Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Hóa ra nguyên nhân là vậy hả?
Long Mộ Thần dở khóc dở cười, xem ra anh nóng vội quá rồi.
Lúc má Trương bưng canh giải rượu lên thì không nhịn được mà trách khẽ một câu:
- Cậu chủ, sao cậu lại để cô Diệp uống rượu thế? Chẳng trông chừng cô ấy gì cả.
- Tôi sơ xuất quá.
Long Mộ Thần ngoan ngoãn nhận lỗi rồi đón lấy bát canh.
Anh đưa canh đến bên miệng cô và nhẹ giọng dỗ dành:
- Ngoan nào, uống canh giải rượu nhé.
- Tôi không uống!
Diệp Tiểu Tịch cau mày rồi lắc đầu chối đây đẩy.
- Nghe lời nào, không uống là khó chịu lắm đấy.
Anh hạ giọng dỗ dành.
- Tôi không uống mà! Anh hỏi xong bèn bắt tôi đi ngủ, đồ lừa đảo…
Long Mộ Thần không biết làm thế nào, đành phải buông canh giải rượu xuống rồi kiên nhẫn vỗ về:
- Không uống rồi đau đầu thì sao?
Diệp Tiểu Tịch nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, thế rồi cô cười tươi rói, đôi mắt cong cong, vươn hai tay ra ôm chặt lấy cổ Long Mộ Thần:
- Thơm một cái là được á.
- Hả?
Long Mộ Thần kinh ngạc nhướn mày lên.
Sau đó, Diệp Tiểu Tịch say túy lúy dâng đôi môi mình áp lên môi anh.
Cô bé của anh say đến mức nào rồi vậy?
Ánh mắt Long Mộ Thần hơi tối đi, anh ôm eo Diệp Tiểu Tịch và đáp lại nụ hôn mềm mại này.
Má Trương nhìn thấy hai người đang ôm hôn, bèn giải tán hết người hầu trong nhà đi.
Nụ hôn triền miên vẫn còn chưa ngừng lại, Long Mộ Thần thấy cả người mình nóng rực bồn chồn.
Sau đó anh bế cô lên rồi đi lên tầng trên.
Vào phòng ngủ, anh thuận tay đóng cửa lại.
- Diệp Tiểu Tịch.
Anh đặt cô xuống rồi nói với vẻ nguy hiểm:
- Em tự lao đầu vào đấy nhé.
Diệp Tiểu Tịch dựa cả người lên ngực anh. Nghe vậy, cô ngẩng đầu ngơ ngẩn.
Long Mộ Thần nâng cằm Diệp Tiểu Tịch lên.
Cô bỗng thấy cơn buồn nôn xộc lên vòm họng, thế là đẩy Long Mộ Thần ra rồi nôn thốc nôn tháo.
Sắc mặt Long Mộ Thần tái đi.
Cô nhóc này nôn ngay lúc quan trọng mới sợ chứ!
Đã thế lại còn nôn bẩn hết cả hai người luôn.
Bao nhiêu khao khát tan biến bằng hết, Long Mộ Thần đành kéo cô vào thẳng trong phòng tắm.
Sau khi nửa dỗ nửa lừa tắm rửa cho cô xong, anh bế cô lên giường.
Vừa đắp được cái chăn, Diệp Tiểu Tịch đã lật mình tốc chăn sang một bên.
Nhìn làn da trắng ngần lộ ra ngoài của cô, sắc mặt Long Mộ Thần khó ở khôn tả.
Cô nàng này đến để tra tấn anh đúng không?
Anh kéo chăn lên đắp lại cho cô.
Thế mà anh vừa rời tay một cái, cô đã đá ngay chăn ra rồi.
Cái cô nhóc này! Long Mộ Thần chẳng còn cách nào khác, đành phải trùm kín chăn lên người Diệp Tiểu Tịch rồi đè luôn người mình lên.
Lần này anh muốn xem xem cô có chịu đắp yên ổn hay không.
- Anh là đồ khốn!
