Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Đột nhiên ngón tay Diệp Tiểu Tịch lướt xuống hầu kết Long Mộ Thần.
Long Mộ Thần nắm lấy ngón tay cô, thở dài tỏ vẻ bất đắc dĩ.
- Tiểu Tịch, có phải em đã uống thứ gì rồi không?
Hiện giờ, hai má cô ửng hồng trông rất động lòng người.
- Em đã uống chai nước trong tủ lạnh, chua chua ngọt ngọt, ngon lắm.
Diệp Tiểu Tịch nghiêng đầu đáp.
- Loại nào vậy?
Anh nhíu mày hỏi.
- Cái chai màu hồng ấy...
Cô nghĩ một hồi rồi nói.
- ... Uống rượu trái cây mà cũng có thể say được.
Long Mộ Thần buồn cười búng nhẹ lên mũi cô:
- Em cũng hay thật đấy.
- Anh đang khen em à? Không đúng, đấy là rượu sao?
Diệp Tiểu Tịch ngỡ ngàng.
- Chẳng trách em cứ thấy lâng lâng sao ấy. Long Mộ Thần, em phá hỏng cơ hội Dương Uyển Dung hiến thân cho anh rồi, anh có giận không?
Long Mộ Thần nhếch môi.
- Vậy có phải em nên hiến thân bồi thường cho anh không?
- Nằm mơ đi!
Diệp Tiểu Tịch xấu hổ đẩy anh ra.
- Để anh lấy trà giải rượu cho em.
Long Mộ Thần thở dài đầy tiếc nuối. Tuy Diệp Tiểu Tịch say nhưng chưa đến nỗi không tỉnh táo.
Diệp Tiểu Tịch ừm một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi chờ trên ghế salon.
Long Mộ Thần đưa trà giải rượu cho cô, cô cũng nghe lời uống hết.
- Long Mộ Thần, lúc trước anh từng đánh nhau một trận vì cô ta à?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh với ánh mắt ghen tị.
- Lại còn bị thương nằm viện vì cô ta nữa à... Có điều tuổi trẻ mà, mấy chuyện đánh nhau vì con gái mới gọi là thanh xuân, em sẽ không để ý đâu.
Long Mộ Thần mỉm cười, tuy cô bé này cứ bảo không ngại nhưng miệng lại bĩu môi hiện vẻ tủi thân.
Xem ra uống rượu cũng có chỗ tốt của nó.
- Chuyện khi nào thế?
Long Mộ Thần nhướng mày hỏi.
Diệp Tiểu Tịch lặp lại tất cả lời nói khi nãy của Dương Uyển Dung.
Long Mộ Thần chợt hiểu ra.
- Thì ra là hai chuyện đó...
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch càng ghen tị.
- Xem chừng là thật rồi nhỉ?
- Lúc trước anh từ chối Dương Uyển Dung xong, đúng là có một nam sinh luôn theo đuổi cô ta. Sau này Dương Uyển Dung xúi anh ta, chỉ cần đánh thắng được anh thì sẽ quen với anh ta. Anh không biết chuyện đấy, nên đã đánh anh ta một trận.
Long Mộ Thần thở dài đầy nuối tiếc.
- Anh mà biết, nhất định sẽ để yên cho anh ta đánh.
- Phụt ~
Diệp Tiểu Tịch bị anh chọc cười, cô vội ngưng cười hỏi tiếp:
- Vậy lúc ở quán bar?
- Hôm đó không chỉ có mỗi anh.
Long Mộ Thần nói một cách bình tĩnh.
- Đám Khải Nam, Tử Dục đều có mặt ở đấy. Nhưng do Dương Uyển Dung gây chuyện, Khải Nam vì bảo vệ cô ta mà đánh nhau với mấy người kia. Đương nhiên bọn anh không thể trơ mắt nhìn anh em của mình bị đánh, cho nên đã ẩu đả một trận. Anh bị thương nhẹ nhất, ba người bọn họ phải nằm trên giường ít nhất nửa tháng hơn lận.
- Nói thế Dương Uyển Dung chính là đồ ăn hại rồi?
Diệp Tiểu Tịch trợn mắt há hốc mồm.
