-
Chương 2
6.
Sở Thiên đi xong khoảng nửa canh giờ sau Kỳ Lỗi trở lại.
Giao nhân nằm ở bệ nước, lúc Kỳ Lỗi gọi người nâng giao nhân tiến vào phòng, nàng dùng tay đẩy nắp bể nước lên, lộ ra nửa khuôn mặt.
Mắt ngọc mày ngài, da thịt tuyết trắng, đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Lúc cùng đứng trong sân nàng nhìn thoáng qua ta, ánh mắt nhìn về phía ta, bảy phần vô tội, ba phần thách thức.
Dường như nàng biết ta là tướng quân phu nhân.
Kỳ Lỗi đi theo sau, dặn dò thuộc hạ cẩn thận một chút, đừng bị va chạm.
Hắn phân phó nha hoàn đổ nước vào trong bồn tắm, tạm thời nuôi giao nhân trong bồn tắm.
Chờ hắn ổn định mọi thứ xong, mới chú ý đến ta đang ngồi trong sân.
Hắn đi về phía ta, không có niềm vui được gặp lại sau bao lâu, chỉ có xa lạ.
Hắn mở lời: "Yên Phi, giao nhân kia tên là Dung Yên, sau này sẽ ở lại trong phủ, nàng có thai, ngươi giúp ta chăm sóc nàng nhiều hơn."
Kiếp trước, hắn cũng nói với ta như vậy.
Lúc đó ghen tuông trong ta mọc lan tràn, cãi nhau với hắn một trận, hai người tan rã trong không vui.
Bây giờ, hắn lại nói với ta những lời tương tự lần nữa.
Ta còn lãnh đạm hơn cả hắn: "Trong phủ có nhiều nha hoàn như vậy, cần gì ta phải chăm sóc? Nếu tướng quân sợ nàng ta chịu uất ức, tự mình chăm sóc là được, ta không có thời gian rảnh rỗi đâu."
Kỳ Lỗi không ngờ ta lạnh nhạt như thế, thậm chí ta không hỏi đứa bé trong bụng giao nhân là của ai.
Hắn thử thăm dò: "Ngươi thật sự không bận tâm đến sự tồn tại của nàng ta?"
“Không bận tâm." Ta dạo bước đến bên dòng suối nhỏ trong sân, cúi người nhìn con cá chép đang đùa nghịch trong dòng nước, "Chỉ là một con cá thôi, tướng quân thích thì cứ nuôi đi."
"Yên Phi..." Kỳ Lỗi vẫn muốn nói gì đó.
Ta ngáp một cái, đi về phía phòng ngủ: "Ta mệt rồi, về phòng ngủ một giấc trước.”
7.
Sau khi thức dậy, ta đang rửa mặt, Thu Nguyệt đến báo: "Phu nhân, con giao nhân kia gây rối dữ lắm, chê bồn tắm quá nhỏ, nói là bắt tướng quân xây cho nàng một hồ sen, nàng muốn ở trong hồ bơi lội, còn nói là muốn dùng vỏ sò xây một ngôi nhà nước cho nàng ở."
Ta cau mày: "Yêu cầu cũng nhiều đấy, tướng quân đâu?"
Thu Nguyệt đáp: "Tướng quân vào cung yết kiến hoàng thượng rồi, không biết lần này sẽ xin cái gì."
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn cũng giống như kiếp trước, sẽ xin nước hồ ngự.
Trang điểm xong, ta mang theo Thu Nguyệt đi sắp xếp phòng ngủ cho Dung Yên.
Nàng cuộn tròn thân mình, ngâm trong bồn tắm.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu lên khỏi mặt nước.
Da thịt vô cùng mịn màng, mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn ta, thật là quốc sắc thiên hương, nhìn thấy mà thương.
"Chắc hẳn tỷ chính là tướng quân phu nhân nhỉ? Ta tên là Dung Yên, tướng quân chắc hẳn đã nhắc tới ta với tỷ rồi."
Dung Yên cười nhạt, giọng nói ngọt ngào thấu xương, "Từ giờ trở đi, mong tỷ hãy chiếu cố nhiều hơn."
Nếu không phải vì kiếp trước ta đã từng giao đấu với nàng, từng bị nàng lừa gạt.
Tôi cũng sẽ bị dáng vẻ yếu đuối vô hại của nàng lừa gạt, cho rằng nàng chỉ là giao nhân đơn thuần.
Ta dạo bước vòng quanh bồn tắm, nhìn ngắm thân hình uyển chuyển của nàng, lại cười nói: "Ta nghe nói toàn thân giao nhân đều là bảo vật, cái đuôi cá này nếu dùng để nấu canh, chắc chắn rất bổ. Không biết muội muội thích được hấp hay là hầm canh?"
Sắc mặt Dung Yên thay đổi, không còn vẻ thản nhiên tự nhiên như lúc nãy, nàng âm thầm cắn răng: "Ngươi dám!"
Ta đi đến bên cạnh nàng, ngón tay quấn quanh mái tóc nàng, "Ta có gì không dám? Nghe nói tóc giao nhân dùng để làm dây đàn, lúc gảy ra tiếng nhạc sẽ dễ nghe êm tai nhất, 3000 sợi tóc này của ngươi, ít nhất cũng có thể làm được mười cây đàn?"
Lời ta vừa dứt, ngón tay dùng một chút lực, nàng bị ta kéo cho đầu ngửa ra sau, thẹn quá hoá giận: "Buông ta ra! Ngươi biết trong bụng ta là con của ai không hả?"
Ta hừ lạnh ra tiếng: "Có là con của tướng quân thì thế nào? Cũng chỉ là một con cá mà thôi."
"Nghe nói lúc giao nhân con mới sinh ra, nếu cấy vào trong thân thể nó một hạt ngọc, đợi con giao nhân lớn lên xong, lại lấy ngọc trong thân thể nó ra, một viên có thể bán được hơn ngàn lượng vàng."
"Chờ giao nhân con trong bụng ngươi ra đời, ta sẽ cấy trong thân thể nó hàng nghìn vạn hạt ngọc, ta đây chẳng phải giàu có hơn cả thiên hạ sao?"
"Ha ha ha, thật tuyệt quá đi."
Ta cười to, Dung Yên bị ta chọc tức đến mức thân mình phát run.
Nàng đang định nổi giận, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân nôn nóng.
Chắc hẳn là Kỳ Lỗi từ hoàng cung trở về rồi.
Dung Yên lập tức khóc thành tiếng: "Tỷ tỷ, Yên Nhi sai rồi, cầu xin tỷ tỷ thủ hạ lưu tình, huhu..."
Dung Yên vẫn giống như kiếp trước, trước sau chỉ biết diễn kịch.
Cánh cửa bị Kỳ Lỗi từ bên ngoài đẩy ra, hắn mang theo sát khí nhìn vào bên trong.
8.
Trước lúc Kỳ Lỗi đẩy cửa bước vào, từ trong tay áo lấy ra một chiếc lược gỗ.
Hắn nghe thấy tiếng của Dung Yên ở ngoài cửa, vốn tưởng rằng ta đang bắt nạt Dung Yên.
Mà khi hắn đẩy cửa bước vào trong phòng, lại thấy ta đang đứng ở phía sau Dung Yên, khom lưng nhẹ nhàng chải đầu cho nàng.
Ta khẽ cười: "Sao? Làm đau muội muội rồi? Tỷ không cố ý đâu, đều do muội muội lâu ngày không dùng bồ kết gội đầu nên tóc đã bị rối rồi."
Khung cảnh hòa hợp đến mức khiến cho những giọt nước mắt trên mặt Dung Yên trở nên không phù hợp.
Kỳ Lỗi thấy ta không bắt nạt Dung Yên, liền thu lại sát khí trên mặt, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Nhìn thấy hai người hòa thuận như thế, bản tướng quân cũng yên tâm rồi."
Dung Yên không nghĩ tới ta còn hơn nàng một bậc, nàng nuốt không trôi cục tức, nước mắt lưng tròng khóc lóc kể lể với Kỳ Lỗi:
"Tướng quân, tỷ tỷ vừa rồi dọa ta sợ quá, nàng nói muốn dùng tóc của ta để làm thành dây đàn, còn nói muốn dùng đuôi cá của ta để nấu canh, huhu..”
"Cũng không biết tỷ tỷ là nói đùa hay nghiêm túc nữa.”
“Yên Nhi sợ quá, tối nay không dám ngủ một mình đâu."
Nụ cười trên mặt Kỳ Lỗi cứng đờ, hắn chất vấn ta: "Yên Phi, vừa rồi ngươi có nói mấy lời đó với Dung Yên không?"
Ta ra vẻ ngạc nhiên nhìn Dung Yên, không vui nói: "Dung Yên, tỷ tốt bụng với muội, sao muội lại có thể ở trước mặt tướng quân vu khống tỷ?"
Kỳ Lỗi bị chúng ta làm cho rối tung, nhất thời không biết nên tin ai.
Dung Yên uất ức nói: "Tướng quân, ta không có vu khống tỷ tỷ, mấy lời đó đúng là từ trong miệng tỷ tỷ nói ra."
"Nàng còn nói, đợi ta sinh ra giao nhân con, thì sẽ cấy trong bụng nó hàng ngàn hàng vạn hạt ngọc, lớn lên rồi lại mổ ra bán lấy tiền."
"Huhu, tỷ tỷ thật sự quá tàn nhẫn. Tướng quân, ta sợ quá..."
Dung Yên từng câu từng chữ gọi tướng quân, khóc đến mức Kỳ Lỗi cũng mềm lòng.
Hắn bước tới an ủi Dung Yên: "Yên tâm, có bản tướng quân ở đây, sẽ không ai dám làm tổn thương nàng, ta sẽ bảo vệ nàng, cũng như bảo vệ đứa con trong bụng nàng."
Ta bị Kỳ Lỗi làm cho buồn nôn, trong mắt hắn chỉ có Dung Yên, dường như bị nàng mê hoặc, không nhìn thấy những người khác.
Dung Yên tự nhận mình đã lật ngược thế cờ, khóe môi nàng loé lên vẻ đắc ý, nhẹ nhàng vuốt bụng: "Tướng quân vẫn chưa nói cho tỷ tỷ biết, trong bụng ta đang mang thai chính là con của tướng quân chứ? Cũng không biết tỷ tỷ có nguyện ý cùng ta chung chồng hay không."
Nàng cố ý nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng, đuôi mắt hơi xếch lên nhìn ta.
Kỳ Lỗi chờ đợi ta phản ứng: "Yên Phi, tính tình Yên Nhi hiền lành, bản tướng quân hy vọng hai người có thể chung sống hòa bình..."
Ta nhẹ nhàng vỗ về bụng nhỏ, ngắt lời hắn: "Thật trùng hợp, ta cũng có thai rồi, vừa đúng lúc có thể cùng muội muội cùng nhau dưỡng thai."
Sắc mặt Kỳ Lỗi tối sầm: "Yên Phi, chớ có nói bậy, bản tướng quân ra ngoài đánh giặc đã một năm chưa về, ngươi lấy đâu ra thai?"
9.
"Nghe lời tướng quân nói, thật làm người chê cười."
Ta khẽ cười, tiếp tục dùng lời lẽ hoa mỹ, "Tướng quân có thể khiến một con cá mang thai, ta không có tướng quân, tự nhiên cũng có thể mang thai, không phải sao?"
"Xì ~" Dung Yên cười ra tiếng, chế nhạo, "Tướng quân ra ngoài đánh giặc còn lo lắng tỷ tỷ bị đói, không nghĩ tới, tỷ tỷ ở trong phủ cỏn ăn uống ngon lành thế này."
