-
Chương 7
7.
Đêm đó.
Sau khi ta và Hạ Hân nghỉ ngơi, từ thư phòng truyền đến một mùi hương.
Ta bị mùi hương hấp dẫn, bèn đứng dậy đi tới.
Hoa lan trên bàn sách phát ra ánh sáng màu xanh lam, đây là dấu hiệu sắp hóa hình.
Chậm nhất là ngày mai, ta phải nhờ bắt yêu sư thu phục nàng.
Tránh sau khi hóa hình nàng lại ra ngoài hại người.
Mùi hương càng lúc càng nồng nàn, đánh thức Hạ Hân đang ngủ.
Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh ta, thấy ta đi chân trần, liền bế ngang ta lên: "Sao lại đi chân trần xuống rồi? Đừng để bị cảm lạnh."
"Bỏ ta xuống." Giọng ta pha lẫn một chút lạnh lùng.
Mùi hương hoa lan chui vào chóp mũi, khiến ta mất đi lý trí, ánh mắt Hạ Hân cũng trở nên sâu thẳm.
Ta bỗng nhiên hiểu ra, mùi hương của hoa lan này cũng có tác dụng mê hoặc.
Không chỉ có tác dụng đối với nam nhân, mà còn có tác dụng đối với nữ nhân.
Hạ Hân bế ta lên giường, động tình nói: "Khinh Lan, thay cô sinh một hoàng tử, được không?"
"Không được." Ta cầm lấy gối ngọc đập cho Hạ Hân ngất đi.
Nam nhân thối tha, kiếp trước giết ta, kiếp này còn muốn ta sinh hoàng tử cho ngươi? Mơ đẹp quá.
8.
Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng, ta nhân lúc Hạ Hân hôn mê bất tỉnh, ôm lấy hoa lan rời khỏi cung.
Trong kinh thành có không ít kẻ tự xưng là bắt yêu sư. Nhưng cũng có bắt yêu sư chân chính.
Ta từng nghe nói về một người.
Hắn tên là Tiêu Huyền Dực, ở trong U Lan Cốc ngoại ô kinh thành.
Lúc ta phi ngựa tới U Lan Cốc, mặt trời mới mọc từ phía đông.
Tiêu Huyền Dực luyện kiếm trước cửa nhà gỗ, dung mạo hắn tuấn tú, một thân áo trắng, phong thái hiên ngang, kiếm pháp tinh diệu.
Chờ hắn múa kiếm xong, ta ôm hoa lan đi tới phía trước, tự giới thiệu xong, hỏi: "Ngươi là bắt yêu sư? Ta có một chậu hoa lan sắp thành tinh, ngươi có thể giúp ta thu phục nàng được không?"
Tiêu Huyền Dực nhìn chằm chằm chậu hoa lan trên tay ta một lúc, sau đó quay người nói: "Vào nhà rồi nói."
Ta đi theo hắn vào nhà.
Trong nhà đặt một bàn trà, còn có ván cờ mới chơi đến một nửa.
Tiêu Huyền Dực chỉ tay vào bàn cờ nói: "Nếu ngươi có thể dùng nửa bàn cờ này đánh thắng ta, ta sẽ giúp ngươi thu phục nàng."
"Có gì khó?" Ta ngồi xuống, đánh cờ với hắn.
Sau một chén trà, ta đã thắng.
Ta chỉ tay vào chậu Lan Hoa trên bàn, nói với Tiêu Huyền Dực: "Vậy ngươi giúp ta thu phục nàng đi."
"Hahahaha..." Hoa lan xòe cành hoa ra.
Lan Thù biến thành một tiên nữ xinh đẹp, dừng ở sau lưng Tiêu Huyền Dực, nũng nịu mà nói: "Chủ nhân, máu nàng vô cùng thơm ngon, ngài giúp ta giết nàng nha, Lan Nhi khát."
9.
Da đầu ta tê dại, đây thực sự là một cái hang yêu quái.
Bắt yêu sư nổi danh lừng lẫy của Hạ quốc lại là chủ nhân của hoa lan yêu.
Chuyện này ai có thể ngờ được chứ?
Ta đang suy nghĩ về đường rút lui, ai ngờ Tiêu Huyền Dực lại răn dạy Lan Thù: "Mộ cô nương là khách của ta, chớ có làm càn."
Lan Thù ngẩn người, uất ức nói: "Chủ nhân, cánh tay ngài sao lại quay sang bên ngoài vậy? Nàng đều muốn tìm bắt yêu sư đến bắt ta, ta còn không giết nàng, để nàng qua Tết sao?"