- Em nói đúng lắm.
Long Mộ Thần gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Diệp Tiểu Tịch im lặng nhìn anh, chợt biến sắc nói:
- Chết rồi!
- Sao thế?
Anh ngạc nhiên hỏi.
- Em vẫn chưa làm thủ tục đi làm nữa!
Diệp Tiểu Tịch vỗ trán lộ vẻ chán nản.
- Em phải tranh thủ thời gian mới được!
Nhưng khi cô vừa đứng dậy thì cảm thấy hai chân bủn rủn.
Long Mộ Thần nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
- Hay là em nghỉ chút đi, còn thủ tục thì để anh bảo người khác làm dùm em.
- Em đi được mà...
Diệp Tiểu Tịch cố chấp nói.
- Công ty có quy định, trong giờ làm việc không được uống rượu.
Long Mộ Thần thản nhiên nói
- Bây giờ em đi, nhất định sẽ bị ghi lỗi, sau đó sẽ bị trừ lương đấy.
Diệp Tiểu Tịch lập tức ngoan ngoãn.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nhắc nhở, Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ vui vẻ:
- Quần áo giặt xong rồi, em đi trả lại cho người ta đây.
- Trả cho ai vậy?
Long Mộ Thần hỏi.
Diệp Tiểu Tịch lập tức ngây người ra.
- Sao thế?
Long Mộ Thần nhìn cô đầy ngạc nhiên.
- Long Mộ Thần, làm sao giờ?
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ tủi thân:
- Em chỉ biết tên của cô ấy, nhưng không biết cô ấy làm bên bộ phận nào.
Long Mộ Thần mỉm cười bất đắc dĩ.
- Nói cho anh nghe, anh sẽ tìm cô ấy hộ em.
Ddt kể lại chuyện gặp Ngô Vi Vi lúc sáng cho anh nghe.
Long Mộ Thần nhíu mày.
- Tiểu Tịch em có cần anh giúp gì không?
- Hay là bỏ đi.
Diệp Tiểu Tịch nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói:
- Em thấy Ngô Vi Vi nói rất đúng. Anh không thể đuổi Dương Uyển Dung vì chuyện này được. Nếu chọc Dương Uyển Dung tức giận thì với tính nhỏ mọn của cô ta, sau này nhất định sẽ bắt nạt Vi Vi cho xem. Hay là anh đưa lương nghỉ ốm cho cô ấy, để cô ấy nghỉ ngơi hai ngày?
- Ừm, nghe theo em hết.
Long Mộ Thần gật đầu.
Ngô Vi Vi không ngờ trợ lý chủ tịch Hàn Tư Viễn lại đích thân tới tìm cô.
- Cô Ngô, đây là quần áo của cô.
Hàn Tư Viễn đưa túi đựng quần áo đã giặt sạch cho cô một cách lịch sự.
Ngô Vi Vi kinh ngạc nhận lấy.
Không phải Diệp Tiểu Tịch lấy quần áo của cô đi à?
Sao lại là Hàn Tư Viễn trả lại cho cô?
Nhưng lời tiếp theo của Hàn Tư Viễn khiến Ngô Vi Vi sợ tới mức không nói nên lời.
- Chủ tịch đã biết chuyện hồi sáng rồi.
Hàn Tư Viễn nói.
Chuyện hồi sáng đã truyền tới tai Long Mộ Thần rồi ư?
Ngô Vi Vi cảm thấy cô sắp xỉu rồi.
- Cô yên tâm đi, chủ tịch biết nỗi lo của cô, cho nên sẽ không làm lớn chuyện này lên đâu. Có điều, xin lỗi vì đã khiến cô chịu nhiều ấm ức.
Hàn Tư Viễn nói với vẻ chân thành.
Ngô Vi Vi càng thấy chóng mặt hơn, chuyện này cũng ảo quá rồi.
Tuy hồi sáng bị Dương Uyển Dung bắt nạt khiến cô tủi thân thật, nhưng giở Long Mộ Thần lại bảo trợ lý của anh ta tới an ủi mình, cô còn tủi thân gì nữa chứ?
