Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-5
Chương 5
“Khụ khụ khụ…” Chuyện xảy ra một cách bất ngờ nên Ôn Thiển bị sặc làm vương vãi nước lên quần áo và chăn.
Cố Viêm rút vài tờ khăn giấy trên tủ đầu giường ra, lau lên quần áo của Ôn Thiển và cái chăn, lạnh nhạt nói: “Uống chậm một chút.”
Ôn Thiển bị sặc nên thấy rất khó chịu, cô nhận lấy ly nước bằng hai tay, uống ừng ực ừng ực hết cạn ly nước cuối cùng mới không ho nữa.
Cố Viêm lấy ly nước khỏi tay cô rồi sau đó dùng tay còn lại lấy khăn giấy và ra khỏi phòng.
Ôn Thiển nhìn bố cục của căn phòng, phát hiện đây không phải là nơi ở của cô mà là phòng cho khách của nhà Cố Viêm. Sao cô có thể vào được nhà anh hay vậy?
Ôn Thiển vén chăn xuống giường, chân trần chạm vào nền nhà, thời tiết vào tháng Ba tháng Tư vẫn còn lạnh. Nền nhà sứ lạnh lẽo nên cô không chịu được, nhíu mày một chút.
Nhưng trong phòng không có giày thì cô còn có thể làm thế nào đây?
Ôn Thiển đi ra phòng khách, Cố Viêm cũng mới vừa ra khỏi nhà bếp nên cuối cùng hai người gặp nhau ở phòng khách.
“Em…sao em lại ở chỗ này?” Ôn Thiển cảm thấy mình như kiểu đã biết rõ mà còn hỏi, chẳng lẽ là do đêm hôm qua cô uống say rồi Cố Viêm đưa cô về nhà mình sao?
Cố Viêm nhàn nhạt đáp: “À, không tìm được nhà em.”
Không…Không tìm được?
Lẽ nào đêm qua anh đưa cô về lại căn nhà đã bán đi ư?
Cố vêm đi đến trước bàn trà trong phòng khách, cầm máy tính bảng trên mặt bàn lên rồi nói: “Dường như bên tiểu khu Lạc nhã kia không còn phòng nguyên, cái này nằm ở bên cạnh một tiểu khu tên là Di Cảnh, chỉ mới mở có hai năm và có mấy căn đang muốn nhượng lại ngay. Nếu như em muốn phòng nguyên thì có khả năng phải xa nội thành một chút. Dù sao đất trong nội thành cũng đã bão hoà, không có khu nào mới nữa.”
Ôn Thiển cầm lấy máy tính bảng, trên màn hình chính là thông tin về bất động sản, Hải Hoàng Kim III với 138000 NDT trên một mét vuông, mua một căn thì sẽ lên đến 10 triệu hoặc 20 triệu NDT.
Cố Viêm nói: “Tuy khu này không nằm trong nội thành nhưng lại nằm cạnh biển, phong cảnh cũng không tồi. Trong tuần này vẫn chưa mở cửa, nếu em thích thì nói anh sẽ để cho thư ký Trương đi xử lý một chút.”
“Sao anh lại mua nhà cho em?” Ôn Thiển cầm máy tính bảng trên tay, khẽ run, thầm nghĩ anh ấy biết hết rồi chăng?
“Ôn Thiển, anh có thể cho em những thứ này.”
Ôn Thiển biết, nếu như cô nhận lấy căn nhà này thì cũng đồng nghĩa với việc không thể quấn lấy Cố Viêm tìm kiếm tình yêu được nữa.
Mắt cô đã đỏ, kiên quyết nói: “Em không muốn…em không muốn anh đưa nhà cho em…”
Ôn Thiển kích động chạy đến huyền quan mở cửa rồi chạy thẳng ra ngoài, ngay cả giày cũng không mang.
Con bé này…
Thật sự khiến người ta không biết làm thế nào.
Cố Viêm đi đến huyền quan, lấy giày cao gót cùng với túi xách của Ôn Thiển rồi đi ra ngoài. Thang máy đi xuống lầu một thì thấy Ôn Thiển đang ngồi trên ghế sô pha của tầng. Bởi vì cảm thấy bối rối nên hai chân sát vào nhau, không biết đặt thế nào cả.