Tiêu Huyền Dực nói: "Lan Thù, ban đầu ta không thu phục ngươi, là bởi vì cho ngươi một cơ hội làm yêu lần nữa, nếu như ngươi vẫn còn kêu đánh kêu giết, thì đã đi ngược lại ý định ban đầu của ta, ta có thể sẽ cân nhắc thu ngươi lại."
Khí thế kiêu ngạo vừa rồi tức khắc héo một nửa, đáng thương nhìn Tiêu Huyền Dực, nhận sai nói: "Chủ nhân, Lan Nhi biết sai rồi, gần đây Lan Nhi rất ngoan, ngày nào cũng làm việc thiện, giúp đỡ không ít người đâu, xin chủ nhân khen ngợi."
Giọng điệu của Tiêu Huyền Dực lúc này mới dịu đi một chút: "Lui ra đi."
"Vâng, chủ nhân." Ánh mắt Lan Thù lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, rời khỏi phòng.
Từ cuộc trò chuyện giữa Tiêu Huyền Dực và Lan Thù lúc nãy, ta đã tổng hợp được một số thông tin quan trọng.
Thực ra Lan Thù đã sớm hóa hình rồi.
Tiêu Huyền Dực lúc đầu hẳn cũng nghĩ đến chuyện thu phục nàng, nhưng lại bởi vì nguyên nhân nào đó mà không làm như vậy.
Trong mắt hắn, Lan Thục hiện tại đã cải tà quy chính. Lan Thù còn nói chính mình ngày nào cũng làm việc thiện, ta thấy nàng đang lừa gạt Tiêu Huyền Dực.
Ở trước mặt chủ nhân thì tỏ ra ngoan ngoãn, kỳ thật ở bên ngoài làm đủ chuyện xấu xa.
Giờ này khắc này, ta phải xem xét lại tình huống trước mắt mình lần nữa.
Kiếp trước Lan Thù đã muốn hút máu ta, kiếp này cũng sẽ không bỏ qua cho ta, không phải ta chết thì chính là nàng chết.
Nhưng nàng là yêu tinh, còn có một chủ nhân là bắt yêu sư.
Ta chỉ là một phàm nhân thấp bé, lấy cái gì mà đấu với nàng? Chỉ có thể dựa vào trí tuệ mới thắng được.
Cuộc đời như một ván cờ, ta muốn chơi một ván cờ lớn, sẽ một lưới bắt hết Lan Thù và Hạ Hân.
Sau khi Lan Thù rời đi, trong phòng chỉ còn lại ta và Tiêu Huyền Dực, ta nhìn ván cờ trên bàn nói: "Tiêu công tử, vừa rồi ngươi nói nếu ta có thể thắng ngươi, ngươi sẽ giúp ta thu phục nàng, lời nói có còn tính không?"
10.
Tiêu Huyền Dực đánh giá ta, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng: "Mộ cô nương chơi cờ quả thực khiến tại hạ kinh ngạc, ta và người chơi cờ trước đây không hề nghĩ rằng ngươi có thể thắng ta, hôm nay quả thực là cho ta một bài học."
Hắn do dự nói: “Là người đều sẽ phạm sai lầm, huống chi là yêu, Lan Thục hôm nay hành thiện, để chuộc tội cho những lỗi lầm mà nàng đã từng phạm phải trước kia, nếu nàng lại tái phạm, không cần Mộ cô nương lên tiếng, ta đều sẽ thu phục nàng."
Lời này của hắn có chút mơ hồ.
Ngụ ý là, có thể thu nàng, nhưng điều kiện là nàng phải phạm sai lầm mới thu.
Ta không đồng ý với quan điểm của Tiêu Huyền Dực: “Nếu là đợi phạm sai lầm rồi mới thu, những người vô tội bị nàng hại chết cũng không thể trở về được, đừng mơ tưởng bản tính yêu xấu có thể cải tà quy chính."
"Đúng là như vậy." Tiêu Huyền Dực im lặng một lúc, xảo lưỡi như hoàng: “Không biết Mộ cô nương có nuôi chó không? Nếu chó không được dạy dỗ tốt, cũng sẽ cắn người, nhưng chúng ta không thể bởi vì chó sẽ cắn người mà lại giết chó."
Hắn đem hoa lan yêu so sánh với chó, đây là điều ta không ngờ tới.
"Không nuôi." Ta phản bác, “Tuy nhiên chó cắn người sẽ không chết, yêu làm tổn thương người lại có thể chết, chuyện nàykhông giống nhau."
Tiêu Huyền Dực hỏi ngược lại: “Mộ cô nương bị Lan Thù đả thương sao? Không ngại thì nói rõ ra, nếu thật sự như thế, ta sẽ tùy theo tình hình mà trừng phạt, cũng sẽ thêm phần kiềm chế nàng."
