Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-24
Chương 24
Ôn Thiển đi theo Cố Viêm trở về phòng, vừa mở cửa đã ngửi thấy hương hoa nồng nàn, đèn sáng lên liền nhìn thấy trên bàn trà có một bó hoa hồng. Ôn Thiển cảm thấy Cố Viêm rất kiên nhẫn, anh nói mỗi ngày sẽ tặng cô một bó hoa, dù ở đâu cũng sẽ có hoa.
Ôn Thiển tiến lên cầm lấy bó hoa, theo thói quen nhắm mắt ngửi hoa rồi nói: “Cảm ơn anh!”
“Ừ.”
Sau đó hai người làm những việc cần làm, buổi chiều Ôn Thiển tham gia hoạt động team building, nhân viên trong công ty đều còn trẻ trung năng động nên rất huyên náo, cô không thể chịu đựng lượng hoạt động nhiều như thế. Sau khi tắm xong, cô liền nằm trên giường như một cái xác chết.
Cố Viêm tắm xong, mặc đồ ngủ bước ra thì nhìn thấy dáng vẻ vô hồn của Ôn Thiển, anh hỏi: “Em sao vậy?”
“Em…em thấy đôi chân này không phải là của em nữa rồi…” Ôn Thiển bĩu môi, thậm chí đến nói chuyện cũng gặp khó khăn.
Cố Viêm nói với vẻ không có chút đồng tình nào: “Ai bảo ngày thường em không chăm vận động?”
Ôn Thiển mím môi không nói gì.
Đừng mơ Cố Viêm sẽ nói lời an ủi, không tức giận đã là tốt nhất rồi.
Sau đó Cố Viêm lên giường ngồi cạnh Ôn Thiển, đặt hai chân cô lên đùi anh.
Ôn Thiển cáu kỉnh hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Cố Viêm dùng hai tay ấn vào phần thịt trên bắp chân cô, hỏi: “Lực thế này được chưa?”
Ôn Thiển không ngờ anh lại chu đáo như vậy, nhẹ nhàng gật đầu, “Được rồi.”
Nhờ Cố Viêm xoa bóp nên cô cảm thấy dễ chịu hơn rồi mệt mỏi nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, Ôn Thiển tỉnh dậy trong lòng ngực của Cố Viêm. Cô bỗng nhúc nhích, Cố Viêm cũng chợt tỉnh.
Cô biết dáng ngủ của cô rất kém, thường làm Cố Viêm ngủ không ngon. Có lẽ vừa nãy Cố Viêm ngủ không sâu nên lại bị cô đánh thức.
Cô rối rít xin lỗi, “Xin lỗi, đánh thức anh rồi.”
“Không, anh mới vừa tỉnh.” Cố Viêm dụi đôi mắt đang buồn ngủ, duỗi lưng một cái, hài lòng nói, “Lần trước em nói đúng, tập thể dục nhiều hơn sẽ khiến em kiệt sức nên ban đêm em ngủ rất ngoan. “
Đêm qua, Ôn Thiển ngủ rất ngoan nên Cố Viêm được ngủ ngon. Sau đó, anh trịnh trọng tuyên bố: “Về sau, mỗi ngày sau khi ăn xong, chúng ta đến phòng tập để vận động đi.”
Ôn Thiển kinh hãi lắc đầu nói: “Đừng…Sau này em không ngủ cùng anh nữa, chúng ta ngủ phòng riêng đi…”
Cố Viêm: …
Đi team building trở về xong chính là cuối tuần, cuối tuần Cố Viêm có lớp học tiếng Anh, còn Ôn Thiển thì đến cửa hàng.
Cuối tuần, con gái 5 tuổi của chị Phương không phải đi học, chồng chị đi công tác nên ở nhà không ai trông nom nên chị đành đưa con đến cửa hàng hoa. Ôn Thiển rất khéo léo nên không trách chị ấy đưa con đến cửa hàng.
Cô bé vừa dễ thương lại vừa ngoan, vẫn luôn cầm chổi đứng bên cạnh quét dọn cành lá hoa dư thừa.
Ôn Thiển rất thích trẻ con, lúc không bận rộn đều chơi đùa với con của chị Phương. Thời học sinh, cô học vẽ để sau này trở thành giáo viên mỹ thuật nhưng trời xui đất khiến, cô lại đi học thiết kế thời trang rồi trở thành người cùng khởi nghiệp với Cố Viêm.
Thấy Ôn Thiển chơi rất vui vẻ với con mình, chị Phương hỏi đùa: “Khi nào em với bạn trai mới sinh một đứa để chơi thế?”
Ôn Thiển cười có chút xấu hổ, mặc dù cô đã ở cùng Cố Viêm một tháng, có thể trong ý thức Cố Viêm cảm thấy họ có phát sinh quan hệ nhưng họ thực sự chưa phát sinh. Nhưng Cố Viêm nói Tết này muốn về gặp ba mẹ cô, còn chuyện cưới xin chỉ là vấn đề thời gian.
Hôn lễ và con cái cũng sẽ sớm đến …
“Có thể là sang năm ạ!” Ôn Thiển mơ hồ trả lời.
Chị Phương cười: “Vậy cũng sắp rồi!”
Chị Phương nhận được một cuộc gọi, trông rất lo lắng: “…Sao lại như vậy…Bây giờ tôi sẽ qua ngay…”
Sau đó chị xin phép Ôn Thiển nghỉ, “Cô chủ à, mẹ chồng chị bị té bị thương, hàng xóm đưa bà đi bệnh viện rồi, chị xin nghỉ nửa ngày đến bệnh viện xem mẹ thế nào.”
Ôn Thiển đồng ý: “Vâng, được ạ.”
Chị Phương thỉnh cầu, “Nhưng Tiểu San …Chị đưa nó theo không tiện lắm. Em có thể chăm sóc nó giúp chị một chút được không? Chị sẽ quay lại đón nó trước khi tan làm.”
Ôn Thiển xua tay nói: “Không sao đâu chị, để Tiểu San ở đây đi, em sẽ chăm sóc con bé thật tốt.”
Chị Phương nói với Tiểu San rằng Ôn Thiển sẽ chăm cô bé một chút rồi sau đó rời khỏi cửa hàng.
Cố Viêm đang học lớp tiếng Anh gần đó, ban đầu anh định học tiếng Anh xong đến đón Ôn Thiển đi ăn và xem phim, kết quả Ôn Thiển gửi tin nhắn bảo cô phải ở lại cửa hàng trông em bé.
Lúc Cố Viêm đi đến cửa hàng, nhìn thấy Ôn Thiển đang chơi trò chơi vỗ tay với một cô bé, vừa cười vừa hát, chơi rất vui.
“Con của ai vậy?” Cố Viêm đi đến hỏi.
Ôn Thiển ngừng lại, nói: “Chị Phương, nhà chị ấy có chuyện nên nhờ em trông giúp.”
“Dì Thiển Thiển, con đói rồi!” Tiểu San vừa xoa bụng vừa nói.
Ôn Thiển nhìn đồng hồ, bây giờ đã đến giờ ăn, cô hỏi: “Con muốn ăn cái gì?”
Tiểu San nói: “Con muốn ăn McDonald.”
“McDonald?” Ôn Thiển suy nghĩ một chút, loại đồ ăn nhanh kiểu phương Tây này đầy dầu mỡ, người lớn ăn nhiều cũng không sao, trẻ con nếu ăn nhiều có thể không chịu được, cô không biết chế độ ăn uống của Tiểu San thế nào nên phải hỏi chị Phương trước.
Ôn Thiển đáp: “Dì hỏi mẹ của con một chút, nếu mẹ con đồng ý thì chúng ta sẽ đi ăn McDonald, được không?”
Tiểu San nặng nề gật đầu: “Vâng!”
Sau đó, Ôn Thiển gọi điện hỏi chị Phương, đợi chị Phương đồng ý cô mới đưa Tiểu San đến cửa hàng McDonald bên cạnh.
Cố Viêm đi vào cửa hàng McDonald, cảm thấy dường như sau khi tốt nghiệp tiểu học rồi anh chưa từng đến đây. Trẻ con rất thích ăn loại đồ chiên này, hiện tại lại là cuối tuần nên có nhiều gia đình đến đây ăn.
Cố Viêm ôm Tiểu San và đứng cùng với Ôn Thiển, trông giống như một gia đình ba người đang đi chơi. Có thể là do cặp đôi đẹp trai xinh gái, cực kỳ thu hút sự chú ý nên có không ít người nhìn sang bọn họ, nhỏ giọng cảm thán: “Đôi cha mẹ này đẹp ghê, còn trẻ tuổi nữa!”
Ôn Thiển nghe được vài lời, cảm thấy không hay ho chút nào.
Trong cửa hàng đầy ắp người, nhưng may đây là loại thức ăn nhanh, chẳng mấy chốc đã có người ăn xong ra về, để trống một cái bàn nhỏ. Cái bàn nhỏ có hai chỗ ngồi, Tiểu San là trẻ con vóc dáng nhỏ bé, cô có thể ôm cô bé ngồi cùng.
Cố Viêm ôm Tiểu San ngồi xuống, Ôn Thiển hỏi Tiểu San và Cố Viêm muốn ăn gì để gọi món.
Tiểu San: “Con muốn phần ăn trẻ em, có đồ chơi.”
Cố Viêm: “Sao cũng được.” Ngừng một chút, anh nói thêm: “Thêm một cốc đồ uống nóng đi!”
Ôn Thiển: …
Cố Viêm không uống đồ uống nóng nên có thể hiểu được cốc đồ uống nóng này là dành cho ai.
Sau khi Ôn Thiển gọi món xong, mang đến bàn ăn rất nhiều thứ, Tiểu San vui mừng vỗ tay, lúc cô bé định vươn tay lấy khoai tây chiên thì bị Cố Viêm cản lại, nói: “Rửa tay trước đi!”
Tiểu San muốn ăn khoai tây chiên, liền nhanh chóng đồng ý: “Vâng ạ!”
Cố Viêm bế Tiểu San đến bồn rửa tay trong cửa hàng, từ chỗ của cô, Ôn Thiển có thể nhìn thấy bồn rửa tay. Cô thấy Cố Viêm ngồi xổm bên cạnh bồn rửa cho trẻ em, cẩn thận rửa tay cho con bé.
Nhìn thấy cảnh này, cô cảm thấy mặc dù Cố Viêm hơi buồn chán nhưng anh lại rất giỏi chăm sóc người khác.
Một người lớn một người nhỏ rửa tay xong quay lại, Cố Viêm ôm Tiểu San ngồi xuống rồi Tiểu San lấy khoai tây chiên bắt đầu ăn. Ôn Thiển vươn tay muốn lấy khoai tây nhưng lại bị Cố Viêm dùng tay ngăn cản, cô ngẩng đầu thì bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc kia…
Chẳng lẽ cô không ăn được à?
Cô chỉ nghe thấy giọng điệu vừa nghiêm túc vừa lạnh nhạt của Cố Viêm: “Trẻ con còn hiểu chuyện hơn cả em, sao còn chưa đi rửa tay?”
Ôn Thiển: …
Có một giọng nói điên cuồng vang lên trong lòng cô: Ôn Thiển, đây là bạn trai của mày…
Sau khi ăn xong, Cố Viêm và Ôn Thiển đưa Tiểu San trở lại cửa hàng, cuối cùng Tiểu Thi đang trông cửa hàng cũng có thể thay ca đi ăn tối. Vì vậy, chỉ còn lại ba người bọn họ.
Cố Viêm đeo tạp dề vào, chọn một vài bông hoa đẹp rồi đặt lên bàn làm việc. Tiểu San tò mò đi theo Cố Viêm, anh đi đâu con bé cũng đi theo, thấy anh lúi húi dọn đồ thì liền hỏi: “Chú ơi, chú đang làm gì vậy?”
Cố Viêm trả lời: “Chú gói hoa.”
Buổi sáng Tiểu San đang ở trong cửa hàng, thấy có người tới mua hoa thì mẹ cô bé mới gói hoa. Cô bé nói: “Nhưng bây giờ không ai đến mua hoa, sao chú lại muốn gói hoa ạ?”
Cố Viêm nhìn Ôn Thiển đang ở quầy thu ngân, nói: “Cái này là tặng cho dì Thiển Thiển.”
“Tại sao lại tặng dì Thiển Thiển ạ?”
“Bởi vì dì ấy là bạn gái của chú.”
Ôn Thiển đang ở quầy thu ngân xem sổ sách, không nhìn hai người một lớn một nhỏ kia nhưng nội dung cuộc nói chuyện của họ lại lọt vào tai cô.
Bởi vì cô là bạn gái của anh, vì vậy nên tặng hoa!
Mặc dù Cố Viêm không lãng mạn chút nào nhưng đôi khi những gì anh nói vô tình lại rất động lòng.
Trái tim thiếu nữ của người dì già này như muốn vỡ tung.
Trước lúc cửa hàng hoa đóng cửa, cuối cùng chị Phương cũng quay lại đón con, hôm nay Ôn Thiển chơi với Tiểu San cả một ngày nên có chút không muốn chia tay.
Thế nhưng lại không phải là con ruột của mình, có đưa về nhà cũng không được nên cô đành miễn cưỡng tạm biệt Tiểu San, còn hoan nghênh cô bé cuối tuần lại đến chơi.
Trên đường Cố Viêm lái xe về nhà, nhìn thấy Ôn Thiển có chút buồn bã khi tạm biệt Tiểu San thì liền hỏi: “Em thích trẻ con lắm sao?”
“Ừ.” Ôn Thiển gật đầu nói, “Trước kia em dự định tốt nghiệp xong sẽ làm giáo viên mẫu giáo, nhưng mà về sau lại gặp được anh nên…”
Cố Viêm khó hiểu: “Chuyện này có liên quan gì đến anh?”
“Bởi vì thích anh, nên muốn được ở bên anh.”
Cố Viêm im lặng không lên tiếng, tình cảm của anh và Ôn Thiển rất không cân bằng nhau. Cô thích anh bảy năm, còn anh chỉ mới bắt đầu thử đi cùng cô.
Ôn Thiển sờ bụng cô, hỏi: “Cố Viêm, anh thích con trai hay con gái?”
“Con gái!”
“Tại sao?”
“Bởi vì mẹ của nó rất xinh đẹp.”
Ôn Thiển đỏ mặt khi nghe anh nói vậy, đây là lần đầu tiên Cố Viêm khen cô xinh đẹp.
Sau đó Cố Viêm nói, “Anh sợ sau này con trai sẽ thừa hưởng chiều cao quá thấp của em, sẽ bị người ta chán ghét.”
Ôn Thiển: …
Ôn Thiển đi theo Cố Viêm trở về phòng, vừa mở cửa đã ngửi thấy hương hoa nồng nàn, đèn sáng lên liền nhìn thấy trên bàn trà có một bó hoa hồng. Ôn Thiển cảm thấy Cố Viêm rất kiên nhẫn, anh nói mỗi ngày sẽ tặng cô một bó hoa, dù ở đâu cũng sẽ có hoa.
Ôn Thiển tiến lên cầm lấy bó hoa, theo thói quen nhắm mắt ngửi hoa rồi nói: “Cảm ơn anh!”
“Ừ.”
Sau đó hai người làm những việc cần làm, buổi chiều Ôn Thiển tham gia hoạt động team building, nhân viên trong công ty đều còn trẻ trung năng động nên rất huyên náo, cô không thể chịu đựng lượng hoạt động nhiều như thế. Sau khi tắm xong, cô liền nằm trên giường như một cái xác chết.
Cố Viêm tắm xong, mặc đồ ngủ bước ra thì nhìn thấy dáng vẻ vô hồn của Ôn Thiển, anh hỏi: “Em sao vậy?”
“Em…em thấy đôi chân này không phải là của em nữa rồi…” Ôn Thiển bĩu môi, thậm chí đến nói chuyện cũng gặp khó khăn.
Cố Viêm nói với vẻ không có chút đồng tình nào: “Ai bảo ngày thường em không chăm vận động?”
Ôn Thiển mím môi không nói gì.
Đừng mơ Cố Viêm sẽ nói lời an ủi, không tức giận đã là tốt nhất rồi.
Sau đó Cố Viêm lên giường ngồi cạnh Ôn Thiển, đặt hai chân cô lên đùi anh.
Ôn Thiển cáu kỉnh hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Cố Viêm dùng hai tay ấn vào phần thịt trên bắp chân cô, hỏi: “Lực thế này được chưa?”
Ôn Thiển không ngờ anh lại chu đáo như vậy, nhẹ nhàng gật đầu, “Được rồi.”