Cố Viêm đi đến trước mặt cô, khom lưng đặt giày cao gót xuống đất, không có mang theo bất cứ loại tình cảm nào, nói: “Mang vào đi.”
Rồi đặt chiếc túi xách ở bên cạnh Ôn Thiển.
Mặt Ôn Thiển đầy nước mắt, cô cảm thấy mình thật kém cỏi. Muốn tiêu sái đi về nhà mình thì mới phát hiện là mình không mang giày, cũng không mang theo túi xách.
Cô sống ở khu Bắc, Cố Viêm sống ở khu Nam, hai khu này cách nhau đến mười mấy ki-lô-mét. Không thể tự đi bộ về được, trừ khi là cô không cần dùng đôi chân này nữa.
Ôn Thiển mang giày cao gót vào, cầm lấy túi xách rồi đứng lên.
Cô không cao mấy, sau khi mang cao gót vào thì vẫn thấp hơn một đoạn so với Cố Viêm cao một mét tám mươi tám kia.
“Cố Viêm, em không cần nhà…” Ôn Thiển nghẹn ngào: “Em chỉ cần anh…”
Nước mắt cô cứ thế lại tuôn rơi.
Cố Viêm vẫn như cũ, nhắc nhở: “Ôn Thiển, anh đã sớm nói với em rằng, anh sẽ không bao giờ yêu đương với người nào.”
Ôn Thiển nhớ, khi đó cô học năm nhất đại học. Cô làm thư ký hội trưởng cho Cố Viêm, mỗi ngày đều làm việc với một người đẹp trai như thế, không nảy sinh tình cảm là điều không thể nào, hơn nữa Cố Viêm lại tài giỏi và có mị lực như vậy.
Có một khoảng thời gian, cô thường xuyên đưa đồ cho Cố Viêm, có thể là thức ăn hoặc là cái khác. Cố Viêm nhận thấy không đúng nên hỏi Ôn Thiển rằng có phải là cô thích anh hay không. Lại còn nói cho cô biết, cả đời này anh không muốn nói đến chuyện yêu đương, tốt nhất là hãy bỏ suy nghĩ đó đi.
Ôn Thiển nói dối những thứ đó là do người khác đưa cho cô, là do cô không thích nên mới đưa cho anh.
Cố Viêm thật sự rất nhẫn tâm, không cho người khác bất kỳ cơ hội nào dù là nhỏ nhoi nhất.
Cô biết rõ anh chính là một cái vách tường chắn ở phía Nam, người khác đụng vào sẽ quay đầu trở lại. Còn cô vẫn cứ va vào chỗ cũ, va vào cả người đều mệt mỏi.
“Cố Viêm…”
“Có thể cho em một cơ hội được không…”
“Xem như là vì trước giờ em đã giúp anh đi…”
Ôn Thiển cúi đầu, vừa nói hết những lời đó đã làm cho cô càng thêm khinh thường bản thân mình.
Cô không muốn ép buộc, vì muốn khiến anh áy náy.
Nhưng mà, người đàn ông này không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Đúng, anh ấy lý trí như thế, không người nào có thể uy hiếp được.
Tiếng chuông di động bỗng vang lên, Ôn Thiển mở túi lấy di động ra, nhìn tên người gọi đến là mẹ Ôn.
Cô hít mũi, ho khan hai tiếng rồi dùng ngữ điệu bình thường nhất bắt máy nghe: “Mẹ.”
Ở đầu bên kia, mẹ Ôn thật giống như đang vui vẻ, nói: “Mợ con có quen biết đứa bé kia, thằng bé lớn hơn con hai tuổi, có xe có nhà ở, nói là muốn giới thiệu cho con.”
Cách một vài bữa mẹ Ôn lại gọi điện đến giới thiệu bạn trai cho cô, Ôn Thiển không nhịn được nữa: “Mẹ, con rất bận nên tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện này.”
