Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Chuyện chẳng có gì đáng chú ý cho đến khi Bảo Bình bị một tá người bao vây, mà hình như y chẳng lấy chút gì ngạc nhiên, không giống kẻ khốn đốn bị dồn vào con đường chết. Y nhẹ phất chiếc quạt giấy màu đen, trông bên ngoài nó thật tầm thường, bất quá nàng lại nhớ đến diễn cảnh chỉ một cái phẩy tay đủ rơi vài cái đầu. Điều đó khiến Thiên Bình gan dạ hơn đôi chút, nàng đứng nép bên cạnh Bảo Bình, nương nhờ y bảo hộ. Đôi môi y khẽ cong lên, cười nhẹ như cánh đào hồng: "Nàng lùi về sau một chút, có thể che mắt nếu điều này làm nàng kinh động."
Thiên Bình rời khỏi Bảo Bình, lùi về ba bước, hai tay che mắt. Phất tay, y ném chiếc quạt lên không trung, giống như những cành liễu trĩu xuống thướt tha bay lượn trong gió. Nhẹ nhàng như thế đó, không một tiếng la hét, chẳng chút âm điệu từ giao chiến đao gươm. Bảo Bình tùy tiện vén vài sợi tóc mai ra sau mép tai, y đón lấy cây quạt giấy ánh lên từng đường chỉ đen. Cánh quạt vừa chạm đến cổ một tên thích khách, hắn liền theo phản xạ buông kiếm, tay ôm lấy cổ quằn quại một lúc máu mới tuôn ra, ướt đẫm dạ y. Đám thích khách kia tầm năm sáu tên cùng xông lên một lúc, nhưng chưa có tên nào chạm được đến một góc áo y, huống hồ là đả thương.
Bảo Bình thu quạt, ánh mắt tà mị hướng đến đống xác chết nằm chồng lên nhau, y vén vạt áo, tránh máu dính vào y phục mới mà bước đến chỗ Thiên Bình. Nhuyễn ngọc ôn hương đứng một góc hai tay che mắt, Bảo Bình bật cười, dáng vẻ thư thái nắm lấy hai vai nàng xoay cả thân thể nàng về hướng ngược lại: "Chúng ta tìm cái gì đó lót bụng đi?"
Thiên Bình gật đầu: "Ân, ta cũng đói."
Cử chỉ y đúng là ôn nhu như ngọc, nữ tử nào lấy được đấng phu quân như thế này chắc phải tu hơn mười kiếp, muốn rời bỏ cũng không nỡ buông.
Đi được một đoạn Thiên Bình mở gỡ tay ra, ngồi trên xe ngựa gỗ nàng hỏi y: "Là bọn họ muốn giết chàng sao?"
"Đúng vậy."
"Nhưng không thể..."
Bảo Bình cười rộ sảng khoái: "Vì ta thân thủ bất phàm."
Thiên Bình che miệng cười thẹn: "Chàng cũng biết nói đùa sao?"
"Không lẽ trong mắt nàng ta là con người khiêm tốn? Chán ngắt, và nhạt lắm sao?"
"À, không, ý của ta không phải vậy. Ta chỉ..."
"Không sao đâu, ta hiểu!"
Cuộc nói chuyện vừa hay dừng lại trước một tửu lâu, tiện thể mua vài cái màn thầu và lương khô dự trữ để đi đường, kẻo lạc nơi đâu chẳng có thức ăn lại khổ. Bởi thế Bảo Bình đã dặn tiểu nhị gói khá nhiều cho y, gọi vài món rồi mới trở lại bàn với Thiên Bình. Nàng có chút mệt, nằm trườn ra bàn, y vừa bước đến nàng đã vội vàng sửa lại tướng ngồi thục nữ, nở nụ cười tươi như hoa.
"Nếu nàng mệt để ta dặn tiểu nhị chuẩn bị mang lên xe ngựa dùng, không cần phải ngồi đây."
Thiên Bình lắc đầu: "Không, ta ăn ở đây với chàng."
"Nàng chắc chứ?"
"Ân."
Tiểu nhị mang thức ăn đến cho Bảo Bình và Thiên Bình, không quên cúi đầu trước khi rời khỏi. Thiên Bình gắp cho nàng miếng thịt heo to, nàng động đũa, biểu cảm không tốt lắm: "Thật ra ta không ăn được mỡ heo."
