Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166
- Diệp Tiểu Tịch!
Long Mộ Thần tức giận cắn lên môi cô, ánh mắt chợt lóe lên, anh thấp giọng nói:
- Lần đầu tiên gặp nhau, anh không hề biết em là con gái nhà họ Long.
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy tim đập loạn xạ lại có phần vui vẻ, cô ngại ngùng hòi:
- Anh thích em từ lúc nào thế?
- Ừm.
Đôi mắt Long Mộ Thần hiện lên vẻ dịu dàng, đoạn anh nói:
- Anh không phải là người bốc đồng, nhưng từ khi gặp được em, anh đã làm rất nhiều chuyện mà trước đó anh tuyệt đối sẽ không làm. Anh nghĩ đây chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy.
Long Mộ Thần tuyệt đối sẽ không hôn người lạ chỉ vì tức giận, cũng sẽ không vì bị thiệt mà đi điều tra người khác tường tận như vậy. Nhưng dường như những nguyên tắc của anh đều bị phá vỡ kể từ khi gặp Diệp Tiểu Tịch.
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch vô cùng ngọt ngào.
Bỗng nhiên cô hỏi với vẻ căng thẳng:
- Anh sẽ bắt em quản lý công ty à?
- Tiểu Tịch anh đã nói rồi. Em chỉ cần làm những chuyện em thích là được rồi, đừng lo về mấy chuyện khác.
Anh mỉm cười, nói:
- Nói trắng ra thì anh phụ trách kiếm tiền, còn em chỉ việc tiêu tiền thôi.
Diệp Tiểu Tịch thở phào nhẹ nhõm, đoạn hỏi tiếp:
- Vậy sau này anh có ép em sinh con không?
- Em không muốn có con với anh à?
Long Mộ Thần có phần mất mát.
Ánh mắt ai oán của Long Mộ Thần khiến cho Diệp Tiểu Tịch cảm thấy rất áy náy, giống như đã nói ra chuyện tày trời nào vậy.
- Không phải. Dĩ nhiên em muốn có con với anh rồi.
Cô vội giải thích:
- Em chỉ không muốn sinh sớm thôi...
Diệp Tiểu Tịch khựng lại, hai tai đỏ ứng lên. Cô vừa nói gì thế này?
Long Mộ Thần mỉm cười, đoạn thấp giọng nói:
- Chúng ta sinh trễ vài năm cũng được mà. Tiểu Tịch, anh sẽ không ép em đâu.
- Anh thật sự không để ý tới chuyện này sao?
Diệp Tiểu Tịch ngẩng đầu lên, trong lòng hơi bất ngờ.
- Chúng ta đều được bố mẹ nuôi nuôi lớn. Tuy huyết thống rất quan trọng nhưng tình thân càng quan trọng hơn.
Long Mộ Thần dịu dàng nói:
- Anh yêu em nên mới mong có một đứa con với em. Nếu em không muốn thì anh sẽ không ép.
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, lời nói của Long Mộ Thần khiến cô rất yên tâm.
- Có điều...
Long Mộ Thần nhướng mày.
- Có điều gì cơ?
Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ căng thẳng.
Anh cười khẽ rồi đáp:
- Anh là người đàn ông bình thường nên sinh hoạt vợ chồng cũng cần lắm đấy.
Diệp Tiểu Tịch đỏ cả mặt, bầu không khí trong phòng cũng trở nên mờ ám theo. Cô đang dựa vào lòng Long Mộ Thần, cảm thấy cả người nóng bừng lên.
Cô giãy dụa muốn thoát ra nhưng lại bị Long Mộ Thần giữ chặt lấy eo.
- Đừng quậy nào!
Toàn thân Diệp Tiểu Tịch cứng đờ ra, cô trông thấy con ngươi u ám kia thì sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Long Mộ Thần cười khẽ.
Tiếng cười trong trẻo vang lên bên tai Diệp Tiểu Tịch khiến lòng cô ngưa ngứa.
- Em còn muốn gạo nấu thành cơm nữa không?
Anh hỏi. Rõ ràng cô bé này hay xấu hổ, thế mà khi nãy lại to gan như thế.
- Không muốn nữa...
Cô ngại ngùng cúi đầu xuống.