Mẹ Ôn lại bắt đầu thuyết giáo: “Bận rộn thì cũng phải lập gia đình chứ, tuổi xuân của phụ nữ chỉ có mấy năm, một khi con bỏ lỡ thì rất khó tìm lại được. Con xem con gái của cô bán hàng cạnh nhà mình đi, ba mươi mấy tuổi còn chưa gả chồng, thật đáng thương biết bao.”
“Mẹ, sao mẹ lại định nghĩa không lấy chồng là sẽ đáng thương. Chị Phương người ta ấy, người ta có nhà có xe, một năm lương mấy trăm nghìn NDT. Mỗi ngày đều tập yoga để giữ dáng, hàng năm đi du lịch nước ngoài hai tháng, sao mẹ lại nói người ta đáng thương?” Con gái nhà cô bán hàng ấy, Ôn Thiển gọi là chị Phương, rõ ràng là một người rất thành công. Nhưng ở Giang Thị nhỏ bé kia, ai ai cũng nghĩ chị ấy là người phụ nữ ế chồng đáng thương.
Mẹ Ôn nói: “Kiếm tiền nhiều thì thế nào, không cần đàn ông thì sau này về già không có con cái chăm sóc, con nói như vậy là tốt sao?”
Càng lúc Ôn Thiển càng khó chịu: “Có tiền mà còn sợ không ai chăm sóc ạ? Mẹ, mẹ đừng giảng cho con mấy cái tư tưởng cũ rích này nữa, con nghe cảm thấy buồn nôn…”
Cố Viêm đứng ở bên cạnh nghe Ôn Thiển nói chuyện điện thoại, không cần đoán hẳn cũng biết là mẹ của cô lại đang thúc giục kết hôn rồi.
Về công về tư, Cố Viêm cũng muốn Ôn Thiển có thể kết hôn sớm một chút. Nhìn cô cô đơn dốc sức làm việc ở thành phố này thì thật hi vọng cô có một người ở bên để bầu bạn.
“Con…con sẽ đi chết ngay bây giờ, để xem mẹ sẽ thúc giục làm sao nữa!”
Đột nhiên Ôn Thiển gào lên, cố viêm nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy sau khi cô tắt máy thì vứt di động vào lại trong túi xách.
Vừa nãy Cố Viêm đang suy nghĩ chuyện gì đó nên không chú ý đến cô và mẹ Ôn đang nói cái gì, sao lại đột nhiên đòi đi chết?
Ôn Thiển đẩy cửa ra vào của toà nhà ra, bước đi nhanh như tên bắn. Cố Viêm sợ cô lại làm ra chuyện gì cực đoan nên đi ra ngoài, kéo cô lại không cho cô tiếp tục đi nữa: “Em muốn đi đâu?”
Ôn Thiển tránh khỏi tay của Cố Viêm, bướng bỉnh nói: “Không liên quan gì đến anh!”
Cố Viêm cũng kích động lên: “Em muốn chết, sao lại không liên quan đến anh?”
“Em chết đi thì không phải tốt hơn sao? Mẹ em thúc cưới, anh không muốn em ở cạnh…” Ôn Thiển vô lực ngồi xuống gào khóc: “Tại sao em lại kém cỏi đến thế, mua nhà làm lễ hỏi cho em trai, mẹ vẫn cảm thấy em vô dụng… Người em thích… anh ấy lại sợ em quấy rầy, muốn dùng nhà để đẩy em đi…”
“Để em kết hôn với người không thích, cùng với việc chết đi thì có gì khác nhau sao?”
Ôn Thiển khóc rất lâu, di động trong túi xách vẫn vang lên. Không chừng là mẹ Ôn nghe được cô nói vậy làm cho sợ, sợ cô sẽ đi tự tử.
Cố Viêm lấy di động của cô ra, nhận máy: “Bác gái, chào bác, cháu là đồng nghiệp của Ôn Thiển.”
“Cô ấy không sao ạ, cũng không làm gì ngốc… Vâng ạ, cháu sẽ giúp bác chăm sóc cô ấy.”
Ôn Thiển ngồi khóc dưới gốc cây trước tiểu khu, bây giờ đã không còn sớm nữa. Người người lục tục đi làm, lúc đi ngang qua họ đều nhìn hai người bọn cô.
Cố Viêm kéo cô dậy rồi vòng lấy người cô ôm đi về nhà.
Sau khi đến nhà, anh rót một ly nước đưa cho Ôn Thiển, sáng giờ khóc nhiều chắc cũng đã khát nước rồi?
Cảm xúc của Ôn Thiển đã bình thường trở lại, lý trí cũng theo đó mà trở về.
Cô biết khi nãy cô cực kỳ thất lễ, làm phiền đến Cố Viêm rồi.
Cô thích Cố Viêm nhưng cũng có một tôn chỉ là không ép buộc anh, cũng không làm cho anh cảm thấy mình đang bị làm phiền.
Sáng hôm nay cô đã phá vỡ hết rồi.
Không biết trong lòng anh đã có ấn tượng “khó chơi” về cô chưa?
“Em…em về đây.”
Cố Viêm thấy cô đã trở lại bình thường, gật đầu: “Ừ.”
“Đêm qua và hôm nay làm phiền anh rồi.”
“Tạm biệt.”
Ôn Thiển đeo túi xách lên rồi đi về phía cửa.
**
Sau ngày Ôn Thiển rời khỏi nhà Cố Viêm, đã một tháng hai người không liên lạc với nhau. Đã từng là đồng nghiệp tốt nhất, hiện tại…
Cố Viêm sợ liên lạc với Ôn Thiển sẽ làm cho cô hiểu lầm là anh nhớ cô, cho nên vẫn luôn không liên lạc. Thời gian nhàn rỗi anh sẽ đi xuống khu thương mại, lén nhìn Ôn Thiển một chút.
Nhìn thấy cô đang giám sát công việc thì anh cũng yên tâm không ít. Ban đầu anh cũng sợ cô sẽ làm ra chuyện gì không tốt nhưng sau một thời gian quan sát thì dường như cô đã sống rất tốt.
Cố Viêm vốn định mua cho Ôn Thiển một căn nhà xem như là bồi thường cho việc Ôn Thiển bán nhà. Hộ khẩu của Ôn Thiển ở nơi khác, lại nằm trong chính sách giới hạn mua nhà của thành phố. Cô có tư cách mua nhà nhưng có một vài thủ tục tương quan cần bản thân cô đi công chứng. Cô không muốn phối hợp nên cũng không còn cách nào mua nhà cho cô.
“Cốc cốc…” Cửa phòng Tổng giám đốc bị gõ.
Cố Viêm đang xem tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên: “Vào đi.”
Từ Hạo Kiệt vừa vào thì nhanh chóng đi vào vấn đề: “Cố Viêm, Thứ Bảy này cửa hàng hoa của Ôn Thiển sẽ khai trương, cậu có định tặng quà gì không?”
“Khai trương cửa hàng?” Cố Viêm nghi hoặc nhìn Từ Hạo Kiệt: “Sao cậu biết được?”
“Ôn Thiển gửi Wechat nói cho tớ biết đó, các nhân viên khác cũng nhận được, tất cả mọi người đều đang thảo luận chuyện tặng quà gì.” Từ Hạo Kiệt dừng một chút: “Cậu không đọc tin nhắn hả?”
“Sáng nay quá bận nên tớ không để ý.” Thật ra, vừa nãy anh có vào xem thử nhưng không có tin nhắn nào của Ôn Thiển cả.
“À, vậy hả. Vậy cậu ngẫm thử sẽ tặng quà gì đi, tớ định tặng chung với cậu nên mới hỏi cậu định tặng gì, nghĩ xong thì nói cho tớ biết.” Từ Hạo Kiệt nói xong cũng rời đi.
Cố Viêm cầm di động lên, mở Wechat ra rồi kiểm tra một chút. Đã ba tháng nay anh không hề nhận được tin nhắn của Ôn Thiển, cái cuối cùng chính là báo cáo công tác trước khi cô nghỉ việc.
Mà nói xem, sao cô lại không báo cho anh thời gian khai trương vậy chứ.
Anh đã sớm nhờ người mua một bình hoa quý ở nước ngoài đợi ngày khai trương đó sẽ đưa cho cô. Nhưng cô chỉ thông báo cho Từ Hạo Kiệt và những nhân viên khác, sao lại không thông báo cho anh??!!
