Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
- Vậy cậu có thấy những cô gái đó đều chẳng có kết quả gì tốt không!
Lâm Hân cạn lời.
- Diệp Tiểu Tịch, rốt cuộc thì cậu ghim bọn mình đến mức nào mà lại lừa bọn mình như vậy!
Từ Văn Văn tỏ vẻ đau lòng, cô ngửa mặt lên trời thở dài.
- Các cậu không nỗ lực gì cả...
Diệu Tiểu Tịch thực sự muốn đánh các cô một trận.
Thấy cô có ý định ra tay, hai người vội vàng nói:
- Tiểu Tịch, chẳng lẽ cậu không cảm giác được gì à?
- Cái gì?
Diệp Tiểu Tịch nhìn các cô với vẻ không hiểu gì cả.
- Tiểu Tịch của mình ơi, ánh mắt của nam thần lúc nhìn cậu và lúc nhìn bọn mình khác nhau hoàn toàn đó!
Từ Văn Văn đỡ trán tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- Anh ấy đang theo đuổi cậu đó. Lại đau lòng cho nam thần một giây nữa rồi.
- Các cậu cũng thấy vậy à?
Diệp Tiểu Tịch không khỏi nhíu mày.
- Thì ra là cậu không ngốc tới mức chẳng biết gì cả.
Lâm Hân nhìn cô đầy kinh ngạc, cô hỏi:
- Thế thì, cậu không có cảm giác gì với anh ấy, hay là muốn lạt mềm buột chặt?
- Chặt cái đầu cậu đó!
Diệp Tiểu Tịch hạn hán lời, cô suy nghĩ một chút rồi nói:
- Giả dụ có một ngày, bỗng dưng có người báo cho cậu biết cậu trúng xổ số năm triệu, các cậu sẽ làm gì đây?
- Đương nhiên là đi đổi thưởng rồi! Sau đó tiêu sạch tiền luôn!
Từ Văn Văn giành trả lời.
- ...
Diệp Tiểu Tịch phục thật rồi. Cô bất đắc dĩ:
- Nhưng rõ ràng là cậu không có mua xổ số.
- Vậy, cậu sợ anh ấy lừa cậu à?
Lâm Hân hỏi bằng giọng khó hiểu:
- Anh ấy lừa gì cậu mới được chứ? Anh ấy là Long Mộ Thần đó. Nếu anh ấy muốn thì chỉ cần vẫy tay một cái thôi là đã có đủ loại phụ nữ rồi. Với lại, cậu có cái gì đáng để anh ấy phải lừa đâu?
- Chính vì mình chẳng có gì đáng để anh ta lừa, thế nên mới thấy kỳ lạ đó.
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày.
- Mình thấy, Tiểu Tịch cậu suy nghĩ nhiều quá rồi!
Từ Văn Văn kết luận:
- Nếu cậu lo lắng thì cứ tiếp xúc với anh ấy thêm chút đi, để anh ấy mời chúng ta vài lần, há chẳng phải chúng ta sẽ biết được mục đích của anh ấy là gì hay sao?
- ... Mình thấy đơn giản là cậu muốn ăn chực thêm vài lần thôi.
Diệu Tiểu Tịch không nhịn được phải trợn mắt khinh thường.
- Tiểu Tịch hiểu ý mình nhất!
Từ Văn Văn cười hì hì khen.
Cửa phòng được đẩy ra, Long Mộ Thần đi đến, ba người lập tức im lặng.
Diệp Tiểu Tịch ra sức nháy mắt với hai người.
Từ Văn Văn bất đắc dĩ, cô quay sang nhìn Long Mộ Thần rồi hỏi bằng giọng trông chờ:
- Nam thần ơi, bọn em có thể xin số di động của anh được không ạ?
- Xin lỗi, số di động của tôi dùng trong công việc, không thể tiết lộ được.
Long Mộ Thần tỏ vẻ nuối tiếc, anh lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho hai người bọn cô:
- Đây là danh thiếp của trợ lý tôi, nếu hai người có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ gọi cho anh ta.
- Cảm ơn nam thần!
Từ Văn Văn nhận lấy danh thiếp sau đó nhìn sang Diệp Tiểu Tịch tỏ vẻ đương nhiên. Như thể đang nói với cô, cậu xem cậu xem thử đi, không phải bọn mình không nỗ lực mà là nam thần quá lợi hại.