Diệp Tiểu Tịch mơ màng mở mắt ra rồi nói với giọng ấm ức:
- Long Mộ Thần, anh chỉ muốn lên giường với tôi thôi…
- Ai bảo thế?
Sắc mặt Long Mộ Thần sa sầm:
- Không chỉ giường, mà phòng khách, phòng bếp, ban công, sofa tôi đều muốn thử hết!
Diệp Tiểu Tịch chỉ thấy đầu óc lâng lâng hỗn loạn. Cô suy nghĩ cả buổi trời rồi “ừm” một tiếng rõ ngoan.
Long Mộ Thần thì bứt rứt hết cả người.
Bà nhỏ kia “ừm” cái gì mà “ừm”? Vất vả lắm anh mới đè được cơn khát xuống, lại bị một tiếng “ừm” của cô khơi bùng lên rồi đây!
- Tiểu Tịch, chúng ta thử xem nhé?
Long Mộ Thần buông cô ra rồi nói khẽ.
Sau đó, anh hôn lên môi cô đầy nôn nóng và kích động.
Bỗng nhiên anh dừng lại rồi nhìn Diệp Tiểu Tịch với vẻ ngạc nhiên. Cô đã nhắm chặt mắt và thở đều đều từ bao giờ rồi.
Bà nhỏ! Cô trêu chọc anh nóng bừng cả người xong lăn ra mà ngủ thế à?!
Long Mộ Thần nghiến răng nghiến lợi. Đúng là cô tới tra tấn anh phải không?
- Diệp Tiểu Tịch!
Long Mộ Thần đen mặt gọi cô.
Diệp Tiểu Tịch “ưm” một tiếng, sau đó cau mày ngủ tiếp.
Long Mộ Thần hít sâu một hơi.
Anh cố nén xúc động trong lòng rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tiểu Tịch mơ màng mở mắt ra, thấy đầu mình đau như búa bổ.
Cô vươn tay sờ sang bên cạnh.
Cái gì đây nhỉ? Vừa lớn vừa ấm thích ghê.
Cô xoa xoa một hồi, tay du di xoa dần xuống.
Thế nhưng bàn tay lại bị ai đó nắm chặt.
Diệp Tiểu Tịch tỉnh như sáo ngay tắp lự. Cô vội vàng ngẩng lên nhìn, sau đó thì sắc mặt chuyển sang màu lá chuối!
Ai nói cho cô biết vụ này là sao được không?
Sao sao sao sao cô lại ngủ chung giường với Long Mộ Thần thế này?!
Ánh mắt của Long Mộ Thần trở nên sâu thăm thẳm:
- Còn không mau bỏ tay ra?
Diệp Tiểu Tịch hồi thần. Bây giờ cô mới phát hiện ra thứ mà mình sờ vào đang từ từ to ra!
Nhận ra mình đang chạm vào cái gì, Diệp Tiểu Tịch hét lên rồi rút tay về như bị điện giật.
Sao có thể như vậy chứ?
Diệp Tiểu Tịch khóc ròng, chỉ hận không thể đập đầu vào gối tự sát chết luôn đi cho xong.
- Đồ cầm thú! Anh làm gì tôi rồi?
Diệp Tiểu Tịch ôm chặt chăn mà lên án.
- Câu này tôi phải nói mới đúng.
Long Mộ Thần hơi nhướn mày:
- Em đã làm gì tôi hả?
- … anh!
Hai má Diệp Tiểu Tịch đỏ bừng lên, cô nói với vẻ xấu hổ:
- Tôi nói tối qua kìa!
- Thì tôi cũng nói tối hôm qua.
Ánh mắt Long Mộ Thần ngập tràn vẻ u oán:
- Em không nhớ gì hết thật à?
Diệp Tiểu Tịch tơ lơ mơ.
Cô nhớ hôm qua Long Mộ Thần mời cô ăn đồ ngon, sau đó hình như cô uống rượu…hai má cô tái nhợt ra, sau đó lại từ từ đỏ lên như thoa phấn.
- Nhớ ra rồi à?
Long Mộ Thần nhếch mép cười.