“Khụ khụ khụ…” Chuyện xảy ra một cách bất ngờ nên Ôn Thiển bị sặc làm vương vãi nước lên quần áo và chăn.
Cố Viêm rút vài tờ khăn giấy trên tủ đầu giường ra, lau lên quần áo của Ôn Thiển và cái chăn, lạnh nhạt nói: “Uống chậm một chút.”
Ôn Thiển bị sặc nên thấy rất khó chịu, cô nhận lấy ly nước bằng hai tay, uống ừng ực ừng ực hết cạn ly nước cuối cùng mới không ho nữa.
Cố Viêm lấy ly nước khỏi tay cô rồi sau đó dùng tay còn lại lấy khăn giấy và ra khỏi phòng.
Ôn Thiển nhìn bố cục của căn phòng, phát hiện đây không phải là nơi ở của cô mà là phòng cho khách của nhà Cố Viêm. Sao cô có thể vào được nhà anh hay vậy?
Ôn Thiển vén chăn xuống giường, chân trần chạm vào nền nhà, thời tiết vào tháng Ba tháng Tư vẫn còn lạnh. Nền nhà sứ lạnh lẽo nên cô không chịu được, nhíu mày một chút.
Nhưng trong phòng không có giày thì cô còn có thể làm thế nào đây?
Ôn Thiển đi ra phòng khách, Cố Viêm cũng mới vừa ra khỏi nhà bếp nên cuối cùng hai người gặp nhau ở phòng khách.
“Em…sao em lại ở chỗ này?” Ôn Thiển cảm thấy mình như kiểu đã biết rõ mà còn hỏi, chẳng lẽ là do đêm hôm qua cô uống say rồi Cố Viêm đưa cô về nhà mình sao?
Cố Viêm nhàn nhạt đáp: “À, không tìm được nhà em.”
Không…Không tìm được?
Lẽ nào đêm qua anh đưa cô về lại căn nhà đã bán đi ư?
Cố vêm đi đến trước bàn trà trong phòng khách, cầm máy tính bảng trên mặt bàn lên rồi nói: “Dường như bên tiểu khu Lạc nhã kia không còn phòng nguyên, cái này nằm ở bên cạnh một tiểu khu tên là Di Cảnh, chỉ mới mở có hai năm và có mấy căn đang muốn nhượng lại ngay. Nếu như em muốn phòng nguyên thì có khả năng phải xa nội thành một chút. Dù sao đất trong nội thành cũng đã bão hoà, không có khu nào mới nữa.”
Ôn Thiển cầm lấy máy tính bảng, trên màn hình chính là thông tin về bất động sản, Hải Hoàng Kim III với 138000 NDT trên một mét vuông, mua một căn thì sẽ lên đến 10 triệu hoặc 20 triệu NDT.
Cố Viêm nói: “Tuy khu này không nằm trong nội thành nhưng lại nằm cạnh biển, phong cảnh cũng không tồi. Trong tuần này vẫn chưa mở cửa, nếu em thích thì nói anh sẽ để cho thư ký Trương đi xử lý một chút.”
“Sao anh lại mua nhà cho em?” Ôn Thiển cầm máy tính bảng trên tay, khẽ run, thầm nghĩ anh ấy biết hết rồi chăng?
“Ôn Thiển, anh có thể cho em những thứ này.”
Ôn Thiển biết, nếu như cô nhận lấy căn nhà này thì cũng đồng nghĩa với việc không thể quấn lấy Cố Viêm tìm kiếm tình yêu được nữa.
Mắt cô đã đỏ, kiên quyết nói: “Em không muốn…em không muốn anh đưa nhà cho em…”
Ôn Thiển kích động chạy đến huyền quan mở cửa rồi chạy thẳng ra ngoài, ngay cả giày cũng không mang.
Con bé này…
Thật sự khiến người ta không biết làm thế nào.
Cố Viêm đi đến huyền quan, lấy giày cao gót cùng với túi xách của Ôn Thiển rồi đi ra ngoài. Thang máy đi xuống lầu một thì thấy Ôn Thiển đang ngồi trên ghế sô pha của tầng. Bởi vì cảm thấy bối rối nên hai chân sát vào nhau, không biết đặt thế nào cả.
