Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Thần sắc Lăng Dật Phong càng thêm do dự, anh ta lặp lại:
- Xin lỗi Thu Linh đi, coi như bỏ qua chuyện này…
Diệp Tiểu Tịch bỗng dưng cảm thấy tất cả mọi chuyện đều hết sức vô lý.
Bạn của Lăng Dật Phong không tin cô, cô chỉ cảm thấy rất tức giận, nhưng giờ ngay cả Lăng Dật Phong cũng không tin cô.
- Anh thì sao?
Diệp Tiểu Tịch nhìn sang Long Mộ Thần, hỏi:
- Anh cũng nghĩ tôi đẩy cô ta rồi vu oan cho cô ta à?
- Sao có thể thế được?
Long Mộ Thần trả lời bình tĩnh:
- Em nói em không làm nghĩa là không làm, tôi tin em.
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch hơi ngưng lại, cảm giác ấm áp dâng tràn từ tận đáy lòng.
Vốn dĩ cô cho rằng tất cả mọi người đều không tin mình.
Nhưng trong lúc cô suýt rơi vào tuyệt vọng, Long Mộ Thần lại nói với kiên quyết nói rằng anh tin cô.
Thấy sắc mặt Lăng Dật Phong hơi biến đổi, Lý Thu Linh sợ anh ta nghi ngờ điều gì đó nên vội quát:
- Các người cùng một giuộc với nhau. Anh đồng lõa với cô ta, đương nhiên là nói giúp cô ta rồi!
Phớt lờ mấy câu gào thét của Lý Thu Linh, Diệp Tiểu Tịch hít một hơi thật sâu rồi cất giọng bình thản:
- Lý Thu Linh là người dẫn đường, cô ta bảo rằng vì thời gian rất gấp nên phải đi tắt. Sau đó cô ta ném máy ảnh đi rồi bảo tôi đi nhặt. Lúc tôi nhặt máy ảnh, cô ta định đẩy sau lưng tôi, tôi né được còn cô ta thì bị ngã trật chân. Dù mấy người có tin hay không thì đó cũng chính là sự thật. Còn nguyên nhân vì sao Lý Thu Linh làm thế, là vì…
- Diệp Tiểu Tịch, cô đừng có vu oan giá họa!
Lý Thu Linh sợ Diệp Tiểu Tịch công khai bí mật ả yêu thầm Lăng Dật Phong nên vội vã ngắt lời:
- Chính cô nói cô thích anh Dật Phong, không muốn thấy anh Dật Phong quá gần gũi với tôi nên cố ý trả thù tôi!
Diệp Tiểu Tịch phục thật rồi, bản lĩnh phản công của Lý Thu Linh đúng là quá lợi hại.
Lăng Dật Phong nhìn Diệp Tiểu Tịch với vẻ khá bất ngờ, đáy mắt ẩn chứa sự ngạc nhiên pha lẫn mừng rỡ không thể đè nén.
Long Mộ Thần cười khẽ, anh vươn tay ôm lấy eo của Diệp Tiểu Tịch rồi nói:
- Không phải cô nói tôi là đồng lõa của Tiểu Tịch à, cô ấy phải thích tôi mới đúng chứ, sao lại thích người khác được? Tôi không biết ánh mắt của Tiểu Tịch lại kém đến vậy đó.
Gương mặt Diệp Tiểu Tịch chợt đỏ bừng, cô tránh né theo bản năng nhưng Long Mộ Thần lại nhéo nhẹ vào hông cô.
Cô hơi ngẩn ra, nhưng rồi lập tức hiểu rõ suy nghĩ của Long Mộ Thần.
Sắc mặt Lăng Dật Phong hơi tối đi.
- Các người đang diễn kịch!
Lý Thu Linh biện giải trong bối rối.
Diệp Tiểu Tịch chịu đựng quá đủ với thói đổi trắng thay đen của Lý Thu Linh, cô chợt tiến lên vài bước, đến gần Lý Thu Linh.
- Cô tính làm gì?
Lý Thu Linh trừng mắt nhìn cô tỏ vẻ không hề sợ hãi.
Hiện giờ có rất nhiều người ở đây, ả không tin Diệp Tiểu Tịch dám làm chuyện gì quá đáng. Nếu Diệp Tiểu Tịch làm thật thì chẳng thể rửa sạch sự nghi ngờ rồi.
