-
Chap 10: Hy Sinh
[Bên lề trận đấu] Và hôm sau trận đấu diễn ra, em ra quân đầu tiên, vì hạng cân 45kg là hạng cân nhỏ nhất, may mắn là gặp dc khá nhiều đối thủ nhỏ con hơn nên thắng dễ dàng, ẻm bên ngoài cổ vũ nhiệt tình lắm! Đến lượt bán kết tranh HCĐ, gặp đối thủ nặng kí hơn nhưng đánh cũng ko hay lắm, dc cái nó trâu, toàn dùng tay đỡ đòn mà khiến em như muốn chấn thương cả 2 chân mặc dù có mang giáp trụ đầy đủ. Cuối cùng thì tỉ số nghiêng về em với số điểm 5-3. Sang trận chung kết, gặp ngay thằng nhóc năng khiếu, suốt giải em thề là nó chỉ dùng đúng 1 đòn và ăn điểm tuyệt đối 10-0 so với các đối thủ khác (bác nào ko hiểu thì có thể tham khảo luật thi đấu Taekwondo nhé), em có vẻ ngán ngẫm rồi, chân em cũng khá là ê ẩm do trận trước đó rồi. Khi trọng tài phát ra tín hiệu ki-súc (bắt đầu), cả 2 lườm nhau thăm dò đối phương nhà như hồi lâu bị trọng tài nhắc nhở và cả 2 bắt đầu giao chiêu, theo như em quan sát thì tên này chỉ dùng đúng 1 đòn loại "phản công - ghi điểm", nên chiến thuật đặt ra là dụ cho em nó ra chân trước, nhưng em nó là học viên lớp năng khiếu, ko khó để đọc dc suy nghĩ của em, và em nó quyết ko ra chân trước. Em buộc phải tấn công giành phần thắng, vì kéo dài thời gian, lợi thế sẽ nghiêng về đối phương vì nó có tốc độ cao hơn mình (đon phản công phải nhanh - chuẩn - mạnh), Và đòn đánh dc sử dụng là đòn đá lướt tầm trung khoảng cách 1,5 sải chân, đối phương lách người nhẹ 1 bên và tung ra đòn phản công, may mắn cho em là đã chấp nhận đánh cược đưa tay ra đỡ chặn đồng thời nghiêng người đổi chân đá chẻ, vừa giơ chân lên cao, thì chân kia của em nó đã tới ngang tầm mặt mình rồi, tốc độ thật đáng nể, ko hổ danh trường nặng khiếu, kinh nghiệm thật dồi dào. Nhờ vào phản xạ, em ngả người ra sau kịp lúc, chân em nó phớt ngang mũ đội đầu và rơi mũ của em nhưng ko ăn điểm. Thế giằng co sang hiệp 2 nhưng chưa ai ghi dc điểm, tay em đã bị chấn thương ko nhẹ nhưng vẫn còn trụ dc sang hiệp 3 - đây là trận nhớ đời nên em nhớ rất rõ lúc đó, tình hình căng thẳng, thầy em hối thúc em đưa ra quyết sách cuối cùng để giành phần thắng. Em quyết định tung ra đòn quyết định, dùng đòn chân 540deg, 3 đòn kết hợp, các thím muốn biết thì vào đây nhé (
), áp dụng trong tấn công ko thi triển dc toàn bộ đâu, mà phải dẫn dụ đối thủ, sơ sơ vậy thôi, và may mắn mỉm cười với em khi trùng hợp em và đối thủ tấn công nghịc chân nên đòn đánh của em nó đánh vào lưng, luật cũ lúc đó giáp thô sơ đánh vao lưng ko dc tính điểm do thừa chân và ko trúng trọng điểm nên bị miss, em đã vào thế và đổi ngay đòn đá kẹp 3 chiêu liên tục kèm 360deg đánh vào ngay mặt em nó và ăn 6 điểm. Kết thúc hiệp 2 6-0, sang hiệp 3 thì cố gắng cầm cự với thương tích trên mình và tránh ko để đối thủ tấn công ghi điểm, nhưng ko may mắn cho em là đối phương đã tấn công thành công cùng với tỉ số 8-7 nghiêng về em. HCV cho người thắng cuộc...
