Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-354
CHƯƠNG 354: DỰA VÀO TÔI LÀ BA CỦA CON
CHƯƠNG 354: DỰA VÀO TÔI LÀ BA CỦA CON
Những lời này lọt vào tai Thẩm Dĩnh giống như thừa nhận anh chuẩn bị tìm mẹ kế cho con , như châm dầu vào lửa, cô ngồi thẳng người, lồng ngực có từng cơn đau đớn và chua xót nhè nhẹ quanh quẩn.
Nhớ đến những lời anh từng nói lúc trước, thật sự đúng là châm chọc lớn nhất với cô, thiệt cho cô chạy về trong nước như một con ngốc, có lẽ từ đầu tới cuối đều chỉ là cái cớ muốn lừa cô về thôi.
Nếu không yêu, cần gì phải lừa cô?
Thẩm Dĩnh đã cực kỳ thất vọng, cái loại cảm giác xa lạ tranh trước sợ sau gần như bao phủ lấy cô.
Cô muốn bưng ly nước trên bàn hất vào mặt anh, còn muốn chạy qua tát anh một cái, lại bị Mã Thiên Xích ôm lấy bả vai, lòng bàn tay dày rộng cách lớp quần áo liên tục không ngừng truyền sức mạnh vào người cô.
Thẩm Dĩnh quay đầu nhìn anh, người nọ chỉ bình tĩnh nhìn vào mắt cô, không hề nói gì cả, không tiếng động an ủi cảm xúc của cô.
Một màn này rơi vào mắt Lục Hi lại vô cùng chói mắt, tư thế của bọn họ càng rất thân thiết, trong lòng anh lại càng khó chịu, bực bội lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc trên bàn châm lên, sương khói màu trắng chậm rãi phun ra từ trong miệng anh, giọng điệu cũng trở nên tàn nhẫn hơn: “Lúc trước anh không nói chuyện quá gay gắt, anh cho rằng trong lòng em hiểu được, cho dù không hiểu, nhưng ít nhiều cũng biết anh cho em cơ hội, nhưng bây giờ xem ra hình như em cũng không hiểu lắm, nếu em đã quyết tâm muốn dẫn con đi, vậy anh cũng không cần thiết phải cho em không gian nữa.”
Anh nói đến đây thì dừng lại, Thẩm Dĩnh nghe thấy, trong lòng không yên.
Ngày càng nặng nề hơn, người này nói chuyện, lại đánh cô vào trong địa ngục: “Con, anh sẽ cạnh tranh công bằng với em, năm năm trước em tự quyết định dẫn con đi, bây giờ lại muốn cướp đoạt quyền làm ba của anh, anh thật muốn xem thử hai chúng ta tỉ lệ thắng của ai cao hơn.
“Lục Hi!” Thẩm Dĩnh không thể nhịn được nữa, đứng phắt dậy từ trên sofa, đáy mắt dâng lên sương mù, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm kiềm nén của anh, vừa tức vừa sợ đến cả người run rẩy: “Anh có tư cách gì giành với em!”
“Tư cách?” Người đàn ông như nghe thấy truyện cười, cũng chậm rãi đứng dậy, chiều cao áp đảo tuyệt đối, cao hơn cô không ít: “Chỉ dựa vào anh là ba của con , có đủ chưa?”
Anh đúng là tàn nhẫn, thấy cô bị ép đến cùng đường vẫn muốn chất vấn cô như thế.
Gân xanh trên cổ Thẩm Dĩnh đều lộ ra, tay nắm chặt thành quyền, cực kỳ run rẩy: “Từ khi con ra đời đến nay, đều là em chăm sóc, thằng bé thích ăn cái gì không thích ăn cái gì, thích cái gì không thích cái gì, emđều biết hết, thằng bé đọc sách gì, muốn làm chuyện gì, giấc mơ sau này, em đều hiểu cả, em biết nên dạy dỗ thằng bé, nuôi dưỡng thằng bé thế nào, nhưng anh thì sao? Anh không biết gì cả, chỉ vì năm năm trước anh cung cấp một hạt giống, mà bây giờ lại muốn cướp đi thằng bé, dựa vào cái gì chứ?!”
Cô gần như sụp đổ gào thét, chuyện lo lắng nhất vẫn xảy ra, anh muốn tranh giành quyền nuôi dưỡng con với mình, nhưng trên chuyện này, người làm sai không chỉ có mình anh, những lời kia anh nói, tất cả đều là sự thật.
Nếu thật sự ầm ĩ lên tòa, trong lòng Thẩm Dĩnh không chắc chắn.
Cô là luật sư, cô đều hiểu cả, vì vậy cũng càng sợ hãi hơn.
Sự dè dặt và nguy hiểm như đi trên lớp băng mỏng của người làm mẹ, phải làm thế nào anh mới có thể nhìn thấy?
Lục Hi nghe giọng nói gần như khàn đi của người phụ nữ, trong giọng nói cực kỳ oán hận không phải không có uất ức, anh nghe thấy cũng cảm nhận được, anh đau lòng, nhìn thấy cô khóc thành như vậy trái tim đã sớm mềm đi, chỉ hận không thể lập tức ôm người vào lòng.
Nhưng anh không thể, anh dịu dàng như vậy cô cũng muốn đi, cứ muốn dẫn con rời khỏi, anh không còn con đường nào để đi nữa rồi.
Tay cầm thuốc của người đàn ông siết chặt, hơi luống cuống đưa lên miệng hút mạnh một hơi, hít thể khí khó chịu vào trong phổi, lại nhả ra ngoài: “Cho dù em có muốn phủ nhận, anh vẫn là ba của con, mãi mãi là thế, cho nên Dĩnh Dĩnh, đừng làm chuyện giãy dụa không có ý nghĩa này nữa, đều không có lợi cho em và con đâu.”
“Vậy thế nào mới là có lợi? Để cho con tìm một người mẹ kế không yêu thằng bé, hay là để thằng bé lớn lên trong hoàn cảnh không vui vẻ? Người nhà của anh hoàn toàn không yêu thằng bé, chỉ là yêu huyết thống trên người thằng bé mà thôi, chẳng lẽ anh không nhìn ra sao!” Thẩm Dĩnh cố nén sự chua xót nơi đáy mắt, không muốn khóc mãi trước mặt anh.
“Em đừng khóc.” Người đàn ông thấy trong mắt cô phủ kín sương mù, chau mày dời mắt đi, sợ mình mềm lòng, anh cắn chặt răng hàm gằn từ chữ, vừa tàn nhẫn vừa nặng nề: “Em không muốn con có mẹ kế, anh cũng không muốn thằng bé gọi người khác là ba?”
Cô lo lắng, anh cũng đang lo lắng, cô không thể buông tay, sao còn có thể thuyết phục anh chấp nhận.
Trong lòng anh thương cô bao nhiêu, cô không cần biết, ít nhất bây giờ không cần, chỉ cần có thể để mẹ con bọn họ ở lại, cho dù sử dụng thủ đoạn gì cách thức gì, Lục Hi anh đều sẽ không tiếc mọi thứ để làm.
Mã Thiên Xích vốn bình tĩnh nhìn hai người, thỉnh thoảng chen vào một câu, lúc này nhìn thấy hốc mắt Thẩm Dĩnh đỏ bừng, anh cũng không ngồi được nữa, nghiêng đầu đứng dậy theo, không giống với khí thế cao quý kiêu ngạo của Lục Hi, trên người anh có nhiều hơn một loại ngỗ ngược, mặc dù anh giả vờ nhã nhặn, nhưng cũng không giấu được cảm giác xâm lược bức người này.
“Nếu Lục Tổng cố ý như thế, vậy không còn cách nào nữa.” Anh lấy khăn tay từ trong túi áo ra đưa cho người phụ nữ bên cạnh, tư thế vô cùng săn sóc: “Chỉ sợ đến lúc đó không chỉ không giành được con , còn làm ảnh hưởng đến tình cảm.”
“Đó là vấn đề giữa tôi và mẹ con bọn họ, không cần người bên ngoài tùy tiện bình luận.” Nói xong, anh đưa tay dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn thủy tinh trên bàn, khi nhìn về phía Thẩm Dĩnh, đáy mắt màn theo sự mờ mịt và áp lực: “Lần này anh sẽ không cho em thời gian nữa.”
Anh không muốn ở lại nữa, nói xong chân dài đã sải bước đi tới cửa, kéo cửa rồi đi ra ngoài.
Thẩm Dĩnh có thể nghe thấy giọng nói trầm khàn của người đàn ông và giọng nói dịu dàng của người phụ nữ, nhưng cụ thể là nói gì thì cô nghe không rõ.
Sau khi nói xong những lời khiến cô vô cùng lo lắng, anh đã đi rồi.
Sức lực trong người Thẩm Dĩnh như bị hút sạch trong nháy mắt, hồn bay phách lạc ngã ngồi trên sofa, đau khổ nâng tay lên níu lấy tóc mình: “Làm sao bây giờ, em nên làm gì đây…”
Mã Thiên Xích đã đoán trước sẽ là kết quả như vậy, đều là đàn ông, anh biết rõ một người đàn ông đối mặt với vấn đề thế này sẽ đưa ra lựa chọn gì.
Không có bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy người phụ nữ mình yêu mang theo con rời khỏi mà không làm gì được.
Nhưng rất rõ ràng, Thẩm Dĩnh không hề đoán ra, cô xem nhẹ sự quan trọng của mình và con trong lòng người đàn ông kia.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ tấm lưng vì nghẹn ngào mà run rẩy của người phụ nữ: “Đừng sợ, anh sẽ không để thằng bé bị cướp đi đâu.”
Trong lòng Thẩm Dĩnh rất bất an, mơ hồ cảm thấy lần này không đơn giản như thế: “Mã Thiên Xích, anh ta là quyết tâm muốn giành con với em.”
“Anh biết.” Mã Thiên Xích nhìn đầu lọc thuốc lá như còn bốc lên hơi nóng trong gạt tàn, ánh mắt sâu thẳm: “Lần này anh cũng là nghiêm túc.”
CHƯƠNG 354: DỰA VÀO TÔI LÀ BA CỦA CON
Những lời này lọt vào tai Thẩm Dĩnh giống như thừa nhận anh chuẩn bị tìm mẹ kế cho con , như châm dầu vào lửa, cô ngồi thẳng người, lồng ngực có từng cơn đau đớn và chua xót nhè nhẹ quanh quẩn.
Nhớ đến những lời anh từng nói lúc trước, thật sự đúng là châm chọc lớn nhất với cô, thiệt cho cô chạy về trong nước như một con ngốc, có lẽ từ đầu tới cuối đều chỉ là cái cớ muốn lừa cô về thôi.
Nếu không yêu, cần gì phải lừa cô?
Thẩm Dĩnh đã cực kỳ thất vọng, cái loại cảm giác xa lạ tranh trước sợ sau gần như bao phủ lấy cô.
Cô muốn bưng ly nước trên bàn hất vào mặt anh, còn muốn chạy qua tát anh một cái, lại bị Mã Thiên Xích ôm lấy bả vai, lòng bàn tay dày rộng cách lớp quần áo liên tục không ngừng truyền sức mạnh vào người cô.
Thẩm Dĩnh quay đầu nhìn anh, người nọ chỉ bình tĩnh nhìn vào mắt cô, không hề nói gì cả, không tiếng động an ủi cảm xúc của cô.
Một màn này rơi vào mắt Lục Hi lại vô cùng chói mắt, tư thế của bọn họ càng rất thân thiết, trong lòng anh lại càng khó chịu, bực bội lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc trên bàn châm lên, sương khói màu trắng chậm rãi phun ra từ trong miệng anh, giọng điệu cũng trở nên tàn nhẫn hơn: “Lúc trước anh không nói chuyện quá gay gắt, anh cho rằng trong lòng em hiểu được, cho dù không hiểu, nhưng ít nhiều cũng biết anh cho em cơ hội, nhưng bây giờ xem ra hình như em cũng không hiểu lắm, nếu em đã quyết tâm muốn dẫn con đi, vậy anh cũng không cần thiết phải cho em không gian nữa.”
Anh nói đến đây thì dừng lại, Thẩm Dĩnh nghe thấy, trong lòng không yên.
Ngày càng nặng nề hơn, người này nói chuyện, lại đánh cô vào trong địa ngục: “Con, anh sẽ cạnh tranh công bằng với em, năm năm trước em tự quyết định dẫn con đi, bây giờ lại muốn cướp đoạt quyền làm ba của anh, anh thật muốn xem thử hai chúng ta tỉ lệ thắng của ai cao hơn.
“Lục Hi!” Thẩm Dĩnh không thể nhịn được nữa, đứng phắt dậy từ trên sofa, đáy mắt dâng lên sương mù, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm kiềm nén của anh, vừa tức vừa sợ đến cả người run rẩy: “Anh có tư cách gì giành với em!”
“Tư cách?” Người đàn ông như nghe thấy truyện cười, cũng chậm rãi đứng dậy, chiều cao áp đảo tuyệt đối, cao hơn cô không ít: “Chỉ dựa vào anh là ba của con , có đủ chưa?”
Anh đúng là tàn nhẫn, thấy cô bị ép đến cùng đường vẫn muốn chất vấn cô như thế.
Gân xanh trên cổ Thẩm Dĩnh đều lộ ra, tay nắm chặt thành quyền, cực kỳ run rẩy: “Từ khi con ra đời đến nay, đều là em chăm sóc, thằng bé thích ăn cái gì không thích ăn cái gì, thích cái gì không thích cái gì, emđều biết hết, thằng bé đọc sách gì, muốn làm chuyện gì, giấc mơ sau này, em đều hiểu cả, em biết nên dạy dỗ thằng bé, nuôi dưỡng thằng bé thế nào, nhưng anh thì sao? Anh không biết gì cả, chỉ vì năm năm trước anh cung cấp một hạt giống, mà bây giờ lại muốn cướp đi thằng bé, dựa vào cái gì chứ?!”
Cô gần như sụp đổ gào thét, chuyện lo lắng nhất vẫn xảy ra, anh muốn tranh giành quyền nuôi dưỡng con với mình, nhưng trên chuyện này, người làm sai không chỉ có mình anh, những lời kia anh nói, tất cả đều là sự thật.
Nếu thật sự ầm ĩ lên tòa, trong lòng Thẩm Dĩnh không chắc chắn.
Cô là luật sư, cô đều hiểu cả, vì vậy cũng càng sợ hãi hơn.
Sự dè dặt và nguy hiểm như đi trên lớp băng mỏng của người làm mẹ, phải làm thế nào anh mới có thể nhìn thấy?
Lục Hi nghe giọng nói gần như khàn đi của người phụ nữ, trong giọng nói cực kỳ oán hận không phải không có uất ức, anh nghe thấy cũng cảm nhận được, anh đau lòng, nhìn thấy cô khóc thành như vậy trái tim đã sớm mềm đi, chỉ hận không thể lập tức ôm người vào lòng.
Nhưng anh không thể, anh dịu dàng như vậy cô cũng muốn đi, cứ muốn dẫn con rời khỏi, anh không còn con đường nào để đi nữa rồi.
Tay cầm thuốc của người đàn ông siết chặt, hơi luống cuống đưa lên miệng hút mạnh một hơi, hít thể khí khó chịu vào trong phổi, lại nhả ra ngoài: “Cho dù em có muốn phủ nhận, anh vẫn là ba của con, mãi mãi là thế, cho nên Dĩnh Dĩnh, đừng làm chuyện giãy dụa không có ý nghĩa này nữa, đều không có lợi cho em và con đâu.”
“Vậy thế nào mới là có lợi? Để cho con tìm một người mẹ kế không yêu thằng bé, hay là để thằng bé lớn lên trong hoàn cảnh không vui vẻ? Người nhà của anh hoàn toàn không yêu thằng bé, chỉ là yêu huyết thống trên người thằng bé mà thôi, chẳng lẽ anh không nhìn ra sao!” Thẩm Dĩnh cố nén sự chua xót nơi đáy mắt, không muốn khóc mãi trước mặt anh.
“Em đừng khóc.” Người đàn ông thấy trong mắt cô phủ kín sương mù, chau mày dời mắt đi, sợ mình mềm lòng, anh cắn chặt răng hàm gằn từ chữ, vừa tàn nhẫn vừa nặng nề: “Em không muốn con có mẹ kế, anh cũng không muốn thằng bé gọi người khác là ba?”
Cô lo lắng, anh cũng đang lo lắng, cô không thể buông tay, sao còn có thể thuyết phục anh chấp nhận.
Trong lòng anh thương cô bao nhiêu, cô không cần biết, ít nhất bây giờ không cần, chỉ cần có thể để mẹ con bọn họ ở lại, cho dù sử dụng thủ đoạn gì cách thức gì, Lục Hi anh đều sẽ không tiếc mọi thứ để làm.
Mã Thiên Xích vốn bình tĩnh nhìn hai người, thỉnh thoảng chen vào một câu, lúc này nhìn thấy hốc mắt Thẩm Dĩnh đỏ bừng, anh cũng không ngồi được nữa, nghiêng đầu đứng dậy theo, không giống với khí thế cao quý kiêu ngạo của Lục Hi, trên người anh có nhiều hơn một loại ngỗ ngược, mặc dù anh giả vờ nhã nhặn, nhưng cũng không giấu được cảm giác xâm lược bức người này.
“Nếu Lục Tổng cố ý như thế, vậy không còn cách nào nữa.” Anh lấy khăn tay từ trong túi áo ra đưa cho người phụ nữ bên cạnh, tư thế vô cùng săn sóc: “Chỉ sợ đến lúc đó không chỉ không giành được con , còn làm ảnh hưởng đến tình cảm.”
“Đó là vấn đề giữa tôi và mẹ con bọn họ, không cần người bên ngoài tùy tiện bình luận.” Nói xong, anh đưa tay dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn thủy tinh trên bàn, khi nhìn về phía Thẩm Dĩnh, đáy mắt màn theo sự mờ mịt và áp lực: “Lần này anh sẽ không cho em thời gian nữa.”
Anh không muốn ở lại nữa, nói xong chân dài đã sải bước đi tới cửa, kéo cửa rồi đi ra ngoài.
Thẩm Dĩnh có thể nghe thấy giọng nói trầm khàn của người đàn ông và giọng nói dịu dàng của người phụ nữ, nhưng cụ thể là nói gì thì cô nghe không rõ.
Sau khi nói xong những lời khiến cô vô cùng lo lắng, anh đã đi rồi.
Sức lực trong người Thẩm Dĩnh như bị hút sạch trong nháy mắt, hồn bay phách lạc ngã ngồi trên sofa, đau khổ nâng tay lên níu lấy tóc mình: “Làm sao bây giờ, em nên làm gì đây…”
Mã Thiên Xích đã đoán trước sẽ là kết quả như vậy, đều là đàn ông, anh biết rõ một người đàn ông đối mặt với vấn đề thế này sẽ đưa ra lựa chọn gì.
Không có bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy người phụ nữ mình yêu mang theo con rời khỏi mà không làm gì được.
Nhưng rất rõ ràng, Thẩm Dĩnh không hề đoán ra, cô xem nhẹ sự quan trọng của mình và con trong lòng người đàn ông kia.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ tấm lưng vì nghẹn ngào mà run rẩy của người phụ nữ: “Đừng sợ, anh sẽ không để thằng bé bị cướp đi đâu.”
Trong lòng Thẩm Dĩnh rất bất an, mơ hồ cảm thấy lần này không đơn giản như thế: “Mã Thiên Xích, anh ta là quyết tâm muốn giành con với em.”
“Anh biết.” Mã Thiên Xích nhìn đầu lọc thuốc lá như còn bốc lên hơi nóng trong gạt tàn, ánh mắt sâu thẳm: “Lần này anh cũng là nghiêm túc.”
Bình luận facebook