"Theo ta ra ngoài." Sắc mặt Kỳ Lỗi càng ngày càng đen, hắn túm chặt tay ta, kéo ta ra khỏi gian phòng.
Sắc trời đã tối, trong sân gió thổi, cuốn theo một đám lá rụng.
"Yên Phi, lúc nãy ngươi nói đùa đúng không? Ngươi giả vờ rộng lượng, kỳ thật rất để ý bản tướng quân mang Dung Yên trở về, cho nên, ngươi cố ý nói mấy lời này để chọc tức bản tướng quân?"
Kỳ Lỗi nhìn chằm chằm vào đôi mắt ta, muốn nhìn ra sơ hở trên mặt ta.
Vừa rồi giả vờ thật sự mệt, giờ phút này ta cũng lười tiếp tục qua lại với hắn.
Ta lạnh lùng nói: "Ta xác thật mang thai, đứa bé trong bụng là của Thái tử điện hạ, cầu tướng quân hưu ta."
Giọng điệu Kỳ Lỗi kiên định: "Không thể, ta tin tưởng nhân phẩm của Thái tử điện hạ, hắn là người chính nhân quân tử, không thể cùng phu nhân tư thông, càng không thể khiến ngươi mang thai con của hắn."
Hắn vừa dứt lời, Sở Thiên trèo lên tường rào của phủ tướng quân, ngó đầu ra nhìn ta và Kỳ Lỗi.
Nói vậy, Sở Thiên đã nghe rõ cuộc đối thoại giữa ta và Kỳ Lỗi lúc nãy.
Hắn có chút xấu hổ: "Khụ khụ..."
Kỳ Lỗi khiếp sợ nhìn Sở Thiên: "Thái tử điện hạ, giờ này đêm khuya ngài đến phủ ta làm gì? Tại sao lại trèo tường mà không đi cửa chính?"
Sở Thiên từ trên tường nhảy xuống, đi về phía ta: "Ta đến tìm Yên Phi."
Hắn nhìn chằm chằm bụng ta hỏi: "Thẩm Yên Phi, lúc nãy ngươi nói ngươi mang thai con của cô? Cô chạm vào ngươi khi nào?"
"Chiều hôm nay, ở nơi này, điện hạ quên nhanh như vậy sao?", Ta nhướng mày nhìn Sở Thiên.
Hắn sẽ không bởi vì một câu “Thái tử là chính nhân quân tử” mà sợ hãi chứ?
Đã nói là sẽ hôn ta trước mặt Kỳ Lỗi, bây giờ lại lùi bước?
"Cô tất nhiên nhớ, nhưng..." Giọng điệu Sở Thiên ngừng lại, vừa tức giận vừa buồn cười, "Hôn một cái cũng có thể mang thai?"
Khuôn mặt Kỳ Lỗi hoàn toàn tối sầm, hắn lạnh giọng hỏi Sở Thiên: "Điện hạ, ý của ngài là gì? Buổi chiều hôm nay ngài và Yên Phi ở trong viện của ta, lén lút hôn nhau?"
Sở Thiên giả ngu giả ngơ: "Không thể lén lút hôn nhau sao? Vậy được, cô hôn trước mặt ngươi."
Hắn vừa dứt lời, liền ôm ta vào lòng ngực, hôn lên cánh môi ta.
10.
"Sở Thiên! Ngươi khinh người quá đáng!", Kỳ Lỗi điên cuồng, hắn rút kiếm ra chỉ vào Sở Thiên.
Ám vệ của Thái tử từ bốn phương tám hướng bay tới hộ giá, bao vây ta và Sở Thiên ở giữa.
Thị vệ thống lĩnh của Sở Thiên tên là Lâm Phong, hắn dùng kiếm chỉ vào Kỳ Lỗi, lạnh lùng quát: "Kỳ tướng quân, bình tĩnh một chút, chớ có vô lễ với Thái tử."