Diệp Tiểu Tịch cất giọng buồn bực:
- Tôi ăn no rồi.
- Ăn no rồi à?
Anh cong môi hỏi:
- Vậy sau đó...
- Sau đó chúng ta trở về đi!
Diệp Tiểu Tịch vội vàng cướp lời:
- Tôi muốn đi thư viện đọc sách, chiều nay bận rộn lắm!
Từ Văn Văn và Lâm Hân nhìn Long Mộ Thần với ánh mắt đầy thông cảm.
- ... Được, tôi đưa mọi người về.
Long Mộ Thần bất đắc dĩ, nói.
Đúng là Diệp Tiểu Tịch phòng bị anh hết sức chặt chẽ.
Bốn người cùng rời khỏi nhà hàng, Diệp Tiểu Tịch vừa ngồi lên xe thì đã thấy Từ Văn Văn và Lâm Hân không có ý định lên xe.
- Nam thần, anh đưa Tiểu Tịch về là được rồi, hai bọn em còn muốn đi dạo phố, không làm phiền hai người đâu!
Hai cô cười hì hì nói.
Diệp Tiểu Tịch ngớ người, bọn họ tính làm gì đây, sao lại bán cô đi như thế chứ?
- Mình đi với các cậu
Cô vội vàng đề nghị.
- Không phải cậu muốn đọc sách à?
Từ Văn Văn hỏi không chút khách khí:
- Đi chơi làm gì? Về ôn tập cho tốt đi!
- ...
Diệp Tiểu Tịch ức tới mức không biết phải nói gì.
Long Mộ Thần gật đầu đồng ý:
- Được.
Diệp Tiểu Tịch nhìn bóng dáng Từ Văn Văn và Lâm Hân càng ngày càng xa, cô tức giận nhưng chẳng làm gì được.
Anh vừa ngồi vào xe, thân thể Diệp Tiểu Tịch đã hơi cứng lại.
Long Mộ Thần không khỏi nhíu mày, Diệp Tiểu Tịch kháng cự anh đến mức này, xem ra anh phải tính đường khác thôi.
Xe nổ máy, hai người chẳng nói tiếng nào, bầu không khí trong xe dần trở nên gượng gạo.
- Diệu Tiểu Tịch, em có thích tôi không?
Long Mộ Thần chợt hỏi.
Diệu Tiểu Tịch tức thì ngớ người.
Tuy rằng trước đó hai người Lâm Hân đã chuẩn bị tâm lý cho cô rồi, nhưng bỗng dưng Long Mộ Thần hỏi như vậy làm cô không kịp trở tay.
- Sao mà thích được!
Diệp Tiểu Tịch vội vã phủ định:
- Tôi không có thích anh, tuyệt đối không! Anh đừng nuôi hi vọng nữa, vốn dĩ anh không phải là kiểu người mà tôi thích! Đừng nói là hiện tại, cho dù tương lai sau này tôi cũng không thích anh!
- Ừ, tôi an tâm rồi.
Long Mộ Thần gật đầu.
... Ơ hay?! Diệp Tiểu Tịch không phản ứng kịp.
Kịch bản cứ sai sai thế nào ấy nhỉ.
Cô cho rằng Long Mộ Thần hỏi thế chính là vì muốn thổ lộ với cô, nên cô nói vậy để cắt đứt suy nghĩ đó của anh. Nhưng bây giờ ý của anh là gì, Long Mộ Thần sợ cô thích anh à?
Diệu Tiểu Tịch cuống cả lên, mất cả buổi trời, thì ra cô làm trò cười à?
Nhưng, lời nói của anh làm cô thở phào nhẹ nhõm hẳn ra.
- Vừa lúc, tôi có một việc muốn nhờ em giúp đỡ, đây cũng là nguyên nhân mà tôi muốn mời em ăn cơm.
Long Mộ Thần nói tiếp.
- Là gì? Anh nói đi.
Diệp Tiểu Tịch cười nhẹ, lòng phòng bị với anh đã giảm bớt kha khá.
