khuất tầm mắt của Hàn Tư Viễn, cô bấm mạnh bình xịt hơi cay giấu bên dưới nó.
Sau một tiếng “xịt” đắng lòng, luồng khí cay rát thốc thẳng vào mặt Hàn Tư Viễn. Anh ta không kịp phòng bị, hứng trọn một đòn, bèn không nhịn được mà quát to một tiếng.
Ngay sau đó, Từ Văn Văn đoạt lấy chiếc áo rồi trùm lên đầu Hàn Tư Viễn.
Từ Văn Văn giở võ mèo cào ra đánh loạn xạ, không hề khách khí với anh ta chút nào:
- Chết đi đồ mặt người dạ thú! Nhìn ăn mặc đàng hoàng thế mà tính cách đồi bại khốn nạn! Dám sàm sỡ con gái nhà người ta này!
Hàn Tư Viễn không mở nổi mắt, yết hầu bỏng rát, chỉ biết ra sức tránh né trận đòn như mưa của Từ Văn Văn.
- Tiểu Tịch!
Từ Văn Văn hô lên.
Diệp Tiểu Tịch xông ra từ góc hành lang.
Diệp Tiểu Tịch biết Long Mộ Thần đã biết mặt mình thì ắt sẽ đề phòng, cho nên cô mới nhờ Từ Văn Văn đi trả áo.
Thực ra Diệp Tiểu Tịch cũng không ngờ là hai người lại thành công dễ dàng đến thế, hơn nữa chưa chắc Long Mộ Thần đã xuất hiện ở đây. Cô vốn chỉ ôm tâm lý ăn may để đi thử một lần thôi.
Nếu gặp Long Mộ Thần thật mà mưu kế thất bại, cô sẽ loa lên gọi người, rồi cùng Từ Văn Văn cáo tội Long Mộ Thần quấy rối hai người.
Ai ngờ anh ta lại dính đòn nhanh như vậy.
Diệp Tiểu Tịch không nghĩ ngợi gì nhiều mà xông đến đánh hội đồng Hàn Tư Viễn với Từ Văn Văn.
Cô giáng một đòn vào ngay giữa bụng anh chàng xấu số.
Hàn Tư Viễn đau đớn ôm bụng ngồi thụp xuống, Diệp Tiểu Tịch vẫn còn chưa hết giận, bèn giật phắt cái áo khoác trên đầu anh ra rồi xốc cổ áo anh lên, định bụng quăng cho vài phát tát.
Thế nhưng chưa kịp vung tay thì cô đã giật nảy mình.
Ai đây?!
- Tiểu Tịch, cậu sao thế? Mau báo thù đi chứ!
Từ Văn Văn vội nói.
Diệp Tiểu Tịch lấy lại tinh thần, bèn lập tức buông tay rồi kéo Từ Văn Văn xoay người chạy thẳng:
- Đi mau đi mau, đánh lộn người rồi!
Long Mộ Thần ở trong phòng nghe thấy tiếng động, bèn mở cửa ra, chỉ thấy Diệp Tiểu Tịch đang chạy trốn.
Anh còn đang lấy làm lạ thì lại thấy Hàn Tư Viễn đang rên rỉ ở trước cửa phòng mình.
Bây giờ thì anh hiểu rồi.
Long Mộ Thần vừa bực mình lại vừa buồn cười. Anh đành để mặc cho Diệp Tiểu Tịch chạy rồi vội vàng đỡ Hàn Tư Viễn vào toilet.
Hàn Tư Viễn rửa mặt cả nửa ngày trời, mắt mũi mới dễ chịu hơn một tí.
- Chủ tịch à, sao mấy cô ấy lại đánh tôi?
Hàn Tư Viễn hỏi với vẻ vừa vô tội lại vừa tủi thân. Anh chỉ đến đưa áo thôi mà, sao tự nhiên lại ăn đập vậy?
- Xin lỗi Tư Viễn.
Long Mộ Thần giải thích rất chi là thành khẩn:
- Chắc hẳn là các cô ấy đánh tôi, nhưng không hiểu sao lại tưởng nhầm cậu là tôi… cậu bị tôi liên lụy đó.
- Sao thế này? Tiểu Tịch, quần áo đâu?
Cô không rảnh để trả lời bạn mình, mà vội vàng lấy quần áo của mình trong ngăn tủ rồi chạy vào phòng ngăn để thay ra.
- Tiểu Tịch, rốt cuộc là có chuyện gì? Cái áo cậu khoác kia là của ai?
Từ Văn Văn nóng ruột:
- Có phải cậu bị ai ăn hiếp không?
- … Văn Văn, mình không sao.
Diệp Tiểu Tịch buồn bực:
- Cái váy mình mặc tự nhiên bị hỏng, có người cho mình mượn cái áo khoác choàng tạm ấy mà.
Có điều tí nữa thì cô bị tên đó sàm sỡ luôn thôi.