Kỳ Lỗi thay đổi thái độ điềm tĩnh thường ngày, tức sùi bọt mép: "Bản tướng quân sao có thể bình tĩnh được? Ta biết hắn là Thái tử, nhưng hắn khinh người quá đáng! Nghênh ngang vào nhà! Ngay trước mặt ta hôn phu nhân ta, ngươi muốn bản tướng quân làm sao bình tĩnh được?"
Lần cuối cùng ta nhìn thấy Kỳ Lỗi tức giận như thế, là lúc thi thể của Dung Yên được đưa ra khỏi hồ sen ở kiếp trước.
Kiếp trước Dung Yên chết vô cùng thê thảm, bụng bị người ta mổ ra, nội tạng bên trong đều bị moi hết, thai nhi càng là không cánh mà bay.
Cho nên, Kỳ Lỗi kiếp trước mới có thể tức giận làm cho đầu óc choáng váng, dùng kiếm chỉ vào ta.
Nếu không phải bởi vì Sở Thiên kịp thời đến cứu ta, chỉ sợ ngày hôm đó ta sẽ chết dưới kiếm Kỳ Lỗi.
Kiếp trước, hắn đối xử với ta bạc tình như thế, giờ lại vì Sở Thiên hôn ta mà tức giận đến mức dùng kiếm chỉ vào Sở Thiên.
Hoàng đế Sở Hạo có tiếng hay bênh vực con trai, cực kỳ cưng chiều đứa con trai này.
Kỳ Lỗi làm như thế, thật là không biết sống chết.
Sở Thiên ôm chặt eo ta, trong lúc đổi khí thấp giọng nói: "Chuyên tâm chút."
Chậc, Kỳ Lỗi đánh nhau với bọn thị vệ rồi, Sở Thiên lại còn có thể không bị quấy rầy, hôn ta đến mức không rời không bỏ.
Thái tử điện hạ, ta kính ngươi là một người đàn ông.
Nụ hôn kết thúc, ta nằm dựa vào vai Sở Thiên, mềm như bông mà nói: "Điện hạ, ta muốn tái giá với ngươi, ngươi dám cưới không?"
Sở Thiên nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta, vô cùng vui mừng: "Có gì không dám? Ngày mai cô sẽ đi cầu xin phụ hoàng, ngày mai ngươi và Kỳ tướng quân hoà ly, ngày kia cô cưới ngươi, một ngày cô cũng không muốn đợi lâu."
Kỳ Lỗi tức giận đến mức tim đập thình thịch, trực tiếp gọi tên Thái tử: "Sở Thiên, Thẩm Yên Phi, các ngươi coi bản tướng quân chết rồi à?"
"Ngươi chết hay không ta cũng muốn hoà ly với ngươi, chúc ngươi và con cá kia sống hòa thuận, bạch đầu giai lão, sinh thêm nhiều con cá nhỏ nữa nha." Ta dứt lời, nắm tay Sở Thiên, rời khỏi Kỳ phủ.
Sở Thiên đưa ta về nhà mẹ đẻ, hứa hẹn ngày mai sẽ đi cầu xin phụ hoàng cho ta và Kỳ Lỗi hoà ly.
Hiện tại cha ta mang binh đóng giữ biên cương, vẫn chưa chết trên chiến trường.
Thẩm gia chúng ta ở trong triều vẫn còn một chỗ đứng.
Nghe nói, sau khi ta và Sở Thiên nắm tay rời khỏi Kỳ phủ, Kỳ Lỗi suốt đêm đến hoàng cung bái kiến hoàng đế.
Thế nhưng hoàng đế vẫn không gặp hắn, hắn ở ngoài điện đợi một đêm, cho đến lâm triều mới gặp được hoàng đế.
Sở Thiên cũng vào triều sớm, nhìn thấy mặt Kỳ Lỗi đen sì, tâm trạng hắn vô cùng tốt.
Kỳ Lỗi nén lửa giận xuống, nhịn đến lúc hạ triều, sau đó trực tiếp chạy đến ngự thư phòng cầu kiến hoàng đế.