- Lý Thu Linh, tôi và đàn anh chỉ là bạn học bình thường mà thôi. Cô thích đàn anh, cớ gì phải coi tôi là tình địch?
Diệp Tiểu Tịch cất giọng lạnh băng:
- Huống chi, cho dù tôi có muốn ra tay với cô thì cũng chẳng dùng cái cách vừa dỗ vừa lừa lắt léo thé đâu, tôi thích thế này hơn!
Vừa dứt lời, Diệp Tiểu Tịch bắt lấy cổ tay Lý Thu Linh, dùng thế vật vai hoàn mỹ quật ngã cô ả xuống đất!
Tất cả mọi người đều sững sờ, Lý Thu Linh nằm trên đất vẫn còn trong trạng thái thất thần chẳng hiểu gì.
Bọn họ thực sự không ngờ Diệp Tiểu Tịch lại quật ngã Lý Thu Linh bằng một chiêu gọn toách ngay trước mặt mình như vậy.
Động tác của cô nhanh tới mức bọn họ còn chưa phản ứng kịp.
Trông Diệp Tiểu Tịch gầy yếu thế mà lại… giỏi vậy sao?
Thậm chí ngay cả Lăng Dật Phong cũng hết sức kinh ngạc. Cho đến bây giờ anh ta vẫn không biết Diệp Tiểu Tịch lại giỏi võ đến vậy.
Nhưng mà… nếu cô giỏi võ đến thế thì đúng là không cần lừa Lý Thu Linh vào sâu trong rừng để đẩy cô ả xuống sườn núi.
Mọi người đưa mắt nhìn Lý Thu Linh đầy nghi ngờ.
Cơn đau do bị trận chân trước đó truyền đến, Lý Thu Linh đương nắm chắc phần thắng lại trở nên hoảng loạn, ả gào lên:
- Diệp Tiểu Tịch, cô che giấu kỹ thế là để chờ đến giây phút này chứ gì!
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy bản thân buồn cười quá đỗi, rõ ràng là bọn họ thân thiết với nhau hơn với cô nhiều, sao cô lại hi vọng xa vời là họ sẽ tin cô cơ chứ.
- Tôi có chứng cứ.
Diệp Tiểu Tịch nói.
- Chứng cứ gì?
Lăng Dật Phong nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
- Diệp Tiểu Tịch, cô đừng có lừa người.
Lý Thu Linh chột dạ, hô lên:
- Căn bản là cô chẳng có chứng cứ gì cả!
- Đàn anh, anh mở điện thoại ra đi, bây giờ số điện thoại của tôi đang nằm trong black list của anh đó.
Diệp Tiểu Tịch trả lời thản nhiên:
- Tôi nghĩ, đây là kế hoạch của ai kia, để khi cô ta đẩy tôi xuống núi thì tôi gọi trời chẳng thấu, gọi đất không hay đấy.
Lăng Dật Phong giật mình mở điện thoại ra, trong black list của anh ta thật sự có số của Diệp Tiểu Tịch.
Anh ta bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Hôm qua Diệp Tiểu Tịch chẳng động đến điện thoại di động của anh ta, còn Lý Thu Linh thì đã mượn di động anh ta trong chốc lát.
Thế mà anh ta lại hiểu lầm Diệp Tiểu Tịch?
- Tôi về với anh.
Cô quay sang nói với Long Mộ Thần. Chuyện cần giải thích thì cô cũng đã giải thích rồi, còn tin hay không là chuyện của bọn họ.
Hai người rời khỏi phòng, mọi người liếc nhìn cả hai với vẻ sợ hãi, không ai dám tiến lên.
Lăng Dật Phong đuổi theo sau với vẻ bối rối.
Cơn mưa bên ngoài đã tạnh, Lăng Dật Phong chạy ra ngoài biệt thự, nói:
- Tiểu Tịch, em…
- Nếu như anh cảm thấy tôi là người trộm đồ thì cứ báo cảnh sát đi.
Diệp Tiểu Tịch nói bằng thái độ lạnh nhạt:
- Tôi không trộm và cũng không để cho các người tùy ý lục soát đồ đạc của tôi đâu.
- Tiểu Tịch, không phải thế, không phải là anh không tin em.
