Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1619
Chương 1619
Ông cụ Lạc nghe vậy thì hơi lo lắng nhìn anh ta.
“Không sao đâu ạ, hai ngày nay cơ thể của cháu đã tốt lên nhiều rồi ạ” Lạc Du Cẩn nói.
Ông cụ Lạc nghĩ thầm, quả nhiên thầy bói nói không sao, cơ thể của cháu ông ta đã tốt lên thì cũng thể hiện rằng cuộc hôn nhân này là đúng đắn.
Mà Chu Nhược Hân thấy thì thì sự hận thù trong lòng lại tăng cao hơn!
Vẻ mặt này của ông cụ Lạc là muốn nói rằng bấy lâu nay cô ta chăm sóc cho Lạc Du Cẩn nhưng toàn làm sức khỏe anh kém đi, mà Lam Kiều Nhi vừa đến thì anh lại khỏe mạnh đúng không?
vietwriter.vn
Đến chiều, Vô Tội ngồi trên xe của Lạc Du Cẩn đi ra ngoài chơi.
Trên đường đi, bầu không khí trong khoang xe im lặng một cách kỳ lạ.
Vô Tội quay đầu lại nhìn Lạc Du Cẩn đang chơi điện thoại. Lúc ở đảo Cấm, cô ta mới chỉ thấy Đế Hạo Thiên dùng điện thoại để liên lạc vài lần, sau khi rời khỏi đảo, cô ta càng ngày càng thấy nó phổ biến.
Xe vừa dừng lại, Lạc Du Cẩn lập tức xuống xe. Vô Tội cũng xuống ngay sau đó, cô ta vừa ngẩng đầu lên thì trong đầu lập tức xuất hiện một câu hỏi: Đó là chữ gì vậy? Bởi vì số chữ cái mà cô ta biết có hạn, cho nên không hiểu gì.
Sau khi đi vào thì mới nhận ra đây là cửa hàng điện thoại di động, bên trong có rất nhiều điện thoại.
“Lấy mẫu mới nhất ra đây” Lạc Du Cẩn nói với người đứng ở quầy hàng.
Vô Tội cũng đi đến gần, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Lạc Du Cẩn, nhìn nhân viên cửa hàng kia lấy điện thoại di động ra, sạc pin và lắp sim vào.
Vô Tội nhìn một loạt động tác với ánh mắt tò mò.
Mấy phút sau, điện thoại di động đã được đưa đến tay cô ta.
Sau khi lên xe, Vô Tội cầm chiếc điện thoại bằng cả hai tay, tò mò lật trái lật phải nhìn rồi học theo động tác của Lạc Du Cẩn. Khi màn hình sáng lên, dùng ngón tay lướt qua lướt lại, cũng không biết để làm gì.
“Gọi cho tôi” Lạc Du Cẩn nói.
Vô Tội nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu.
Lạc Du Cẩn đành đưa tay ra dạy cô ta, sau khi anh ta gõ một dãy số thì ấn vào phím màu xanh lục. Chỉ thấy đúng lúc điện thoại của Lạc Du Cẩn cũng rung lên.
“Nghe điện thoại” Lạc Du Cẩn lại đặt điện thoại của mình ở bên cạnh tai cô ta.
Và thế là Vô Tội học sử dụng điện thoại cùng Lạc Du Cẩn.
“Hiểu hết chưa?”
Một lúc sau, Lạc Du Cẩn hỏi: Đôi mắt to tròn của Vô Tội như tỏa ra ánh sáng, cô ta gật đầu lia lịa.
Lạc Du Cẩn cúp điện thoại: “Có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tôi”
Vô Tội lại tiếp tục gật đầu.
Mặc dù trong lần đầu tiên gặp mặt, Lạc Du Cẩn đã bị khuôn mặt của cô ta dọa sợ chết khiếp, nhưng sau này khi tiếp xúc rồi, anh ta lại phát hiện ra hình như cô ta cũng rất thú vị.
Bởi vì cơ thể của Lạc Du Cẩn không khỏe mạnh như người bình thường cho nên liên tục ngồi xe. Sau khi xe chạy đến cửa hàng đồ trang sức nữa, bọn họ xuống mua vài món đồ thì tới cửa hàng khác mua tiếp, rồi lại đến cửa hàng châu báu mua sắm sửa.
Cuối cùng, khi se dừng lại ở trước một cửa hàng quần áo, Vô Tội không xuống xe mà lại nói: “Tôi không cần nhiều đồ như vậy, chúng ta trở về đi!”
Lạc Du Cẩn cảm thấy hơi bất ngờ nhưng cũng không gượng ép cô ta mua đồ tiếp, anh ta lập tức bảo tài xế lái về nhà.