Diệp Tiểu Tịch không muốn khiến Từ Văn Văn lo lắng, thế nhưng cứ nuốt bồ hòn thế thì cô chẳng cam tâm chút nào.
- Có chuyện đó nữa cơ á?
Từ Văn Văn giật mình:
- May mà cậu gặp được người tốt.
- Anh ta mà tốt cái nỗi gì?
Diệp Tiểu Tịch bực cả mình.
- Người ta giúp cậu còn không tốt nữa à? Đừng bảo là tên giúp cậu còn có ý đồ xấu với cậu nhé?
Từ Văn Văn vội hỏi.
- …
Diệp Tiểu Tịch không biết phải trả lời thế nào nữa.
Đúng là Long Mộ Thần giả mạo kia giúp cô thật, còn về chuyện anh ta có ý đồ xấu với cô hay không… bây giờ cô ngẫm lại thì thấy không giống lắm.
Bởi vì khi Diệp Tiểu Tịch đối mặt với anh ta thì hoàn toàn chẳng có chút sức kháng cự nào. Lúc ấy cô mặc có mỗi đồ lót, anh ta mà làm gì cô thật thì cô đâu thể phản kháng được chứ.
Nhưng cuối cùng anh ta chỉ nhìn ngực cô, không cho cô đi rồi nói mấy câu giỡn chơi mà thôi. À, anh ta còn lừa cô rằng anh ta là Long Mộ Thần nữa. Trừ những việc đó thì hình như anh chẳng làm gì quá đáng…Không đúng!
- Đó là một tên dê xồm, may mà mình chạy nhanh!
Diệp Tiểu Tịch cắn môi rầu rĩ.
Rõ ràng là cô bị bắt nạt, sao có thể nói là không làm gì quá đáng được cơ chứ?
Thù này nhất định phải báo ngay mới cam lòng!
- Không thể nào! Không ngờ buổi sơ tuyển do nam thần tổ chức mà lại có dê cụ trà trộn vào như vậy.
Từ Văn Văn há hốc mồm rồi nói:
- Tiểu Tịch à, mình báo cảnh sát đi.
Diệp Tiểu Tịch nhướn mày. Báo cảnh sát à? Nhưng tên kia lẻo mép như thế, chỉ sợ báo cảnh sát rồi anh ta vẫn đổi trắng thay đen được thôi. Bởi vì… nói đúng ra thì anh ta đã làm gì cô đâu.
- Mình thích tự tay báo thù hơn!
Diệp Tiểu Tịch cắn răng:
- Đúng rồi, mình nhớ cách đây ít lâu cậu mua bình xịt hơi cay phòng yêu râu xanh đúng không? Hôm nay có mang không?
- Mình có mang đây, nhưng cậu định làm thế nào?
Từ Văn Văn hỏi.
Diệp Tiểu Tịch đã thay xong quần áo. Cô cầm áo khoác của Long Mộ Thần trong tay, bỗng nảy ra một ý.
- Chúng ta phải nhanh lên!
Diệp Tiểu Tịch mở cửa phòng ngăn:
- Văn Văn, lần này mình cần cậu giúp!
Bây giờ hẳn là Long Mộ Thần vẫn còn ở đó, dù có đi cũng chưa đi được bao xa, cô vẫn còn cơ hội đuổi kịp anh ta.
…
Hàn Tư Viễn đứng trước cửa một căn phòng. Anh ta đến đưa áo khoác cho Long Mộ Thần.
Mấy hôm trước thì đưa quần, hôm nay thì đưa áo khoác, Hàn Tư Viễn không nhịn được tò mò, rốt cuộc thì Long Mộ Thần gặp chuyện gì vậy? Có khi nào lần sau ngài ấy bảo anh mang cả bộ quần áo đầy đủ đến luôn không?
Anh vừa đi đến cửa thì nghe thấy có người gọi mình.
- Anh gì ơi, anh chờ chút.
Người gọi Hàn Tư Viễn chẳng phải ai xa lạ mà chính là Từ Văn Văn.
Hàn Tư Viễn dừng lại và nhìn cô… mà không, nói chính xác ra là nhìn chiếc áo khoác trong tay cô với vẻ ngỡ ngàng.
Chiếc áo khoác đó quen đến không thể quen hơn, bởi vì nó là của Long Mộ Thần!
Chẳng lẽ chủ tịch nhà mình cởi áo cho cô nàng này sao? Nhìn cũng bình thường thôi mà.
Từ Văn Văn ôm chiếc áo kia bằng hai tay. Khi Hàn Tư Viễn nhìn cô, cô cũng đánh giá Hàn Tư Viễn.
- Là thế này.
Từ Văn Văn nói:
- Ban nãy tôi gặp một cô gái, cô ấy bảo váy của cô ấy bị rách, may mà có một anh tốt bụng cởi áo cứu cánh cho cô ấy. Nhưng bây giờ cô ấy không tiện ra đây cho lắm, bèn nhờ tôi trả áo giùm. Xin hỏi anh có phải là người đó không vậy?
