-
Phần IV END
82.
Tú bà bị bệnh.
Sau khi Lục Ý đi, sức khỏe tú bà đi xuống, sang xuân bị một trận cảm mạo rồi cứ thế yếu dần đi.
Tú bà yếu ớt nằm một chỗ chỉ đạo việc quản lý Giảo Nguyệt Lâu.
83.
Sau đó, bệnh của tú bà ngày càng nặng, cả ngày mê man, thỉnh thoảng tỉnh lại sẽ nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt dịu dàng ta chưa từng thấy.
“Hôm nay vẫn vậy…”
84.
Mấy tháng qua, chuyện làm ăn của Giảo Nguyệt Lâu đều do Hồng Lăng xử lý.
Nàng bận rộn luôn tay luôn chân, nhưng cũng nhờ vậy mà có thêm chút tinh thần.
85.
Ta bận rộn chăm sóc tú bà, không để ý, Tiết Nhị đã lâu không tới Giảo Nguyệt Lâu.
Đến khi ta nghe được tin của hắn, thì lại là ở trên lệnh truy nã của quan phủ.
Trên đó nói hắn trộm đồ của Bùi phủ, còn gi*t người, tiền thưởng trăm lượng.
86.
Ta muốn liên lạc với hắn, Huỳnh Nhi ngăn ta lại: “Tiểu Ngư Nhi, cẩn thận là cái bẫy của Bùi gia.”
87.
Tú bà đã không xuống được giường nữa.
Có lẽ con người trước khi ch*t thường nói lời thật lòng, bệnh càng nặng tú bà càng trở nên dịu dàng hơn.
Khi ta đút cháo cho tú bà, bà thường xuyên lải nhải sám hối: “Nói không chừng ta sẽ xuống địa ngục, đời này ta mang họa cho không ít cô nương, các nàng ấy sẽ kéo ta cùng xuống địa ngục…”
Ta an ủi: “Những cô nương đó sẽ không xuống địa ngục.”
Tay tú bà càng run rẩy hơn.
88.
Tú bà chưa bao giờ là một người tốt theo đúng nghĩa.
Bà ấy ép buộc các cô nương tiếp khách, còn sáng tạo ra phương pháp Chiết Mai hành hạ người ta.
Nhưng tú bà cũng cứu giúp không ít những nữ hài tử đáng thương, chẳng hạn như ta, hay như Lục Ý.
89.
Tiết Nhị tìm đến chỗ ta, hắn trốn trong thùng rỗng được chuẩn bị để đựng phân, trà trộn vào Giảo Nguyệt Lâu.
Hắn trốn trong phòng Hồng Lăng, vừa gặp ta đã cho ta một tin tức bất ngờ: “Bùi Khanh Ca không ch*t, Bùi Tiện Chi là nhi tử của nàng ta, giờ nàng ta đang ẩn mình trong một am ni cô…”
90.
Quận chúa Vinh Hoa đã sớm bỏ mạng, vì khó sinh mà ch*t.
Còn ta chẳng qua chỉ là một cô nhi được thanh lâu nhận nuôi.
Vậy mà kẻ kia lại mạo hiểm cả việc có thể bị bại lộ, hao hết tâm lực nhục nhã ta, có nghĩa là phải hận thấu xương quận chúa Vinh Hoa.
Thù hận đến cỡ này, ngoại trừ Bùi Khanh Ca, ta không nghĩ ra ai khác.
91.
Chỉ là ta không ngờ nàng ta còn sinh nhi tử, thật không hổ là nữ chính, con cưng của trời.
Cốt truyện chính chệch hướng sang BE, lại vẫn có thể khởi sinh ra một cái phiên ngoại âm thầm báo thù.
92.
Tiết Nhị ở lại Giảo Nguyệt Lâu sẽ rất nguy hiểm, không chỉ cho hắn, mà cho cả Giảo Nguyệt Lâu.
Hắn đưa cho ta bức họa Bùi Khanh Ca rồi định rời đi, hắn nói việc này rất quan trọng, hắn sợ rắc rối không đáng có nên mới tự mình đến đây nói với ta.
Hắn nói hắn trà trộn trong đám khất cái ở kinh thành, Bùi phủ sẽ không dễ dàng bắt được hắn.
93.
Ta không nghĩ vậy, chỉ cần còn ở kinh thành một ngày, Tiết Nhị sẽ không thoát được. Những gì hắn phát hiện ra đủ để toàn bộ Bùi phủ lâm vào vạn kiếp bất phục.
Bùi gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, bọn họ sẽ thà gi*t nhầm còn hơn bỏ sót.
94.
Tú bà nói để bà giúp mang Tiết Nhị ra khỏi thành, dặn ta giấu Tiết Nhị trong quan tài của bà.
95.
Đêm đó, khi tú bà hấp hối, các tỷ tỷ cùng tề tựu lại nói lời từ biệt.
Đến lượt ta, tú bà kéo tay ta, ghé sát tai ta nỉ non: “Chỉ có chân chính trở thành người của thời đại này con mới có thể sống sót, nhưng nhớ… đừng có quên tên con.”
“Đừng có giống ta, quên mất tên mình…”
96.
Tú bà ch*t rồi, ch*t trong một ngày xuân mưa phùn kéo dài. Ta đứng trước quan tài, cầm trong tay mấy quyển sách tú bà hao hết tâm lực viết ra trong vài tháng qua, trong đó có bảng cửu chương, có bài hát, tất cả những gì bà ấy nhớ được, đều được viết hết ra.