Ông cụ Lạc nghe vậy thì hơi lo lắng nhìn anh ta.
“Không sao đâu ạ, hai ngày nay cơ thể của cháu đã tốt lên nhiều rồi ạ” Lạc Du Cẩn nói.
Ông cụ Lạc nghĩ thầm, quả nhiên thầy bói nói không sao, cơ thể của cháu ông ta đã tốt lên thì cũng thể hiện rằng cuộc hôn nhân này là đúng đắn.
Mà Chu Nhược Hân thấy thì thì sự hận thù trong lòng lại tăng cao hơn!
Vẻ mặt này của ông cụ Lạc là muốn nói rằng bấy lâu nay cô ta chăm sóc cho Lạc Du Cẩn nhưng toàn làm sức khỏe anh kém đi, mà Lam Kiều Nhi vừa đến thì anh lại khỏe mạnh đúng không?
vietwriter.vn
Đến chiều, Vô Tội ngồi trên xe của Lạc Du Cẩn đi ra ngoài chơi.
Trên đường đi, bầu không khí trong khoang xe im lặng một cách kỳ lạ.
Vô Tội quay đầu lại nhìn Lạc Du Cẩn đang chơi điện thoại. Lúc ở đảo Cấm, cô ta mới chỉ thấy Đế Hạo Thiên dùng điện thoại để liên lạc vài lần, sau khi rời khỏi đảo, cô ta càng ngày càng thấy nó phổ biến.
Xe vừa dừng lại, Lạc Du Cẩn lập tức xuống xe. Vô Tội cũng xuống ngay sau đó, cô ta vừa ngẩng đầu lên thì trong đầu lập tức xuất hiện một câu hỏi: Đó là chữ gì vậy? Bởi vì số chữ cái mà cô ta biết có hạn, cho nên không hiểu gì.
Sau khi đi vào thì mới nhận ra đây là cửa hàng điện thoại di động, bên trong có rất nhiều điện thoại.
“Lấy mẫu mới nhất ra đây” Lạc Du Cẩn nói với người đứng ở quầy hàng.
Vô Tội cũng đi đến gần, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Lạc Du Cẩn, nhìn nhân viên cửa hàng kia lấy điện thoại di động ra, sạc pin và lắp sim vào.
Vô Tội nhìn một loạt động tác với ánh mắt tò mò.
Mấy phút sau, điện thoại di động đã được đưa đến tay cô ta.
Sau khi lên xe, Vô Tội cầm chiếc điện thoại bằng cả hai tay, tò mò lật trái lật phải nhìn rồi học theo động tác của Lạc Du Cẩn. Khi màn hình sáng lên, dùng ngón tay lướt qua lướt lại, cũng không biết để làm gì.
“Gọi cho tôi” Lạc Du Cẩn nói.
Vô Tội nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu.
Lạc Du Cẩn đành đưa tay ra dạy cô ta, sau khi anh ta gõ một dãy số thì ấn vào phím màu xanh lục. Chỉ thấy đúng lúc điện thoại của Lạc Du Cẩn cũng rung lên.
“Nghe điện thoại” Lạc Du Cẩn lại đặt điện thoại của mình ở bên cạnh tai cô ta.
Và thế là Vô Tội học sử dụng điện thoại cùng Lạc Du Cẩn.
“Hiểu hết chưa?”
Một lúc sau, Lạc Du Cẩn hỏi: Đôi mắt to tròn của Vô Tội như tỏa ra ánh sáng, cô ta gật đầu lia lịa.
Lạc Du Cẩn cúp điện thoại: “Có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tôi”
Vô Tội lại tiếp tục gật đầu.
Mặc dù trong lần đầu tiên gặp mặt, Lạc Du Cẩn đã bị khuôn mặt của cô ta dọa sợ chết khiếp, nhưng sau này khi tiếp xúc rồi, anh ta lại phát hiện ra hình như cô ta cũng rất thú vị.
Bởi vì cơ thể của Lạc Du Cẩn không khỏe mạnh như người bình thường cho nên liên tục ngồi xe. Sau khi xe chạy đến cửa hàng đồ trang sức nữa, bọn họ xuống mua vài món đồ thì tới cửa hàng khác mua tiếp, rồi lại đến cửa hàng châu báu mua sắm sửa.
Cuối cùng, khi se dừng lại ở trước một cửa hàng quần áo, Vô Tội không xuống xe mà lại nói: “Tôi không cần nhiều đồ như vậy, chúng ta trở về đi!”
Lạc Du Cẩn cảm thấy hơi bất ngờ nhưng cũng không gượng ép cô ta mua đồ tiếp, anh ta lập tức bảo tài xế lái về nhà.
Bình luận facebook