Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Buồn
Sau buổi đấu giá mọi người thì vui vẻ còn cô lại rất buồn. Nhưng cô nhất định điều tra vụ này cho ra lẽ. Tuy nhiên bây giờ phải bắt đầu điều tra từ đâu bởi vì căn phòng trưng bày sợi dây đó bị khóa mà chìa khóa thì chỉ có cô và chủ tịch công ty cô giữ thôi, mấy cô nhân viên coi mấy chỗ đó cô cũng đã hỏi rồi họ không biết gì cả, hơn nữa cửa ở phòng đó là loại phải có chìa khóa mới mở được nên nói ăn trộm cậy cửa vào lấy là không thể.
Do tính bảo mật của căn phòng đó khá an toàn nhưng điều khó hiểu là chỗ đó lại không có camera, chìa khóa của cô thì luôn bên cạnh cô chỉ có một người ngoài cô có thể vào căn phòng đó hợp pháp là chủ tịch thôi, nhưng nghĩ sao thì cô cũng không hiểu được nếu người lấy cắp là ông ta, thì có lợi gì với ông ta, không phải nếu bị mất thì người chịu thiệt nhất là ông ta. Còn việc cô ta có sợi dậy rất giống với cái bị mất của cô cũng rất đáng ngờ, hai việc này nhất định có liên quan với nhau.
Cô đang mải suy nghĩ thì bỗng điện thoại cô reo lên, là chị Lam gọi tới:
- Alo, chị gọi em có gì không?
- Em có sao không? Chuyện là thế nào?
Nghe chị hỏi thế cô cũng kể lại toàn bộ sự việc cho chị nghe và chị cũng có suy nghĩ giống cô. Nói chuyện một lúc thì chị có việc nên chúng tôi tạm biệt rồi tắt máy.
Ở một diễn biến khác thì anh cũng có mặt và chứng kiến mọi sự việc lúc đó, anh cũng nổi lên nghi ngờ cho nên anh đã cho người đi điều tra ngay sau đó. Anh dù rất muốn an ủi cô nhưng lại chẳng viết làm gì, dù biết cô lần này lại chịu ấm ức nhưng cũng hết cách. Anh bắt đầu quan tâm lo lắng đến cô nhiều hơn rồi, cũng cảm thấy buồn mỗi khi nhìn thấy cô buồn. Còn cảm giác với Bảo Vy không còn như trước, anh cũng không còn vui vẻ khi đi cùng cô, cũng chẳng còn cảm giác mãnh liệt của tình yêu gì đó, anh thật sự hết yêu cô ta rồi. Đúng là thời gian đã làm lu mờ đi nhiều thứ ngay cả lúc trước anh yêu cô ta nhiều như thế nhưng bây giờ cũng chẳng còn nữa. Nhưng thật ra không hoàn toàn do thời gian mà có lẽ anh không yêu cô ta nhiều như anh nghĩ. Cuối cùng anh cũng đã có đáp án cho chính mình rồi.
Còn cô ta thấy anh dạo này luôn né tránh mình thì lòng sinh ra bất an, cô ta cũng cảm nhận được thái độ của anh với cô ta đã thay đổi, anh vẫn tốt với cô ta nhưng lại rất hời hợt, dạo này cô ta cũng hay mượn cớ này nọ để mời anh đi riêng với cô ta nhưng anh đều từ chối. Thế nên cô ta phải mau nghĩ cách khiến cô và anh mau chóng ly hôn, nếu không đến lúc anh yêu cô rồi thì tất cả kế hoạch cô ta dày công sắp đặt coi như công cốc. Bởi vậy chuyện mất sợi dây chuyền chính xác là có liên quan đến cô ta.
Cô vừa nói chuyện điện thoại với chị Lam xong thì lại có cuộc gọi đến tiếp, là người cô nhờ chế tác sợi dây chuyền của Nam nhờ cô thiết kế.
- Alo, có chuyện gì không ạ?
- À cô Hân, hôm bữa cô có gửi tôi làm sợi dây chuyền đó, chắc là phải một thời gian nữa tôi mới có thể hoàn thành được rồi.
- Dạ không sao, chừng nào hoàn thành thì anh gọi tôi là được rồi.
- Tôi sẽ cố gắng khoảng 1 tháng nữa.
- Dạ cám ơn.
Kết thúc cuộc gọi, anh ta mà không gọi cho cô thì cô cũng quên mất vụ này rồi, thật ra cô định tự tay làm cơ nhưng mà do bận rộn chuẩn bị cho công việc nên cô mới gửi bản vẽ cho một người bạn trong nghề cô khá tin tưởng làm giúp.
Cô lại tiếp tục buồn bã, cả ngày hôm đó cô cứ ở mãi trong phòng suy nghĩ tìm cách điều tra. Anh tan làm về đến nhà thì cô đã làm sẵn đồ ăn tối rồi, anh không biết làm sao để an ủi cô nên cũng chỉ nói vài lời khích lệ, anh thật sự rất chân thành nhưng lời nói của anh khi cô nghe vào lại có gì đó rất hời hợt, an ủi người ta mà bói như không nói vậy. Anh chắc phải đi học một khóa huấn luyện cách dỗ vợ chứ kiểu này chắc mất vợ như chơi.
Hai người họ cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa, chỉ còn chưa tới 30 ngày nữa là hết thời hạn 100 ngày cô đã đặt ra.
Ăn xong cô nói muốn về thăm bố mẹ rồi tối nay sẽ ngủ lại đó, anh nghe thấy thế thì cũng đòi đi theo do là trời đã tối rồi ngoài đường rất nguy hiểm, anh không an tâm về cô, trong long là lý do đó nhưng lúc nói ra lại khác. Anh lấy lý do là cũng lâu rồi không thăm bố mẹ vợ nên anh sẽ về cùng cô. Thế mà lúc đầu cô còn nghĩ là anh quan tâm đến mình nhưng không phải vậy, cô thấy anh nói cũng hợp lý nên là cho anh đi cùng.
Hai vợ chồng cô hiện đã có mặt tại nhà cô nhưng bất ngờ thay còn có một người nữa, thật trùng hợp anh ấy hôm nay cũng tới thăm bố mẹ cô, người cô đang nói tới chính là Nam. Từ lúc ở bệnh viện tới giờ cô cũng chưa gặp Nam, thế là vừa gặp cô cùng mọi người nói chuyện rất vui vẻ. Còn Huy chồng cô là người ít nói nên cũng chỉ ngồi một bên cùng ba cô đánh cờ. Cô cùng mẹ và Nam thì nói chuyện rôm rả, thật sự cô rất buồn nhưng khi được về nhà ở cùng người thân nói chuyện thật sự đã giảm bớt rất nhiều, có lẽ gia đình luôn là thứ cô trân trọng nhất, ba mẹ chính là người cô yêu thương kính trọng nhất. Bởi thế cô muốn níu kéo anh, không muốn ly hôn một phần cũng là do không muốn ba mẹ hai bên buồn lòng, nhưng sự việc đã như này cô cũng không có sự lữa chọn khác.
Nói chuyện một lúc lâu cũng đã tối muộn cô tiễn Nam ra về rồi định hai vợ chồng cô một lúc nữa cũng về. Thế nhưng ba mẹ cô lại kêu vợ chồng cô ngủ lại một hôm, dù sao cũng đã muộn rồi. Nếu là một mình cô thì chắc chắn cô sẽ ngủ lại, nhưng còn có anh nữa nên thôi. Chưa kịp từ chối thì anh đã gật đầu đồng ý rồi, cô nghe anh đồng ý thì cũng khá ngạc nhiên.
Nhớ có một lần cô cũng cùng anh về nhà ba mẹ cô chơi, lúc về còn muộn hơn hôm nay nữa, cô cũng đề nghị hai vợ chồng ngủ lại nhưng anh ngay lập tức không đồng ý, cô thấy anh không đồng ý nên cũng thôi nghĩ chác là anh không quen ngủ bên ngoài. Nhưng lúc đó cô đã quá ngây thơ rồi, một giám đốc như anh thường xuyên phải đi công tác khắp nơi có khi đi cả tháng, thế rồi anh ngủ ở khách sạn không phải là chỗ lạ à, chắc lúc đó anh mất ngủ hết quá. Lúc đó cô và anh không thường ngủ chung nên anh mới không muốn ở lại thôi.