Lăng Dật Phong chần chừ một chút rồi mới nói.
Diệp Tiểu Tịch buồn cười quá đỗi, cô nói:
- Anh tin tôi mà vẫn khiến tôi uất ức, vẫn bảo một người bị hại như tôi xin lỗi kẻ khác?
- Chuyện này…
Lăng Dật Phong ngẩn người.
- Đàn anh, thật ra anh vẫn không tin tôi, đừng ép buộc chính mình làm gì.
Diệp Tiểu Tịch cười cười, nói tiếp:
- Nhưng chẳng sao cả, vừa rồi tôi cảm thấy khá tức giận nhưng giờ đã chẳng còn giận nữa.
- … Phải không?
Lăng Dật Phong nhìn cô nghi ngại.
- Ừ.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
- Tôi chỉ là đàn em của anh, còn Lý Thu Linh lại là cháu gái của thầy anh. Hai người đều lạ bạn học nhưng thân sơ khác biệt, quan hệ giữa hai người gần gũi hơn, khó tránh khỏi việc bao che người thân. Cho dù anh không tin tôi cũng rất bình thường.
Sắc mặt Lăng Dật Phong trở nên trắng bệch, Diệp Tiểu Tịch không còn tức giận nữa, mà là thất vọng về anh ta đến cùng cực rồi. Anh ta bỗng cảm thấy hối hận, vì sao anh ta lại không tin Diệp Tiểu Tịch?
Anh ta hiểu rất rõ, Diệp Tiểu Tịch là một cô gái ngay thẳng, tuyệt nhiên không làm những việc thế này. Nhưng mà… khi anh ta thấy một người đàn ông xa lạ tên Long Mộ Thần đang ở trong phòng Diệp Tiểu Tịch, dường như lý trí của anh ta đã bỏ đi đâu mất.
Thầy của Lăng Dật Phong vừa quay trở về, ông nhìn thoáng qua Long Mộ Thần với vẻ ngạc nhiên rồi vội bước lên như vừa nhớ ra điều gì:
- Ngài Long? Ngài là ngài Long phải không?
- Giáo sư Lý.
Long Mộ Thần cười nhạt rồi gật đầu chào ông.
- Xin lỗi Thu Linh đi, coi như bỏ qua chuyện này…
Diệp Tiểu Tịch bỗng dưng cảm thấy tất cả mọi chuyện đều hết sức vô lý.
Bạn của Lăng Dật Phong không tin cô, cô chỉ cảm thấy rất tức giận, nhưng giờ ngay cả Lăng Dật Phong cũng không tin cô.
- Anh thì sao?
Diệp Tiểu Tịch nhìn sang Long Mộ Thần, hỏi:
- Anh cũng nghĩ tôi đẩy cô ta rồi vu oan cho cô ta à?
- Sao có thể thế được?
Long Mộ Thần trả lời bình tĩnh:
- Em nói em không làm nghĩa là không làm, tôi tin em.
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch hơi ngưng lại, cảm giác ấm áp dâng tràn từ tận đáy lòng.
Vốn dĩ cô cho rằng tất cả mọi người đều không tin mình.
Nhưng trong lúc cô suýt rơi vào tuyệt vọng, Long Mộ Thần lại nói với kiên quyết nói rằng anh tin cô.
Thấy sắc mặt Lăng Dật Phong hơi biến đổi, Lý Thu Linh sợ anh ta nghi ngờ điều gì đó nên vội quát:
- Các người cùng một giuộc với nhau. Anh đồng lõa với cô ta, đương nhiên là nói giúp cô ta rồi!
Phớt lờ mấy câu gào thét của Lý Thu Linh, Diệp Tiểu Tịch hít một hơi thật sâu rồi cất giọng bình thản:
- Lý Thu Linh là người dẫn đường, cô ta bảo rằng vì thời gian rất gấp nên phải đi tắt. Sau đó cô ta ném máy ảnh đi rồi bảo tôi đi nhặt. Lúc tôi nhặt máy ảnh, cô ta định đẩy sau lưng tôi, tôi né được còn cô ta thì bị ngã trật chân. Dù mấy người có tin hay không thì đó cũng chính là sự thật. Còn nguyên nhân vì sao Lý Thu Linh làm thế, là vì…
- Diệp Tiểu Tịch, cô đừng có vu oan giá họa!