- Đúng rồi, chủ tịch đã dặn, cho cô nghỉ phép hai ngày.
Hàn Tư Viễn nói:
- Còn nữa, cô cứ đến bệnh viện kiểm tra vết thương. Yên tâm đi, việc này sẽ được giải quyết dựa theo điều khoản tai nạn lao động. Nếu cần thiết, tôi sẽ xếp người đi bệnh viện với cô.
- Không cần đâu.
Ngô Vi Vi bình tĩnh lại, vội lắc đầu.
- Cảm ơn chủ tịch, cảm ơn trợ lý Hàn. Tôi đi một mình là được rồi, không cần có người đi cùng đâu.
- Ừm.
Hàn Tư Viễn cũng không ép buộc, đoạn anh ta lấy danh thiếp của mình ra.
- Nếu có chuyện gì thì cô có thể liên lạc trực tiếp với tôi.
- Cảm ơn anh...
Ngô Vi Vi nói lời cảm ơn rồi cất kỹ danh thiếp. Có điều cô cũng không ngờ rằng, sau này tấm danh thiếp này lại tác dụng thật.
Sau khi tiễn Hàn Tư Viễn đi, Ngô Vi Vi vui vẻ chuẩn bị trở về nhà.
Đột nhiên cô nhớ tới một chuyện, mà khi nãy kích động quá nên quên béng đi.
Sao Long Mộ Thần lại biết chuyện này vậy?
Diệp Tiểu Tịch.
Chỉ có cô ấy mới biết chuyện này, cho nên chính cô ấy đã kể cho Long Mộ Thần nghe.
Nhưng sao cô ấy có thế tiếp xúc với Long Mộ Thần được thế? Hơn nữa còn trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Chợt Ngô Vi Vi nhớ tới điều gì đấy, cô vội lấy điện thoại ra.
Dưới sự căn dặn của Long Mộ Thần, tin tức lúc trước đã bị xóa mất từ lâu nhưng vẫn còn chút dấu vết.
Ngô Vi Vi chợt tỉnh ra, khó trách cô cảm thấy cái tên Diệp Tiểu Tịch nghe quen quen.
Long Mộ Thần nắm lấy ngón tay cô, thở dài tỏ vẻ bất đắc dĩ.
- Tiểu Tịch, có phải em đã uống thứ gì rồi không?
Hiện giờ, hai má cô ửng hồng trông rất động lòng người.
- Em đã uống chai nước trong tủ lạnh, chua chua ngọt ngọt, ngon lắm.
Diệp Tiểu Tịch nghiêng đầu đáp.
- Loại nào vậy?
Anh nhíu mày hỏi.
- Cái chai màu hồng ấy...
Cô nghĩ một hồi rồi nói.
- ... Uống rượu trái cây mà cũng có thể say được.
Long Mộ Thần buồn cười búng nhẹ lên mũi cô:
- Em cũng hay thật đấy.
- Anh đang khen em à? Không đúng, đấy là rượu sao?
Diệp Tiểu Tịch ngỡ ngàng.
- Chẳng trách em cứ thấy lâng lâng sao ấy. Long Mộ Thần, em phá hỏng cơ hội Dương Uyển Dung hiến thân cho anh rồi, anh có giận không?
Long Mộ Thần nhếch môi.
- Vậy có phải em nên hiến thân bồi thường cho anh không?
- Nằm mơ đi!
Diệp Tiểu Tịch xấu hổ đẩy anh ra.
- Để anh lấy trà giải rượu cho em.
Long Mộ Thần thở dài đầy tiếc nuối. Tuy Diệp Tiểu Tịch say nhưng chưa đến nỗi không tỉnh táo.
Diệp Tiểu Tịch ừm một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi chờ trên ghế salon.
Long Mộ Thần đưa trà giải rượu cho cô, cô cũng nghe lời uống hết.
- Long Mộ Thần, lúc trước anh từng đánh nhau một trận vì cô ta à?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh với ánh mắt ghen tị.
- Lại còn bị thương nằm viện vì cô ta nữa à... Có điều tuổi trẻ mà, mấy chuyện đánh nhau vì con gái mới gọi là thanh xuân, em sẽ không để ý đâu.
