Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 168
Bọn họ vào phòng thẩm vấn thì nhìn thấy Diệp Nhược Cẩn.
Lúc này Diệp Nhược Cẩn cũng tái cả mặt, anh đã biết chuyện Kim Nghĩa Bằng chết rồi.
- Nhược Cẩn à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả con?
Hà Nhu vừa tức vừa lo:
- Sao con lại ra tay không biết chừng mực như thế hả...
- Bác gái à, mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng mà.
Long Mộ Thần ngắt lời bà:
- Tình hình cụ thể thế nào thì phải đợi sau khi điều tra xong mới biết được.
Hà Nhu giật thót, lời nhắc nhở của Long Mộ Thần khiến bà ngỡ ra trong nháy mắt. Bây giờ chuyện vẫn chưa sáng tỏ, mấy lời vừa nãy của bà không ổn thật, cứ như gián tiếp thừa nhận Diệp Nhược Cẩn đánh chết người vậy.
Hà Nhu vội hỏi:
- Nhược Cẩn, con mau kể lại tình hình lúc ấy xem!
Diệp Nhược Cẩn nhìn Long Mộ Thần với ánh mắt âm u. Sao anh ta lại tới đây? Nhìn thấy Diệp Tiểu Tịch đứng bên cạnh anh tựa như chim nhỏ nép vào người, vẻ mặt Diệp Nhược Cẩn càng khó coi hơn.
Thấy anh vẫn im lặng, Diệp Hải Phong lên tiếng thúc giục:
- Nhược Cẩn à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Con nói ra thì bố mẹ có thể nhanh chóng tra ra chân tướng, trả trong sạch lại cho con chứ.
- Bố mẹ, con muốn nói vài câu với Tiểu Tịch.
Diệp Nhược Cẩn nói.
Hai người Diệp Hải Phong nhìn nhau, Long Mộ Thần nhướng mày lên, anh khẽ siết chặt lấy tay Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch hơi ngạc nhiên, có điều cô nhanh chóng gật đầu.
- Vâng.
Đoạn cô thấp giọng nói với Diệp Hải Phong và Hà Nhu:
- Bố mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ hỏi rõ mọi chuyện mà.
Hai người họ bất đắc dĩ thở dài rồi đành phải ra khỏi phòng thẩm vấn. Diệp Tiểu Tịch cũng nháy mắt ra hiệu với Long Mộ Thần, anh cũng ra ngoài luôn.
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Diệp Nhược Cẩn nhìn cô một cách nghiêm túc:
- Tiểu Tịch, em gọi Long Mộ Thần tới à?
Diệp Tiểu Tịch gật đầu với vẻ kinh ngạc, cô không ngờ Diệp Nhược Cẩn lại hỏi chuyện này.
- Có phải anh ta ra điều kiện cứu anh để uy hiếp em quay lại hay không?
Diệp Nhược Cẩn trầm giọng nói:
- Tiểu Tịch, em đừng vì chuyện của anh mà cầu xin anh ta! Như thế thì dù cả nhà có cứu được anh, anh cũng không vui vẻ đâu!
- Diệp Nhược Cẩn anh nói bậy bạ gì thế?!
Diệp Tiểu Tịch túm lấy cổ áo của Diệp Nhược Cẩn, cô hận không thể đập anh một trận.
- Anh có biết tình hình hiện giờ nghiêm trọng tới mức nào rồi không hả? Giờ mà còn tâm trạng nói mấy câu giận dỗi thế này à?
Diệp Nhược Cẩn muốn nói nhưng lại bị Diệp Tiểu Tịch cắt ngang:
- Anh im đi!
Diệp Nhược Cẩn ngượng ngùng im lặng, Diệp Tiểu Tịch vẫn còn tức giận, cô mắng anh không chút khách khí:
- Diệp Nhược Cẩn, gì mà cứu anh ra thì anh cũng không vui vẻ hả? Lẽ nào anh không thấy bố mẹ đau lòng tới mức nào sao? Anh là con của họ mà! Thế mà trong lúc này lại nói mấy câu vô trách nhiệm như vậy, rốt cuộc anh có ý gì đây?!
Diệp Nhược Cẩn biến sắc, gương mặt hiện lên vẻ hối hận.
