-
Chương 3
11.
Kỳ Lỗi bị uất ức quá lớn, hành lễ xong hắn bước vào vấn đề chính: "Bệ hạ, thái tử điện hạ khinh người quá đáng, đêm qua hắn ở trước mặt ta dan díu với phu nhân ta, xin bệ hạ làm chủ!"
Sở Hạo ngẩn ra một hồi lâu mới tỉnh táo lại, hắn lắc đầu, giọng điệu chắc chắn: "Không thể, tuyệt đối không thể. Nhi tử do chính trẫm tự nuôi, trẫm hiểu rõ tính tình của nó."
"Sở Thiên là người ngay thẳng, nó không thể dan díu với phu nhân ngươi được."
"Kỳ ái khanh, hẳn là ngươi lo lắng quá rồi."
Sở Hạo nói xong, tổng quản ngự tiền Hoàng công công ghé sát lại nhỏ giọng bẩm báo: "Bệ hạ, quả thực có chuyện này."
"Khụ khụ..." Sắc mặt Sở Hạo khẽ thay đổi, uống một ngụm trà để trấn an.
Sau một lúc lâu, ông tỏ thái độ: "Có lẽ trong này có hiểu lầm nào đó, Thẩm tướng quân lập nhiều công lao cho đất nước, thái tử quan tâm đến nữ nhi hắn, cũng là bình thường."
Kỳ Lỗi nhíu chặt mày: "Bệ hạ, thái tử điện hạ ở trước mặt thần, hôn phu nhân thần, cũng bình thường?"
Sở Hạo khiếp sợ: "Việc này... Sở Thiên nó cũng thật quá đáng, sao có thể ở trước mặt Kỳ ái khanh ngươi, làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy? Nó hẳn là gánh... Khụ khụ, tên nghịch tử, nên phạt!"
Kỳ Lỗi xấu hổ, hoàng đế thiên vị thái tử cũng không phải ngày một ngày hai.
Chỉ là thái tử làm ra chuyện quá đáng như vậy, bệ hạ vẫn muốn bao che hắn sao?
Kỳ Lỗi quỳ xuống: "Cầu bệ hạ vì thần phân xử!"
Sở Hạo cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết, ông hàm hồ nói: "Kỳ ái khanh, trước tiên ngươi về đi, chờ trẫm tìm thái tử hỏi cho rõ, nếu thật sự có chuyện này, trẫm..."
Sở Hạo lời còn chưa dứt, thái giám tiến vào bẩm báo: "Bệ hạ, thái tử điện hạ bên ngoài cầu kiến."
Sở Hạo đau đầu: “Cho vào.”
Sở Thiên đi vào, thấy Kỳ Lỗi cũng ở đây, nháy mắt hiểu rõ mọi chuyện: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
“Bình thân.”
Sở Hạo bưng chén trà trên bàn uống một ngụm, đang suy nghĩ cách sắp xếp từ ngữ để nói chuyện này với Thái tử.
Thái tử lên tiếng trước: "Phụ hoàng, hôm nay nhi thần đến đây là muốn cầu thân đích nữ Thẩm tướng quân, Thẩm Yên Phi."
“Khụ khụ…” chén trà mà Sở Hạo bưng đến miệng bị phun ra hết.
Nghĩ thầm, thằng con trai lớn của trẫm thật là không khiến trẫm bớt lo.
Kỳ tướng quân vẫn còn ở đây, hắn lại dám nói thẳng như vậy.
Thật sự cho rằng Kỳ tướng quân chết rồi sao?
“Thái tử điện hạ, thần vẫn còn ở đây, xin ngài một vừa hai phải.” Kỳ Lỗi vừa tức vừa bực, nhưng cuối cùng cũng là ở trước mặt hoàng thượng, hắn không dám quá làm càn.
“Cô biết ngươi vẫn ở đây.” Sở Thiên có vẻ ỷ thế, đáp trả, “Kỳ tướng quân, ta và Yên Phi là thanh mai trúc mã, là ngươi đoạt mất tình yêu của ta, nếu ngươi đối xử tốt với Yên Phi, cô cũng đành thôi.”
“Nhưng ngươi xem ngươi đã làm gì đi, khiến bụng một con cá to lên, thế nào? Ngươi còn vọng tưởng Yên Phi và con cá đó chung chạ một chồng?”
12.
Sở Hạo gật đầu: "Con nói cũng có lý, Kỳ ái khanh à, đây là ngươi không đúng rồi, ngươi là người được Thẩm tướng quân một tay nuôi lớn, ông đối đãi với ngươi không tệ, sao ngươi lại có thể đối xử tệ với ngọc nữ của ông ấy như vậy?"
Kỳ Lỗi nuốt một ngụm máu già trong lòng.
Hoàng đế cũng chỉ có một đứa con trai là Sở Thiên, cưng chiều hắn đến mức quả thực khiến người ta giận sôi.
Lần đầu tiên Kỳ Lỗi cảm thấy được đầu thai cũng là một loại bản lĩnh.
Hắn lời thề son sắt hứa hẹn: "Bệ hạ, thần không đối xử tệ với Yên Phi, cho dù thần muốn cưới giao nhân kia, Yên Phi cũng là chính thất, thần sẽ tận tâm tận lực đối đãi nàng, sẽ không để nàng ở trước mặt giao nhân chịu nửa phần uất ức!"
Sở Hạo ném khó khăn cho Sở Thiên: "Sở Thiên, con nghĩ sao?"
Sở Thiên hử lạnh: "Kỳ tướng quân, ngươi làm cho con cá kia mang thai, ngươi để con cá kia nghênh ngang vào nhà, cũng đã làm Yên Phi chịu uất ức vô cùng lớn."
"Nếu ngươi đã bất nhân trước, vậy thì đừng trách cô bất nghĩa."
Thái tử nói xong, quay sang nói với Sở Hạo: "Phụ hoàng, xin hạ chỉ cho Yên Phi và Kỳ tướng quân hoà ly, ngày mai con sẽ đón Yên Phi vào phủ, giờ này năm sau sẽ cho ngài ôm cháu nội."
Ánh mắt hoàng đế sáng ngời, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng hình ảnh ôm hoàng tôn, khóe miệng ngăn không được nhếch lên, suýt nữa đã vui mừng đến mức cười ra tiếng.
Từ lâu hoàng đế đã mong chờ ôm hoàng tôn.
Nhưng nào ngờ Sở Thiên là loại si tình, từng tuyên bố không lấy ai khác ngoài Thẩm Yên Phi.
Vốn tưởng rằng hắn chỉ nói vậy thôi, không nghĩ tới, mấy năm nay bên cạnh không có một nữ nhân nào.
Sở Hạo còn sắp xếp cho thái tử một đợt lại một đợt nha hoàn thị tẩm. Mập ốm cao thấp, cái dạng gì cũng có. Hắn lại chẳng ưng một ai.
Nếu thái tử không sinh con, sau này lúc hắn lên ngôi, thì giang sơn Sở quốc sẽ không còn người nối dõi nữa.
Sở Hạo sầu đến mức muốn cho nhi tử nhà mình uống dược, ném hai mỹ nhân quốc sắc thiên hương lên giường hắn.
Đây là lần đầu tiên thái tử chủ động nói muốn cho hoàng đế bế cháu, ông có thể không kích động sao?
Sở Hạo cố gắng kìm nén khoé miệng nhếch lên, nghiêm mặt nói: "Kỳ ái khanh, nếu ngươi đã có người khác, vậy buông tay thành toàn cho Yên Phi và Sở Thiên đi, hôm qua trẫm không phải đã tặng ngươi nước hồ ngự sao? Ngươi và Yên Phi hoà ly, muốn thưởng gì, cứ việc mở miệng."
Kỳ Lỗi trong cơn giận dữ, bình tĩnh nói: "Bệ hạ, thần chỉ cần Yên Phi, phần thưởng khác thần đều có thể không cần, kể cả nước hồ ngự này cũng không cần, cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh."
Sở Hạo thu lại ý cười trên mặt, ông ngồi nghiêm chỉnh, lấy ra uy nghiêm của một vị hoàng đế: "Kỳ ái khanh, trẫm nói chuyện với ngươi rất tử tế, ngươi đừng không biết điều."
"Hoàng tử là việc trọng đại của quốc gia, ngươi hãy vứt bỏ cái tôi, vì đại cục, trẫm sẽ ghi nhớ ơn của ngươi."
"Nếu bởi vì ngươi mà trẫm không thể bế cháu——" Giọng điệu Sở Hạo dừng lại, phun ra một câu cực kỳ nghiêm túc: "Đầu ngươi mười cái cũng không đủ rơi."
"Bệ hạ..." Kỳ Lỗi kiềm chế lửa giận, nhìn nam nhân mặc long bào ngồi trên ghế.
Thiên tử Sở Quốc, ngày thường nhìn gương mặt hiền từ, nhưng đó chỉ là vỏ bọc của ông.
Ông mới là kẻ tàn nhẫn quyết đoán, khoác da sói đội lốt cừu.
"Không cần nói nữa." Sở Hạo vẫy tay, "Ngươi tự mình hoà ly với Yên Phi, hay là trẫm hạ chiếu lệnh cho các ngươi hoà ly? Ngươi tự chọn một cái."
"Chọn trước, trẫm sẽ cho ngươi thể diện. Nếu chọn sau, vậy đừng trách trẫm vô tình."
"Hôm nay những gì ngươi có đều là do Thẩm tướng quân cho ngươi, nếu không có ngươi, Thẩm tướng quân tùy tiện rút một viên đại tướng dưới trướng, cũng có thể thay thế vị trí của ngươi."
"Kỳ ái khanh, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, đừng để trẫm thất vọng."
"Về đi."
Từng câu từng chữ của Sở Hạo khiến Kỳ Lỗi không dám nói nửa lời, hắn cố nén cơn sóng kinh hoàng đang dâng trào trong lòng, quỳ xuống nói: "Thần cáo lui."
13.
Sau khi từ trong cung trở về, Kỳ Lỗi lập tức đến Thẩm gia tìm ta:
"Yên Phi, bệ hạ nói cho chúng ta hoà ly, chỉ cần một câu nói của nàng, nếu nàng kiên định không lay chuyển đứng về phía vi phu, vi phu dù có chết cũng sẽ nắm tay nàng không buông."
"Hahaha." Ta nhớ lại kiếp trước hình ảnh Kỳ Lỗi tự tay ép ta uống thuốc tránh thai, chỉ cảm thấy hắn thật buồn cười.
Ta thu lại ý cười, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập chán ghét: "Kỳ Lỗi, ngươi nghe cho rõ đây, ta kiên định không lay chuyển chọn hoà ly với ngươi, kiên định không lay chuyển chọn lấy Sở Thiên, cũng xin ngươi kiên định không lay chuyển chọn con cá kia, từ nay cùng ta từ biệt đôi đàng."
"Yên Phi, nàng thay đổi rồi." Kỳ Lỗi không thể tin ta lại vô tình như thế, "Trước đây nàng không phải không thể sống thiếu ta sao? Chẳng lẽ chỉ vì ta mang Dung Yên trở về, cho nên tính tình nàng mới thay đổi lớn đến vậy?"
Kỳ Lỗi hít sâu một hơi, nhượng bộ nói: "Nếu ta nói, ta có thể vì nàng mà bỏ Dung Yên trở về Đông Hải thì sao?"
Hắn nói xong, ngực tê rần.
Tơ máu trong mắt hắn lan tràn, nhiễm vẻ đau xót.
Cứ như thể những lời vừa nói ra kia, như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim hắn, khiến hắn đứng ngồi không yên.
"Trước đây là ta mù quáng." Ta tự đáy lòng nói, "Hiện tại ta mới nhìn ra, Sở Thiên tốt hơn ngươi gấp mười lần trăm lần, chuyện ta hối hận nhất trong đời, chính là chọn ngươi, chứ không phải chọn hắn."
"Bây giờ vẫn còn cơ hội, chúng ta buông tha cho đối phương đi."
"Không thể nào, nàng sẽ không thay lòng đổi dạ." Kỳ Lỗi nghe vậy đáy mắt đau xót càng đậm hơn, hắn nắm lấy tay ta, muốn ôm ta vào trong lòng, "Yên Phi, đừng khẩu thị tâm phi, ta sai rồi, đừng làm loạn nữa được không?"
Tất nhiên ta sẽ không để hắn ôm, ta vùng khỏi tay hắn: "Cút đi, ta không muốn nói thêm một chữ nào với ngươi nữa."
"Yên Phi..." Kỳ Lỗi muốn nói lại thôi.