Nhờ Cố Viêm xoa bóp nên cô cảm thấy dễ chịu hơn rồi mệt mỏi nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, Ôn Thiển tỉnh dậy trong lòng ngực của Cố Viêm. Cô bỗng nhúc nhích, Cố Viêm cũng chợt tỉnh.
Cô biết dáng ngủ của cô rất kém, thường làm Cố Viêm ngủ không ngon. Có lẽ vừa nãy Cố Viêm ngủ không sâu nên lại bị cô đánh thức.
Cô rối rít xin lỗi, “Xin lỗi, đánh thức anh rồi.”
“Không, anh mới vừa tỉnh.” Cố Viêm dụi đôi mắt đang buồn ngủ, duỗi lưng một cái, hài lòng nói, “Lần trước em nói đúng, tập thể dục nhiều hơn sẽ khiến em kiệt sức nên ban đêm em ngủ rất ngoan. “
Đêm qua, Ôn Thiển ngủ rất ngoan nên Cố Viêm được ngủ ngon. Sau đó, anh trịnh trọng tuyên bố: “Về sau, mỗi ngày sau khi ăn xong, chúng ta đến phòng tập để vận động đi.”
Ôn Thiển kinh hãi lắc đầu nói: “Đừng…Sau này em không ngủ cùng anh nữa, chúng ta ngủ phòng riêng đi…”
Cố Viêm: …
Đi team building trở về xong chính là cuối tuần, cuối tuần Cố Viêm có lớp học tiếng Anh, còn Ôn Thiển thì đến cửa hàng.
Cuối tuần, con gái 5 tuổi của chị Phương không phải đi học, chồng chị đi công tác nên ở nhà không ai trông nom nên chị đành đưa con đến cửa hàng hoa. Ôn Thiển rất khéo léo nên không trách chị ấy đưa con đến cửa hàng.
Cô bé vừa dễ thương lại vừa ngoan, vẫn luôn cầm chổi đứng bên cạnh quét dọn cành lá hoa dư thừa.
Ôn Thiển rất thích trẻ con, lúc không bận rộn đều chơi đùa với con của chị Phương. Thời học sinh, cô học vẽ để sau này trở thành giáo viên mỹ thuật nhưng trời xui đất khiến, cô lại đi học thiết kế thời trang rồi trở thành người cùng khởi nghiệp với Cố Viêm.
Thấy Ôn Thiển chơi rất vui vẻ với con mình, chị Phương hỏi đùa: “Khi nào em với bạn trai mới sinh một đứa để chơi thế?”
Ôn Thiển cười có chút xấu hổ, mặc dù cô đã ở cùng Cố Viêm một tháng, có thể trong ý thức Cố Viêm cảm thấy họ có phát sinh quan hệ nhưng họ thực sự chưa phát sinh. Nhưng Cố Viêm nói Tết này muốn về gặp ba mẹ cô, còn chuyện cưới xin chỉ là vấn đề thời gian.
Hôn lễ và con cái cũng sẽ sớm đến …
“Có thể là sang năm ạ!” Ôn Thiển mơ hồ trả lời.
Chị Phương cười: “Vậy cũng sắp rồi!”
Chị Phương nhận được một cuộc gọi, trông rất lo lắng: “…Sao lại như vậy…Bây giờ tôi sẽ qua ngay…”
Sau đó chị xin phép Ôn Thiển nghỉ, “Cô chủ à, mẹ chồng chị bị té bị thương, hàng xóm đưa bà đi bệnh viện rồi, chị xin nghỉ nửa ngày đến bệnh viện xem mẹ thế nào.”
Ôn Thiển đồng ý: “Vâng, được ạ.”
Chị Phương thỉnh cầu, “Nhưng Tiểu San …Chị đưa nó theo không tiện lắm. Em có thể chăm sóc nó giúp chị một chút được không? Chị sẽ quay lại đón nó trước khi tan làm.”
Ôn Thiển xua tay nói: “Không sao đâu chị, để Tiểu San ở đây đi, em sẽ chăm sóc con bé thật tốt.”
Chị Phương nói với Tiểu San rằng Ôn Thiển sẽ chăm cô bé một chút rồi sau đó rời khỏi cửa hàng.
Cố Viêm đang học lớp tiếng Anh gần đó, ban đầu anh định học tiếng Anh xong đến đón Ôn Thiển đi ăn và xem phim, kết quả Ôn Thiển gửi tin nhắn bảo cô phải ở lại cửa hàng trông em bé.
Lúc Cố Viêm đi đến cửa hàng, nhìn thấy Ôn Thiển đang chơi trò chơi vỗ tay với một cô bé, vừa cười vừa hát, chơi rất vui.
“Con của ai vậy?” Cố Viêm đi đến hỏi.
Ôn Thiển ngừng lại, nói: “Chị Phương, nhà chị ấy có chuyện nên nhờ em trông giúp.”
“Dì Thiển Thiển, con đói rồi!” Tiểu San vừa xoa bụng vừa nói.
Ôn Thiển nhìn đồng hồ, bây giờ đã đến giờ ăn, cô hỏi: “Con muốn ăn cái gì?”
Tiểu San nói: “Con muốn ăn McDonald.”
“McDonald?” Ôn Thiển suy nghĩ một chút, loại đồ ăn nhanh kiểu phương Tây này đầy dầu mỡ, người lớn ăn nhiều cũng không sao, trẻ con nếu ăn nhiều có thể không chịu được, cô không biết chế độ ăn uống của Tiểu San thế nào nên phải hỏi chị Phương trước.
Ôn Thiển đáp: “Dì hỏi mẹ của con một chút, nếu mẹ con đồng ý thì chúng ta sẽ đi ăn McDonald, được không?”
Tiểu San nặng nề gật đầu: “Vâng!”
Sau đó, Ôn Thiển gọi điện hỏi chị Phương, đợi chị Phương đồng ý cô mới đưa Tiểu San đến cửa hàng McDonald bên cạnh.
Cố Viêm đi vào cửa hàng McDonald, cảm thấy dường như sau khi tốt nghiệp tiểu học rồi anh chưa từng đến đây. Trẻ con rất thích ăn loại đồ chiên này, hiện tại lại là cuối tuần nên có nhiều gia đình đến đây ăn.
Cố Viêm ôm Tiểu San và đứng cùng với Ôn Thiển, trông giống như một gia đình ba người đang đi chơi. Có thể là do cặp đôi đẹp trai xinh gái, cực kỳ thu hút sự chú ý nên có không ít người nhìn sang bọn họ, nhỏ giọng cảm thán: “Đôi cha mẹ này đẹp ghê, còn trẻ tuổi nữa!”
Ôn Thiển nghe được vài lời, cảm thấy không hay ho chút nào.
Trong cửa hàng đầy ắp người, nhưng may đây là loại thức ăn nhanh, chẳng mấy chốc đã có người ăn xong ra về, để trống một cái bàn nhỏ. Cái bàn nhỏ có hai chỗ ngồi, Tiểu San là trẻ con vóc dáng nhỏ bé, cô có thể ôm cô bé ngồi cùng.
Cố Viêm ôm Tiểu San ngồi xuống, Ôn Thiển hỏi Tiểu San và Cố Viêm muốn ăn gì để gọi món.
Tiểu San: “Con muốn phần ăn trẻ em, có đồ chơi.”
Cố Viêm: “Sao cũng được.” Ngừng một chút, anh nói thêm: “Thêm một cốc đồ uống nóng đi!”
Ôn Thiển: …
Cố Viêm không uống đồ uống nóng nên có thể hiểu được cốc đồ uống nóng này là dành cho ai.
Sau khi Ôn Thiển gọi món xong, mang đến bàn ăn rất nhiều thứ, Tiểu San vui mừng vỗ tay, lúc cô bé định vươn tay lấy khoai tây chiên thì bị Cố Viêm cản lại, nói: “Rửa tay trước đi!”
Tiểu San muốn ăn khoai tây chiên, liền nhanh chóng đồng ý: “Vâng ạ!”
Cố Viêm bế Tiểu San đến bồn rửa tay trong cửa hàng, từ chỗ của cô, Ôn Thiển có thể nhìn thấy bồn rửa tay. Cô thấy Cố Viêm ngồi xổm bên cạnh bồn rửa cho trẻ em, cẩn thận rửa tay cho con bé.
Nhìn thấy cảnh này, cô cảm thấy mặc dù Cố Viêm hơi buồn chán nhưng anh lại rất giỏi chăm sóc người khác.