Diệp Tiểu Tịch hừ lạnh rồi buông cổ áo anh ra, đoạn giải thích:
- Còn nữa, em gọi Long Mộ Thần tới đấy. Anh ấy cũng không ra điều kiện để cứu anh đâu. Em đã làm lành với anh ấy rồi, bởi vì em thích anh ấy nên em quyết định ở bên cạnh anh ấy. Dù là em hay anh ấy, bọn em sẽ không lấy tình cảm ra mua bán đâu.
Diệp Nhược Cẩn nhìn Diệp Tiểu Tịch với vẻ suy sụp, trong mắt đầy mất mát.
- Anh ta tốt đến thế à?
Anh không nhịn được hỏi.
- Dĩ nhiên rồi.
Diệp Tiểu Tịch đáp không chút do dự:
- Anh hai, em biết anh với bố mẹ không tin Long Mộ Thần, cũng không thích anh ấy. Nhưng anh ấy là người đàn ông em yêu và muốn ở bên. Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, nên em hy vọng anh đừng ghét anh ấy nữa.
- ...
Diệp Nhược Cẩn cũng hết cách. Hiện giờ thái độ của Diệp Tiểu Tịch rất kiên quyết, chắc cô đã hạ quyết tâm rồi, giờ có mười con trâu cũng kéo không nổi.
- Được rồi, nói chuyện chính đi. Anh mau kể lại tình hình lúc ấy cho em biết đi.
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày.
Ánh mắt Diệp Nhược Cẩn lóe lên, anh thầm than một tiếng rồi nói:
- Cũng không khác những gì em biết cho lắm. Lúc bọn anh đang uống rượu hát karaoke thì Kim Nghĩa Bằng xông vào, gã kéo người tới đánh bọn anh. Sau đó hai bên liền nhào vào nhau, lúc anh đẩy gã một cái thì đầu gã đập vào bàn, chảy máu. Kế đó gã gào lên đòi đi bệnh viện, còn gọi cho cảnh sát tới đấy.
Tiếp theo cô hỏi thêm một vài chi tiết, Diệp Nhược Cẩn đều trả lời cặn kẽ.
Diệp Tiểu Tịch nhíu chặt mày lại. Tình hình rất bất lợi cho Diệp Nhược Cẩn. Dù cố ý hay vô tình thì nhà họ Kim cứ khăng khăng anh đã đánh chết người, chắc chắn bọn họ sẽ không chịu bỏ qua.
- Ừm em đã hiểu rồi.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu nói:
- Anh hai đừng lo quá. Cái chết của Kim Nghĩa Bằng chưa chắc đã liên quan tới anh, em và Long Mộ Thần sẽ nhanh chóng tra rõ vụ này.
- Ừm...
Diệp Nhược Cẩn nhìn Diệp Tiểu Tịch đăm đăm. Bây giờ cô càng lúc càng tin tưởng, ỷ lại vào Long Mộ Thần, hầu như câu nào cũng nhắc tới Long Mộ Thần.
Sau khi Diệp Tiểu Tịch ra khỏi phòng thấm vấn, cô bỏ qua vụ cãi nhau với Diệp Nhược Cẩn, kể hết mọi chuyện cho bọn họ nghe.
Hai vợ chồng Diệp Hải Phong đều rầu rĩ, Hà Nhu thở dài nói:
- Để mẹ tới hiện trường vụ án, hỏi những người đã chứng kiến vụ việc, xem xem có thêm lời khai có lợi cho Nhược Cẩn không.
- Vậy cũng không phải là cách.
Long Mộ Thần lắc đầu nói:
- Dù lời khai có lợi cỡ nào cũng không thể giúp Diệp Nhược Cẩn thoát tội hoàn toàn được.
Hai người Diệp Hải Phong giật mình, nhìn nhau.
Bọn họ chỉ muốn tìm cách giảm hình phạt cho Diệp Nhược Cẩn thôi. Hình như Long Mộ Thần có cách giúp Diệp Nhược Cẩn thoát tội thì phải?
Diệp Hải Phong vội nói:
- Vậy ý cậu là...
- Hiện tại mấu chốt chuyện này chính là nguyên nhân cái chết của Kim Nghĩa Bằng.
Long Mộ Thần nói tiếp:
- Nếu như tra ra cái chết của gã không liên quan tới Diệp Nhược Cẩn thì đương nhiên là cậu ấy vô tội, cùng lắm chỉ xem như đánh nhau thôi.
Hai người Diệp Hải Phong lại căng thẳng tiếp, Hà Nhu buồn bã nói:
- Sau khi gã đánh nhau với Nhược Cẩn, lúc đưa tới bệnh viện chưa được bao lâu thì đã chết, chuyện này... Bất luận thế nào cũng không thể nói không liên quan tới Nhược Cẩn được.
- Bố mẹ đừng lo lắng quá.
Diệp Tiểu Tịch an ủi:
- Dù gì cũng phải điều tra thì mới biết được, hơn nữa cái chết của Kim Nghĩa Bằng cũng rất kỳ lạ.
- Ừm.
Long Mộ Thần ôm eo Diệp Tiểu Tịch, gật đầu đồng ý.
Nhìn thấy hai người bọn họ thân mật như vậy, trong lòng Diệp Hải Phong và Hà Nhu hơi khó chịu. Cả hai muốn nói gì đấy nhưng lại nhịn xuống.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?
Diệp Hải Phong hỏi.
- Hai bác về với Tiểu Tịch trước đi ạ. Chuyện còn lại cứ giao cho cháu.
Long Mộ Thần nói.
Hà Nhu tỏ vẻ lo lắng.
- Nhưng mà.
- Mẹ à, dù sao đây cũng là thủ đô chứ không phải thành phố S. Chúng ta về trước thôi.
Diệp Tiểu Tịch khuyên nhủ:
- Hai người yên tâm đi, Long Mộ Thần nhất định sẽ có cách mà.
Bọn họ bất đắc dĩ thở dài. Diệp Tiểu Tịch nói đúng lắm, nếu như ở thành phố S thì bọn họ còn có thể dựa vào mối quan hệ của mình, nghĩ cách giải quyết chuyện này. Nhưng họ đang ở thủ đô, bọn họ không tăng thêm phiền phức đã là giúp đỡ rồi.
Chẳng qua... Diệp Tiểu Tịch tin tưởng, ỷ lại vào Long Mộ Thần như thế khiến cho bọn họ rất khó chịu.
Lúc này Diệp Nhược Cẩn cũng tái cả mặt, anh đã biết chuyện Kim Nghĩa Bằng chết rồi.
- Nhược Cẩn à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả con?
Hà Nhu vừa tức vừa lo:
- Sao con lại ra tay không biết chừng mực như thế hả...
- Bác gái à, mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng mà.
Long Mộ Thần ngắt lời bà:
- Tình hình cụ thể thế nào thì phải đợi sau khi điều tra xong mới biết được.
Hà Nhu giật thót, lời nhắc nhở của Long Mộ Thần khiến bà ngỡ ra trong nháy mắt. Bây giờ chuyện vẫn chưa sáng tỏ, mấy lời vừa nãy của bà không ổn thật, cứ như gián tiếp thừa nhận Diệp Nhược Cẩn đánh chết người vậy.
Hà Nhu vội hỏi:
- Nhược Cẩn, con mau kể lại tình hình lúc ấy xem!
Diệp Nhược Cẩn nhìn Long Mộ Thần với ánh mắt âm u. Sao anh ta lại tới đây? Nhìn thấy Diệp Tiểu Tịch đứng bên cạnh anh tựa như chim nhỏ nép vào người, vẻ mặt Diệp Nhược Cẩn càng khó coi hơn.
Thấy anh vẫn im lặng, Diệp Hải Phong lên tiếng thúc giục:
- Nhược Cẩn à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Con nói ra thì bố mẹ có thể nhanh chóng tra ra chân tướng, trả trong sạch lại cho con chứ.
- Bố mẹ, con muốn nói vài câu với Tiểu Tịch.
Diệp Nhược Cẩn nói.
Hai người Diệp Hải Phong nhìn nhau, Long Mộ Thần nhướng mày lên, anh khẽ siết chặt lấy tay Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch hơi ngạc nhiên, có điều cô nhanh chóng gật đầu.
- Vâng.
Đoạn cô thấp giọng nói với Diệp Hải Phong và Hà Nhu:
- Bố mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ hỏi rõ mọi chuyện mà.
Hai người họ bất đắc dĩ thở dài rồi đành phải ra khỏi phòng thẩm vấn. Diệp Tiểu Tịch cũng nháy mắt ra hiệu với Long Mộ Thần, anh cũng ra ngoài luôn.
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Diệp Nhược Cẩn nhìn cô một cách nghiêm túc:
- Tiểu Tịch, em gọi Long Mộ Thần tới à?
Diệp Tiểu Tịch gật đầu với vẻ kinh ngạc, cô không ngờ Diệp Nhược Cẩn lại hỏi chuyện này.
- Có phải anh ta ra điều kiện cứu anh để uy hiếp em quay lại hay không?
Diệp Nhược Cẩn trầm giọng nói:
- Tiểu Tịch, em đừng vì chuyện của anh mà cầu xin anh ta! Như thế thì dù cả nhà có cứu được anh, anh cũng không vui vẻ đâu!
- Diệp Nhược Cẩn anh nói bậy bạ gì thế?!
Diệp Tiểu Tịch túm lấy cổ áo của Diệp Nhược Cẩn, cô hận không thể đập anh một trận.
- Anh có biết tình hình hiện giờ nghiêm trọng tới mức nào rồi không hả? Giờ mà còn tâm trạng nói mấy câu giận dỗi thế này à?
Diệp Nhược Cẩn muốn nói nhưng lại bị Diệp Tiểu Tịch cắt ngang:
- Anh im đi!
Diệp Nhược Cẩn ngượng ngùng im lặng, Diệp Tiểu Tịch vẫn còn tức giận, cô mắng anh không chút khách khí:
- Diệp Nhược Cẩn, gì mà cứu anh ra thì anh cũng không vui vẻ hả? Lẽ nào anh không thấy bố mẹ đau lòng tới mức nào sao? Anh là con của họ mà! Thế mà trong lúc này lại nói mấy câu vô trách nhiệm như vậy, rốt cuộc anh có ý gì đây?!
Diệp Nhược Cẩn biến sắc, gương mặt hiện lên vẻ hối hận.
Diệp Tiểu Tịch hừ lạnh rồi buông cổ áo anh ra, đoạn giải thích:
- Còn nữa, em gọi Long Mộ Thần tới đấy. Anh ấy cũng không ra điều kiện để cứu anh đâu. Em đã làm lành với anh ấy rồi, bởi vì em thích anh ấy nên em quyết định ở bên cạnh anh ấy. Dù là em hay anh ấy, bọn em sẽ không lấy tình cảm ra mua bán đâu.
Diệp Nhược Cẩn nhìn Diệp Tiểu Tịch với vẻ suy sụp, trong mắt đầy mất mát.
- Anh ta tốt đến thế à?
Anh không nhịn được hỏi.
- Dĩ nhiên rồi.
Diệp Tiểu Tịch đáp không chút do dự:
- Anh hai, em biết anh với bố mẹ không tin Long Mộ Thần, cũng không thích anh ấy. Nhưng anh ấy là người đàn ông em yêu và muốn ở bên. Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, nên em hy vọng anh đừng ghét anh ấy nữa.
- ...
Diệp Nhược Cẩn cũng hết cách. Hiện giờ thái độ của Diệp Tiểu Tịch rất kiên quyết, chắc cô đã hạ quyết tâm rồi, giờ có mười con trâu cũng kéo không nổi.
- Được rồi, nói chuyện chính đi. Anh mau kể lại tình hình lúc ấy cho em biết đi.
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày.
Ánh mắt Diệp Nhược Cẩn lóe lên, anh thầm than một tiếng rồi nói:
- Cũng không khác những gì em biết cho lắm. Lúc bọn anh đang uống rượu hát karaoke thì Kim Nghĩa Bằng xông vào, gã kéo người tới đánh bọn anh. Sau đó hai bên liền nhào vào nhau, lúc anh đẩy gã một cái thì đầu gã đập vào bàn, chảy máu. Kế đó gã gào lên đòi đi bệnh viện, còn gọi cho cảnh sát tới đấy.
Tiếp theo cô hỏi thêm một vài chi tiết, Diệp Nhược Cẩn đều trả lời cặn kẽ.