- Nhưng mà anh muốn...
Long Mộ Thần ôm chặt lấy cô, ánh mắt sáng rực lên.
Diệp Tiểu Tịch thấy tim đập càng lúc càng nhanh. Hiện giờ cô rất hối hận, đáng ra cô không nên quyến rũ Long Mộ Thần mà.
Không ổn, phải nghĩ cách bẻ lái mới được.
- Long Mộ Thần à, em đột ngột chia tay anh lại bất thình lình làm lành với anh. Anh thấy em con nít quá không?
Diệp Tiểu Tịch thấp thỏm hỏi.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Diệp Tiểu Tịch đòi chia tay, giờ ngẫm lại cô cảm thấy mình rất trẻ con.
- Em còn nhỏ mà, hơi trẻ con cũng bình thường thôi.
Anh mỉm cười nói:
- Tiểu Tịch em đừng để bụng chuyện này, em chỉ cần là chính mình thì được rồi.
- Anh cứ thế sẽ khiến em hư mất thôi...
Sống mũi cô ê ẩm.
Diệp Tiểu Tịch bỗng nhiên cảm thấy bản thân rất may mắn, dù hồi bé cô suýt chút nữa thì chết nhưng cô không nhớ mấy chuyện đó. Từ nhỏ tới lón cô đều được bố mẹ cưng chiều, bây giờ thì được Long Mộ Thần yêu thương.
- Anh thích chiều em mà.
Anh cười nói.
Nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của anh, Diệp Tiểu Tịch cảm thấy tim cô đập càng lúc càng nhanh.
Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Tiểu Tịch cứ như được đại xá, cô vội nói:
- Em nghe điện thoại đã!
Long Mộ Thần mỉm cười rồi đưa điện thoại cho cô, nhưng anh lại không tính thả cô ra:
- Nghe đi.
- ...
Diệp Tiểu Tịch nghẹn họng, cô đành ngồi trong lòng anh mà nhấn nút trả lời.
Trong điện thoại phát ra giọng nói sốt ruột của Diệp Hải Phong.
- Tiểu Tịch, anh con có chuyện rồi!
Diệp Tiểu Tịch ngây người ra, đoạn vội hỏi:
- Bố, anh hai bị sao thế?
Sau khi nghe Diệp Hải Phong nói, vẻ mặt của Diệp Tiểu Tịch càng lúc càng khó coi.
- Bố à, con sẽ tới đó ngay!
Diệp Tiểu Tịch vội đáp.
Vừa cúp máy, Diệp Tiểu Tịch vội nhảy xuống rồi kéo Long Mộ Thần đi ra ngoài.
- Tiểu Tịch, đã xảy ra chuyện gì thế?
Anh hỏi.
- Lên xe rồi nói, chuyện hơi nghiêm trọng chút.
Diệp Tiểu Tịch đáp mà tái cả mặt.
Lúc hai người họ ngồi trên xe, Long Mộ Thần thấp giọng hỏi:
- Đi đâu đây?
- Đồn cảnh sát.
Gương mặt Diệp Tiểu Tịch đầy lo lắng.
- Long Mộ Thần, hình như anh em gây ra chuyện rồi...
- Tiểu Tịch em đừng lo quá.
Long Mộ Thần nổ máy.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, em cứ từ từ kể anh nghe.
Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi rồi kể hết mọi chuyện cho anh nghe.
Hôm nay Diệp Nhược Cẩn hẹn với bạn học, trong đó còn có cả Ninh Tuệ Đồng mà bọn họ gặp hôm qua nữa, mà Ninh Tuệ Đồng đang được bao nuôi. Sau khi Kim Nghĩa Bằng – người bao nuôi cô ta biết được đã kéo người tới gây chuyện.
Diệp Nhược Cẩn không muốn gây chuyện nhưng dưới tình huống đó, anh cũng khó tránh khỏi tranh chấp với Kim Nghĩa Bằng một phen. Trong lúc đánh nhau, Kim Nghĩa Bằng đã bị thương nên đã được đưa tới bệnh viện, còn Diệp Nhược Cẩn thì bị bắt về đồn cảnh sát.
Lúc hai người Diệp Hải Phong đi bảo lãnh thì cảnh sát lại nói rằng không thả người gì đấy. Nghe đâu Kim Nghĩa Bằng từng nói muốn cho Diệp Nhược Cẩn vào được mà không ra được.
Long Mộ Thần đăm chiêu một hồi rồi nói:
- Yên tâm, cùng lắm chỉ là chuyện đánh nhau thôi, sẽ không nghiêm trọng lắm đấu. Về nhà họ Kim thì cứ để anh giải quyết.
- Ừm.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu, có mấy lời này của Long Mộ Thần, cô cũng an tâm hơn phần nào.
Bọn họ nhanh chóng chạy tới đồn cảnh sát. Từ xa Diệp Tiểu Tịch đã trông thấy Diệp Hải Phong và Hà Nhu, cô vội vàng bước tới:
- Bố, mẹ giờ thế nào rồi ạ?
Hai người họ đang buồn rầu, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy Long Mộ Thần ở bên cạnh Diệp Tiểu Tịch.
Bọn họ lập tức biến sắc, kéo Diệp Tiểu Tịch sang một bên.
- Tiểu Tịch sao con lại ở chung với cậu ta vậy hả?
- Con đã làm lành với anh ấy rồi.
Diệp Tiểu Tịch đáp.
- Con đang làm gì thế hả? Chốc thì chia tay, lát thì làm lành.
Vẻ mặt Hà Nhu khó coi.
- Bộ con còn là con nít sao mà chơi trò đó?
- Khoan nói mấy chuyện này đã, anh hai thế nào rồi?
Diệp Tiểu Tịch kéo Long Mộ Thần tới bên cạnh.
- Có lẽ anh ấy có thể giúp được nhà mình đấy.
- Không cần đâu. Anh con đánh nhau với người ta, nhốt nó vài hôm cho nó nhớ kỹ chút!
Hà Nhu nói với vẻ lạnh lùng.
Diệp Tiểu Tịch lo lắng nói:
- Nhưng mà...
Hà Nhu tỏ vẻ không vui ngắt lời cô:
- Được rồi, dù sao bọn họ cũng giàu có, lẽ nào lại muốn mạng của anh hai con sao? Bây giờ là xã hội pháp chế đấy!
Long Mộ Thần tức giận cắn lên môi cô, ánh mắt chợt lóe lên, anh thấp giọng nói:
- Lần đầu tiên gặp nhau, anh không hề biết em là con gái nhà họ Long.
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy tim đập loạn xạ lại có phần vui vẻ, cô ngại ngùng hòi:
- Anh thích em từ lúc nào thế?
- Ừm.
Đôi mắt Long Mộ Thần hiện lên vẻ dịu dàng, đoạn anh nói:
- Anh không phải là người bốc đồng, nhưng từ khi gặp được em, anh đã làm rất nhiều chuyện mà trước đó anh tuyệt đối sẽ không làm. Anh nghĩ đây chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy.
Long Mộ Thần tuyệt đối sẽ không hôn người lạ chỉ vì tức giận, cũng sẽ không vì bị thiệt mà đi điều tra người khác tường tận như vậy. Nhưng dường như những nguyên tắc của anh đều bị phá vỡ kể từ khi gặp Diệp Tiểu Tịch.
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch vô cùng ngọt ngào.
Bỗng nhiên cô hỏi với vẻ căng thẳng:
- Anh sẽ bắt em quản lý công ty à?
- Tiểu Tịch anh đã nói rồi. Em chỉ cần làm những chuyện em thích là được rồi, đừng lo về mấy chuyện khác.
Anh mỉm cười, nói:
- Nói trắng ra thì anh phụ trách kiếm tiền, còn em chỉ việc tiêu tiền thôi.
Diệp Tiểu Tịch thở phào nhẹ nhõm, đoạn hỏi tiếp:
- Vậy sau này anh có ép em sinh con không?
- Em không muốn có con với anh à?
Long Mộ Thần có phần mất mát.
Ánh mắt ai oán của Long Mộ Thần khiến cho Diệp Tiểu Tịch cảm thấy rất áy náy, giống như đã nói ra chuyện tày trời nào vậy.
- Không phải. Dĩ nhiên em muốn có con với anh rồi.
Cô vội giải thích:
- Em chỉ không muốn sinh sớm thôi...
Diệp Tiểu Tịch khựng lại, hai tai đỏ ứng lên. Cô vừa nói gì thế này?
Long Mộ Thần mỉm cười, đoạn thấp giọng nói:
- Chúng ta sinh trễ vài năm cũng được mà. Tiểu Tịch, anh sẽ không ép em đâu.
- Anh thật sự không để ý tới chuyện này sao?
Diệp Tiểu Tịch ngẩng đầu lên, trong lòng hơi bất ngờ.
- Chúng ta đều được bố mẹ nuôi nuôi lớn. Tuy huyết thống rất quan trọng nhưng tình thân càng quan trọng hơn.
Long Mộ Thần dịu dàng nói:
- Anh yêu em nên mới mong có một đứa con với em. Nếu em không muốn thì anh sẽ không ép.
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, lời nói của Long Mộ Thần khiến cô rất yên tâm.
- Có điều...
Long Mộ Thần nhướng mày.
- Có điều gì cơ?
Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ căng thẳng.
Anh cười khẽ rồi đáp:
- Anh là người đàn ông bình thường nên sinh hoạt vợ chồng cũng cần lắm đấy.
Diệp Tiểu Tịch đỏ cả mặt, bầu không khí trong phòng cũng trở nên mờ ám theo. Cô đang dựa vào lòng Long Mộ Thần, cảm thấy cả người nóng bừng lên.
Cô giãy dụa muốn thoát ra nhưng lại bị Long Mộ Thần giữ chặt lấy eo.
- Đừng quậy nào!
Toàn thân Diệp Tiểu Tịch cứng đờ ra, cô trông thấy con ngươi u ám kia thì sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Long Mộ Thần cười khẽ.
Tiếng cười trong trẻo vang lên bên tai Diệp Tiểu Tịch khiến lòng cô ngưa ngứa.
- Em còn muốn gạo nấu thành cơm nữa không?
Anh hỏi. Rõ ràng cô bé này hay xấu hổ, thế mà khi nãy lại to gan như thế.
- Không muốn nữa...
Cô ngại ngùng cúi đầu xuống.
- Nhưng mà anh muốn...
Long Mộ Thần ôm chặt lấy cô, ánh mắt sáng rực lên.
Diệp Tiểu Tịch thấy tim đập càng lúc càng nhanh. Hiện giờ cô rất hối hận, đáng ra cô không nên quyến rũ Long Mộ Thần mà.
Không ổn, phải nghĩ cách bẻ lái mới được.
- Long Mộ Thần à, em đột ngột chia tay anh lại bất thình lình làm lành với anh. Anh thấy em con nít quá không?
Diệp Tiểu Tịch thấp thỏm hỏi.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Diệp Tiểu Tịch đòi chia tay, giờ ngẫm lại cô cảm thấy mình rất trẻ con.
- Em còn nhỏ mà, hơi trẻ con cũng bình thường thôi.
Anh mỉm cười nói:
- Tiểu Tịch em đừng để bụng chuyện này, em chỉ cần là chính mình thì được rồi.
- Anh cứ thế sẽ khiến em hư mất thôi...
Sống mũi cô ê ẩm.
Diệp Tiểu Tịch bỗng nhiên cảm thấy bản thân rất may mắn, dù hồi bé cô suýt chút nữa thì chết nhưng cô không nhớ mấy chuyện đó. Từ nhỏ tới lón cô đều được bố mẹ cưng chiều, bây giờ thì được Long Mộ Thần yêu thương.
- Anh thích chiều em mà.
Anh cười nói.
Nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của anh, Diệp Tiểu Tịch cảm thấy tim cô đập càng lúc càng nhanh.
Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Tiểu Tịch cứ như được đại xá, cô vội nói:
- Em nghe điện thoại đã!
Long Mộ Thần mỉm cười rồi đưa điện thoại cho cô, nhưng anh lại không tính thả cô ra:
- Nghe đi.
- ...
Diệp Tiểu Tịch nghẹn họng, cô đành ngồi trong lòng anh mà nhấn nút trả lời.
Trong điện thoại phát ra giọng nói sốt ruột của Diệp Hải Phong.
- Tiểu Tịch, anh con có chuyện rồi!
Diệp Tiểu Tịch ngây người ra, đoạn vội hỏi:
- Bố, anh hai bị sao thế?
Sau khi nghe Diệp Hải Phong nói, vẻ mặt của Diệp Tiểu Tịch càng lúc càng khó coi.
- Bố à, con sẽ tới đó ngay!
Diệp Tiểu Tịch vội đáp.
Vừa cúp máy, Diệp Tiểu Tịch vội nhảy xuống rồi kéo Long Mộ Thần đi ra ngoài.
- Tiểu Tịch, đã xảy ra chuyện gì thế?
Anh hỏi.
- Lên xe rồi nói, chuyện hơi nghiêm trọng chút.
Diệp Tiểu Tịch đáp mà tái cả mặt.
Lúc hai người họ ngồi trên xe, Long Mộ Thần thấp giọng hỏi:
- Đi đâu đây?
- Đồn cảnh sát.
Gương mặt Diệp Tiểu Tịch đầy lo lắng.
- Long Mộ Thần, hình như anh em gây ra chuyện rồi...
- Tiểu Tịch em đừng lo quá.
Long Mộ Thần nổ máy.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, em cứ từ từ kể anh nghe.
Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi rồi kể hết mọi chuyện cho anh nghe.
Hôm nay Diệp Nhược Cẩn hẹn với bạn học, trong đó còn có cả Ninh Tuệ Đồng mà bọn họ gặp hôm qua nữa, mà Ninh Tuệ Đồng đang được bao nuôi. Sau khi Kim Nghĩa Bằng – người bao nuôi cô ta biết được đã kéo người tới gây chuyện.
Diệp Nhược Cẩn không muốn gây chuyện nhưng dưới tình huống đó, anh cũng khó tránh khỏi tranh chấp với Kim Nghĩa Bằng một phen. Trong lúc đánh nhau, Kim Nghĩa Bằng đã bị thương nên đã được đưa tới bệnh viện, còn Diệp Nhược Cẩn thì bị bắt về đồn cảnh sát.
Lúc hai người Diệp Hải Phong đi bảo lãnh thì cảnh sát lại nói rằng không thả người gì đấy. Nghe đâu Kim Nghĩa Bằng từng nói muốn cho Diệp Nhược Cẩn vào được mà không ra được.
Long Mộ Thần đăm chiêu một hồi rồi nói:
- Yên tâm, cùng lắm chỉ là chuyện đánh nhau thôi, sẽ không nghiêm trọng lắm đấu. Về nhà họ Kim thì cứ để anh giải quyết.
- Ừm.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu, có mấy lời này của Long Mộ Thần, cô cũng an tâm hơn phần nào.
Bọn họ nhanh chóng chạy tới đồn cảnh sát. Từ xa Diệp Tiểu Tịch đã trông thấy Diệp Hải Phong và Hà Nhu, cô vội vàng bước tới:
- Bố, mẹ giờ thế nào rồi ạ?
Hai người họ đang buồn rầu, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy Long Mộ Thần ở bên cạnh Diệp Tiểu Tịch.
Bọn họ lập tức biến sắc, kéo Diệp Tiểu Tịch sang một bên.
- Tiểu Tịch sao con lại ở chung với cậu ta vậy hả?
- Con đã làm lành với anh ấy rồi.
Diệp Tiểu Tịch đáp.
- Con đang làm gì thế hả? Chốc thì chia tay, lát thì làm lành.
Vẻ mặt Hà Nhu khó coi.
- Bộ con còn là con nít sao mà chơi trò đó?
- Khoan nói mấy chuyện này đã, anh hai thế nào rồi?
Diệp Tiểu Tịch kéo Long Mộ Thần tới bên cạnh.
- Có lẽ anh ấy có thể giúp được nhà mình đấy.
- Không cần đâu. Anh con đánh nhau với người ta, nhốt nó vài hôm cho nó nhớ kỹ chút!
Hà Nhu nói với vẻ lạnh lùng.
Diệp Tiểu Tịch lo lắng nói:
- Nhưng mà...
Hà Nhu tỏ vẻ không vui ngắt lời cô:
- Được rồi, dù sao bọn họ cũng giàu có, lẽ nào lại muốn mạng của anh hai con sao? Bây giờ là xã hội pháp chế đấy!
Bình luận facebook