• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New 1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi (10 Viewers)

  • Chương 3

Chương 3: Chỉ có mười phút đế phỏng vấn





Trương Thiên Di cũng không nhìn cô một cái đã vội lên xe.






Đào Anh Thy đuổi theo sát phía sau.


Trên xe, Trương Thiên Di vừa trang điếm vừa nói: “Đây là cơ hội vất vả lắm mới tranh thủ được,


chỉ còn có mười lãm phút đế phỏng vấn, cô mà làm hỏng thi có thể cút đi được”


“Vâng vâng vâng! Tôi nhất định sẽ chú ý“



vietwriter.vn



“Thật ra cô cũng không cần làm gì, chỉ khiêng camera nhắm trúng người phỏng vấn,


đừng để người ta cảm thấy cô nghiệp dư là được rồi”


“Xin hỏi chúng ta định phỏng vấn ai vậy?” Đào Anh Thy hiếu kỳ hỏi.


“Cô quản nhiều như thế làm gì? Cô chỉ cần biết, đây là một nhân vật lớn mà người trong toàn thành phố này đều phải đi theo nịnh bợ, có thể một tay che trời, quyết định sự sống còn một phương là được rồi. Phụ nữ muốn trèo lên giường của người đó đông như vịt, cô may mần lảm đấy, ngày đầu tiên đi theo tôi đã có vinh hạnh thể này rồi.”


Đào Anh Thy nhìn gương mặt xinh đẹp của Trương Thiên Di đang không ngừng được dặm lại phấn, ngoài miệng thì thoa ba vòng son môi.


Thầm nghĩ, không phải cô cũng nắm trong lũ vịt đó chứ?


Nơi đến là một câu lạc bộ xa hoa, người có thể đi vào không phú thì quý, bởi vì đây là nơi vung tiền như rác,


người bình thường đều không thể chạm vào.


Đến trước tiền sảnh: “Xin chào, chúng tôi là Đài truyền hình Tiên Phong, đã có hẹn trước.”


Người ở quầy lễ tân lạnh nhạt nhìn cô một cái rồi gọi điện.


“Đi theo tôi” Tiếp tân đặt điện thoại xuống rồi nói.


Sau đó liền đẫn bọn họ đi.


Vừa tới cửa phòng bao liền cảm thấy bầu không khí bên trong có phần kỳ lạ, tiếp tân vừa nhìn thì bị dọa đến quay người bỏ chạy.


Cửa mở ra, bên trong có một người đản ông đang khóc ròng, quỷ trên đất cầu xin tha thứ: “Ngài Hải Minh, tha cho tôi đi! Tôi không có cố ý đâu, bây giờ tôi không có cách nào cải”


Đây là lần đầu tiên Đào Anh Thy nhìn thấy người quỳ gối xuống đất cầu xin tha thứ như vậy.


Mà người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha kia, cho dù là ngồi cũng có thể nhìn ra đáng người cao ráo thẳng tắp, khí chất mạnh mẽ bao trọn toàn bộ căn phòng, khí lạnh từ bên trong tràn ra ngoài.


Chỉ thấm được một bên mặt của người đó, góc cạnh sắc nét, lạnh lùng nhìn người đang quỷ trên đất, lắc nhẹ ly rượu trong tay, giọng điệu trầm thấp không có nhiệt độ: “Người sống ở đáy của chuỗi thức ăn mà cũng dám đối đầu với tôi à?”


Người đàn ông run lấy bấy, miệng tiếp tục câu xin: “Ngài Hải Minh, cầu xin anh thả tôi đi, lần sau tôi không dám nữa”


“Anh quá ồn” Người đàn ông kia đứng lên, động tác nhanh nhẹn, cảm giác như chưa kịp nhìn, người đối diện liền bị đá bay.


Người đàn ông đang quỳ bay thẳng ra ngoài, cách xa vài mét, bịch một tiếng đập vào vách tường, lại ngã sõng soài trên mặt đất, miệng nôn ra một ngụm máu. Sau đó người đàn ông bên trong liền ra lệnh cho vệ sĩ đứng sau kéo thi thế người kia ra bên ngoài.


Đào Anh Thy bị dọa đến cứng cả người.


Chương Vĩ quay người, thấy được bên ngoài của có hai người đang đứng, anh ta liền khom người nói gì đó, rồi đi tới: “Các người chỉ có mười phút phỏng vấn”


“Vâng vâng vâng!” Trương Thiên Di vội vàng nói, cô ta cũng bị dọa sợ.


Sau khi tiến vào, lúc Đào Anh Thy nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế thì cả người liền cứng đờ.


Gương mặt đẹp trai, góc cạnh sắc bén, lạnh lùng vô cùng, con ngươi như ngọc đen quét tới, Đào Anh Thy hoảng hốt vội vàng cúi thấp mặt.


Không thể nào.


Tình nhân ngày trước lại là người trước mặt? Sao anh ta lại ở chỗ này? Chẳng lẽ bỏ việc ở quán bar đến câu lạc bộ xa hoa này làm?


Không thế nào, đứng phía sau là một đám vệ sĩ, với lại Trương Thiên Di nói, người này là nhân vật lớn của thành phố, nếu không Đài truyền hình sao lại đi phỏng vấn một tên trai bao chứ?


Rốt cuộc cô đã ngủ với người thế nào…


“Xin chào Ngài Hải Minh, tôi là Trương Thiên Di, người dẫn chương trình của Đài truyền hình Tiên Phong, cảm ơn anh đã cho chúng tôi cơ hội phỏng vấn lần này…”


Tư Hải Minh lười biếng dựa vào ghế sô pha, chân bắt chéo, đôi chân dài khiến người ta ao ước, khí thế nghiêm nghị trời sinh. Anh không nói chuyện, chỉ nâng cổ tay nhìn đồng hồ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom