Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Có lẽ hôn ước của bọn họ chỉ là một trò đùa mà thôi, hơn nữa đã lâu như thế, sớm không còn rồi.
Nhưng Long Mộ Thần vẫn không thoải mái.
An Tử Dục giật mình hỏi:
- Long Mộ Thần, cậu nghiêm túc đấy à?
- Ừm.
Anh thấp giọng đáp.
- Được rồi!
An Tử Dục nhếch môi nói:
- Nếu muốn tôi không trêu chọc cô ấy cũng được, giúp tôi một chuyện đi.
- Không được.
Long Mộ Thần từ chối không chút do dự.
- Tôi vẫn chưa nói gì mà!
An Tử Dục cạn lời.
Gã chưa nói nhưng Long Mộ Thần đã biết hắn muốn nói gì rồi.
- Yên tâm đi, cũng không khó lắm đâu.
An Tử Dục bực bội gõ tay lái nói tiếp:
- Chắc cậu cũng nhận ra cô gái hôm qua chính là người mà ông nội tôi chuẩn bị làm đám hỏi cho tôi nhỉ. Tôi còn trẻ, không muốn hy sinh vì gia tộc sớm thế đâu. Cậu gạt vụ cưới xin này giúp tôi đi. Tôi cam đoan từ nay về sau sẽ không quấn lấy Diệp Tiểu Tịch nữa.
Long Mộ Thần nhíu mày.
Anh cũng không muốn giúp chuyện này.
Nếu anh giúp An Tử Dục từ chối vụ hôn ước này, cậu ta sẽ là người độc thân.
Ít nhất hiện giờ An Tử Dục còn hôn ước, Diệp Tiểu Tịch đơn thuần tuyệt đối sẽ không nghĩ tới cậu ta.
- Tôi biết chút chút về vợ chưa cưới của cậu, cũng được lắm đấy, cậu có thể thử sống chung với cô ấy..
Long Mộ Thần lên tiếng khuyên nhủ.
- Long Mộ Thần.
An Tử Dục mất kiên nhẫn cắt lời anh.
- Chẳng lẽ ông nội tôi đã đến nhờ cậu làm thuyết khách rồi à?
- An lão gia chỉ uống trà tán dóc với tôi thôi.
Long Mộ Thần nói một cách thản nhiên.
- Ồ, nếu đã như thế.
An Tử Dục bực bội gõ lên tay lái.
- Tôi sẽ tiếp tục theo đuổi Diệp Tiểu Tịch, đúng lúc tôi cũng rất thích cô bé ấy. Một cô bé đáng yêu đến nhường này, trong tương lai có thể làm cho ông già nhà tôi vui vẻ.
- Cô ấy sẽ không thích cậu đâu.
Long Mộ Thần nói với vẻ chắc nịch.
- Vậy thì chờ xem.
An Tử Dục cúp máy.
Long Mộ Thần thấy gã cúp máy, ánh mắt sầm xuống.
- Chủ tịch, đã chuẩn bị xe xong rồi.
Hàn Tư Viễn đáp.
- Ừm.
Nét mặt Long Mộ Thần dịu lại, lúc nghĩ đến Diệp Tiểu Tịch, anh không nhịn được nhếch môi lên.
- Chủ tịch, thật sự không cần tài xế đi với ngài à?
Hàn Tư Viễn hỏi với vẻ kinh ngạc.
- Không cần đâu, tôi đi giải quyết chút chuyện riêng thôi.
Anh thấp giọng nói.
Đương nhiên anh phải đích thân tới đón Diệp Tiểu Tịch rồi.
- Thì ra An Tử Dục đã có vợ chưa cưới rồi.
Từ Văn Văn lộ vẻ tiếc nuối.
- Sao mấy anh chàng tuyệt vời như thế đều là hoa có chủ hết vậy?
- Nhưng anh ta đã có vợ chưa cưới rồi, còn theo đuổi cậu làm gì?
Lâm Hân nhìn Diệp Tiểu Tịch đầy tò mò.
- Đấy là theo đuổi mình hả? Rõ ràng là làm mình khó chịu mà!
Diệp Tiểu Tịch tức đến nghiến răng.