Cố Viêm đi đến trước mặt cô, khom lưng đặt giày cao gót xuống đất, không có mang theo bất cứ loại tình cảm nào, nói: “Mang vào đi.”
Rồi đặt chiếc túi xách ở bên cạnh Ôn Thiển.
Mặt Ôn Thiển đầy nước mắt, cô cảm thấy mình thật kém cỏi. Muốn tiêu sái đi về nhà mình thì mới phát hiện là mình không mang giày, cũng không mang theo túi xách.
Cô sống ở khu Bắc, Cố Viêm sống ở khu Nam, hai khu này cách nhau đến mười mấy ki-lô-mét. Không thể tự đi bộ về được, trừ khi là cô không cần dùng đôi chân này nữa.
Ôn Thiển mang giày cao gót vào, cầm lấy túi xách rồi đứng lên.
Cô không cao mấy, sau khi mang cao gót vào thì vẫn thấp hơn một đoạn so với Cố Viêm cao một mét tám mươi tám kia.
“Cố Viêm, em không cần nhà…” Ôn Thiển nghẹn ngào: “Em chỉ cần anh…”
Nước mắt cô cứ thế lại tuôn rơi.
Cố Viêm vẫn như cũ, nhắc nhở: “Ôn Thiển, anh đã sớm nói với em rằng, anh sẽ không bao giờ yêu đương với người nào.”
Ôn Thiển nhớ, khi đó cô học năm nhất đại học. Cô làm thư ký hội trưởng cho Cố Viêm, mỗi ngày đều làm việc với một người đẹp trai như thế, không nảy sinh tình cảm là điều không thể nào, hơn nữa Cố Viêm lại tài giỏi và có mị lực như vậy.
Có một khoảng thời gian, cô thường xuyên đưa đồ cho Cố Viêm, có thể là thức ăn hoặc là cái khác. Cố Viêm nhận thấy không đúng nên hỏi Ôn Thiển rằng có phải là cô thích anh hay không. Lại còn nói cho cô biết, cả đời này anh không muốn nói đến chuyện yêu đương, tốt nhất là hãy bỏ suy nghĩ đó đi.
Ôn Thiển nói dối những thứ đó là do người khác đưa cho cô, là do cô không thích nên mới đưa cho anh.
Cố Viêm thật sự rất nhẫn tâm, không cho người khác bất kỳ cơ hội nào dù là nhỏ nhoi nhất.
Cô biết rõ anh chính là một cái vách tường chắn ở phía Nam, người khác đụng vào sẽ quay đầu trở lại. Còn cô vẫn cứ va vào chỗ cũ, va vào cả người đều mệt mỏi.
“Cố Viêm…”
“Có thể cho em một cơ hội được không…”
“Xem như là vì trước giờ em đã giúp anh đi…”
Ôn Thiển cúi đầu, vừa nói hết những lời đó đã làm cho cô càng thêm khinh thường bản thân mình.
Cô không muốn ép buộc, vì muốn khiến anh áy náy.
Nhưng mà, người đàn ông này không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Đúng, anh ấy lý trí như thế, không người nào có thể uy hiếp được.
Tiếng chuông di động bỗng vang lên, Ôn Thiển mở túi lấy di động ra, nhìn tên người gọi đến là mẹ Ôn.
Cô hít mũi, ho khan hai tiếng rồi dùng ngữ điệu bình thường nhất bắt máy nghe: “Mẹ.”
Ở đầu bên kia, mẹ Ôn thật giống như đang vui vẻ, nói: “Mợ con có quen biết đứa bé kia, thằng bé lớn hơn con hai tuổi, có xe có nhà ở, nói là muốn giới thiệu cho con.”
Cách một vài bữa mẹ Ôn lại gọi điện đến giới thiệu bạn trai cho cô, Ôn Thiển không nhịn được nữa: “Mẹ, con rất bận nên tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện này.”
Mẹ Ôn lại bắt đầu thuyết giáo: “Bận rộn thì cũng phải lập gia đình chứ, tuổi xuân của phụ nữ chỉ có mấy năm, một khi con bỏ lỡ thì rất khó tìm lại được. Con xem con gái của cô bán hàng cạnh nhà mình đi, ba mươi mấy tuổi còn chưa gả chồng, thật đáng thương biết bao.”
“Mẹ, sao mẹ lại định nghĩa không lấy chồng là sẽ đáng thương. Chị Phương người ta ấy, người ta có nhà có xe, một năm lương mấy trăm nghìn NDT. Mỗi ngày đều tập yoga để giữ dáng, hàng năm đi du lịch nước ngoài hai tháng, sao mẹ lại nói người ta đáng thương?” Con gái nhà cô bán hàng ấy, Ôn Thiển gọi là chị Phương, rõ ràng là một người rất thành công. Nhưng ở Giang Thị nhỏ bé kia, ai ai cũng nghĩ chị ấy là người phụ nữ ế chồng đáng thương.
Mẹ Ôn nói: “Kiếm tiền nhiều thì thế nào, không cần đàn ông thì sau này về già không có con cái chăm sóc, con nói như vậy là tốt sao?”
Càng lúc Ôn Thiển càng khó chịu: “Có tiền mà còn sợ không ai chăm sóc ạ? Mẹ, mẹ đừng giảng cho con mấy cái tư tưởng cũ rích này nữa, con nghe cảm thấy buồn nôn…”
Cố Viêm đứng ở bên cạnh nghe Ôn Thiển nói chuyện điện thoại, không cần đoán hẳn cũng biết là mẹ của cô lại đang thúc giục kết hôn rồi.
Về công về tư, Cố Viêm cũng muốn Ôn Thiển có thể kết hôn sớm một chút. Nhìn cô cô đơn dốc sức làm việc ở thành phố này thì thật hi vọng cô có một người ở bên để bầu bạn.
“Con…con sẽ đi chết ngay bây giờ, để xem mẹ sẽ thúc giục làm sao nữa!”
Đột nhiên Ôn Thiển gào lên, cố viêm nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy sau khi cô tắt máy thì vứt di động vào lại trong túi xách.
Vừa nãy Cố Viêm đang suy nghĩ chuyện gì đó nên không chú ý đến cô và mẹ Ôn đang nói cái gì, sao lại đột nhiên đòi đi chết?
Ôn Thiển đẩy cửa ra vào của toà nhà ra, bước đi nhanh như tên bắn. Cố Viêm sợ cô lại làm ra chuyện gì cực đoan nên đi ra ngoài, kéo cô lại không cho cô tiếp tục đi nữa: “Em muốn đi đâu?”
Ôn Thiển tránh khỏi tay của Cố Viêm, bướng bỉnh nói: “Không liên quan gì đến anh!”
Cố Viêm cũng kích động lên: “Em muốn chết, sao lại không liên quan đến anh?”
“Em chết đi thì không phải tốt hơn sao? Mẹ em thúc cưới, anh không muốn em ở cạnh…” Ôn Thiển vô lực ngồi xuống gào khóc: “Tại sao em lại kém cỏi đến thế, mua nhà làm lễ hỏi cho em trai, mẹ vẫn cảm thấy em vô dụng… Người em thích… anh ấy lại sợ em quấy rầy, muốn dùng nhà để đẩy em đi…”
“Để em kết hôn với người không thích, cùng với việc chết đi thì có gì khác nhau sao?”
Ôn Thiển khóc rất lâu, di động trong túi xách vẫn vang lên. Không chừng là mẹ Ôn nghe được cô nói vậy làm cho sợ, sợ cô sẽ đi tự tử.
Cố Viêm lấy di động của cô ra, nhận máy: “Bác gái, chào bác, cháu là đồng nghiệp của Ôn Thiển.”
“Cô ấy không sao ạ, cũng không làm gì ngốc… Vâng ạ, cháu sẽ giúp bác chăm sóc cô ấy.”
Ôn Thiển ngồi khóc dưới gốc cây trước tiểu khu, bây giờ đã không còn sớm nữa. Người người lục tục đi làm, lúc đi ngang qua họ đều nhìn hai người bọn cô.
Cố Viêm kéo cô dậy rồi vòng lấy người cô ôm đi về nhà.