Lan Thù mê hoặc Hạ Hân giết người, là chuyện của kiếp trước, ta không thể nói với Tiêu Huyền Dực, kiếp trước ta bị Lan Thù gián tiếp hại chết, ta bây giờ là trọng sinh mà đến.
Hắn chỉ sẽ nghĩ ta chưa tỉnh ngủ, hoặc là bịa chuyện. Xem ra hôm nay là không có cách thu phục nàng rồi.
Dù sao hắn cũng là chủ nhân của Lan Thù, đánh chó phải nhìn mặt chủ, nói nhiều vô ích: “Nếu sau này nàng mê hoặc giết người, hút máu người thì sao? Ngươi có thu phục nàng không?"
Tiêu Huyền Dực gật đầu: “Tất nhiên."
"Tốt, nhớ kỹ lời hứa của ngươi, đừng buông lỏng chó của ngươi làm đả thương người khác." Ta đứng dậy cáo từ, “Hẹn gặp lại sau."
"Chậm đã, Mộ cô nương." Tiêu Huyền Dực gọi ta lại.
11.
Ta dừng chân.
Tiêu Huyền Dực gỡ chiếc túi hương từ một bên hông đưa cho ta, nói: "Hương hoa lan có thể mê hoặc người khác, ngươi mang theo chiếc túi hương này bên mình có thể ngăn chặn bị mê hoặc."
"Vậy đa tạ." Ta nhận lấy túi hương, từ trong lòng ngực lấy ra một viên giao châu đưa cho Tiêu Huyền Dực, "Vô công bất thụ lộc, viên giao châu này coi như mua túi thơm của ngươi."
"Một viên giao châu này giá trị ngàn vàng, túi thơm là do ta tự làm, không đáng giá như vậy." Tiêu Huyền Dực tuy nói như thế nhưng tay hắn vẫn không dừng lại, nhận lấy viên giao châu ta đưa cho, sau đó nói tiếp: "Thế nhưng, vì là do Mộ cô nương tặng nên Tiêu mỗ sẽ nhận."
"Mộ cô nương coi như là bằng hữu của ta rồi, lúc nào rảnh thì đến U Lan Cốc tìm ta chơi cờ." Tiêu Huyền Dực nói xong đưa ta ra ngoài cửa.
"Được." Ta phất tay tạm biệt Tiêu Huyền Dực, đi về phía thung lũng.
Trên đường ra khỏi thung lũng, đi qua một hồ nước trong vắt.
Lan Thù từ bụi rậm chui ra, hóa thành hình người chặn đường ta. Lan Thù khác hẳn với bộ dạng ngoan ngoãn trước đó lúc ở trước mặt chủ nhân nàng.
"Mộ Khinh Lan, ngươi thật to gan, đến nhà của chủ nhân ta, còn khiến hắn thu phục ta. Sao, sợ ta mê hoặc thái tử điện hạ của ngươi à?"
Nàng nói xong, ánh mắt rơi xuống túi thơm bên hông ta, lập tức nổi giận: "Ngươi trộm túi thơm của chủ nhân ta hả? Ngươi không muốn sống nữa à?"
Dứt lời định duỗi tay giật lấy túi thơm.
Nhưng nàng còn chưa chạm vào túi thơm, đã bị túi thơm bắn bay đi ra ngoài.
Một luồng ánh sáng trắng từ trong túi thơm đánh nàng trở lại nguyên hình, nàng biến thành một gốc cây hoa lan, rơi xuống đất.
Chiếc túi thơm này lợi hại như thế?
Ta còn tưởng chỉ có thể chống lại mê hoặc của hương hoa lan, hóa ra còn có thể chống lại việc nàng tới gần.
Đây đúng là bảo bối, xem ra viên giao châu vừa rồi ta đưa cho đúng là xứng đáng.
Ta gỡ túi thơm xuống nắm trong lòng bàn tay, rút dây ra xem bên trong có gì.
Trong túi thơm có một túi vải nhỏ chứa mười mấy loại thảo dược mà ta không biết tên, hương vị thấm vào ruột gan, mùi hương thoang thoảng, hít sâu một hơi có thể lập tức xua tan đi mệt mỏi, khiến đầu óc tỉnh táo.
Tối qua ta cả đêm không ngủ, hôm nay trời còn chưa sáng đã ra khỏi cung, vốn dĩ mệt mỏi, lúc này ngửi thấy túi thơm chỉ cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Trừ cái này ra, trong túi thơm còn có một lá bùa hộ mệnh.
Luồng ánh sáng trắng vừa rồi đánh Lan Thù trở lại nguyên hình chắc chắn là do lá bùa này phát ra.
Ta đeo túi thơm trở lại bên hông, nói với Lan Thù: "Là chủ nhân của ngươi tặng cho ta, có bất ngờ không?"