Lý Thu Linh sợ Diệp Tiểu Tịch công khai bí mật ả yêu thầm Lăng Dật Phong nên vội vã ngắt lời:
- Chính cô nói cô thích anh Dật Phong, không muốn thấy anh Dật Phong quá gần gũi với tôi nên cố ý trả thù tôi!
Diệp Tiểu Tịch phục thật rồi, bản lĩnh phản công của Lý Thu Linh đúng là quá lợi hại.
Lăng Dật Phong nhìn Diệp Tiểu Tịch với vẻ khá bất ngờ, đáy mắt ẩn chứa sự ngạc nhiên pha lẫn mừng rỡ không thể đè nén.
Long Mộ Thần cười khẽ, anh vươn tay ôm lấy eo của Diệp Tiểu Tịch rồi nói:
- Không phải cô nói tôi là đồng lõa của Tiểu Tịch à, cô ấy phải thích tôi mới đúng chứ, sao lại thích người khác được? Tôi không biết ánh mắt của Tiểu Tịch lại kém đến vậy đó.
Gương mặt Diệp Tiểu Tịch chợt đỏ bừng, cô tránh né theo bản năng nhưng Long Mộ Thần lại nhéo nhẹ vào hông cô.
Cô hơi ngẩn ra, nhưng rồi lập tức hiểu rõ suy nghĩ của Long Mộ Thần.
Sắc mặt Lăng Dật Phong hơi tối đi.
- Các người đang diễn kịch!
Lý Thu Linh biện giải trong bối rối.
Diệp Tiểu Tịch chịu đựng quá đủ với thói đổi trắng thay đen của Lý Thu Linh, cô chợt tiến lên vài bước, đến gần Lý Thu Linh.
- Cô tính làm gì?
Lý Thu Linh trừng mắt nhìn cô tỏ vẻ không hề sợ hãi.
Hiện giờ có rất nhiều người ở đây, ả không tin Diệp Tiểu Tịch dám làm chuyện gì quá đáng. Nếu Diệp Tiểu Tịch làm thật thì chẳng thể rửa sạch sự nghi ngờ rồi.
- Lý Thu Linh, tôi và đàn anh chỉ là bạn học bình thường mà thôi. Cô thích đàn anh, cớ gì phải coi tôi là tình địch?
Diệp Tiểu Tịch cất giọng lạnh băng:
- Huống chi, cho dù tôi có muốn ra tay với cô thì cũng chẳng dùng cái cách vừa dỗ vừa lừa lắt léo thé đâu, tôi thích thế này hơn!
Vừa dứt lời, Diệp Tiểu Tịch bắt lấy cổ tay Lý Thu Linh, dùng thế vật vai hoàn mỹ quật ngã cô ả xuống đất!
Tất cả mọi người đều sững sờ, Lý Thu Linh nằm trên đất vẫn còn trong trạng thái thất thần chẳng hiểu gì.
Bọn họ thực sự không ngờ Diệp Tiểu Tịch lại quật ngã Lý Thu Linh bằng một chiêu gọn toách ngay trước mặt mình như vậy.
Động tác của cô nhanh tới mức bọn họ còn chưa phản ứng kịp.
Trông Diệp Tiểu Tịch gầy yếu thế mà lại… giỏi vậy sao?
Thậm chí ngay cả Lăng Dật Phong cũng hết sức kinh ngạc. Cho đến bây giờ anh ta vẫn không biết Diệp Tiểu Tịch lại giỏi võ đến vậy.
Nhưng mà… nếu cô giỏi võ đến thế thì đúng là không cần lừa Lý Thu Linh vào sâu trong rừng để đẩy cô ả xuống sườn núi.
Mọi người đưa mắt nhìn Lý Thu Linh đầy nghi ngờ.
Cơn đau do bị trận chân trước đó truyền đến, Lý Thu Linh đương nắm chắc phần thắng lại trở nên hoảng loạn, ả gào lên:
- Diệp Tiểu Tịch, cô che giấu kỹ thế là để chờ đến giây phút này chứ gì!
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy bản thân buồn cười quá đỗi, rõ ràng là bọn họ thân thiết với nhau hơn với cô nhiều, sao cô lại hi vọng xa vời là họ sẽ tin cô cơ chứ.
