• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New 1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi (4 Viewers)

  • Chương 34

Chương 34: Nói như thể tôi là nơi để trút giận vậy


Người phụ nữ ăn diện xinh đẹp lộng lẫy đi xuống từ trên lầu, vừa bước đi vừa trách mắng người hầu bên cạnh: “Chăm coi cậu chủ nhỏ kiểu gì thế hả? Có tin tôi đuổi việc mấy người không?”


Không ai dám phản bác lại.


Liêu Ninh ôm con trai quý báu của mình: “Sao vậy con? Đừng khóc nữa, nói cho mẹ biết đi, ai bắt nạt con hả?”






“Anh hai, là anh hai đó, anh hai hư!” Tư Thái Lâm tố cáo.


Liêu Ninh đang chuẩn bị thay con trai ra mặt, ánh mắt chợt lóe lên: “Con không được vô lễ như vậy, anh hai thích con mà.”


Tư Thái Lâm chớp mắt đáng thương nhìn Liêu Ninh, nghẹn ngào nói: “Thích… thích con ạ? Nhưng anh hai không cho con… con vào văn phòng.” (Tư Thái Lâm nói ngọng)


“Đó là do anh hai bận rộn mà. Đợi khi anh hai không bận nữa thì vào. Trước tiên con đi rửa mặt cái đã, xem con khóc thành bé mèo xấu xí rồi kìa.”


Tư Thái Lâm cùng người hầu đi rửa mặt.



vietwriter.vn



Ánh mắt Liêu Ninh mang vẻ toan tính.


Để Tư Thái Lâm gần gũi với Tư Hải Minh là ý của bà ta.


Bà ta chỉ không ngờ rằng Tư Hải Minh lại nhẫn tâm với một đứa trẻ con như thế.


Tư Hải Minh nắm trong tay tập đoàn Vương Tân, công ty cấp cao của nhà họ Tư so với tập đoàn Vương Tân mà nói chỉ có thể tính là hạng hai hạng ba.


Ai mà nghĩ tới Tư Hải Minh đã từng bỏ nhà ra đi sẽ có bản lĩnh và tham vọng lớn như thế, khiến cho toàn bộ thủ đô đều là thế giới của anh, không ai lại không muốn trèo cao!


Cũng như một tảng đá gắt gao đè chặt nhà họ Tư, khiến người khác không thở nổi.


Thiết nghĩ, chỉ có thể để Tư Thái Lâm có được sự yêu thích của


Tư Hải Minh, thì rất nhiều chuyện đều nhẹ nhõm hơn hẳn!


Đào Anh Thy ở phòng trà uống nước, cầm ly nước nghĩ ngợi, sau khi tan làm thì mua cho sữa cho mấy đứa nhỏ, sữa lại hết trơn rồi.


Uống thật sự rất nhanh.


Nhưng mà khi nghĩ tới dáng vẻ đáng yêu của Bé Sáu khi ôm bình uống sữa, lập tức cảm thấy rất hạnh phúc.


Quay đầu lại, cô trông thấy Chương Vĩ đi vào rót nước.


Chương Vĩ trông thấy cô thì mỉm cười một cái như chào hỏi.


Đào Anh Thy nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, nói: “Trợ lý Chương, sau này có thể đừng để tôi đến văn phòng của Ngài Hải
Minh có được không?”


“Tại sao?”


“Đó không phải là công việc của tôi! Như vậy không tốt đâu, không phải sẽ nảy sinh bất hòa giữa đồng nghiệp với nhau hay sao?”


Đào Anh Thy nói.


“Sẽ không đâu. Với lại cô làm việc rất tốt, tâm trạng của Ngài Hải Minh sau đó tốt hơn nhiều rồi.”


“Anh nói như thể tôi là nơi để trút giận vậy á…” Đào Anh Thy lẩm bẩm.


“Ngài Hải Minh làm khó cô à?”


“Không có.”


“Vậy thì tốt rồi.” Chương Vĩ rót nước xong, đi luôn.


Đào Anh Thy cắn môi, không có làm khó á? Làm khó ở trong văn phòng, anh khó mà tưởng tượng nỗi đó! Nhưng mà câu này cô không thể nói nên lời!


Buổi chiều, điện thoại nội bộ trên bàn làm việc reo lên, cô nhấc máy, bên trong truyền đến giọng của Chương Vĩ: “Cô đi pha cho Ngài Hải Minh ly cà phê đi.”


“Sao lại là tôi?” Đào Anh Thy buồn bực.


“Tôi bảo cô Diêu Thanh đi in ấn văn kiện buổi chiều rồi.


Đào Anh Thy quay đầu, quả thật Diêu Thanh không có ngồi bàn làm việc, cô muốn nói không thể gọi người khác đi sao? Bộ phận thư ký cũng đâu phải có một mình cô.


Nhưng miệng vừa mới mở ra, điện thoại cúp máy rồi.


Đào Anh Thy vô cùng đau đầu, đối với cô mà nói, văn phòng của Tư Hải Minh chính là ác mộng của cô! Một khi đã bước vào là một đi không trở lại!


Nhưng mà đây là công việc, cô lại không thể không đi.


Tư Hải Minh có phòng trà riêng, tách biệt với của nhân viên.


Bên trong cái gì cũng có, còn có cả tủ lạnh, nhưng trong tủ lạnh thì cái gì cũng chẳng có.


Cũng may khi Đào Anh Thy ở nước ngoài đã từng học cà phê, làm cũng rất dễ.


Pha cà phê xong cô gõ cửa, nghe tiếng trả lời thì bưng vào.


Trong văn phòng, ngoài Tư Hải Minh còn có hai vị giám đốc cấp cao.


Tư Hải Minh ngồi ở chính giữa ghế sô pha, chỗ ngồi đặc biệt giống như đế vương vậy, hai vị giám đốc thì ngồi đối diện, vẻ mặt cẩn thận, có hai ly trà trên bàn, đang bàn về chuyện sắp xếp nhân sự cấp cao của công ty.


Tư Hải Minh lười biếng tựa lưng vào ghế sô pha, bắt chéo hai chân, điệu bộ ngang ngược, không nhìn ra cảm xúc thừa thãi nào trên mặt. Anh cứ im lặng không nói một lời mà ngồi nghe, cảm giác áp lực không thể nói nên lời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom