Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện - Chương 38: Nhã Ưu
Cằm Sở Kiều chợt bị ai đó giữ lấy, động tác vô cùng mạnh khiến cô có chút đau. Quân Từ Mặc ép cô mở miệng ra, đút một thìa cơm đầy ắp vào.
Sở Kiều trừng mắt định nhổ ra nhưng cơm quả thật rất ngon, nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cô ngoan ngoãn nhai nhai rồi nuốt.
Vừa nuốt xuống, một thìa cơm khác đã để ngay trước mặt Sở Kiều.
Các viên cảnh sát đứng ngoài nhìn qua tấm kính, hai mắt suýt rơi ra ngoài luôn rồi. Đội trưởng Quân mặt lạnh của bọn họ giờ lại đang đút cho một cô gái ăn cơm, hơn nữa hình như là còn đang bắt ép!!
Quân Từ Mặc bỗng nhiên nổi hứng trêu chọc cô:" Thì ra là cháu thích tôi đút cho cháu ăn?"
Sở Kiều mồm ngậm đầy cơm không thể nói lên lời, chỉ lườm hắn một cái.
Sau khi ăn hết một hộp cơm, cô cảm thấy vô cùng đói.
Đã hơn 2 giờ sáng, Quân Từ Mặc vẫn đang ngồi trước mặt cô lật giở từng hồ sơ vụ án. Sở Kiều cả người mỏi nhừ, chỉ sợ nếu mở miệng ra câu đầu tiên cô nói sẽ là sẽ cầu xin hắn thả mình đi mất.
"Cháu mệt thì ngủ đi"
Sở Kiều rất mệt, chỉ ờ một tiếng rồi gục đầu xuống bàn ngủ.
Quân Từ Mặc không kìm được, rời mắt khỏi hồ sơ, ngước lên nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
Hai tay Sở Kiều vẫn bị còng chặt duỗi về phía trước, đôi mắt nhắm nghiền, lồng ngực phập phồng nhẹ nhàng. Đôi môi hồng nhuận hé mở, hàng lông mi dài rũ xuống.
Hắn ngồi dậy, cởi áo khoác đồng phục cảnh sát trên người mình ra cẩn thận đắp lên người cô. Lát sau lại suy nghĩ, cởi còng tay cho cô rồi thận trọng bế ngang Sở Kiều lên đặt cô lên ghế sofa.
Sở Kiều trong lúc ngủ cảm thấy vô cùng thoải mái, xoay người, trong giấc mơ môi cô từ từ nhếch lên như đang cười. Quân Từ Mặc thấy cô cười bất giác cũng cười theo, trong lòng cảm thấy vui vẻ kỳ lạ.
''Đội trưởng''
Nhã Ưu trong bộ cảnh phục xanh lá bước vào, cô nhìn Sở Kiều đang ngủ trên sofa, liền nói:'' Tháo còng tay cho nghi phạm?''
Quân Từ Mặc khôi phục lại vẻ lãnh đạm thường ngày, ngồi xuống ghế gần đó, không đáp. Từ trước đến giờ hắn vẫn coi Nhã Ưu như không khí vậy, điều đó khiến trong lòng Nhã Ưu cảm giác bực tức. Cô cười ngồi xuống cạnh Quân Từ Mặc, nói:'' Vụ án lần trước, đội trưởng Quân đảm nhiệm thế nào rồi?''
''Vẫn ổn'' Chỉ hai chữ không hơn không kém.
Nhã Ưu là nữ cảnh sát duy nhất trong trụ sở, cô ấy mới vào liền gặt hái được nhiều thành quả. Quân Từ Mặc không phải không để ý đến cô gái này, chỉ là cô ta cứ khăng khăng muốn làm việc dưới trướng của hắn, hắn cũng không ngu đến nỗi không biết ý định của cô gái này.
Nhã Ưu ngồi cạnh không kìm được tò mò mà liếc nhìn cô gái đang ngủ trên ghế sofa, nhan sắc đúng là xinh đẹp nhưng Nhã Ưu quả thật cũng không kém cạnh gì. Ở trong trụ các đàn anh nhiều người cũng ngỏ ý với cô nhưng cô đều từ chối, người mà cô để ý chính là đội trưởng Quân Từ Mặc này.
''Cô ra khỏi đây được chưa?'' Quân Từ Mặc bị cô nhìn chằm chằm một hồi lâu, liền lên tiếng.
Nhã Ưu hai má đỏ lựng, đành vâng một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Sáng hôm sau, Sở Kiều tỉnh dậy lại phát hiện mình đang nằm trên ghế sofa, trên người còn đang được đắp một chiếc áo cảnh phục dày mà ấm áp. Cô ngoảnh đi ngoảnh lại vẫn thấy Quân Từ Mặc đang ngồi trong phòng, dán mắt vào màn hình máy hình, cả căn phòng vang lên tiếng đánh máy đều đều.
Sở Kiều ngồi dậy, nhìn đồng hồ đã 1 giờ chiều, cũng không thể nói cô ngủ nhiều là do tối hôm qua ngủ quá muộn.
''Cháu dậy rồi?'' Quân Từ Mặc quay sang nhìn cô, đứng dậy, đưa cốc mì tôm ra trước mặt Sở Kiều, nói:'' Hôm nay cháu ăn tạm mì đi''
Sở Kiều cũng không muốn ngoan cố nữa, nhưng sáng sớm cô còn chưa đánh răng...
''Đội trưởng" Nhã Ưu đứng ngoài cửa thấy Quân Từ Mặc quan tâm Sở Kiều như vậy trong lòng liền có chút không vui.
Quân Từ Mặc quay sang đáp lấy lệ rồi tiếp tục công việc đút cho cô ăn:"Cháu há mồm ra"
Bị cô gái kia nhìn chằm chằm, Sở Kiều có chút ngượng, vội xua tay:"Tôi... " Lời chưa dứt một thìa mì tôm đầy nước sốt nhét vào mồm cô.
Nhã Ưu chau mày, cắn răng nhìn cảnh tượng trước mặt.
"Cô vào đây làm gì?" Quân Từ Mặc vừa đút từng thìa mì tôm cho Sở Kiều, vừa nói.
Nhã Ưu hừ lạnh, liếc nhìn Sở Kiều giậm chân bỏ đi.
"Hình như cô ấy thích anh" Sở Kiều nhìn thái độ của Nhã Ưu âm thầm phán xét.
"Ờ" Quân Từ Mặc hờ hững đáp.
"..." Mì tôm lâu rồi không ăn, quả thực rất ngon nha.
Sở Kiều trừng mắt định nhổ ra nhưng cơm quả thật rất ngon, nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cô ngoan ngoãn nhai nhai rồi nuốt.
Vừa nuốt xuống, một thìa cơm khác đã để ngay trước mặt Sở Kiều.
Các viên cảnh sát đứng ngoài nhìn qua tấm kính, hai mắt suýt rơi ra ngoài luôn rồi. Đội trưởng Quân mặt lạnh của bọn họ giờ lại đang đút cho một cô gái ăn cơm, hơn nữa hình như là còn đang bắt ép!!
Quân Từ Mặc bỗng nhiên nổi hứng trêu chọc cô:" Thì ra là cháu thích tôi đút cho cháu ăn?"
Sở Kiều mồm ngậm đầy cơm không thể nói lên lời, chỉ lườm hắn một cái.
Sau khi ăn hết một hộp cơm, cô cảm thấy vô cùng đói.
Đã hơn 2 giờ sáng, Quân Từ Mặc vẫn đang ngồi trước mặt cô lật giở từng hồ sơ vụ án. Sở Kiều cả người mỏi nhừ, chỉ sợ nếu mở miệng ra câu đầu tiên cô nói sẽ là sẽ cầu xin hắn thả mình đi mất.
"Cháu mệt thì ngủ đi"
Sở Kiều rất mệt, chỉ ờ một tiếng rồi gục đầu xuống bàn ngủ.
Quân Từ Mặc không kìm được, rời mắt khỏi hồ sơ, ngước lên nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
Hai tay Sở Kiều vẫn bị còng chặt duỗi về phía trước, đôi mắt nhắm nghiền, lồng ngực phập phồng nhẹ nhàng. Đôi môi hồng nhuận hé mở, hàng lông mi dài rũ xuống.
Hắn ngồi dậy, cởi áo khoác đồng phục cảnh sát trên người mình ra cẩn thận đắp lên người cô. Lát sau lại suy nghĩ, cởi còng tay cho cô rồi thận trọng bế ngang Sở Kiều lên đặt cô lên ghế sofa.
Sở Kiều trong lúc ngủ cảm thấy vô cùng thoải mái, xoay người, trong giấc mơ môi cô từ từ nhếch lên như đang cười. Quân Từ Mặc thấy cô cười bất giác cũng cười theo, trong lòng cảm thấy vui vẻ kỳ lạ.
''Đội trưởng''
Nhã Ưu trong bộ cảnh phục xanh lá bước vào, cô nhìn Sở Kiều đang ngủ trên sofa, liền nói:'' Tháo còng tay cho nghi phạm?''
Quân Từ Mặc khôi phục lại vẻ lãnh đạm thường ngày, ngồi xuống ghế gần đó, không đáp. Từ trước đến giờ hắn vẫn coi Nhã Ưu như không khí vậy, điều đó khiến trong lòng Nhã Ưu cảm giác bực tức. Cô cười ngồi xuống cạnh Quân Từ Mặc, nói:'' Vụ án lần trước, đội trưởng Quân đảm nhiệm thế nào rồi?''
''Vẫn ổn'' Chỉ hai chữ không hơn không kém.
Nhã Ưu là nữ cảnh sát duy nhất trong trụ sở, cô ấy mới vào liền gặt hái được nhiều thành quả. Quân Từ Mặc không phải không để ý đến cô gái này, chỉ là cô ta cứ khăng khăng muốn làm việc dưới trướng của hắn, hắn cũng không ngu đến nỗi không biết ý định của cô gái này.
Nhã Ưu ngồi cạnh không kìm được tò mò mà liếc nhìn cô gái đang ngủ trên ghế sofa, nhan sắc đúng là xinh đẹp nhưng Nhã Ưu quả thật cũng không kém cạnh gì. Ở trong trụ các đàn anh nhiều người cũng ngỏ ý với cô nhưng cô đều từ chối, người mà cô để ý chính là đội trưởng Quân Từ Mặc này.
''Cô ra khỏi đây được chưa?'' Quân Từ Mặc bị cô nhìn chằm chằm một hồi lâu, liền lên tiếng.
Nhã Ưu hai má đỏ lựng, đành vâng một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Sáng hôm sau, Sở Kiều tỉnh dậy lại phát hiện mình đang nằm trên ghế sofa, trên người còn đang được đắp một chiếc áo cảnh phục dày mà ấm áp. Cô ngoảnh đi ngoảnh lại vẫn thấy Quân Từ Mặc đang ngồi trong phòng, dán mắt vào màn hình máy hình, cả căn phòng vang lên tiếng đánh máy đều đều.
Sở Kiều ngồi dậy, nhìn đồng hồ đã 1 giờ chiều, cũng không thể nói cô ngủ nhiều là do tối hôm qua ngủ quá muộn.
''Cháu dậy rồi?'' Quân Từ Mặc quay sang nhìn cô, đứng dậy, đưa cốc mì tôm ra trước mặt Sở Kiều, nói:'' Hôm nay cháu ăn tạm mì đi''
Sở Kiều cũng không muốn ngoan cố nữa, nhưng sáng sớm cô còn chưa đánh răng...
''Đội trưởng" Nhã Ưu đứng ngoài cửa thấy Quân Từ Mặc quan tâm Sở Kiều như vậy trong lòng liền có chút không vui.
Quân Từ Mặc quay sang đáp lấy lệ rồi tiếp tục công việc đút cho cô ăn:"Cháu há mồm ra"
Bị cô gái kia nhìn chằm chằm, Sở Kiều có chút ngượng, vội xua tay:"Tôi... " Lời chưa dứt một thìa mì tôm đầy nước sốt nhét vào mồm cô.
Nhã Ưu chau mày, cắn răng nhìn cảnh tượng trước mặt.
"Cô vào đây làm gì?" Quân Từ Mặc vừa đút từng thìa mì tôm cho Sở Kiều, vừa nói.
Nhã Ưu hừ lạnh, liếc nhìn Sở Kiều giậm chân bỏ đi.
"Hình như cô ấy thích anh" Sở Kiều nhìn thái độ của Nhã Ưu âm thầm phán xét.
"Ờ" Quân Từ Mặc hờ hững đáp.
"..." Mì tôm lâu rồi không ăn, quả thực rất ngon nha.
Bình luận facebook