"Vậy à?"
Nói rồi, Bảo Bình dùng đũa tách mỡ và thịt ra làm hai, mỡ y ăn, còn thịt đều bỏ vào chén cho nàng. Thiên Bình ăn được vài đũa cảm thấy có rất nhiều ánh mắt săm soi xung quanh, nàng vội cúi đầu, trong lòng không ngừng buồn bã, thở dài thườn thượt: "Nếu ta có một lang quân yêu chiều, chu đáo như thế này phải tốt không? Đáng tiếc ta không còn gì cả, chẳng mong cầu được hồi đáp. Chỉ là... chàng chăm sóc ta như thế này, thật khiến ta cảm thấy không xứng đáng để có được."
Bảo Bình cảm nhận được xung quanh đang bàn tán, có vài nam nhân còn cười đùa, khinh miệt: "Ôi nam nhân mạnh khỏe, ăn mặc cũng đẹp đẽ quý phái, vậy mà lại cung phụng ả nữ nhân thấp hèn. Thật không đáng mặt nam nhân chút nào!"
Bảo Bình khẽ đặt hai chiếc đũa nằm ngay ngắn trên chén cơm của mình, y từ tốn đứng dậy, Thiên Bình bừng tỉnh ngẩng đầu nhìn y. Y cười tít mắt, bảo: "Không sao, cứ ăn đi ta đi rồi quay lại ngay."
Y bước đến cạnh bàn ba nam nhân còn khá trẻ tuổi, y phục bằng tơ tằm, lụa là trông như những thiếu gia được nuông chiều từ bé. Bước chân y vừa dừng trước mặt họ, một tên trong ba liền đặt mạnh vò rượu xuống bàn khiến rượu văng tung tóe, mạnh miệng nói: "Ngươi muốn làm gì bổn công tử ta?"
"Thì là..." Y cười tít mắt, đưa tay vén nhẹ sợi tóc mai rũ xuống dính vào bên môi: "Răng của ngươi!"
Khuôn mặt Bảo Bình nhanh chóng biến sắc, trở nên tàn ác, ánh mắt đanh lại se lạnh, tiếng răng nghiến chặt kêu lên "ken két", quai hàm y bình thường nhìn rất nét nay xuất hiện những đường gân xanh đỏ trông chẳng khác nào quỷ dữ. Y xách áo tên gần bằng tay phải, và nắm cổ tên bên cạnh bằng tay trái, ra chiêu cực nhanh khiến mọi người gần đó không ai trở tay kịp. Một tiếng "ầm", nơi lan can gỗ liền gãy đôi, thân thể nặng trịch của tên nam nhân bên phải liền bị ném thẳng đến lan can, ôm trọn khúc cây to, văng dài xuống đất. Tên bên tay trái không ngừng vung tay loạn xạ, Bảo Bình chỉ cười nhẹ, hỏi lại: "Lúc nãy ngươi nói gì nhỉ?"
"Ta không dám nói nữa, làm ơn tha cho ta... ta... ta biết lỗi rồi... làm ơn tha... cho ta."
"Tha cho ngươi? Sao lúc nãy to mồm lắm, giờ lại hèn hạ thế?"
Tên xú nam nhân thấy bản thân không xin tha mạng được, liền trở mặt hù dọa: "Phụ thân ta là mệnh quan triều đình, nếu... nếu ta có chuyện gì xảy ra... thì ngươi..."
"Ta làm sao?"
Bảo Bình hất cằm, cướp lời hắn. Xú nam nhân bị chặn họng, tức điên, không ngừng chửi rủa: "Tên dân đen chết tiệt! Ngươi không biết phụ thân ta là ai? Ta mà bị trầy thôi cái mạng tiểu cẩu của ngươi cũng không giữ nổi, ả nữ nhân kia..."
"Rầm!"