Tình cảm em và Tr bước vào giai đoạn nồng cháy và thấu hiểu nhau hôn, ẻm cũng đã bớt dần tính trẻ con cuồng thần tượng, nhưng vẫn ko thể bỏ hoàn toàn dc, ẻm cực kỳ mê báo Hoa Học Trò, nên là tuần nào cũng 1 số báo đều đều, thời gian cho em cũng vì đó mà cắt xén đi từng giờ từng ngày...
Nhiều lúc em cứ lăn tăn, rằng nếu phải chọn lựa thì liệu cô ấy có vì em mà vứt bỏ những thí đó ko? Nghe cứ như phận hồng nhan hoa tàn nhụy rữa vậy các bác nhỉ?
Nhưng giai đoạn sóng gió ấy cũng trôi qua trong lặng lẽ và mật ngọt tình yêu tổi mới lớn khi mà xã hội và thế giới còn lắm màu hồng. Đến cuối năm, thời gian nghỉ hè ko dc gặp nhau nên cứ bồn chồn, vì ẻm phải dọn lên TX để ôn thi vào trường chuyên ở tỉnh. Biết dc tin đó, em buồn lắm, nhưng trông ẻm thì ko có vẻ gì buồn bã hay ước muốn ở bên cạnh em cả... Một thời gian thất vọng khá dài suốt 1 tháng trời... Một ngày u ám mây xám xịt mùa mưa dầm - hè năm lớp 9, ẻm gọi điện cho em tâm sự
Em: Em có khỏe ko? lâu quá hong gặp, có nhớ anh hôn?
Tr: Nhớ... nhớ lắm... Anh giữ gìn sức khỏe, vài hôm nữa em về với anh...
Em: Ừm, về nhanh với anh nhé! Anh trông!
Cúp máy mà lòng buồn não ruột, trông chờ thì dc gì khi tương lai biết chừng cả 2 phải chia tay vì yêu xa trong thời gian dài sắp tới còn chưa biết bao giờ hạnh ngộ.
Reng ... reng... reng
Em: À lố
giọng nữ bên đầu dây bên kia
"Em đậu chuyên rồi anh!" - là Tr
Em: Vậy hả? Chúc mừng em nha! hihi... - một thoáng vui mừng cho nửa kia của mình nhưng vội quay về với thực tại rằng... sắp phải xa lìa nhau mất rồi!
.... Nỗi buồn xâm lấn trái tim... em dường như ko để ý những gì ẻm nói ở đầu dây bên kia...
Tr: alo anh còn đó hôn? Anh có nghe em nói hôn?
Em: À anh đây, em nói gì đó?
Tr: Mai lên nhà em chơi, mẹ bảo em rủ anh lên ăn cơm cùng nhà
Em: Ok, trưa mai anh ghé
Tr: Ok anh, mai ghé sớm phụ em nấu nha
Em: Ok em, pipi em nhé
Tr: Bye anh hihi
Và hôm sau em đánh con mini (xe đạp sườn cong) thần thánh lên nhà ẻm, phụ ẻm làm bữa trưa, cũng ko có gì, chỉ là cá kèo nướng muối ớt, vịt quay và lẩu hải sản thôi . Gặp nhau sau hơn tháng xa cách, nhung nhớ bao nhiêu đi nữa cũng phải kiềm nén, có em trai ẻm ở đó nữa... Mẹ ẻm ở cửa hàng về sớm hơn bình thường
Em: Con chào bác!
Mẹ ẻm: Bác chào con! Con tới lâu chưa?
Em: Dạ con tới dc một lát rồi bác
Mẹ ẻm: Uhm, con ngồi chơi nha, bác vào cất đồ...
Lúc này mọi thứ xong hết rồi, 3 người làm nên nhanh hơn bình thường mà. Rồi bữa cơm cũng dc dọn ra, chỉ có 3 mẹ con ẻm cùng với em thôi, ba ẻm ko sống chung nữa... Bữa ăn gia đình có mặt người đàn ông có vẻ như khác hẳn, 2 người phụ nữ trong nhà trò chuyện líu lo ko ngớt... Thấy ẻm vui hơn bình thường, mẹ ẻm càng quý em hơn
Mẹ ẻm: Con nên thường tới chơi nha con, cho Tr nó bớt buồn, chứ bác thấy nó ít nói lắm, cả bác mà nó còn ít tâm sự nữa, có con thì nó nói nhiều hơn hẳn đó. Mà 2 đứa có gì với nhau ko vậy? Nói bác biết còn mừng chứ
Em: Dạ... ko có gì đâu bác, con rảnh con sẽ ghé thường xuyên hơn ạ
Mẹ ẻm: Ko có gì là sao? Bác thấy 2 đứa thân thiết vậy mà, ko có thật hả Tr?
Tr: Mẹ này kỳ quá hỏi vậy ai trả lời dc... - ẻm cuối mặt ăn mà ko nói thêm lời nào
Em: Dạ thì cũng là bạn bè thân thiết hơn tí bác ạ
Mẹ ẻm: Bác thấy 2 đứa cũng dc đó chứ haha (giọng cười ko phải 100% haha, mà có âm tiết giống thôi nhé các bác)
Mẹ ẻm: À mà bữa 2 đứa đi TX 2 ngày có đi đâu chơi ko con? Hôm đó con thi đấu dc ko?
Em: Dạ cũng dc ạ, con dc HCV ạ ^^
Mẹ ẻm: Trời, giỏi vậy con, vậy là ko có dc ăn hiếp con Tr nghe chưa
Em: Ơ... dạ, có Tr ăn hiếp con thôi bác ơi...
Mẹ ẻm: Vậy mà bảo 2 đứa ko có gì haha
Em:
Tr:
Và bữa cơm diễn ra khá "căng thẳng" dưới sự "tra khảo" của phụ huynh... Em ra về với hộp bánh bông lan trong tay, quà của mẹ ẻm cho em, ăn free đã đành, còn dc bánh mang về, bánh mẹ ẻm làm ngon đừng hỏi .
----------
Thấm thoát thì cũng đến mùa khai giảng, trong dạ bồn chồn ko yên, em ấy đã đi rồi... Ngày nộp hồ sơ vào lớp 10 ko thấy ẻm đâu cả... Một thoáng buồn hiện trên khuôn mặt, hôm ấy xuất hiện nhiều anh hào khắp nơi trong huyện, vì trường c3 huyện em chỉ có 3 cái nhưng trường c2 thì nhiều lắm, nhiều người khác xã ko biết mặt, huyện em cũng khá lớn nên chả đi hết mọi nơi dc với con xe đạp cà tàng. Ngày vào lớp, có một sự ngạc nhiên ko hề nhẹ, ẻm nhìn em nhoẻn miệng cười duyên... Em chạy tới và ko quan tâm tới hàng ngũ của lớp mình nữa,
Em: Sao... sao em lại ở đây?
Tr: Sao em lại ko thể ở đây?
Em: Em đậu chuyên r mà?
Tr: ko thích học chuyên, về đây đó, dc ko
Em: Quá dc đi chứ! Vậy là vì anh á hả? hê hê
Tr: Chắc tui thèm... xùy xùy ... - Nở nụ cười tỏa nắng với chiếc răng nanh, à ko, là răng khểnh đầy quyến rũ...
Đáng tiếc 1 điều là ẻm học lớp kế bên, em A3, ẻm A4, lại còn học chung với thằng L, thằng đang thầm thích ẻm và ngỏ ý tán tỉnh. Hoa đã có chủ mà còn giữ cực khổ thế đấy...
Và một câu chuyện tranh đấu giữ gìn chủ quyền diễn ra năm lớp 10 sương gió...