- Tôi có chứng cứ.
Diệp Tiểu Tịch nói.
- Chứng cứ gì?
Lăng Dật Phong nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
- Diệp Tiểu Tịch, cô đừng có lừa người.
Lý Thu Linh chột dạ, hô lên:
- Căn bản là cô chẳng có chứng cứ gì cả!
- Đàn anh, anh mở điện thoại ra đi, bây giờ số điện thoại của tôi đang nằm trong black list của anh đó.
Diệp Tiểu Tịch trả lời thản nhiên:
- Tôi nghĩ, đây là kế hoạch của ai kia, để khi cô ta đẩy tôi xuống núi thì tôi gọi trời chẳng thấu, gọi đất không hay đấy.
Lăng Dật Phong giật mình mở điện thoại ra, trong black list của anh ta thật sự có số của Diệp Tiểu Tịch.
Anh ta bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Hôm qua Diệp Tiểu Tịch chẳng động đến điện thoại di động của anh ta, còn Lý Thu Linh thì đã mượn di động anh ta trong chốc lát.
Thế mà anh ta lại hiểu lầm Diệp Tiểu Tịch?
- Tôi về với anh.
Cô quay sang nói với Long Mộ Thần. Chuyện cần giải thích thì cô cũng đã giải thích rồi, còn tin hay không là chuyện của bọn họ.
Hai người rời khỏi phòng, mọi người liếc nhìn cả hai với vẻ sợ hãi, không ai dám tiến lên.
Lăng Dật Phong đuổi theo sau với vẻ bối rối.
Cơn mưa bên ngoài đã tạnh, Lăng Dật Phong chạy ra ngoài biệt thự, nói:
- Tiểu Tịch, em…
- Nếu như anh cảm thấy tôi là người trộm đồ thì cứ báo cảnh sát đi.
Diệp Tiểu Tịch nói bằng thái độ lạnh nhạt:
- Tôi không trộm và cũng không để cho các người tùy ý lục soát đồ đạc của tôi đâu.
- Tiểu Tịch, không phải thế, không phải là anh không tin em.
Lăng Dật Phong chần chừ một chút rồi mới nói.
Diệp Tiểu Tịch buồn cười quá đỗi, cô nói:
- Anh tin tôi mà vẫn khiến tôi uất ức, vẫn bảo một người bị hại như tôi xin lỗi kẻ khác?
- Chuyện này…
Lăng Dật Phong ngẩn người.
- Đàn anh, thật ra anh vẫn không tin tôi, đừng ép buộc chính mình làm gì.
Diệp Tiểu Tịch cười cười, nói tiếp:
- Nhưng chẳng sao cả, vừa rồi tôi cảm thấy khá tức giận nhưng giờ đã chẳng còn giận nữa.
- … Phải không?
Lăng Dật Phong nhìn cô nghi ngại.
- Ừ.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
- Tôi chỉ là đàn em của anh, còn Lý Thu Linh lại là cháu gái của thầy anh. Hai người đều lạ bạn học nhưng thân sơ khác biệt, quan hệ giữa hai người gần gũi hơn, khó tránh khỏi việc bao che người thân. Cho dù anh không tin tôi cũng rất bình thường.
Sắc mặt Lăng Dật Phong trở nên trắng bệch, Diệp Tiểu Tịch không còn tức giận nữa, mà là thất vọng về anh ta đến cùng cực rồi. Anh ta bỗng cảm thấy hối hận, vì sao anh ta lại không tin Diệp Tiểu Tịch?
Anh ta hiểu rất rõ, Diệp Tiểu Tịch là một cô gái ngay thẳng, tuyệt nhiên không làm những việc thế này. Nhưng mà… khi anh ta thấy một người đàn ông xa lạ tên Long Mộ Thần đang ở trong phòng Diệp Tiểu Tịch, dường như lý trí của anh ta đã bỏ đi đâu mất.
Thầy của Lăng Dật Phong vừa quay trở về, ông nhìn thoáng qua Long Mộ Thần với vẻ ngạc nhiên rồi vội bước lên như vừa nhớ ra điều gì:
- Ngài Long? Ngài là ngài Long phải không?
- Giáo sư Lý.
Long Mộ Thần cười nhạt rồi gật đầu chào ông.
Bình luận facebook