- Nhất định do số rượu hôm qua anh ta gọi, cuối cùng lại ghi nợ dưới tên anh. Chắc chắn anh ta nghĩ rằng mình trêu chọc anh ta, cho nên anh ta mới ghi thù, cố tình tới đây chế nhạo mình!
Từ Văn Văn đỡ trán ra vẻ bất đắc dĩ.
- Cậu đần quá đi! Người ta lắm tiền như thế, sao để ý đến mấy chai rượu đó!
- Kệ anh ta đi, mình với anh ta không sống chung một thế giới.
Diệp Tiểu Tịch phẩy phẩy tay.
- Cho dù anh ta có ý gì, từ nay về sau mình sẽ không liên quan tới anh ta nữa.
- Tránh xa cái loại chậu có bông đó ra cũng chẳng hại gì.
Lâm Hân gật đầu, đoạn nhìn đồng hồ, nói:
- Đi thôi, anh Long đang chờ chúng ta đấy.
Mặc dù Diệp Tiểu Tịch không chịu nhưng vẫn bị hai người kia kéo xuống lầu.
Long Mộ Thần đỗ xe ở một góc kín đáo. Lúc này anh mặc bộ vest đen, đứng dưới tàng cây, mỉm cười với ba cô gái đang bước tới chỗ mình.
Cuối cùng Diệp Tiểu Tịch cũng không mặc bộ đầm mà Lâm Hân đưa, cô chỉ mặc một chiếm đầm hoa màu hồng nhạt, càng khiến cô trông đơn thuần đáng yêu hơn. Tà váy tung bay theo làn gió, càng khiến cô như toát ra tiên khí.
Mấy người Diệp Tiểu Tịch cũng trông thấy anh.
Lâm Hân và Từ Văn Văn cùng lúc ôm chặt lấy tay Diệp Tiểu Tịch, đoạn kích động nhỏ giọng nói:
- Trời địu, sao nam thần đẹp trai quá vậy! Trông trưởng thành, chín chắn lại dịu dàng, đáng tin đến như thế! A!!!! Mình muốn quỳ trước mị lực của anh ấy!
Hai đứa mê trai này! Diệp Tiểu Tịch muốn né hai người họ ra xa một tý.
- Ơ! Sao mình cảm thấy nam thần quen quen vậy nhỉ?
Từ Văn Văn không nhịn được giật mình.
- Nghe cậu nói thế, mình cũng cảm giác hình như gặp ở đâu rồi ấy.
Lâm Hân lên tiếng phụ họa.
- Hai cậu thấy anh đẹp trai nào mà không quen mắt hả?
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch hơi hồi hộp.
Nếu như bọn họ nhớ ra hôm trong quán rượu đã từng gặp Long Mộ Thần, nhất định sẽ liên tục tra hỏi cô rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
- Cũng đúng!
Hai người kia gật đầu phụ họa rồi tiếp tục nhìn Long Mộ Thần đắm đuối.
Sau khi ba người bọn họ tới trước mặt Long Mộ Thần, Từ Văn Văn và Lâm Hân kích động tới mức nói năng lộn xộn:
- Nam.. nam thần! Rốt cuộc em cũng được nhìn thấy anh rồi, mà còn là người sống nữa chứ!
Diệp Tiểu Tịch che mặt lại, mất mặt quá đi mất, cô thật muốn làm bộ không biết hai người này mà.
Long Mộ Thần mỉm cười, nói một cách lịch sự:
- Hai cô là bạn của Tiểu Tịch à?
- Vâng vâng!
Hai người vội gật đầu rồi kích động đẩy Diệp Tiểu Tịch về phía anh.
Diệp Tiểu Tịch không đề phòng nên lảo đảo một chút. Long Mộ Thần kịp thời vươn tay ra vòng qua eo cô, đỡ lấy cô.
- Không sao chứ?
Anh trầm giọng hỏi.
Hơi nóng từ bàn tay truyền tới, Diệp Tiểu Tịch cảm thấy tim cô đập loạn xạ, bèn vội vã đẩy anh ra.
Thấy cô kháng cự, Long Mộ Thần chỉ mỉm cười, cũng không để ý tới.