-----------------End chap
Ai đó like động viên em đi, chỉ cần 1 like thôi cũng dc
Tình cảm em và Tr bước vào giai đoạn nồng cháy và thấu hiểu nhau hôn, ẻm cũng đã bớt dần tính trẻ con cuồng thần tượng, nhưng vẫn ko thể bỏ hoàn toàn dc, ẻm cực kỳ mê báo Hoa Học Trò, nên là tuần nào cũng 1 số báo đều đều, thời gian cho em cũng vì đó mà cắt xén đi từng giờ từng ngày...
Nhiều lúc em cứ lăn tăn, rằng nếu phải chọn lựa thì liệu cô ấy có vì em mà vứt bỏ những thí đó ko? Nghe cứ như phận hồng nhan hoa tàn nhụy rữa vậy các bác nhỉ?
Nhưng giai đoạn sóng gió ấy cũng trôi qua trong lặng lẽ và mật ngọt tình yêu tổi mới lớn khi mà xã hội và thế giới còn lắm màu hồng. Đến cuối năm, thời gian nghỉ hè ko dc gặp nhau nên cứ bồn chồn, vì ẻm phải dọn lên TX để ôn thi vào trường chuyên ở tỉnh. Biết dc tin đó, em buồn lắm, nhưng trông ẻm thì ko có vẻ gì buồn bã hay ước muốn ở bên cạnh em cả... Một thời gian thất vọng khá dài suốt 1 tháng trời... Một ngày u ám mây xám xịt mùa mưa dầm - hè năm lớp 9, ẻm gọi điện cho em tâm sự
Em: Em có khỏe ko? lâu quá hong gặp, có nhớ anh hôn?
Tr: Nhớ... nhớ lắm... Anh giữ gìn sức khỏe, vài hôm nữa em về với anh...
Em: Ừm, về nhanh với anh nhé! Anh trông!
Cúp máy mà lòng buồn não ruột, trông chờ thì dc gì khi tương lai biết chừng cả 2 phải chia tay vì yêu xa trong thời gian dài sắp tới còn chưa biết bao giờ hạnh ngộ.
Reng ... reng... reng
Em: À lố
giọng nữ bên đầu dây bên kia
"Em đậu chuyên rồi anh!" - là Tr
Em: Vậy hả? Chúc mừng em nha! hihi... - một thoáng vui mừng cho nửa kia của mình nhưng vội quay về với thực tại rằng... sắp phải xa lìa nhau mất rồi!
.... Nỗi buồn xâm lấn trái tim... em dường như ko để ý những gì ẻm nói ở đầu dây bên kia...
Tr: alo anh còn đó hôn? Anh có nghe em nói hôn?
Em: À anh đây, em nói gì đó?
Tr: Mai lên nhà em chơi, mẹ bảo em rủ anh lên ăn cơm cùng nhà
Em: Ok, trưa mai anh ghé
Tr: Ok anh, mai ghé sớm phụ em nấu nha
Em: Ok em, pipi em nhé
Tr: Bye anh hihi
Và hôm sau em đánh con mini (xe đạp sườn cong) thần thánh lên nhà ẻm, phụ ẻm làm bữa trưa, cũng ko có gì, chỉ là cá kèo nướng muối ớt, vịt quay và lẩu hải sản thôi . Gặp nhau sau hơn tháng xa cách, nhung nhớ bao nhiêu đi nữa cũng phải kiềm nén, có em trai ẻm ở đó nữa... Mẹ ẻm ở cửa hàng về sớm hơn bình thường
Em: Con chào bác!
Mẹ ẻm: Bác chào con! Con tới lâu chưa?
Em: Dạ con tới dc một lát rồi bác
Mẹ ẻm: Uhm, con ngồi chơi nha, bác vào cất đồ...