Sau khi đến nhà, anh rót một ly nước đưa cho Ôn Thiển, sáng giờ khóc nhiều chắc cũng đã khát nước rồi?
Cảm xúc của Ôn Thiển đã bình thường trở lại, lý trí cũng theo đó mà trở về.
Cô biết khi nãy cô cực kỳ thất lễ, làm phiền đến Cố Viêm rồi.
Cô thích Cố Viêm nhưng cũng có một tôn chỉ là không ép buộc anh, cũng không làm cho anh cảm thấy mình đang bị làm phiền.
Sáng hôm nay cô đã phá vỡ hết rồi.
Không biết trong lòng anh đã có ấn tượng “khó chơi” về cô chưa?
“Em…em về đây.”
Cố Viêm thấy cô đã trở lại bình thường, gật đầu: “Ừ.”
“Đêm qua và hôm nay làm phiền anh rồi.”
“Tạm biệt.”
Ôn Thiển đeo túi xách lên rồi đi về phía cửa.
**
Sau ngày Ôn Thiển rời khỏi nhà Cố Viêm, đã một tháng hai người không liên lạc với nhau. Đã từng là đồng nghiệp tốt nhất, hiện tại…
Cố Viêm sợ liên lạc với Ôn Thiển sẽ làm cho cô hiểu lầm là anh nhớ cô, cho nên vẫn luôn không liên lạc. Thời gian nhàn rỗi anh sẽ đi xuống khu thương mại, lén nhìn Ôn Thiển một chút.
Nhìn thấy cô đang giám sát công việc thì anh cũng yên tâm không ít. Ban đầu anh cũng sợ cô sẽ làm ra chuyện gì không tốt nhưng sau một thời gian quan sát thì dường như cô đã sống rất tốt.
Cố Viêm vốn định mua cho Ôn Thiển một căn nhà xem như là bồi thường cho việc Ôn Thiển bán nhà. Hộ khẩu của Ôn Thiển ở nơi khác, lại nằm trong chính sách giới hạn mua nhà của thành phố. Cô có tư cách mua nhà nhưng có một vài thủ tục tương quan cần bản thân cô đi công chứng. Cô không muốn phối hợp nên cũng không còn cách nào mua nhà cho cô.
“Cốc cốc…” Cửa phòng Tổng giám đốc bị gõ.
Cố Viêm đang xem tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên: “Vào đi.”
Từ Hạo Kiệt vừa vào thì nhanh chóng đi vào vấn đề: “Cố Viêm, Thứ Bảy này cửa hàng hoa của Ôn Thiển sẽ khai trương, cậu có định tặng quà gì không?”
“Khai trương cửa hàng?” Cố Viêm nghi hoặc nhìn Từ Hạo Kiệt: “Sao cậu biết được?”
“Ôn Thiển gửi Wechat nói cho tớ biết đó, các nhân viên khác cũng nhận được, tất cả mọi người đều đang thảo luận chuyện tặng quà gì.” Từ Hạo Kiệt dừng một chút: “Cậu không đọc tin nhắn hả?”
“Sáng nay quá bận nên tớ không để ý.” Thật ra, vừa nãy anh có vào xem thử nhưng không có tin nhắn nào của Ôn Thiển cả.
“À, vậy hả. Vậy cậu ngẫm thử sẽ tặng quà gì đi, tớ định tặng chung với cậu nên mới hỏi cậu định tặng gì, nghĩ xong thì nói cho tớ biết.” Từ Hạo Kiệt nói xong cũng rời đi.
Cố Viêm cầm di động lên, mở Wechat ra rồi kiểm tra một chút. Đã ba tháng nay anh không hề nhận được tin nhắn của Ôn Thiển, cái cuối cùng chính là báo cáo công tác trước khi cô nghỉ việc.
Mà nói xem, sao cô lại không báo cho anh thời gian khai trương vậy chứ.
Anh đã sớm nhờ người mua một bình hoa quý ở nước ngoài đợi ngày khai trương đó sẽ đưa cho cô. Nhưng cô chỉ thông báo cho Từ Hạo Kiệt và những nhân viên khác, sao lại không thông báo cho anh??!!
Bình luận facebook