Nói mới nhớ gần đây hai người thế mà ngày nào cũng ngủ chung, tuy không làm gì nhưng tính ra trong hai tháng kể từ ngày anh nói ly hôn, thì số ngày hai đứa cô chung giường có lẽ cũng bằng số lần họ ngủ chung giường trong một năm sau kết hôn. Nói phụ nữ khó hiểu chứ bây giờ cô thấy anh mới là người khó hiểu nhất, cô chẳng thể hiểu được những suy nghĩ và hành động của anh.
Do tính bảo mật của căn phòng đó khá an toàn nhưng điều khó hiểu là chỗ đó lại không có camera, chìa khóa của cô thì luôn bên cạnh cô chỉ có một người ngoài cô có thể vào căn phòng đó hợp pháp là chủ tịch thôi, nhưng nghĩ sao thì cô cũng không hiểu được nếu người lấy cắp là ông ta, thì có lợi gì với ông ta, không phải nếu bị mất thì người chịu thiệt nhất là ông ta. Còn việc cô ta có sợi dậy rất giống với cái bị mất của cô cũng rất đáng ngờ, hai việc này nhất định có liên quan với nhau.
Cô đang mải suy nghĩ thì bỗng điện thoại cô reo lên, là chị Lam gọi tới:
- Alo, chị gọi em có gì không?
- Em có sao không? Chuyện là thế nào?
Nghe chị hỏi thế cô cũng kể lại toàn bộ sự việc cho chị nghe và chị cũng có suy nghĩ giống cô. Nói chuyện một lúc thì chị có việc nên chúng tôi tạm biệt rồi tắt máy.
Ở một diễn biến khác thì anh cũng có mặt và chứng kiến mọi sự việc lúc đó, anh cũng nổi lên nghi ngờ cho nên anh đã cho người đi điều tra ngay sau đó. Anh dù rất muốn an ủi cô nhưng lại chẳng viết làm gì, dù biết cô lần này lại chịu ấm ức nhưng cũng hết cách. Anh bắt đầu quan tâm lo lắng đến cô nhiều hơn rồi, cũng cảm thấy buồn mỗi khi nhìn thấy cô buồn. Còn cảm giác với Bảo Vy không còn như trước, anh cũng không còn vui vẻ khi đi cùng cô, cũng chẳng còn cảm giác mãnh liệt của tình yêu gì đó, anh thật sự hết yêu cô ta rồi. Đúng là thời gian đã làm lu mờ đi nhiều thứ ngay cả lúc trước anh yêu cô ta nhiều như thế nhưng bây giờ cũng chẳng còn nữa. Nhưng thật ra không hoàn toàn do thời gian mà có lẽ anh không yêu cô ta nhiều như anh nghĩ. Cuối cùng anh cũng đã có đáp án cho chính mình rồi.
Còn cô ta thấy anh dạo này luôn né tránh mình thì lòng sinh ra bất an, cô ta cũng cảm nhận được thái độ của anh với cô ta đã thay đổi, anh vẫn tốt với cô ta nhưng lại rất hời hợt, dạo này cô ta cũng hay mượn cớ này nọ để mời anh đi riêng với cô ta nhưng anh đều từ chối. Thế nên cô ta phải mau nghĩ cách khiến cô và anh mau chóng ly hôn, nếu không đến lúc anh yêu cô rồi thì tất cả kế hoạch cô ta dày công sắp đặt coi như công cốc. Bởi vậy chuyện mất sợi dây chuyền chính xác là có liên quan đến cô ta.
Cô vừa nói chuyện điện thoại với chị Lam xong thì lại có cuộc gọi đến tiếp, là người cô nhờ chế tác sợi dây chuyền của Nam nhờ cô thiết kế.
- Alo, có chuyện gì không ạ?
- À cô Hân, hôm bữa cô có gửi tôi làm sợi dây chuyền đó, chắc là phải một thời gian nữa tôi mới có thể hoàn thành được rồi.
- Dạ không sao, chừng nào hoàn thành thì anh gọi tôi là được rồi.
- Tôi sẽ cố gắng khoảng 1 tháng nữa.
- Dạ cám ơn.
Kết thúc cuộc gọi, anh ta mà không gọi cho cô thì cô cũng quên mất vụ này rồi, thật ra cô định tự tay làm cơ nhưng mà do bận rộn chuẩn bị cho công việc nên cô mới gửi bản vẽ cho một người bạn trong nghề cô khá tin tưởng làm giúp.
Cô lại tiếp tục buồn bã, cả ngày hôm đó cô cứ ở mãi trong phòng suy nghĩ tìm cách điều tra. Anh tan làm về đến nhà thì cô đã làm sẵn đồ ăn tối rồi, anh không biết làm sao để an ủi cô nên cũng chỉ nói vài lời khích lệ, anh thật sự rất chân thành nhưng lời nói của anh khi cô nghe vào lại có gì đó rất hời hợt, an ủi người ta mà bói như không nói vậy. Anh chắc phải đi học một khóa huấn luyện cách dỗ vợ chứ kiểu này chắc mất vợ như chơi.
Hai người họ cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa, chỉ còn chưa tới 30 ngày nữa là hết thời hạn 100 ngày cô đã đặt ra.
Ăn xong cô nói muốn về thăm bố mẹ rồi tối nay sẽ ngủ lại đó, anh nghe thấy thế thì cũng đòi đi theo do là trời đã tối rồi ngoài đường rất nguy hiểm, anh không an tâm về cô, trong long là lý do đó nhưng lúc nói ra lại khác. Anh lấy lý do là cũng lâu rồi không thăm bố mẹ vợ nên anh sẽ về cùng cô. Thế mà lúc đầu cô còn nghĩ là anh quan tâm đến mình nhưng không phải vậy, cô thấy anh nói cũng hợp lý nên là cho anh đi cùng.
Hai vợ chồng cô hiện đã có mặt tại nhà cô nhưng bất ngờ thay còn có một người nữa, thật trùng hợp anh ấy hôm nay cũng tới thăm bố mẹ cô, người cô đang nói tới chính là Nam. Từ lúc ở bệnh viện tới giờ cô cũng chưa gặp Nam, thế là vừa gặp cô cùng mọi người nói chuyện rất vui vẻ. Còn Huy chồng cô là người ít nói nên cũng chỉ ngồi một bên cùng ba cô đánh cờ. Cô cùng mẹ và Nam thì nói chuyện rôm rả, thật sự cô rất buồn nhưng khi được về nhà ở cùng người thân nói chuyện thật sự đã giảm bớt rất nhiều, có lẽ gia đình luôn là thứ cô trân trọng nhất, ba mẹ chính là người cô yêu thương kính trọng nhất. Bởi thế cô muốn níu kéo anh, không muốn ly hôn một phần cũng là do không muốn ba mẹ hai bên buồn lòng, nhưng sự việc đã như này cô cũng không có sự lữa chọn khác.
Nói chuyện một lúc lâu cũng đã tối muộn cô tiễn Nam ra về rồi định hai vợ chồng cô một lúc nữa cũng về. Thế nhưng ba mẹ cô lại kêu vợ chồng cô ngủ lại một hôm, dù sao cũng đã muộn rồi. Nếu là một mình cô thì chắc chắn cô sẽ ngủ lại, nhưng còn có anh nữa nên thôi. Chưa kịp từ chối thì anh đã gật đầu đồng ý rồi, cô nghe anh đồng ý thì cũng khá ngạc nhiên.
Nhớ có một lần cô cũng cùng anh về nhà ba mẹ cô chơi, lúc về còn muộn hơn hôm nay nữa, cô cũng đề nghị hai vợ chồng ngủ lại nhưng anh ngay lập tức không đồng ý, cô thấy anh không đồng ý nên cũng thôi nghĩ chác là anh không quen ngủ bên ngoài. Nhưng lúc đó cô đã quá ngây thơ rồi, một giám đốc như anh thường xuyên phải đi công tác khắp nơi có khi đi cả tháng, thế rồi anh ngủ ở khách sạn không phải là chỗ lạ à, chắc lúc đó anh mất ngủ hết quá. Lúc đó cô và anh không thường ngủ chung nên anh mới không muốn ở lại thôi.
Nói mới nhớ gần đây hai người thế mà ngày nào cũng ngủ chung, tuy không làm gì nhưng tính ra trong hai tháng kể từ ngày anh nói ly hôn, thì số ngày hai đứa cô chung giường có lẽ cũng bằng số lần họ ngủ chung giường trong một năm sau kết hôn. Nói phụ nữ khó hiểu chứ bây giờ cô thấy anh mới là người khó hiểu nhất, cô chẳng thể hiểu được những suy nghĩ và hành động của anh.
Bình luận facebook