- Nam thần, cảm ơn anh đã mời bọn em ăn cơm!
Đôi mắt Lâm Hân biến thành tim hồng, rốt cuộc cô cũng nói tròn câu.
- Nên làm thế mà.
Long Mộ Thần thản nhiên đáp.
- Cảm ơn mọi người đã chăm sóc Tiểu Tịch.
- Hở?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh đầy bực dọc.
Khoan nói tới bình thường đều là cô chăm sóc hai đứa mê trai này, “nên làm” là ý gì hả?
Long Mộ Thần nói cứ như anh ta là gì của cô vậy!
- Lên xe nào!
Long Mộ Thần nói với vẻ thản nhiên.
- Chờ đã...
Diệp Tiểu Tịch vẫn xoắn xuýt về lời nói vừa rồi của anh, nhưng Từ Văn Văn và Lâm Hân đã mở cửa, rồi ngồi ở hàng ghế sau.
Diệp Tiểu Tịch thấy không ai để ý tới mình, đành lên xe ngồi cùng họ.
Nhưng cô còn chưa lên xe thì bị Lâm Hân đẩy ra:
- Xe lớn như thế, chen chúc nhau làm chi? Cậu ngồi ghế trước đi.
Diệp Tiểu Tịch càng bực bội, còn Long Mộ Thần đã mở cửa xe hộ cô.
Cô đành phải ngồi ở ghế phụ lái.
Sau khi Long Mộ Thần đóng cửa xe lại cho Diệp Tiểu Tịch thì anh mới bước lên xe.
Bỗng nhiên anh nhích lại gần cô.
Từ Văn Văn và Lâm Hân không nhịn được hít sâu một hơi.
- Anh... anh muốn làm gì?
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy toàn thân cứng đờ.
Trước mắt chính là gương mặt đẹp trai được phóng to của Long Mộ Thần, cô còn thấy rõ từng sợi lông mi của anh. Chóp mũi còn thoáng ngửi thấy mùi hương đặc trưng của Cologne, khiến tim cô đập thình thịch.
Bạn cùng phòng của cô đang ở đây, anh ta muốn làm gì thế?
Nhưng Long Mộ Thần vẫn không thoải mái.
An Tử Dục giật mình hỏi:
- Long Mộ Thần, cậu nghiêm túc đấy à?
- Ừm.
Anh thấp giọng đáp.
- Được rồi!
An Tử Dục nhếch môi nói:
- Nếu muốn tôi không trêu chọc cô ấy cũng được, giúp tôi một chuyện đi.
- Không được.
Long Mộ Thần từ chối không chút do dự.
- Tôi vẫn chưa nói gì mà!
An Tử Dục cạn lời.
Gã chưa nói nhưng Long Mộ Thần đã biết hắn muốn nói gì rồi.
- Yên tâm đi, cũng không khó lắm đâu.
An Tử Dục bực bội gõ tay lái nói tiếp:
- Chắc cậu cũng nhận ra cô gái hôm qua chính là người mà ông nội tôi chuẩn bị làm đám hỏi cho tôi nhỉ. Tôi còn trẻ, không muốn hy sinh vì gia tộc sớm thế đâu. Cậu gạt vụ cưới xin này giúp tôi đi. Tôi cam đoan từ nay về sau sẽ không quấn lấy Diệp Tiểu Tịch nữa.
Long Mộ Thần nhíu mày.
Anh cũng không muốn giúp chuyện này.
Nếu anh giúp An Tử Dục từ chối vụ hôn ước này, cậu ta sẽ là người độc thân.
Ít nhất hiện giờ An Tử Dục còn hôn ước, Diệp Tiểu Tịch đơn thuần tuyệt đối sẽ không nghĩ tới cậu ta.
- Tôi biết chút chút về vợ chưa cưới của cậu, cũng được lắm đấy, cậu có thể thử sống chung với cô ấy..
Long Mộ Thần lên tiếng khuyên nhủ.
- Long Mộ Thần.
An Tử Dục mất kiên nhẫn cắt lời anh.
- Chẳng lẽ ông nội tôi đã đến nhờ cậu làm thuyết khách rồi à?