Đâu đợi hắn phỉ báng hết câu, Bảo Bình ngứa tai ngoáy ngoáy, rồi cho hắn một cước ôm vách tường, ngất xỉu. Còn tên thứ ba đang run như cầy sấy, sợ xanh mặt núp dưới bàn, y vừa khom lưng, cúi người nhìn xuống hắn đã hét toáng lên, sợ hãi run cầm cập: "Đại nhân tha mạng, tiểu nhân không có ý xúc phạm phu nhân đây... tiểu nhân còn mẹ già, con dại... tiểu nhân không dám đắc tội... cầu xin tha mạng!"
Hắn vừa khẩn thiết cầu xin, vừa khóc lóc ỉ ôi, nước mũi chảy đến môi hòa vào nước mắt, hắn liếm môi rồi nuốt trọn.
"Ngươi gào thiết cầu xin làm cái gì? Sao khi nãy cũng hùa nhau cười rất tốt, giờ chẳng khác nào con rùa rút cổ trốn vào mai ư?"
Nói rồi Bảo Bình nắm lấy chùm tóc búi gọn gàng của hắn kéo ra ngoài, miếng vải thô đứt ngang khiến tóc hắn rũ xuống trông chẳng khác tên ăn mày. Tên tiểu nhân bỉ ổi, không dám đối diện với sự trừng phạt bởi lỗi bản thân gây ra. Y định cho hắn bay xuống cầu thang nhưng Thiên Bình đã kịp nắm lấy tay y: "Thôi... đừng... bỏ... bỏ... qua đi..."
Bảo Bình nhìn nàng, hơi hếch môi cười nhẹ, đạp tên tiểu nhân này một cước lăn mấy vòng dưới sàn, y nắm lấy tay nàng bảo: "Ta đã bảo sẽ hảo hảo chiếu cố nàng thì không để kẻ khác được xúc phạm nàng. Hiểu chứ?"
Thiên Bình cúi đầu, đôi má ửng hồng không biết vì ngượng ngùng e thẹn, hay vì hạnh phúc bởi những lời này nữa. Bảo Bình như rót mật vào tai Thiên Bình, tựa lời cưa cẩm ong bướm của đám nam tử hào hoa, phong lưu đa tình. Nhưng là nàng biết y không phải người xấu, bất chợt tim nàng đập mạnh lại nhanh, khiến hơi thở cũng có chút trở nên kỳ quặc: "Ta... ta hiểu..."
Trước khi rời đi Bảo Bình có đặt năm thỏi vàng, lấy màn thầu, lương khô, vài vò rượu rồi lên đường. Chủ quán đứng ở một góc cùng tiểu nhị, cả đám người nhận tiền đưa đồ mà tay không ngừng run rẩy. Bảo Bình chỉ cười, đáp lại hai chữ: "Đa tạ!"
Thiên Bình rời khỏi Bảo Bình, lùi về ba bước, hai tay che mắt. Phất tay, y ném chiếc quạt lên không trung, giống như những cành liễu trĩu xuống thướt tha bay lượn trong gió. Nhẹ nhàng như thế đó, không một tiếng la hét, chẳng chút âm điệu từ giao chiến đao gươm. Bảo Bình tùy tiện vén vài sợi tóc mai ra sau mép tai, y đón lấy cây quạt giấy ánh lên từng đường chỉ đen. Cánh quạt vừa chạm đến cổ một tên thích khách, hắn liền theo phản xạ buông kiếm, tay ôm lấy cổ quằn quại một lúc máu mới tuôn ra, ướt đẫm dạ y. Đám thích khách kia tầm năm sáu tên cùng xông lên một lúc, nhưng chưa có tên nào chạm được đến một góc áo y, huống hồ là đả thương.
Bảo Bình thu quạt, ánh mắt tà mị hướng đến đống xác chết nằm chồng lên nhau, y vén vạt áo, tránh máu dính vào y phục mới mà bước đến chỗ Thiên Bình. Nhuyễn ngọc ôn hương đứng một góc hai tay che mắt, Bảo Bình bật cười, dáng vẻ thư thái nắm lấy hai vai nàng xoay cả thân thể nàng về hướng ngược lại: "Chúng ta tìm cái gì đó lót bụng đi?"
Thiên Bình gật đầu: "Ân, ta cũng đói."
Cử chỉ y đúng là ôn nhu như ngọc, nữ tử nào lấy được đấng phu quân như thế này chắc phải tu hơn mười kiếp, muốn rời bỏ cũng không nỡ buông.
