Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 243
Diệp Tiểu Tịch nghe thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm.
Lúc Long Mộ Thần rảnh rổi mới nướng chút bánh quy tình yêu cho cô thôi mà. Đây chuyện ngọt ngào của bọn họ thôi, có chọc tới ai đâu mà Vương Hương lại phê bình cô kia chứ?
Nhà họ Triệu đúng kiểu gia trưởng, gì mà phòng bếp là chỗ của phụ nữ. Vậy mà cũng nói ra được à?
- Anh ấy thích làm cho tôi mà.
Diệp Tiểu Tịch có phần tức giận, cô tỏ vẻ không vui nói tiếp:
- Anh ấy vui nhất khi nấu mấy món ăn ngon cho tôi, dỗ tôi vui. Bọn tôi không cản trở tới người khác thì có sao đâu hả?
- Cô...
Vương Hương tức tối, Triệu Lập Dũng cạnh bà ta lập tức kéo lại:
- Bà đừng có xía vào chuyện vợ chồng son người ta.
Vương Hương nén cơn giận trong lòng, bà ta càng lúc càng không ưa Diệp Tiểu Tịch. Nếu không phải bây giờ Long Mộ Thần vẫn chưa chịu nhìn nhận bọn họ thì bà ta đã xử đẹp Diệp Tiểu Tịch rồi!
Long Mộ Thần nhíu mày lại, sao anh cảm thấy hình như bầu không khí hơi là lạ. Mà thái độ của vợ chồng Triệu Lập Dũng đối với anh cũng kỳ quái, hơn nữa bọn họ cũng quản hơi bị nhiều.
- Tiểu Tịch nói rất đúng.
Anh thản nhiên nói:
- Chỉ cần cô ấy vui vẻ thì bảo tôi làm gì cũng được. Lại nói giờ đã là thời đại nào rồi, nếu nhà bếp là chỗ của phụ nữa, vậy thì đầu bếp nam thì sao đây?
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch cảm thấy vui vẻ. Cô không ngờ Long Mộ Thần lại bênh vực cô trước mặt người nhà họ Triệu như thế. Cô không nhịn được mà hôn lên mặt anh một cái.
Vẻ mặt Vương Hương càng khó coi hơn. Trong mắt bà ta, Diệp Tiểu Tịch không hiểu chuyện lại cố tình ly gián quan hệ giữa họ với Long Mộ Thần. Cho dù hôm nay Diệp Tiểu Tịch có giúp họ đi chăng nữa thì Vương Hương vẫn không ưa cô!
Điều khiến Vương Hương khó chịu nhất chính là Long Mộ Thần không nhìn nhận bọn họ nhưng lại nghe lời Diệp Tiểu Tịch răm rắp. Sao bà ta có thể nuốt được cơn tức này chứ? Bà ta nhất định phải tìm cơ hội xả cơn giận này mới được!
Sau khi bữa trưa được dọn xong, tất cả mọi người cùng bước vào phòng ăn.
Triệu Đệ lộ vẻ do dự, Diệp Tiểu Tịch mới kéo cô bé ngồi vào bàn.
Nhưng hai người bọn họ vừa mới kéo ghế ra thì Vương Hương bất thình lình vỗ bàn một cái rồi lớn tiếng trách mắng:
- Triệu Đệ mày đang làm gì thế hả? Bọn tao nuôi mày lớn tới từng tuổi này, sao mày không biết phép tắc vậy hả?! Một đứa con gái như mày thì có tư cách gì ngồi vào bàn ăn cơm kia chứ? Mau đứng một bên cho tao, khi nào bọn tao ăn xong thì mày mới được ăn!
Triệu Đệ sợ tới mức vội đứng thẳng người, mà Diệp Tiểu Tịch vẫn chưa ngồi xuống. Lúc nghe Vương Hương nói mấy lời này, vẻ mặt của cô có phần khó coi.
Tuy ngoài mặt Vương Hương đang mắng Triệu Đệ nhưng thực ra đang ám chỉ cô. Cô không ngờ tới tận bây giờ, nơi xó xỉnh nhà họ Triệu sống lại có điều vô lý thế này nữa cơ đấy? Con gái không thể ngồi vào bàn ăn cơm, chỉ có thể ăn đồ thừa hay sao?
Vương Hương không ưa Diệp Tiểu Tịch, mà cô cũng chẳng ưa gì bà ta. Rõ ràng Vương Hương cũng là đàn bà nhưng mụ ta lại là người hà hiếp phái nữ nhất. Bà ta không chỉ muốn quỳ một mình mà còn không muốn cho người khác đứng nữa kìa.
- Thì ra ở chỗ mấy người thì phụ nữ không được ngồi vào bàn.
Diệp Tiểu Tịch thản nhiên ngồi vào bàn, nói một cách lạnh lùng:
- Thế bà cũng là phụ nữ, sao được ngồi vào bàn vậy nhỉ?
- Đó là vì tôi đã sinh bảy đứa con cho nhà họ Triệu!
Diệp Tiểu Tịch lập tức cạn lời, hạng người có một không hai như Vương Hương khiến giới hạn cuối của cô thay đổi liên tục. Sinh con thì giỏi lắm à? Nếu không phải bà ta cứ sinh miết như heo mẹ, vậy thì con cũng không đông tới mức không nuôi nổi mà phải bán đi à?
Ánh mắt Long Mộ Thần tối lại, anh rất tò mò tại sao Diệp Tiểu Tịch lại giúp đỡ cho nhà họ Triệu, nhưng vì chuyện năm đó có liên quan tới cô nên anh mới nhịn nhà đó. Nhưng anh không ngu đến độ không nhận ra Vương Hương đang cố ý mỉa mai Diệp Tiểu Tịch!
- Ngồi xuống đi.
Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Trong nhà tôi không có mấy cái luật mất hết tính người như thế đâu.
Vẻ mặt Vương Hương lập tức trở nên khó coi, rõ ràng Long Mộ Thần đang tát vào mặt bà ta đây mà.
Ngay sau đó, Diệp Tiểu Tịch còn kéo Triệu Đệ ngồi xuống khiến sắc mặt bà ta càng khó coi hơn.
Đoạn Long Mộ Thần nói tiếp:
- Nhưng mà tới nhà người ta làm khách cứ ra vẻ, la lối này nọ thì đúng là không biết phép tắc thật.
Hai câu này của Long Mộ Thần khiến cho Vương Hương xấu hổ vô cùng. Cô không ngờ Long Mộ Thần sẽ vì Diệp Tiểu Tịch mà nói bà ta như thế!
Triệu Lập Dũng thấy Vương Hương sắp nổi cáu thì vội kéo bà ta lại:
- Ngài Long nói rất đúng. Bọn tôi là khách nên tuân theo quy tắc của ngài.
Nghe ông ta nói thế, Vương Hương lập tức tỉnh táo lại. Bây giờ Long Mộ Thần vẫn chưa chịu nhìn nhận bọn họ, mà họ cũng không thể tự nhận mình là bố mẹ ruột của anh. Hơn nữa bà ta nhận ra rằng, dù bọn họ có nói gì đi nữa thì anh cũng chẳng quan tâm. Nhưng chỉ cần đụng tới Diệp Tiểu Tịch thì anh tuyệt đối sẽ không nương tay, cho dù là với bọn họ!
Lúc này, Vương Hương cui đầu xuống, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn hẳn. Không ngờ Long Mộ Thần lại si mê Diệp Tiểu Tịch như vậy, bà ta phải tìm cách tách hai người đó ra mới được! Bà ta tuyệt đối không có phép bên cạnh anh có người phụ nữ ảnh hưởng sâu tới anh như thế!
Bầu không khí vô cùng quỷ dị, đám người nhà họ Triệu ăn không ngon.
Mà Diệp Tiểu Tịch cũng không vui lắm. Càng tiếp xúc với người nhà họ Triệu thì cô càng bực mình.
Nhưng mà hình như Long Mộ Thần chẳng bị ảnh hưởng gì cả. Anh vẫn thản nhiên gắp đồ ăn cho Diệp Tiểu Tịch rồi nói vài chuyện trong công việc với cô khiến cho cơn giận trong lòng cô cũng dịu bớt.
Ăn xong, Vương Hương chợt nói:
- Tiểu Tịch à, bọn tôi khó có dịp mới tới thủ đô một lần, nên không biết đường trên này. Cô có thể bớt chút thời gian dẫn bọn tôi đi dạo không?
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày lại, Vương Hương đang bày trò gì nữa đây? Tuy cô không muốn đi, nhưng nếu cô dẫn bọn họ đi dạo thì Long Mộ Thần cũng sẽ đi theo. Chẳng lẽ người nhà họ Triệu định thừa dịp này để tiếp xúc với Long Mộ Thần nhiều chút sao?
Nếu là thế thì cô chẳng có lý do gì để từ chối cả.
- Ừm..
Nhưng cô còn chưa nói hết câu thì Long Mộ Thần đã giành nói trước:
- Dạo này Tiểu Tịch bận lắm. Nếu mấy người muốn đi tham quan thủ đô thì tôi có thể sắp xếp người khác đi cùng mấy người.
- Vậy làm phiền ngài Long rồi.
Triệu Lập Dũng đáp.
Ý định của bọn họ cũng giống như suy đoán của Diệp Tiểu Tịch. Có điều, đấy cũng chỉ là kết quả tốt nhất thôi. Bây giờ cũng được, cho dù không thể tiếp xúc với Long Mộ Thần thông qua Diệp Tiểu Tịch nhưng ít ra, bọn họ vẫn có thể ở lại thủ đô thêm một khoảng thời gian nữa.
Lúc Long Mộ Thần rảnh rổi mới nướng chút bánh quy tình yêu cho cô thôi mà. Đây chuyện ngọt ngào của bọn họ thôi, có chọc tới ai đâu mà Vương Hương lại phê bình cô kia chứ?
Nhà họ Triệu đúng kiểu gia trưởng, gì mà phòng bếp là chỗ của phụ nữ. Vậy mà cũng nói ra được à?
- Anh ấy thích làm cho tôi mà.
Diệp Tiểu Tịch có phần tức giận, cô tỏ vẻ không vui nói tiếp:
- Anh ấy vui nhất khi nấu mấy món ăn ngon cho tôi, dỗ tôi vui. Bọn tôi không cản trở tới người khác thì có sao đâu hả?
- Cô...
Vương Hương tức tối, Triệu Lập Dũng cạnh bà ta lập tức kéo lại:
- Bà đừng có xía vào chuyện vợ chồng son người ta.
Vương Hương nén cơn giận trong lòng, bà ta càng lúc càng không ưa Diệp Tiểu Tịch. Nếu không phải bây giờ Long Mộ Thần vẫn chưa chịu nhìn nhận bọn họ thì bà ta đã xử đẹp Diệp Tiểu Tịch rồi!
Long Mộ Thần nhíu mày lại, sao anh cảm thấy hình như bầu không khí hơi là lạ. Mà thái độ của vợ chồng Triệu Lập Dũng đối với anh cũng kỳ quái, hơn nữa bọn họ cũng quản hơi bị nhiều.
- Tiểu Tịch nói rất đúng.
Anh thản nhiên nói:
- Chỉ cần cô ấy vui vẻ thì bảo tôi làm gì cũng được. Lại nói giờ đã là thời đại nào rồi, nếu nhà bếp là chỗ của phụ nữa, vậy thì đầu bếp nam thì sao đây?
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch cảm thấy vui vẻ. Cô không ngờ Long Mộ Thần lại bênh vực cô trước mặt người nhà họ Triệu như thế. Cô không nhịn được mà hôn lên mặt anh một cái.
Vẻ mặt Vương Hương càng khó coi hơn. Trong mắt bà ta, Diệp Tiểu Tịch không hiểu chuyện lại cố tình ly gián quan hệ giữa họ với Long Mộ Thần. Cho dù hôm nay Diệp Tiểu Tịch có giúp họ đi chăng nữa thì Vương Hương vẫn không ưa cô!
Điều khiến Vương Hương khó chịu nhất chính là Long Mộ Thần không nhìn nhận bọn họ nhưng lại nghe lời Diệp Tiểu Tịch răm rắp. Sao bà ta có thể nuốt được cơn tức này chứ? Bà ta nhất định phải tìm cơ hội xả cơn giận này mới được!
Sau khi bữa trưa được dọn xong, tất cả mọi người cùng bước vào phòng ăn.
Triệu Đệ lộ vẻ do dự, Diệp Tiểu Tịch mới kéo cô bé ngồi vào bàn.
Nhưng hai người bọn họ vừa mới kéo ghế ra thì Vương Hương bất thình lình vỗ bàn một cái rồi lớn tiếng trách mắng:
- Triệu Đệ mày đang làm gì thế hả? Bọn tao nuôi mày lớn tới từng tuổi này, sao mày không biết phép tắc vậy hả?! Một đứa con gái như mày thì có tư cách gì ngồi vào bàn ăn cơm kia chứ? Mau đứng một bên cho tao, khi nào bọn tao ăn xong thì mày mới được ăn!
Triệu Đệ sợ tới mức vội đứng thẳng người, mà Diệp Tiểu Tịch vẫn chưa ngồi xuống. Lúc nghe Vương Hương nói mấy lời này, vẻ mặt của cô có phần khó coi.
Tuy ngoài mặt Vương Hương đang mắng Triệu Đệ nhưng thực ra đang ám chỉ cô. Cô không ngờ tới tận bây giờ, nơi xó xỉnh nhà họ Triệu sống lại có điều vô lý thế này nữa cơ đấy? Con gái không thể ngồi vào bàn ăn cơm, chỉ có thể ăn đồ thừa hay sao?
Vương Hương không ưa Diệp Tiểu Tịch, mà cô cũng chẳng ưa gì bà ta. Rõ ràng Vương Hương cũng là đàn bà nhưng mụ ta lại là người hà hiếp phái nữ nhất. Bà ta không chỉ muốn quỳ một mình mà còn không muốn cho người khác đứng nữa kìa.
- Thì ra ở chỗ mấy người thì phụ nữ không được ngồi vào bàn.
Diệp Tiểu Tịch thản nhiên ngồi vào bàn, nói một cách lạnh lùng:
- Thế bà cũng là phụ nữ, sao được ngồi vào bàn vậy nhỉ?
- Đó là vì tôi đã sinh bảy đứa con cho nhà họ Triệu!
Diệp Tiểu Tịch lập tức cạn lời, hạng người có một không hai như Vương Hương khiến giới hạn cuối của cô thay đổi liên tục. Sinh con thì giỏi lắm à? Nếu không phải bà ta cứ sinh miết như heo mẹ, vậy thì con cũng không đông tới mức không nuôi nổi mà phải bán đi à?
Ánh mắt Long Mộ Thần tối lại, anh rất tò mò tại sao Diệp Tiểu Tịch lại giúp đỡ cho nhà họ Triệu, nhưng vì chuyện năm đó có liên quan tới cô nên anh mới nhịn nhà đó. Nhưng anh không ngu đến độ không nhận ra Vương Hương đang cố ý mỉa mai Diệp Tiểu Tịch!
- Ngồi xuống đi.
Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Trong nhà tôi không có mấy cái luật mất hết tính người như thế đâu.
Vẻ mặt Vương Hương lập tức trở nên khó coi, rõ ràng Long Mộ Thần đang tát vào mặt bà ta đây mà.
Ngay sau đó, Diệp Tiểu Tịch còn kéo Triệu Đệ ngồi xuống khiến sắc mặt bà ta càng khó coi hơn.
Đoạn Long Mộ Thần nói tiếp:
- Nhưng mà tới nhà người ta làm khách cứ ra vẻ, la lối này nọ thì đúng là không biết phép tắc thật.
Hai câu này của Long Mộ Thần khiến cho Vương Hương xấu hổ vô cùng. Cô không ngờ Long Mộ Thần sẽ vì Diệp Tiểu Tịch mà nói bà ta như thế!
Triệu Lập Dũng thấy Vương Hương sắp nổi cáu thì vội kéo bà ta lại:
- Ngài Long nói rất đúng. Bọn tôi là khách nên tuân theo quy tắc của ngài.
Nghe ông ta nói thế, Vương Hương lập tức tỉnh táo lại. Bây giờ Long Mộ Thần vẫn chưa chịu nhìn nhận bọn họ, mà họ cũng không thể tự nhận mình là bố mẹ ruột của anh. Hơn nữa bà ta nhận ra rằng, dù bọn họ có nói gì đi nữa thì anh cũng chẳng quan tâm. Nhưng chỉ cần đụng tới Diệp Tiểu Tịch thì anh tuyệt đối sẽ không nương tay, cho dù là với bọn họ!
Lúc này, Vương Hương cui đầu xuống, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn hẳn. Không ngờ Long Mộ Thần lại si mê Diệp Tiểu Tịch như vậy, bà ta phải tìm cách tách hai người đó ra mới được! Bà ta tuyệt đối không có phép bên cạnh anh có người phụ nữ ảnh hưởng sâu tới anh như thế!
Bầu không khí vô cùng quỷ dị, đám người nhà họ Triệu ăn không ngon.
Mà Diệp Tiểu Tịch cũng không vui lắm. Càng tiếp xúc với người nhà họ Triệu thì cô càng bực mình.
Nhưng mà hình như Long Mộ Thần chẳng bị ảnh hưởng gì cả. Anh vẫn thản nhiên gắp đồ ăn cho Diệp Tiểu Tịch rồi nói vài chuyện trong công việc với cô khiến cho cơn giận trong lòng cô cũng dịu bớt.
Ăn xong, Vương Hương chợt nói:
- Tiểu Tịch à, bọn tôi khó có dịp mới tới thủ đô một lần, nên không biết đường trên này. Cô có thể bớt chút thời gian dẫn bọn tôi đi dạo không?
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày lại, Vương Hương đang bày trò gì nữa đây? Tuy cô không muốn đi, nhưng nếu cô dẫn bọn họ đi dạo thì Long Mộ Thần cũng sẽ đi theo. Chẳng lẽ người nhà họ Triệu định thừa dịp này để tiếp xúc với Long Mộ Thần nhiều chút sao?
Nếu là thế thì cô chẳng có lý do gì để từ chối cả.
- Ừm..
Nhưng cô còn chưa nói hết câu thì Long Mộ Thần đã giành nói trước:
- Dạo này Tiểu Tịch bận lắm. Nếu mấy người muốn đi tham quan thủ đô thì tôi có thể sắp xếp người khác đi cùng mấy người.
- Vậy làm phiền ngài Long rồi.
Triệu Lập Dũng đáp.
Ý định của bọn họ cũng giống như suy đoán của Diệp Tiểu Tịch. Có điều, đấy cũng chỉ là kết quả tốt nhất thôi. Bây giờ cũng được, cho dù không thể tiếp xúc với Long Mộ Thần thông qua Diệp Tiểu Tịch nhưng ít ra, bọn họ vẫn có thể ở lại thủ đô thêm một khoảng thời gian nữa.
Bình luận facebook