- An lão gia chỉ uống trà tán dóc với tôi thôi.
Long Mộ Thần nói một cách thản nhiên.
- Ồ, nếu đã như thế.
An Tử Dục bực bội gõ lên tay lái.
- Tôi sẽ tiếp tục theo đuổi Diệp Tiểu Tịch, đúng lúc tôi cũng rất thích cô bé ấy. Một cô bé đáng yêu đến nhường này, trong tương lai có thể làm cho ông già nhà tôi vui vẻ.
- Cô ấy sẽ không thích cậu đâu.
Long Mộ Thần nói với vẻ chắc nịch.
- Vậy thì chờ xem.
An Tử Dục cúp máy.
Long Mộ Thần thấy gã cúp máy, ánh mắt sầm xuống.
- Chủ tịch, đã chuẩn bị xe xong rồi.
Hàn Tư Viễn đáp.
- Ừm.
Nét mặt Long Mộ Thần dịu lại, lúc nghĩ đến Diệp Tiểu Tịch, anh không nhịn được nhếch môi lên.
- Chủ tịch, thật sự không cần tài xế đi với ngài à?
Hàn Tư Viễn hỏi với vẻ kinh ngạc.
- Không cần đâu, tôi đi giải quyết chút chuyện riêng thôi.
Anh thấp giọng nói.
Đương nhiên anh phải đích thân tới đón Diệp Tiểu Tịch rồi.
- Thì ra An Tử Dục đã có vợ chưa cưới rồi.
Từ Văn Văn lộ vẻ tiếc nuối.
- Sao mấy anh chàng tuyệt vời như thế đều là hoa có chủ hết vậy?
- Nhưng anh ta đã có vợ chưa cưới rồi, còn theo đuổi cậu làm gì?
Lâm Hân nhìn Diệp Tiểu Tịch đầy tò mò.
- Đấy là theo đuổi mình hả? Rõ ràng là làm mình khó chịu mà!
Diệp Tiểu Tịch tức đến nghiến răng.
- Nhất định do số rượu hôm qua anh ta gọi, cuối cùng lại ghi nợ dưới tên anh. Chắc chắn anh ta nghĩ rằng mình trêu chọc anh ta, cho nên anh ta mới ghi thù, cố tình tới đây chế nhạo mình!
Từ Văn Văn đỡ trán ra vẻ bất đắc dĩ.
- Cậu đần quá đi! Người ta lắm tiền như thế, sao để ý đến mấy chai rượu đó!
- Kệ anh ta đi, mình với anh ta không sống chung một thế giới.
Diệp Tiểu Tịch phẩy phẩy tay.
- Cho dù anh ta có ý gì, từ nay về sau mình sẽ không liên quan tới anh ta nữa.
- Tránh xa cái loại chậu có bông đó ra cũng chẳng hại gì.
Lâm Hân gật đầu, đoạn nhìn đồng hồ, nói:
- Đi thôi, anh Long đang chờ chúng ta đấy.
Mặc dù Diệp Tiểu Tịch không chịu nhưng vẫn bị hai người kia kéo xuống lầu.
Long Mộ Thần đỗ xe ở một góc kín đáo. Lúc này anh mặc bộ vest đen, đứng dưới tàng cây, mỉm cười với ba cô gái đang bước tới chỗ mình.
Cuối cùng Diệp Tiểu Tịch cũng không mặc bộ đầm mà Lâm Hân đưa, cô chỉ mặc một chiếm đầm hoa màu hồng nhạt, càng khiến cô trông đơn thuần đáng yêu hơn. Tà váy tung bay theo làn gió, càng khiến cô như toát ra tiên khí.
Mấy người Diệp Tiểu Tịch cũng trông thấy anh.
Lâm Hân và Từ Văn Văn cùng lúc ôm chặt lấy tay Diệp Tiểu Tịch, đoạn kích động nhỏ giọng nói:
- Trời địu, sao nam thần đẹp trai quá vậy! Trông trưởng thành, chín chắn lại dịu dàng, đáng tin đến như thế! A!!!! Mình muốn quỳ trước mị lực của anh ấy!
Hai đứa mê trai này! Diệp Tiểu Tịch muốn né hai người họ ra xa một tý.
- Ơ! Sao mình cảm thấy nam thần quen quen vậy nhỉ?
Từ Văn Văn không nhịn được giật mình.
- Nghe cậu nói thế, mình cũng cảm giác hình như gặp ở đâu rồi ấy.
Lâm Hân lên tiếng phụ họa.
- Hai cậu thấy anh đẹp trai nào mà không quen mắt hả?
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch hơi hồi hộp.
Nếu như bọn họ nhớ ra hôm trong quán rượu đã từng gặp Long Mộ Thần, nhất định sẽ liên tục tra hỏi cô rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
- Cũng đúng!
Hai người kia gật đầu phụ họa rồi tiếp tục nhìn Long Mộ Thần đắm đuối.
Sau khi ba người bọn họ tới trước mặt Long Mộ Thần, Từ Văn Văn và Lâm Hân kích động tới mức nói năng lộn xộn:
- Nam.. nam thần! Rốt cuộc em cũng được nhìn thấy anh rồi, mà còn là người sống nữa chứ!
Diệp Tiểu Tịch che mặt lại, mất mặt quá đi mất, cô thật muốn làm bộ không biết hai người này mà.
Long Mộ Thần mỉm cười, nói một cách lịch sự:
- Hai cô là bạn của Tiểu Tịch à?
- Vâng vâng!
Hai người vội gật đầu rồi kích động đẩy Diệp Tiểu Tịch về phía anh.
Diệp Tiểu Tịch không đề phòng nên lảo đảo một chút. Long Mộ Thần kịp thời vươn tay ra vòng qua eo cô, đỡ lấy cô.
- Không sao chứ?
Anh trầm giọng hỏi.
Hơi nóng từ bàn tay truyền tới, Diệp Tiểu Tịch cảm thấy tim cô đập loạn xạ, bèn vội vã đẩy anh ra.
Thấy cô kháng cự, Long Mộ Thần chỉ mỉm cười, cũng không để ý tới.
- Nam thần, cảm ơn anh đã mời bọn em ăn cơm!
Đôi mắt Lâm Hân biến thành tim hồng, rốt cuộc cô cũng nói tròn câu.
- Nên làm thế mà.
Long Mộ Thần thản nhiên đáp.
- Cảm ơn mọi người đã chăm sóc Tiểu Tịch.
- Hở?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh đầy bực dọc.
Khoan nói tới bình thường đều là cô chăm sóc hai đứa mê trai này, “nên làm” là ý gì hả?
Long Mộ Thần nói cứ như anh ta là gì của cô vậy!
- Lên xe nào!
Long Mộ Thần nói với vẻ thản nhiên.
- Chờ đã...
Diệp Tiểu Tịch vẫn xoắn xuýt về lời nói vừa rồi của anh, nhưng Từ Văn Văn và Lâm Hân đã mở cửa, rồi ngồi ở hàng ghế sau.
Diệp Tiểu Tịch thấy không ai để ý tới mình, đành lên xe ngồi cùng họ.
Nhưng cô còn chưa lên xe thì bị Lâm Hân đẩy ra:
- Xe lớn như thế, chen chúc nhau làm chi? Cậu ngồi ghế trước đi.
Diệp Tiểu Tịch càng bực bội, còn Long Mộ Thần đã mở cửa xe hộ cô.
Cô đành phải ngồi ở ghế phụ lái.
Sau khi Long Mộ Thần đóng cửa xe lại cho Diệp Tiểu Tịch thì anh mới bước lên xe.
Bỗng nhiên anh nhích lại gần cô.
Từ Văn Văn và Lâm Hân không nhịn được hít sâu một hơi.
- Anh... anh muốn làm gì?
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy toàn thân cứng đờ.
Trước mắt chính là gương mặt đẹp trai được phóng to của Long Mộ Thần, cô còn thấy rõ từng sợi lông mi của anh. Chóp mũi còn thoáng ngửi thấy mùi hương đặc trưng của Cologne, khiến tim cô đập thình thịch.
Bạn cùng phòng của cô đang ở đây, anh ta muốn làm gì thế?