- Không nhớ! Tôi chẳng nhớ gì hết!
Diệp Tiểu Tịch xấu hổ vùi mặt vào chăn.
Hôm qua cô đã làm cái gì thế hả? Cô uống có mấy hớp rượu rồi xay như chết!
Long Mộ Thần cười khẽ, cô nàng này dễ thẹn ghê.
- Dù có như thế…
Diệp Tiểu Tịch nén nỗi ngượng nghịu trong lòng rồi nói với vẻ buồn bực:
- Anh cũng không thể… không thể làm chuyện đó với tôi được!
Cô khẽ cắn môi, không chịu nói thêm câu nữa.
- Chuyện đó là chuyện gì.
Anh hỏi dồn với nụ cười xấu xa.
Diệp Tiểu Tịch rầu rĩ cầm cái gối phang lên người anh:
- Đồ chết giẫm nhà anh! Anh đã bảo không động vào tôi rồi cơ mà!
Long Mộ Thần cầm cái gối, đôi mắt sâu thẳm hơn. Sau đó anh nắm lấy tay Diệp Tiểu Tịch rồi đè cô xuống dưới người mình.
Anh mơn trớn đôi má non mướt của Diệp Tiểu Tịch rồi nói như thì thầm:
- Chưa gì em đã định tội tôi rồi, có phải tôi nên làm bổ sung cho đúng tội không đây?
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch nhìn Long Mộ Thần với vẻ kinh ngạc. Ý anh là… tối qua họ không làm gì cả sao? Cô vội hỏi:
- Sao anh lại nằm chung giường với tôi hả?
- Đúng là em chẳng nhớ gì rồi.
Long Mộ Thần điên cả người:
- Biết thế hôm qua đã không tha cho em.
Tối hôm qua Diệp Tiểu Tịch lại đá chăn, anh đắp lại cho cô mấy lần, thế mà chẳng hiểu sao cô lại coi anh là gối ôm mà ôm chặt cứng, hại anh nhẫn nhịn một đêm khổ sở biết bao.
Long Mộ Thần dở khóc dở cười, xem ra anh nóng vội quá rồi.
Lúc má Trương bưng canh giải rượu lên thì không nhịn được mà trách khẽ một câu:
- Cậu chủ, sao cậu lại để cô Diệp uống rượu thế? Chẳng trông chừng cô ấy gì cả.
- Tôi sơ xuất quá.
Long Mộ Thần ngoan ngoãn nhận lỗi rồi đón lấy bát canh.
Anh đưa canh đến bên miệng cô và nhẹ giọng dỗ dành:
- Ngoan nào, uống canh giải rượu nhé.
- Tôi không uống!
Diệp Tiểu Tịch cau mày rồi lắc đầu chối đây đẩy.
- Nghe lời nào, không uống là khó chịu lắm đấy.
Anh hạ giọng dỗ dành.
- Tôi không uống mà! Anh hỏi xong bèn bắt tôi đi ngủ, đồ lừa đảo…
Long Mộ Thần không biết làm thế nào, đành phải buông canh giải rượu xuống rồi kiên nhẫn vỗ về:
- Không uống rồi đau đầu thì sao?
Diệp Tiểu Tịch nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, thế rồi cô cười tươi rói, đôi mắt cong cong, vươn hai tay ra ôm chặt lấy cổ Long Mộ Thần:
- Thơm một cái là được á.
- Hả?
Long Mộ Thần kinh ngạc nhướn mày lên.
Sau đó, Diệp Tiểu Tịch say túy lúy dâng đôi môi mình áp lên môi anh.
Cô bé của anh say đến mức nào rồi vậy?
Ánh mắt Long Mộ Thần hơi tối đi, anh ôm eo Diệp Tiểu Tịch và đáp lại nụ hôn mềm mại này.
Má Trương nhìn thấy hai người đang ôm hôn, bèn giải tán hết người hầu trong nhà đi.
Nụ hôn triền miên vẫn còn chưa ngừng lại, Long Mộ Thần thấy cả người mình nóng rực bồn chồn.