Ánh mắt Long Mộ Thần hơi lóe lên, anh tỏ vẻ lạnh nhạt, nói:
- Tôi muốn nhờ em giả làm bạn gái của tôi...
Trong nháy mắt Diệp Tiểu Tịch nhìn anh đầy vẻ đề phòng.
- Có một cô gái theo đuổi tôi rất ghê gớm. Nhưng tôi không thích cô ta, vì thế tôi nói với cô ta là tôi đã có bạn gái. Nhưng cô ta không tin, trừ khi tôi dẫn bạn gái đến gặp cô ta thì cô ta mới bằng lòng chấm dứt hy vọng.
Long Mộ Thần giải thích nhẹ nhàng.
- Nhưng mà anh có thể tìm người khác mà, tại sao lại là tôi?
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy hơi khó hiểu:
- Chẳng lẽ anh không tìm được người đồng ý làm bạn gái của anh à?
- Không phải là không tìm được, mà là không thể tìm những người đó.
Long Mộ Thần cất giọng bình tĩnh:
- Bởi vì những cô gái đó thích tôi, còn tôi tìm em là vì em không thích tôi.
Diệp Tiểu Tịch chợt hiểu ra:
- Anh sợ mấy cô đó thừa cơ phim giả tình thật. quấn quýt lấy anh không buông?
- Đúng vậy, Tiểu Tịch em thật thông minh.
Khóe môi Long Mộ Thần cong lên, cô nhóc này đúng là thức thời.
Anh nhìn cô tỏ vẻ khó xử:
- Em đồng ý giúp tôi chứ?
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày.
Long Mộ Thần mời cô đi ăn trưa, rồi tặng quà cho cô, cô thật sự chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Huống chị, chẳng qua chỉ là giả làm bạn gái của anh mà thôi. Hơn nữa, dường như Long Mộ Thần chẳng có ý gì với cô cả.
- Được.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu đồng ý:
- Tôi giúp anh xong rồi, coi như chúng ta huề nhau! Sau này anh đừng tìm tôi nữa, sẽ khiến người khác hiểu lầm đó.
- Ừ.
Long Mộ Thần hơi nhướn mày, anh cất giọng bình tĩnh:
- Đưa điện thoại cho tôi.
Lâm Hân cạn lời.
- Diệp Tiểu Tịch, rốt cuộc thì cậu ghim bọn mình đến mức nào mà lại lừa bọn mình như vậy!
Từ Văn Văn tỏ vẻ đau lòng, cô ngửa mặt lên trời thở dài.
- Các cậu không nỗ lực gì cả...
Diệu Tiểu Tịch thực sự muốn đánh các cô một trận.
Thấy cô có ý định ra tay, hai người vội vàng nói:
- Tiểu Tịch, chẳng lẽ cậu không cảm giác được gì à?
- Cái gì?
Diệp Tiểu Tịch nhìn các cô với vẻ không hiểu gì cả.
- Tiểu Tịch của mình ơi, ánh mắt của nam thần lúc nhìn cậu và lúc nhìn bọn mình khác nhau hoàn toàn đó!
Từ Văn Văn đỡ trán tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- Anh ấy đang theo đuổi cậu đó. Lại đau lòng cho nam thần một giây nữa rồi.
- Các cậu cũng thấy vậy à?
Diệp Tiểu Tịch không khỏi nhíu mày.
- Thì ra là cậu không ngốc tới mức chẳng biết gì cả.
Lâm Hân nhìn cô đầy kinh ngạc, cô hỏi:
- Thế thì, cậu không có cảm giác gì với anh ấy, hay là muốn lạt mềm buột chặt?
- Chặt cái đầu cậu đó!
Diệp Tiểu Tịch hạn hán lời, cô suy nghĩ một chút rồi nói:
- Giả dụ có một ngày, bỗng dưng có người báo cho cậu biết cậu trúng xổ số năm triệu, các cậu sẽ làm gì đây?
- Đương nhiên là đi đổi thưởng rồi! Sau đó tiêu sạch tiền luôn!
Từ Văn Văn giành trả lời.
- ...
Diệp Tiểu Tịch phục thật rồi. Cô bất đắc dĩ:
- Nhưng rõ ràng là cậu không có mua xổ số.
- Vậy, cậu sợ anh ấy lừa cậu à?