Đi được một đoạn Thiên Bình mở gỡ tay ra, ngồi trên xe ngựa gỗ nàng hỏi y: "Là bọn họ muốn giết chàng sao?"
"Đúng vậy."
"Nhưng không thể..."
Bảo Bình cười rộ sảng khoái: "Vì ta thân thủ bất phàm."
Thiên Bình che miệng cười thẹn: "Chàng cũng biết nói đùa sao?"
"Không lẽ trong mắt nàng ta là con người khiêm tốn? Chán ngắt, và nhạt lắm sao?"
"À, không, ý của ta không phải vậy. Ta chỉ..."
"Không sao đâu, ta hiểu!"
Cuộc nói chuyện vừa hay dừng lại trước một tửu lâu, tiện thể mua vài cái màn thầu và lương khô dự trữ để đi đường, kẻo lạc nơi đâu chẳng có thức ăn lại khổ. Bởi thế Bảo Bình đã dặn tiểu nhị gói khá nhiều cho y, gọi vài món rồi mới trở lại bàn với Thiên Bình. Nàng có chút mệt, nằm trườn ra bàn, y vừa bước đến nàng đã vội vàng sửa lại tướng ngồi thục nữ, nở nụ cười tươi như hoa.
"Nếu nàng mệt để ta dặn tiểu nhị chuẩn bị mang lên xe ngựa dùng, không cần phải ngồi đây."
Thiên Bình lắc đầu: "Không, ta ăn ở đây với chàng."
"Nàng chắc chứ?"
"Ân."
Tiểu nhị mang thức ăn đến cho Bảo Bình và Thiên Bình, không quên cúi đầu trước khi rời khỏi. Thiên Bình gắp cho nàng miếng thịt heo to, nàng động đũa, biểu cảm không tốt lắm: "Thật ra ta không ăn được mỡ heo."
"Vậy à?"
Nói rồi, Bảo Bình dùng đũa tách mỡ và thịt ra làm hai, mỡ y ăn, còn thịt đều bỏ vào chén cho nàng. Thiên Bình ăn được vài đũa cảm thấy có rất nhiều ánh mắt săm soi xung quanh, nàng vội cúi đầu, trong lòng không ngừng buồn bã, thở dài thườn thượt: "Nếu ta có một lang quân yêu chiều, chu đáo như thế này phải tốt không? Đáng tiếc ta không còn gì cả, chẳng mong cầu được hồi đáp. Chỉ là... chàng chăm sóc ta như thế này, thật khiến ta cảm thấy không xứng đáng để có được."
Bảo Bình cảm nhận được xung quanh đang bàn tán, có vài nam nhân còn cười đùa, khinh miệt: "Ôi nam nhân mạnh khỏe, ăn mặc cũng đẹp đẽ quý phái, vậy mà lại cung phụng ả nữ nhân thấp hèn. Thật không đáng mặt nam nhân chút nào!"
Bảo Bình khẽ đặt hai chiếc đũa nằm ngay ngắn trên chén cơm của mình, y từ tốn đứng dậy, Thiên Bình bừng tỉnh ngẩng đầu nhìn y. Y cười tít mắt, bảo: "Không sao, cứ ăn đi ta đi rồi quay lại ngay."
Y bước đến cạnh bàn ba nam nhân còn khá trẻ tuổi, y phục bằng tơ tằm, lụa là trông như những thiếu gia được nuông chiều từ bé. Bước chân y vừa dừng trước mặt họ, một tên trong ba liền đặt mạnh vò rượu xuống bàn khiến rượu văng tung tóe, mạnh miệng nói: "Ngươi muốn làm gì bổn công tử ta?"
"Thì là..." Y cười tít mắt, đưa tay vén nhẹ sợi tóc mai rũ xuống dính vào bên môi: "Răng của ngươi!"