Lúc này mọi thứ xong hết rồi, 3 người làm nên nhanh hơn bình thường mà. Rồi bữa cơm cũng dc dọn ra, chỉ có 3 mẹ con ẻm cùng với em thôi, ba ẻm ko sống chung nữa... Bữa ăn gia đình có mặt người đàn ông có vẻ như khác hẳn, 2 người phụ nữ trong nhà trò chuyện líu lo ko ngớt... Thấy ẻm vui hơn bình thường, mẹ ẻm càng quý em hơn
Mẹ ẻm: Con nên thường tới chơi nha con, cho Tr nó bớt buồn, chứ bác thấy nó ít nói lắm, cả bác mà nó còn ít tâm sự nữa, có con thì nó nói nhiều hơn hẳn đó. Mà 2 đứa có gì với nhau ko vậy? Nói bác biết còn mừng chứ
Em: Dạ... ko có gì đâu bác, con rảnh con sẽ ghé thường xuyên hơn ạ
Mẹ ẻm: Ko có gì là sao? Bác thấy 2 đứa thân thiết vậy mà, ko có thật hả Tr?
Tr: Mẹ này kỳ quá hỏi vậy ai trả lời dc... - ẻm cuối mặt ăn mà ko nói thêm lời nào
Em: Dạ thì cũng là bạn bè thân thiết hơn tí bác ạ
Mẹ ẻm: Bác thấy 2 đứa cũng dc đó chứ haha (giọng cười ko phải 100% haha, mà có âm tiết giống thôi nhé các bác)
Mẹ ẻm: À mà bữa 2 đứa đi TX 2 ngày có đi đâu chơi ko con? Hôm đó con thi đấu dc ko?
Em: Dạ cũng dc ạ, con dc HCV ạ ^^
Mẹ ẻm: Trời, giỏi vậy con, vậy là ko có dc ăn hiếp con Tr nghe chưa
Em: Ơ... dạ, có Tr ăn hiếp con thôi bác ơi...
Mẹ ẻm: Vậy mà bảo 2 đứa ko có gì haha
Em:
Tr:
Và bữa cơm diễn ra khá "căng thẳng" dưới sự "tra khảo" của phụ huynh... Em ra về với hộp bánh bông lan trong tay, quà của mẹ ẻm cho em, ăn free đã đành, còn dc bánh mang về, bánh mẹ ẻm làm ngon đừng hỏi .
----------
Thấm thoát thì cũng đến mùa khai giảng, trong dạ bồn chồn ko yên, em ấy đã đi rồi... Ngày nộp hồ sơ vào lớp 10 ko thấy ẻm đâu cả... Một thoáng buồn hiện trên khuôn mặt, hôm ấy xuất hiện nhiều anh hào khắp nơi trong huyện, vì trường c3 huyện em chỉ có 3 cái nhưng trường c2 thì nhiều lắm, nhiều người khác xã ko biết mặt, huyện em cũng khá lớn nên chả đi hết mọi nơi dc với con xe đạp cà tàng. Ngày vào lớp, có một sự ngạc nhiên ko hề nhẹ, ẻm nhìn em nhoẻn miệng cười duyên... Em chạy tới và ko quan tâm tới hàng ngũ của lớp mình nữa,
Em: Sao... sao em lại ở đây?
Tr: Sao em lại ko thể ở đây?
Em: Em đậu chuyên r mà?
Tr: ko thích học chuyên, về đây đó, dc ko
Em: Quá dc đi chứ! Vậy là vì anh á hả? hê hê
Tr: Chắc tui thèm... xùy xùy ... - Nở nụ cười tỏa nắng với chiếc răng nanh, à ko, là răng khểnh đầy quyến rũ...
Đáng tiếc 1 điều là ẻm học lớp kế bên, em A3, ẻm A4, lại còn học chung với thằng L, thằng đang thầm thích ẻm và ngỏ ý tán tỉnh. Hoa đã có chủ mà còn giữ cực khổ thế đấy...
Và một câu chuyện tranh đấu giữ gìn chủ quyền diễn ra năm lớp 10 sương gió...
-----------------End chap
Ai đó like động viên em đi, chỉ cần 1 like thôi cũng dc
Bình luận facebook