Một người lớn một người nhỏ rửa tay xong quay lại, Cố Viêm ôm Tiểu San ngồi xuống rồi Tiểu San lấy khoai tây chiên bắt đầu ăn. Ôn Thiển vươn tay muốn lấy khoai tây nhưng lại bị Cố Viêm dùng tay ngăn cản, cô ngẩng đầu thì bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc kia…
Chẳng lẽ cô không ăn được à?
Cô chỉ nghe thấy giọng điệu vừa nghiêm túc vừa lạnh nhạt của Cố Viêm: “Trẻ con còn hiểu chuyện hơn cả em, sao còn chưa đi rửa tay?”
Ôn Thiển: …
Có một giọng nói điên cuồng vang lên trong lòng cô: Ôn Thiển, đây là bạn trai của mày…
Sau khi ăn xong, Cố Viêm và Ôn Thiển đưa Tiểu San trở lại cửa hàng, cuối cùng Tiểu Thi đang trông cửa hàng cũng có thể thay ca đi ăn tối. Vì vậy, chỉ còn lại ba người bọn họ.
Cố Viêm đeo tạp dề vào, chọn một vài bông hoa đẹp rồi đặt lên bàn làm việc. Tiểu San tò mò đi theo Cố Viêm, anh đi đâu con bé cũng đi theo, thấy anh lúi húi dọn đồ thì liền hỏi: “Chú ơi, chú đang làm gì vậy?”
Cố Viêm trả lời: “Chú gói hoa.”
Buổi sáng Tiểu San đang ở trong cửa hàng, thấy có người tới mua hoa thì mẹ cô bé mới gói hoa. Cô bé nói: “Nhưng bây giờ không ai đến mua hoa, sao chú lại muốn gói hoa ạ?”
Cố Viêm nhìn Ôn Thiển đang ở quầy thu ngân, nói: “Cái này là tặng cho dì Thiển Thiển.”
“Tại sao lại tặng dì Thiển Thiển ạ?”
“Bởi vì dì ấy là bạn gái của chú.”
Ôn Thiển đang ở quầy thu ngân xem sổ sách, không nhìn hai người một lớn một nhỏ kia nhưng nội dung cuộc nói chuyện của họ lại lọt vào tai cô.
Bởi vì cô là bạn gái của anh, vì vậy nên tặng hoa!
Mặc dù Cố Viêm không lãng mạn chút nào nhưng đôi khi những gì anh nói vô tình lại rất động lòng.
Trái tim thiếu nữ của người dì già này như muốn vỡ tung.
Trước lúc cửa hàng hoa đóng cửa, cuối cùng chị Phương cũng quay lại đón con, hôm nay Ôn Thiển chơi với Tiểu San cả một ngày nên có chút không muốn chia tay.
Thế nhưng lại không phải là con ruột của mình, có đưa về nhà cũng không được nên cô đành miễn cưỡng tạm biệt Tiểu San, còn hoan nghênh cô bé cuối tuần lại đến chơi.
Trên đường Cố Viêm lái xe về nhà, nhìn thấy Ôn Thiển có chút buồn bã khi tạm biệt Tiểu San thì liền hỏi: “Em thích trẻ con lắm sao?”
“Ừ.” Ôn Thiển gật đầu nói, “Trước kia em dự định tốt nghiệp xong sẽ làm giáo viên mẫu giáo, nhưng mà về sau lại gặp được anh nên…”
Cố Viêm khó hiểu: “Chuyện này có liên quan gì đến anh?”
“Bởi vì thích anh, nên muốn được ở bên anh.”
Cố Viêm im lặng không lên tiếng, tình cảm của anh và Ôn Thiển rất không cân bằng nhau. Cô thích anh bảy năm, còn anh chỉ mới bắt đầu thử đi cùng cô.
Ôn Thiển sờ bụng cô, hỏi: “Cố Viêm, anh thích con trai hay con gái?”
“Con gái!”
“Tại sao?”
“Bởi vì mẹ của nó rất xinh đẹp.”
Ôn Thiển đỏ mặt khi nghe anh nói vậy, đây là lần đầu tiên Cố Viêm khen cô xinh đẹp.
Sau đó Cố Viêm nói, “Anh sợ sau này con trai sẽ thừa hưởng chiều cao quá thấp của em, sẽ bị người ta chán ghét.”
Ôn Thiển: …
Bình luận facebook