Sau đó anh bế cô lên rồi đi lên tầng trên.
Vào phòng ngủ, anh thuận tay đóng cửa lại.
- Diệp Tiểu Tịch.
Anh đặt cô xuống rồi nói với vẻ nguy hiểm:
- Em tự lao đầu vào đấy nhé.
Diệp Tiểu Tịch dựa cả người lên ngực anh. Nghe vậy, cô ngẩng đầu ngơ ngẩn.
Long Mộ Thần nâng cằm Diệp Tiểu Tịch lên.
Cô bỗng thấy cơn buồn nôn xộc lên vòm họng, thế là đẩy Long Mộ Thần ra rồi nôn thốc nôn tháo.
Sắc mặt Long Mộ Thần tái đi.
Cô nhóc này nôn ngay lúc quan trọng mới sợ chứ!
Đã thế lại còn nôn bẩn hết cả hai người luôn.
Bao nhiêu khao khát tan biến bằng hết, Long Mộ Thần đành kéo cô vào thẳng trong phòng tắm.
Sau khi nửa dỗ nửa lừa tắm rửa cho cô xong, anh bế cô lên giường.
Vừa đắp được cái chăn, Diệp Tiểu Tịch đã lật mình tốc chăn sang một bên.
Nhìn làn da trắng ngần lộ ra ngoài của cô, sắc mặt Long Mộ Thần khó ở khôn tả.
Cô nàng này đến để tra tấn anh đúng không?
Anh kéo chăn lên đắp lại cho cô.
Thế mà anh vừa rời tay một cái, cô đã đá ngay chăn ra rồi.
Cái cô nhóc này! Long Mộ Thần chẳng còn cách nào khác, đành phải trùm kín chăn lên người Diệp Tiểu Tịch rồi đè luôn người mình lên.
Lần này anh muốn xem xem cô có chịu đắp yên ổn hay không.
- Anh là đồ khốn!
Diệp Tiểu Tịch mơ màng mở mắt ra rồi nói với giọng ấm ức:
- Long Mộ Thần, anh chỉ muốn lên giường với tôi thôi…
- Ai bảo thế?
Sắc mặt Long Mộ Thần sa sầm:
- Không chỉ giường, mà phòng khách, phòng bếp, ban công, sofa tôi đều muốn thử hết!
Diệp Tiểu Tịch chỉ thấy đầu óc lâng lâng hỗn loạn. Cô suy nghĩ cả buổi trời rồi “ừm” một tiếng rõ ngoan.
Long Mộ Thần thì bứt rứt hết cả người.
Bà nhỏ kia “ừm” cái gì mà “ừm”? Vất vả lắm anh mới đè được cơn khát xuống, lại bị một tiếng “ừm” của cô khơi bùng lên rồi đây!
- Tiểu Tịch, chúng ta thử xem nhé?
Long Mộ Thần buông cô ra rồi nói khẽ.
Sau đó, anh hôn lên môi cô đầy nôn nóng và kích động.
Bỗng nhiên anh dừng lại rồi nhìn Diệp Tiểu Tịch với vẻ ngạc nhiên. Cô đã nhắm chặt mắt và thở đều đều từ bao giờ rồi.
Bà nhỏ! Cô trêu chọc anh nóng bừng cả người xong lăn ra mà ngủ thế à?!
Long Mộ Thần nghiến răng nghiến lợi. Đúng là cô tới tra tấn anh phải không?
- Diệp Tiểu Tịch!
Long Mộ Thần đen mặt gọi cô.
Diệp Tiểu Tịch “ưm” một tiếng, sau đó cau mày ngủ tiếp.
Long Mộ Thần hít sâu một hơi.
Anh cố nén xúc động trong lòng rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tiểu Tịch mơ màng mở mắt ra, thấy đầu mình đau như búa bổ.
Cô vươn tay sờ sang bên cạnh.
Cái gì đây nhỉ? Vừa lớn vừa ấm thích ghê.
Cô xoa xoa một hồi, tay du di xoa dần xuống.