Hai gã thị vệ từ trên nóc nhà nhảy xuống, ngăn Kỳ Lỗi: "Kỳ tướng quân, xin tự trọng."
Hai gã thị vệ này là do Sở Thiên cài vào bên cạnh ta để bảo hộ ta.
Kỳ Lỗi thấy ta tâm ý đã quyết, thở dài một tiếng, quay người rời khỏi Thẩm phủ.
Đêm đó, Kỳ Lỗi phái người mang thư hoà ly đến.
Có vẻ như, đây là kết quả sau khi hắn suy nghĩ kỹ lưỡng.
Quyền lực ở trên, nếu hắn không chịu khuất phục, cái mất đi sẽ là sự nghiệp và tính mạng của hắn.
14.
Ta và Kỳ Lỗi chân trước mới vừa hoà ly, sau lưng thánh chỉ của hoàng đế tứ hôn cho ta và Sở Thiên đã được đưa đến.
Sở Thiên không muốn chờ đợi thêm một ngày nào nữa.
Mới vừa tiễn đi công công truyền chỉ, Sở Thiên đóng cửa phòng lại, gấp không chờ nổi ôm ta vào lòng: "Yên Phi, cuối cùng ta cũng cưới được nàng rồi."
Ta để mặc hắn ôm, nghĩ thầm, kiếp trước ta mù quáng, kiếp này cuối cùng cũng không mù nữa rồi.
Ta nhớ ra một chuyện, vội vàng nói với Sở Thiên: "Thiên, chúng ta hoãn thành hôn lại bảy ngày đi, chàng xin bệ hạ triệu cha ta về kinh dự tiệc cưới của chúng ta, lại phái Kỳ Lỗi đi biên ải thay thế cha ta."
Sở Thiên không cần biết lý do, trực tiếp đồng ý: "Được, nghe nàng, sau này đều nghe nàng."
"Vậy chàng mau đi đi, việc này rất gấp." Ta thúc giục.
Cách ngày cha ta hy sinh trên chiến trường của kiếp trước còn một tháng nữa.
Nhớ lại kiếp trước, nước địch đột nhiên xuất binh, cha ta cầm quân ra trận.
Cha ta nghe tin Kỳ Lỗi vì một con giao nhân mà muốn giết ta, tức giận đến nỗi mất đi bình tĩnh, khiến quân địch có cơ hội.
Cha ta thương con gái, nghĩ nhanh chóng đánh xong trận này rồi trở về bảo vệ ta.
Ai ngờ, ông lại chết trên chiến trường, bị quân địch bắn một mũi tên xuyên qua cổ họng.
Trước khi cha ta chết, vẫn còn bò về hướng nhà.
Máu ở cổ họng ông chảy đầy đất, trong miệng nghẹn ngào: "Yên Phi, con gái ngoan của cha, cha không nên nhận nuôi con sói đội lốt cừu Kỳ Lỗi kia."
Nhớ lại cảnh cha ta chết thảm trong kiếp trước, ta không kìm được đỏ hoe mắt.
"Sao lại khóc?" Sở Thiên luống cuống tay chân, cúi người dịu dàng hôn đi giọt nước mắt ở khóe mắt ta,
"Đừng lo, cô chỉ hôn một cái thôi, lát nữa cô sẽ lập tức trở về cầu xin phụ hoàng hạ chỉ, cấp tốc triệu nhạc phụ đại nhân về kinh."
"Được." Ta nín khóc bật cười, để mặc hắn hôn.
Vốn nói chỉ hôn một cái, nhưng hắn suýt chút nữa đã muốn ăn ta vào trong bụng.
15.
Đêm đó, Sở Thiên trở về cung thỉnh chỉ.
Hoàng đế gấp rút truyền lệnh triệu hồi cha ta trở về kinh thành.
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Lỗi nhận được thánh chỉ, cử hắn đi trấn giữ biên cương.
Kỳ Lỗi tưởng rằng cơ hội thăng quan đã đến, nào ngờ, này sẽ là chuyến đi cuối cùng của hắn.
Hắn chỉ không yên lòng duy nhất là Dung Yên, bởi vì hiện tại thai kỳ của nàng đã được sáu tháng, còn ba tháng nữa là đến lúc sinh.
Lúc này không nên đi theo hắn bôn ba.
Hồ sen đã bắt đầu khởi công, hắn và hoàng đế thương lượng được bảy ngày.
Sau bảy ngày hồ sen được đào xong, chứa đầy nước hồ ngự, hắn sẽ thả Dung Yên vào trong hồ sen, mới lên đường đi biên cương.
Ta biết hắn làm mấy chuyện này đều là vô ích, kiếp trước hồ sen xây dựng được không lâu, Dung Yên đã chết.
Nước biển không thích hợp để nuôi sen, sau khi Dung Yên chết, hàng ngàn hàng vạn đóa hoa sen héo tàn trong một đêm, lãng phí rất nhiều thợ thủ công.
Kỳ Lỗi xưa nay thông minh, sao lại phạm sai lầm trong chuyện này?
Ta nghi ngờ hắn trúng tà, hoặc có lẽ hắn thực sự trúng tà.
Hoàng đế đồng ý thỉnh cầu của Kỳ Lỗi.
Bảy ngày sau, cũng chính là ngày đại hôn của ta và thái tử.
Có lẽ hắn còn có thể uống một chén rượu mừng rồi mới lên đường.
Ngày hôm đó, ta rảnh rỗi không có việc gì, quay lại Kỳ phủ để lấy đồ trang sức và đồ dùng cá nhân của ta.
Lúc đi qua gian phòng lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của Kỳ Lỗi và Dung Yên.
Giọng điệu Dung Yên nghe có vẻ thực gấp gáp: "Tướng quân, cầu xin chàng đưa thiếp đi cùng, nếu để thiếp một mình ở lại phủ, thiếp sẽ chết mất."
Kỳ Lỗi an ủi: "Yên Nhi, thân thể nàng không tiện, nếu bôn ba mệt nhọc, sẽ không tốt cho thai nhi. Yên tâm, bản tướng sẽ ở trong phủ sắp xếp hộ vệ bảo vệ an toàn cho nàng, sẽ không cho bất cứ ai đến gần hồ sen."
"Không được, tướng quân, dù có hộ vệ lợi hại đến đâu cũng không bảo vệ được thiếp, chỉ có chàng mới có thể bảo vệ thiếp."
"Cầu xin chàng đưa thiếp đi, đừng bỏ rơi thiếp, huhu..." Dung Yên bắt đầu khóc.
Phản ứng Dung Yên rất đáng để ta suy nghĩ sâu xa, nàng dường như có thể dự đoán được chính mình sẽ gặp nguy hiểm.
Chẳng lẽ nàng cũng trọng sinh?
Kiếp trước, về cái chết của Dung Yên, vẫn luôn là một bí ẩn.
Kỳ Lỗi cho rằng ta ghen ghét Dung Yên, mua người giết nàng, còn mổ bụng nàng lấy thai nhi.
Nhưng kỳ thật, Dung Yên không phải do ta giết.
Kỳ Lỗi ôm Dung Yên vào trong lòng ngực, kiên quyết nói: "Bản tướng quân cũng là vì nghĩ cho an toàn của nàng, nàng từ Đông Hải nghìn dặm xa xôi theo bản tướng quân về kinh, đã động thai khí, thân thể tuyệt nhiên không thể lại lăn lộn."
"Huhu, tướng quân, ngài đi rồi, thiếp rất sợ..." Dung Yên vùi đầu vào ngực Kỳ Lỗi khóc lên.
Tiếng khóc đứt quãng, dần dần nhiễm một chút ái muội.
Chậc, mang thai rồi mà vẫn không ngừng nghĩ.
Kiếp trước cũng vậy, nàng không sợ động tĩnh lớn sẽ sảy thai sao?
Ta cảm thấy cay lỗ tai, quay người rời khỏi gian phòng, đi về phòng của ta trước đây.
Hậu viện đang xây hồ nhân tạo, thợ thủ công cầm cuốc miệt mài làm việc.
Lúc đi qua hàng rào, có một thợ thủ công vác hai thùng vỏ sò đi qua bên cạnh ta.
Ta liếc mắt nhìn hắn một cái.
Mới đầu không để ý lắm.
Lúc trở lại phòng ngủ, một số hình ảnh của kiếp trước đột nhiên lóe lên trong đầu ta.
Ta cố gắng nắm bắt chút gì đó.
Người thợ thủ công vác vỏ sò lúc nãy, kiếp trước ta đã từng gặp qua.