Thì ra không phải cô ấy à?
Hàn Tư Viễn không biết mình nên thất vọng hay nên cảm thấy may mắn nữa.
- Đưa áo cho tôi đi.
Hàn Tư Viễn vươn tay. Nếu đối phương đã không biết thân phận của Long Mộ Thần, thì trợ lý anh đây cũng không khai Long Mộ Thần ra làm gì.
- Anh là người đó thật hả?
Từ Văn Văn hỏi với vẻ hồ nghi.
- Phải, đưa cho tôi là được.
Hàn Tư Viễn lại nói.
Khi anh vươn tay cầm lấy chiếc áo thì Từ Văn Văn đột nhiên giơ tay lên.
Nhân cơ hội chiếc áo khoác che khuất tầm mắt của Hàn Tư Viễn, cô bấm mạnh bình xịt hơi cay giấu bên dưới nó.
Sau một tiếng “xịt” đắng lòng, luồng khí cay rát thốc thẳng vào mặt Hàn Tư Viễn. Anh ta không kịp phòng bị, hứng trọn một đòn, bèn không nhịn được mà quát to một tiếng.
Ngay sau đó, Từ Văn Văn đoạt lấy chiếc áo rồi trùm lên đầu Hàn Tư Viễn.
Từ Văn Văn giở võ mèo cào ra đánh loạn xạ, không hề khách khí với anh ta chút nào:
- Chết đi đồ mặt người dạ thú! Nhìn ăn mặc đàng hoàng thế mà tính cách đồi bại khốn nạn! Dám sàm sỡ con gái nhà người ta này!
Hàn Tư Viễn không mở nổi mắt, yết hầu bỏng rát, chỉ biết ra sức tránh né trận đòn như mưa của Từ Văn Văn.
- Tiểu Tịch!
Từ Văn Văn hô lên.
Diệp Tiểu Tịch xông ra từ góc hành lang.
Diệp Tiểu Tịch biết Long Mộ Thần đã biết mặt mình thì ắt sẽ đề phòng, cho nên cô mới nhờ Từ Văn Văn đi trả áo.
Thực ra Diệp Tiểu Tịch cũng không ngờ là hai người lại thành công dễ dàng đến thế, hơn nữa chưa chắc Long Mộ Thần đã xuất hiện ở đây. Cô vốn chỉ ôm tâm lý ăn may để đi thử một lần thôi.
Nếu gặp Long Mộ Thần thật mà mưu kế thất bại, cô sẽ loa lên gọi người, rồi cùng Từ Văn Văn cáo tội Long Mộ Thần quấy rối hai người.
Ai ngờ anh ta lại dính đòn nhanh như vậy.
Diệp Tiểu Tịch không nghĩ ngợi gì nhiều mà xông đến đánh hội đồng Hàn Tư Viễn với Từ Văn Văn.
Cô giáng một đòn vào ngay giữa bụng anh chàng xấu số.
Hàn Tư Viễn đau đớn ôm bụng ngồi thụp xuống, Diệp Tiểu Tịch vẫn còn chưa hết giận, bèn giật phắt cái áo khoác trên đầu anh ra rồi xốc cổ áo anh lên, định bụng quăng cho vài phát tát.
Thế nhưng chưa kịp vung tay thì cô đã giật nảy mình.
Ai đây?!
- Tiểu Tịch, cậu sao thế? Mau báo thù đi chứ!
Từ Văn Văn vội nói.
Diệp Tiểu Tịch lấy lại tinh thần, bèn lập tức buông tay rồi kéo Từ Văn Văn xoay người chạy thẳng:
- Đi mau đi mau, đánh lộn người rồi!
Long Mộ Thần ở trong phòng nghe thấy tiếng động, bèn mở cửa ra, chỉ thấy Diệp Tiểu Tịch đang chạy trốn.
Anh còn đang lấy làm lạ thì lại thấy Hàn Tư Viễn đang rên rỉ ở trước cửa phòng mình.
Bây giờ thì anh hiểu rồi.
Long Mộ Thần vừa bực mình lại vừa buồn cười. Anh đành để mặc cho Diệp Tiểu Tịch chạy rồi vội vàng đỡ Hàn Tư Viễn vào toilet.
Hàn Tư Viễn rửa mặt cả nửa ngày trời, mắt mũi mới dễ chịu hơn một tí.
- Chủ tịch à, sao mấy cô ấy lại đánh tôi?
Hàn Tư Viễn hỏi với vẻ vừa vô tội lại vừa tủi thân. Anh chỉ đến đưa áo thôi mà, sao tự nhiên lại ăn đập vậy?
- Xin lỗi Tư Viễn.
Long Mộ Thần giải thích rất chi là thành khẩn:
- Chắc hẳn là các cô ấy đánh tôi, nhưng không hiểu sao lại tưởng nhầm cậu là tôi… cậu bị tôi liên lụy đó.
Bình luận facebook