Thế nhưng bàn tay lại bị ai đó nắm chặt.
Diệp Tiểu Tịch tỉnh như sáo ngay tắp lự. Cô vội vàng ngẩng lên nhìn, sau đó thì sắc mặt chuyển sang màu lá chuối!
Ai nói cho cô biết vụ này là sao được không?
Sao sao sao sao cô lại ngủ chung giường với Long Mộ Thần thế này?!
Ánh mắt của Long Mộ Thần trở nên sâu thăm thẳm:
- Còn không mau bỏ tay ra?
Diệp Tiểu Tịch hồi thần. Bây giờ cô mới phát hiện ra thứ mà mình sờ vào đang từ từ to ra!
Nhận ra mình đang chạm vào cái gì, Diệp Tiểu Tịch hét lên rồi rút tay về như bị điện giật.
Sao có thể như vậy chứ?
Diệp Tiểu Tịch khóc ròng, chỉ hận không thể đập đầu vào gối tự sát chết luôn đi cho xong.
- Đồ cầm thú! Anh làm gì tôi rồi?
Diệp Tiểu Tịch ôm chặt chăn mà lên án.
- Câu này tôi phải nói mới đúng.
Long Mộ Thần hơi nhướn mày:
- Em đã làm gì tôi hả?
- … anh!
Hai má Diệp Tiểu Tịch đỏ bừng lên, cô nói với vẻ xấu hổ:
- Tôi nói tối qua kìa!
- Thì tôi cũng nói tối hôm qua.
Ánh mắt Long Mộ Thần ngập tràn vẻ u oán:
- Em không nhớ gì hết thật à?
Diệp Tiểu Tịch tơ lơ mơ.
Cô nhớ hôm qua Long Mộ Thần mời cô ăn đồ ngon, sau đó hình như cô uống rượu…hai má cô tái nhợt ra, sau đó lại từ từ đỏ lên như thoa phấn.
- Nhớ ra rồi à?
Long Mộ Thần nhếch mép cười.
- Không nhớ! Tôi chẳng nhớ gì hết!
Diệp Tiểu Tịch xấu hổ vùi mặt vào chăn.
Hôm qua cô đã làm cái gì thế hả? Cô uống có mấy hớp rượu rồi xay như chết!
Long Mộ Thần cười khẽ, cô nàng này dễ thẹn ghê.
- Dù có như thế…
Diệp Tiểu Tịch nén nỗi ngượng nghịu trong lòng rồi nói với vẻ buồn bực:
- Anh cũng không thể… không thể làm chuyện đó với tôi được!
Cô khẽ cắn môi, không chịu nói thêm câu nữa.
- Chuyện đó là chuyện gì.
Anh hỏi dồn với nụ cười xấu xa.
Diệp Tiểu Tịch rầu rĩ cầm cái gối phang lên người anh:
- Đồ chết giẫm nhà anh! Anh đã bảo không động vào tôi rồi cơ mà!
Long Mộ Thần cầm cái gối, đôi mắt sâu thẳm hơn. Sau đó anh nắm lấy tay Diệp Tiểu Tịch rồi đè cô xuống dưới người mình.
Anh mơn trớn đôi má non mướt của Diệp Tiểu Tịch rồi nói như thì thầm:
- Chưa gì em đã định tội tôi rồi, có phải tôi nên làm bổ sung cho đúng tội không đây?
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch nhìn Long Mộ Thần với vẻ kinh ngạc. Ý anh là… tối qua họ không làm gì cả sao? Cô vội hỏi:
- Sao anh lại nằm chung giường với tôi hả?
- Đúng là em chẳng nhớ gì rồi.
Long Mộ Thần điên cả người:
- Biết thế hôm qua đã không tha cho em.
Tối hôm qua Diệp Tiểu Tịch lại đá chăn, anh đắp lại cho cô mấy lần, thế mà chẳng hiểu sao cô lại coi anh là gối ôm mà ôm chặt cứng, hại anh nhẫn nhịn một đêm khổ sở biết bao.
Bình luận facebook