Lâm Hân hỏi bằng giọng khó hiểu:
- Anh ấy lừa gì cậu mới được chứ? Anh ấy là Long Mộ Thần đó. Nếu anh ấy muốn thì chỉ cần vẫy tay một cái thôi là đã có đủ loại phụ nữ rồi. Với lại, cậu có cái gì đáng để anh ấy phải lừa đâu?
- Chính vì mình chẳng có gì đáng để anh ta lừa, thế nên mới thấy kỳ lạ đó.
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày.
- Mình thấy, Tiểu Tịch cậu suy nghĩ nhiều quá rồi!
Từ Văn Văn kết luận:
- Nếu cậu lo lắng thì cứ tiếp xúc với anh ấy thêm chút đi, để anh ấy mời chúng ta vài lần, há chẳng phải chúng ta sẽ biết được mục đích của anh ấy là gì hay sao?
- ... Mình thấy đơn giản là cậu muốn ăn chực thêm vài lần thôi.
Diệu Tiểu Tịch không nhịn được phải trợn mắt khinh thường.
- Tiểu Tịch hiểu ý mình nhất!
Từ Văn Văn cười hì hì khen.
Cửa phòng được đẩy ra, Long Mộ Thần đi đến, ba người lập tức im lặng.
Diệp Tiểu Tịch ra sức nháy mắt với hai người.
Từ Văn Văn bất đắc dĩ, cô quay sang nhìn Long Mộ Thần rồi hỏi bằng giọng trông chờ:
- Nam thần ơi, bọn em có thể xin số di động của anh được không ạ?
- Xin lỗi, số di động của tôi dùng trong công việc, không thể tiết lộ được.
Long Mộ Thần tỏ vẻ nuối tiếc, anh lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho hai người bọn cô:
- Đây là danh thiếp của trợ lý tôi, nếu hai người có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ gọi cho anh ta.
- Cảm ơn nam thần!
Từ Văn Văn nhận lấy danh thiếp sau đó nhìn sang Diệp Tiểu Tịch tỏ vẻ đương nhiên. Như thể đang nói với cô, cậu xem cậu xem thử đi, không phải bọn mình không nỗ lực mà là nam thần quá lợi hại.
Diệp Tiểu Tịch cất giọng buồn bực:
- Tôi ăn no rồi.
- Ăn no rồi à?
Anh cong môi hỏi:
- Vậy sau đó...
- Sau đó chúng ta trở về đi!
Diệp Tiểu Tịch vội vàng cướp lời:
- Tôi muốn đi thư viện đọc sách, chiều nay bận rộn lắm!
Từ Văn Văn và Lâm Hân nhìn Long Mộ Thần với ánh mắt đầy thông cảm.
- ... Được, tôi đưa mọi người về.
Long Mộ Thần bất đắc dĩ, nói.
Đúng là Diệp Tiểu Tịch phòng bị anh hết sức chặt chẽ.
Bốn người cùng rời khỏi nhà hàng, Diệp Tiểu Tịch vừa ngồi lên xe thì đã thấy Từ Văn Văn và Lâm Hân không có ý định lên xe.
- Nam thần, anh đưa Tiểu Tịch về là được rồi, hai bọn em còn muốn đi dạo phố, không làm phiền hai người đâu!
Hai cô cười hì hì nói.
Diệp Tiểu Tịch ngớ người, bọn họ tính làm gì đây, sao lại bán cô đi như thế chứ?
- Mình đi với các cậu
Cô vội vàng đề nghị.
- Không phải cậu muốn đọc sách à?
Từ Văn Văn hỏi không chút khách khí:
- Đi chơi làm gì? Về ôn tập cho tốt đi!
- ...
Diệp Tiểu Tịch ức tới mức không biết phải nói gì.
Long Mộ Thần gật đầu đồng ý:
- Được.
Diệp Tiểu Tịch nhìn bóng dáng Từ Văn Văn và Lâm Hân càng ngày càng xa, cô tức giận nhưng chẳng làm gì được.
Anh vừa ngồi vào xe, thân thể Diệp Tiểu Tịch đã hơi cứng lại.
Long Mộ Thần không khỏi nhíu mày, Diệp Tiểu Tịch kháng cự anh đến mức này, xem ra anh phải tính đường khác thôi.