Long Mộ Thần mỉm cười, tuy cô bé này cứ bảo không ngại nhưng miệng lại bĩu môi hiện vẻ tủi thân.
Xem ra uống rượu cũng có chỗ tốt của nó.
- Chuyện khi nào thế?
Long Mộ Thần nhướng mày hỏi.
Diệp Tiểu Tịch lặp lại tất cả lời nói khi nãy của Dương Uyển Dung.
Long Mộ Thần chợt hiểu ra.
- Thì ra là hai chuyện đó...
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch càng ghen tị.
- Xem chừng là thật rồi nhỉ?
- Lúc trước anh từ chối Dương Uyển Dung xong, đúng là có một nam sinh luôn theo đuổi cô ta. Sau này Dương Uyển Dung xúi anh ta, chỉ cần đánh thắng được anh thì sẽ quen với anh ta. Anh không biết chuyện đấy, nên đã đánh anh ta một trận.
Long Mộ Thần thở dài đầy nuối tiếc.
- Anh mà biết, nhất định sẽ để yên cho anh ta đánh.
- Phụt ~
Diệp Tiểu Tịch bị anh chọc cười, cô vội ngưng cười hỏi tiếp:
- Vậy lúc ở quán bar?
- Hôm đó không chỉ có mỗi anh.
Long Mộ Thần nói một cách bình tĩnh.
- Đám Khải Nam, Tử Dục đều có mặt ở đấy. Nhưng do Dương Uyển Dung gây chuyện, Khải Nam vì bảo vệ cô ta mà đánh nhau với mấy người kia. Đương nhiên bọn anh không thể trơ mắt nhìn anh em của mình bị đánh, cho nên đã ẩu đả một trận. Anh bị thương nhẹ nhất, ba người bọn họ phải nằm trên giường ít nhất nửa tháng hơn lận.
- Nói thế Dương Uyển Dung chính là đồ ăn hại rồi?
Diệp Tiểu Tịch trợn mắt há hốc mồm.
- Em nói đúng lắm.
Long Mộ Thần gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Diệp Tiểu Tịch im lặng nhìn anh, chợt biến sắc nói:
- Chết rồi!
- Sao thế?
Anh ngạc nhiên hỏi.
- Em vẫn chưa làm thủ tục đi làm nữa!
Diệp Tiểu Tịch vỗ trán lộ vẻ chán nản.
- Em phải tranh thủ thời gian mới được!
Nhưng khi cô vừa đứng dậy thì cảm thấy hai chân bủn rủn.
Long Mộ Thần nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
- Hay là em nghỉ chút đi, còn thủ tục thì để anh bảo người khác làm dùm em.
- Em đi được mà...
Diệp Tiểu Tịch cố chấp nói.
- Công ty có quy định, trong giờ làm việc không được uống rượu.
Long Mộ Thần thản nhiên nói
- Bây giờ em đi, nhất định sẽ bị ghi lỗi, sau đó sẽ bị trừ lương đấy.
Diệp Tiểu Tịch lập tức ngoan ngoãn.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nhắc nhở, Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ vui vẻ:
- Quần áo giặt xong rồi, em đi trả lại cho người ta đây.
- Trả cho ai vậy?
Long Mộ Thần hỏi.
Diệp Tiểu Tịch lập tức ngây người ra.
- Sao thế?
Long Mộ Thần nhìn cô đầy ngạc nhiên.
- Long Mộ Thần, làm sao giờ?
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ tủi thân:
- Em chỉ biết tên của cô ấy, nhưng không biết cô ấy làm bên bộ phận nào.
Long Mộ Thần mỉm cười bất đắc dĩ.
- Nói cho anh nghe, anh sẽ tìm cô ấy hộ em.
Ddt kể lại chuyện gặp Ngô Vi Vi lúc sáng cho anh nghe.
Long Mộ Thần nhíu mày.
- Tiểu Tịch em có cần anh giúp gì không?
- Hay là bỏ đi.