Diệp Tiểu Tịch nhíu chặt mày lại. Tình hình rất bất lợi cho Diệp Nhược Cẩn. Dù cố ý hay vô tình thì nhà họ Kim cứ khăng khăng anh đã đánh chết người, chắc chắn bọn họ sẽ không chịu bỏ qua.
- Ừm em đã hiểu rồi.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu nói:
- Anh hai đừng lo quá. Cái chết của Kim Nghĩa Bằng chưa chắc đã liên quan tới anh, em và Long Mộ Thần sẽ nhanh chóng tra rõ vụ này.
- Ừm...
Diệp Nhược Cẩn nhìn Diệp Tiểu Tịch đăm đăm. Bây giờ cô càng lúc càng tin tưởng, ỷ lại vào Long Mộ Thần, hầu như câu nào cũng nhắc tới Long Mộ Thần.
Sau khi Diệp Tiểu Tịch ra khỏi phòng thấm vấn, cô bỏ qua vụ cãi nhau với Diệp Nhược Cẩn, kể hết mọi chuyện cho bọn họ nghe.
Hai vợ chồng Diệp Hải Phong đều rầu rĩ, Hà Nhu thở dài nói:
- Để mẹ tới hiện trường vụ án, hỏi những người đã chứng kiến vụ việc, xem xem có thêm lời khai có lợi cho Nhược Cẩn không.
- Vậy cũng không phải là cách.
Long Mộ Thần lắc đầu nói:
- Dù lời khai có lợi cỡ nào cũng không thể giúp Diệp Nhược Cẩn thoát tội hoàn toàn được.
Hai người Diệp Hải Phong giật mình, nhìn nhau.
Bọn họ chỉ muốn tìm cách giảm hình phạt cho Diệp Nhược Cẩn thôi. Hình như Long Mộ Thần có cách giúp Diệp Nhược Cẩn thoát tội thì phải?
Diệp Hải Phong vội nói:
- Vậy ý cậu là...
- Hiện tại mấu chốt chuyện này chính là nguyên nhân cái chết của Kim Nghĩa Bằng.
Long Mộ Thần nói tiếp:
- Nếu như tra ra cái chết của gã không liên quan tới Diệp Nhược Cẩn thì đương nhiên là cậu ấy vô tội, cùng lắm chỉ xem như đánh nhau thôi.
Hai người Diệp Hải Phong lại căng thẳng tiếp, Hà Nhu buồn bã nói:
- Sau khi gã đánh nhau với Nhược Cẩn, lúc đưa tới bệnh viện chưa được bao lâu thì đã chết, chuyện này... Bất luận thế nào cũng không thể nói không liên quan tới Nhược Cẩn được.
- Bố mẹ đừng lo lắng quá.
Diệp Tiểu Tịch an ủi:
- Dù gì cũng phải điều tra thì mới biết được, hơn nữa cái chết của Kim Nghĩa Bằng cũng rất kỳ lạ.
- Ừm.
Long Mộ Thần ôm eo Diệp Tiểu Tịch, gật đầu đồng ý.
Nhìn thấy hai người bọn họ thân mật như vậy, trong lòng Diệp Hải Phong và Hà Nhu hơi khó chịu. Cả hai muốn nói gì đấy nhưng lại nhịn xuống.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?
Diệp Hải Phong hỏi.
- Hai bác về với Tiểu Tịch trước đi ạ. Chuyện còn lại cứ giao cho cháu.
Long Mộ Thần nói.
Hà Nhu tỏ vẻ lo lắng.
- Nhưng mà.
- Mẹ à, dù sao đây cũng là thủ đô chứ không phải thành phố S. Chúng ta về trước thôi.
Diệp Tiểu Tịch khuyên nhủ:
- Hai người yên tâm đi, Long Mộ Thần nhất định sẽ có cách mà.
Bọn họ bất đắc dĩ thở dài. Diệp Tiểu Tịch nói đúng lắm, nếu như ở thành phố S thì bọn họ còn có thể dựa vào mối quan hệ của mình, nghĩ cách giải quyết chuyện này. Nhưng họ đang ở thủ đô, bọn họ không tăng thêm phiền phức đã là giúp đỡ rồi.
Chẳng qua... Diệp Tiểu Tịch tin tưởng, ỷ lại vào Long Mộ Thần như thế khiến cho bọn họ rất khó chịu.