Khuôn mặt Bảo Bình nhanh chóng biến sắc, trở nên tàn ác, ánh mắt đanh lại se lạnh, tiếng răng nghiến chặt kêu lên "ken két", quai hàm y bình thường nhìn rất nét nay xuất hiện những đường gân xanh đỏ trông chẳng khác nào quỷ dữ. Y xách áo tên gần bằng tay phải, và nắm cổ tên bên cạnh bằng tay trái, ra chiêu cực nhanh khiến mọi người gần đó không ai trở tay kịp. Một tiếng "ầm", nơi lan can gỗ liền gãy đôi, thân thể nặng trịch của tên nam nhân bên phải liền bị ném thẳng đến lan can, ôm trọn khúc cây to, văng dài xuống đất. Tên bên tay trái không ngừng vung tay loạn xạ, Bảo Bình chỉ cười nhẹ, hỏi lại: "Lúc nãy ngươi nói gì nhỉ?"
"Ta không dám nói nữa, làm ơn tha cho ta... ta... ta biết lỗi rồi... làm ơn tha... cho ta."
"Tha cho ngươi? Sao lúc nãy to mồm lắm, giờ lại hèn hạ thế?"
Tên xú nam nhân thấy bản thân không xin tha mạng được, liền trở mặt hù dọa: "Phụ thân ta là mệnh quan triều đình, nếu... nếu ta có chuyện gì xảy ra... thì ngươi..."
"Ta làm sao?"
Bảo Bình hất cằm, cướp lời hắn. Xú nam nhân bị chặn họng, tức điên, không ngừng chửi rủa: "Tên dân đen chết tiệt! Ngươi không biết phụ thân ta là ai? Ta mà bị trầy thôi cái mạng tiểu cẩu của ngươi cũng không giữ nổi, ả nữ nhân kia..."
"Rầm!"
Đâu đợi hắn phỉ báng hết câu, Bảo Bình ngứa tai ngoáy ngoáy, rồi cho hắn một cước ôm vách tường, ngất xỉu. Còn tên thứ ba đang run như cầy sấy, sợ xanh mặt núp dưới bàn, y vừa khom lưng, cúi người nhìn xuống hắn đã hét toáng lên, sợ hãi run cầm cập: "Đại nhân tha mạng, tiểu nhân không có ý xúc phạm phu nhân đây... tiểu nhân còn mẹ già, con dại... tiểu nhân không dám đắc tội... cầu xin tha mạng!"
Hắn vừa khẩn thiết cầu xin, vừa khóc lóc ỉ ôi, nước mũi chảy đến môi hòa vào nước mắt, hắn liếm môi rồi nuốt trọn.
"Ngươi gào thiết cầu xin làm cái gì? Sao khi nãy cũng hùa nhau cười rất tốt, giờ chẳng khác nào con rùa rút cổ trốn vào mai ư?"
Nói rồi Bảo Bình nắm lấy chùm tóc búi gọn gàng của hắn kéo ra ngoài, miếng vải thô đứt ngang khiến tóc hắn rũ xuống trông chẳng khác tên ăn mày. Tên tiểu nhân bỉ ổi, không dám đối diện với sự trừng phạt bởi lỗi bản thân gây ra. Y định cho hắn bay xuống cầu thang nhưng Thiên Bình đã kịp nắm lấy tay y: "Thôi... đừng... bỏ... bỏ... qua đi..."
Bảo Bình nhìn nàng, hơi hếch môi cười nhẹ, đạp tên tiểu nhân này một cước lăn mấy vòng dưới sàn, y nắm lấy tay nàng bảo: "Ta đã bảo sẽ hảo hảo chiếu cố nàng thì không để kẻ khác được xúc phạm nàng. Hiểu chứ?"
Thiên Bình cúi đầu, đôi má ửng hồng không biết vì ngượng ngùng e thẹn, hay vì hạnh phúc bởi những lời này nữa. Bảo Bình như rót mật vào tai Thiên Bình, tựa lời cưa cẩm ong bướm của đám nam tử hào hoa, phong lưu đa tình. Nhưng là nàng biết y không phải người xấu, bất chợt tim nàng đập mạnh lại nhanh, khiến hơi thở cũng có chút trở nên kỳ quặc: "Ta... ta hiểu..."
Trước khi rời đi Bảo Bình có đặt năm thỏi vàng, lấy màn thầu, lương khô, vài vò rượu rồi lên đường. Chủ quán đứng ở một góc cùng tiểu nhị, cả đám người nhận tiền đưa đồ mà tay không ngừng run rẩy. Bảo Bình chỉ cười, đáp lại hai chữ: "Đa tạ!"
Bình luận facebook