Diệp Tiểu Tịch nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói:
- Em thấy Ngô Vi Vi nói rất đúng. Anh không thể đuổi Dương Uyển Dung vì chuyện này được. Nếu chọc Dương Uyển Dung tức giận thì với tính nhỏ mọn của cô ta, sau này nhất định sẽ bắt nạt Vi Vi cho xem. Hay là anh đưa lương nghỉ ốm cho cô ấy, để cô ấy nghỉ ngơi hai ngày?
- Ừm, nghe theo em hết.
Long Mộ Thần gật đầu.
Ngô Vi Vi không ngờ trợ lý chủ tịch Hàn Tư Viễn lại đích thân tới tìm cô.
- Cô Ngô, đây là quần áo của cô.
Hàn Tư Viễn đưa túi đựng quần áo đã giặt sạch cho cô một cách lịch sự.
Ngô Vi Vi kinh ngạc nhận lấy.
Không phải Diệp Tiểu Tịch lấy quần áo của cô đi à?
Sao lại là Hàn Tư Viễn trả lại cho cô?
Nhưng lời tiếp theo của Hàn Tư Viễn khiến Ngô Vi Vi sợ tới mức không nói nên lời.
- Chủ tịch đã biết chuyện hồi sáng rồi.
Hàn Tư Viễn nói.
Chuyện hồi sáng đã truyền tới tai Long Mộ Thần rồi ư?
Ngô Vi Vi cảm thấy cô sắp xỉu rồi.
- Cô yên tâm đi, chủ tịch biết nỗi lo của cô, cho nên sẽ không làm lớn chuyện này lên đâu. Có điều, xin lỗi vì đã khiến cô chịu nhiều ấm ức.
Hàn Tư Viễn nói với vẻ chân thành.
Ngô Vi Vi càng thấy chóng mặt hơn, chuyện này cũng ảo quá rồi.
Tuy hồi sáng bị Dương Uyển Dung bắt nạt khiến cô tủi thân thật, nhưng giở Long Mộ Thần lại bảo trợ lý của anh ta tới an ủi mình, cô còn tủi thân gì nữa chứ?
- Đúng rồi, chủ tịch đã dặn, cho cô nghỉ phép hai ngày.
Hàn Tư Viễn nói:
- Còn nữa, cô cứ đến bệnh viện kiểm tra vết thương. Yên tâm đi, việc này sẽ được giải quyết dựa theo điều khoản tai nạn lao động. Nếu cần thiết, tôi sẽ xếp người đi bệnh viện với cô.
- Không cần đâu.
Ngô Vi Vi bình tĩnh lại, vội lắc đầu.
- Cảm ơn chủ tịch, cảm ơn trợ lý Hàn. Tôi đi một mình là được rồi, không cần có người đi cùng đâu.
- Ừm.
Hàn Tư Viễn cũng không ép buộc, đoạn anh ta lấy danh thiếp của mình ra.
- Nếu có chuyện gì thì cô có thể liên lạc trực tiếp với tôi.
- Cảm ơn anh...
Ngô Vi Vi nói lời cảm ơn rồi cất kỹ danh thiếp. Có điều cô cũng không ngờ rằng, sau này tấm danh thiếp này lại tác dụng thật.
Sau khi tiễn Hàn Tư Viễn đi, Ngô Vi Vi vui vẻ chuẩn bị trở về nhà.
Đột nhiên cô nhớ tới một chuyện, mà khi nãy kích động quá nên quên béng đi.
Sao Long Mộ Thần lại biết chuyện này vậy?
Diệp Tiểu Tịch.
Chỉ có cô ấy mới biết chuyện này, cho nên chính cô ấy đã kể cho Long Mộ Thần nghe.
Nhưng sao cô ấy có thế tiếp xúc với Long Mộ Thần được thế? Hơn nữa còn trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Chợt Ngô Vi Vi nhớ tới điều gì đấy, cô vội lấy điện thoại ra.
Dưới sự căn dặn của Long Mộ Thần, tin tức lúc trước đã bị xóa mất từ lâu nhưng vẫn còn chút dấu vết.
Ngô Vi Vi chợt tỉnh ra, khó trách cô cảm thấy cái tên Diệp Tiểu Tịch nghe quen quen.
Bình luận facebook