Xe nổ máy, hai người chẳng nói tiếng nào, bầu không khí trong xe dần trở nên gượng gạo.
- Diệu Tiểu Tịch, em có thích tôi không?
Long Mộ Thần chợt hỏi.
Diệu Tiểu Tịch tức thì ngớ người.
Tuy rằng trước đó hai người Lâm Hân đã chuẩn bị tâm lý cho cô rồi, nhưng bỗng dưng Long Mộ Thần hỏi như vậy làm cô không kịp trở tay.
- Sao mà thích được!
Diệp Tiểu Tịch vội vã phủ định:
- Tôi không có thích anh, tuyệt đối không! Anh đừng nuôi hi vọng nữa, vốn dĩ anh không phải là kiểu người mà tôi thích! Đừng nói là hiện tại, cho dù tương lai sau này tôi cũng không thích anh!
- Ừ, tôi an tâm rồi.
Long Mộ Thần gật đầu.
... Ơ hay?! Diệp Tiểu Tịch không phản ứng kịp.
Kịch bản cứ sai sai thế nào ấy nhỉ.
Cô cho rằng Long Mộ Thần hỏi thế chính là vì muốn thổ lộ với cô, nên cô nói vậy để cắt đứt suy nghĩ đó của anh. Nhưng bây giờ ý của anh là gì, Long Mộ Thần sợ cô thích anh à?
Diệu Tiểu Tịch cuống cả lên, mất cả buổi trời, thì ra cô làm trò cười à?
Nhưng, lời nói của anh làm cô thở phào nhẹ nhõm hẳn ra.
- Vừa lúc, tôi có một việc muốn nhờ em giúp đỡ, đây cũng là nguyên nhân mà tôi muốn mời em ăn cơm.
Long Mộ Thần nói tiếp.
- Là gì? Anh nói đi.
Diệp Tiểu Tịch cười nhẹ, lòng phòng bị với anh đã giảm bớt kha khá.
Ánh mắt Long Mộ Thần hơi lóe lên, anh tỏ vẻ lạnh nhạt, nói:
- Tôi muốn nhờ em giả làm bạn gái của tôi...
Trong nháy mắt Diệp Tiểu Tịch nhìn anh đầy vẻ đề phòng.
- Có một cô gái theo đuổi tôi rất ghê gớm. Nhưng tôi không thích cô ta, vì thế tôi nói với cô ta là tôi đã có bạn gái. Nhưng cô ta không tin, trừ khi tôi dẫn bạn gái đến gặp cô ta thì cô ta mới bằng lòng chấm dứt hy vọng.
Long Mộ Thần giải thích nhẹ nhàng.
- Nhưng mà anh có thể tìm người khác mà, tại sao lại là tôi?
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy hơi khó hiểu:
- Chẳng lẽ anh không tìm được người đồng ý làm bạn gái của anh à?
- Không phải là không tìm được, mà là không thể tìm những người đó.
Long Mộ Thần cất giọng bình tĩnh:
- Bởi vì những cô gái đó thích tôi, còn tôi tìm em là vì em không thích tôi.
Diệp Tiểu Tịch chợt hiểu ra:
- Anh sợ mấy cô đó thừa cơ phim giả tình thật. quấn quýt lấy anh không buông?
- Đúng vậy, Tiểu Tịch em thật thông minh.
Khóe môi Long Mộ Thần cong lên, cô nhóc này đúng là thức thời.
Anh nhìn cô tỏ vẻ khó xử:
- Em đồng ý giúp tôi chứ?
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày.
Long Mộ Thần mời cô đi ăn trưa, rồi tặng quà cho cô, cô thật sự chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Huống chị, chẳng qua chỉ là giả làm bạn gái của anh mà thôi. Hơn nữa, dường như Long Mộ Thần chẳng có ý gì với cô cả.
- Được.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu đồng ý:
- Tôi giúp anh xong rồi, coi như chúng ta huề nhau! Sau này anh đừng tìm tôi nữa, sẽ khiến người khác hiểu lầm đó.
- Ừ.
Long Mộ Thần hơi nhướn mày, anh cất giọng bình tĩnh:
- Đưa điện thoại cho tôi.
Bình luận facebook