Đến lúc ch*t tú bà vẫn không kể hết mọi chuyện cho ta, ta không biết tú bà xuyên tới đây từ bao giờ, đã trả qua những chuyện gì mà lại trở thành tú bà của Giảo Nguyệt Lâu, cũng không biết bà ấy có từng gặp người có chung chí hướng hay kẻ thù hận thấu xương không…
Tú bà mang theo chuyện cũ hai đời, mang theo hồi ức hai đời vào trong quan tài, ra đi mãi mãi…
Di nguyện cuối cùng của tú bà là muốn được an táng ở cố hương nơi từng sống ngàn năm sau.
97.
Tiểu Xuyên Tử kéo xe ngựa chở quan tài của tú bà ra khỏi cổng thành, bên trong còn có Tiết Nhị cùng ba cuốn sách tú bà viết ra.
98.
Huỳnh Nhi nói với ta, một khách quen khoe với nàng hắn sắp được thăng quan lên làm tư lang trung Hình Bộ.
“Năm ngoái hắn mới lên làm viên ngoại lang, đúng lý sẽ không thể thăng quan nhanh như vậy, trừ khi người giữ vị trí đó phạm phải tội lớn…”
“Mấy hôm trước ta còn nghe hắn than vãn là bắt được một kẻ chạy nạn từ Tây Nam đến, phải thẩm vấn suốt đêm…”
99.
Đại hạn Tây Nam đã kéo dài ba năm, dù đương kim Thánh Thượng thường xuyên mở quốc khố cứu tế nhưng trong dân gian vẫn dấy lên lời đồn, nói rằng đại hạn ba năm là trời xanh tức giận, oán thương cho vị tiên Thái Tử đã mất kia…
100.
Tiểu Xuyên Tử nghe ngóng được chuyện dân chạy nạn Tây Nam, hắn nói người kia tới tận kinh thành là để cáo ngự trạng, bọn họ mất mùa liên tục ba năm, người ch*t vô số.
Khó khăn lắm mới chờ được đến ngày triều đình cứu tế, mỗi người lại chỉ được nửa chén cháo nấu từ gạo trấu, một ngày cũng chỉ phát một lần, chẳng thấm tháp vào đầu.
Người chạy nạn kia ở quê nhà là một lão đồng sinh, biết chữ và có hiểu biết, ông ấy nhận ra ngay bạc cứu tế đã bị ăn chặn.
Nhìn người dân quê mình cứ ngày một ít đi, ông ấy đã ăn xin dọc đường để vào được kinh thành cáo trạng lên Thánh Thượng.
“Thật ra ban đầu không chỉ có một mình ông ấy, ông ấy đã tập hợp vài đồng sinh ở quê cùng đi, nhưng mà đi được đến đây thì chỉ còn lại một mình.”
Bọn họ tới chỗ Huyện thái gia nói lý trước, bị đuổi ra ngoài, bọn họ lại viết thư gửi lên trên, nhưng đều bị chặn lại.
Lão đồng sinh này đói đến không nhấc nổi tay lên nữa vẫn nghiến răng nghiến lợi vác hành trang lên, đi bộ ngàn dặm, vừa đi vừa ăn xin để tới kinh thành…
101.
Mấy khách quen ở Giảo Nguyệt Lâu không thấy đến nữa, nhưng chuyện dân chạy nạn Tây Nam lại chưa gây ra sóng gió gì trong kinh thành.
Huỳnh Nhi nói chuyện này rất bình thường, kinh thành phong vân quỷ quyệt, chuyện dân chạy nạn Tây Nam sẽ là một lưỡi dao sắc bén để trừ bỏ đối thủ.
Còn những người dân chạy nạn ch*t trong ván cờ này, cũng chỉ là vì họ xui xẻ.
102.
Ta nghĩ mình nên tặng Bùi Khanh Ca một phần đại lễ.
103.
Bùi phủ ở kinh thành căn cơ trăm năm, môn sinh đông đảo, chuyện tham ô tiền cứu tế, Bùi phủ chưa bao giờ trực tiếp nhúng tay vào nhưng cũng kiếm được không ít.
104.
Nửa tháng sau, Hoàng Thượng xét xử án tham ô bạc cứu tế, lưu đày khá nhiều môn sinh của Bùi phủ, tất cả mọi người đều khen Hoàng Thượng anh minh, là một minh quân hiếm có khó tìm.
Trong quán trà, người kể chuyện nước miếng bay tứ tung, ta đi nghe mấy ngày liền, nói hay thật…
Ta hỏi Tiểu Xuyên Tử, lão đồng sinh kia sao rồi.
Hắn nói ông ấy ch*t rồi, bệnh ch*t trong nhà lao, Hoàng Thượng sau đó đã phong thưởng riêng cho ông ấy.
Nhưng ông ấy không có con cái, cha mẹ cũng đã mất, tất cả bạc phong thưởng được đưa về quê hương.
Quên hương của ông ấy là thôn Hương Đá, huyện Nam Tử, thành Phương Sơn, đất Thục.
105.
“Phương Quy Phạm.” Dĩ Nương hỏi ta có thể dạy nàng viết mấy chữ này không.
Ta hỏi: “Là tên của lão đồng sinh kia sao?”
“Ừ, ta muốn thắp muốn cho ông ấy một cái đèn vãng sinh, còn có Phương Túc Tiên, Phương Minh Hồng nữa…”
Ta dạy xong, nàng ngày nào cũng luyện đi luyện lại. Dĩ Nương theo người ở quê chạy nạn đến kinh thành, dọc đường đi cha mẹ đều đã mất, khó khăn lắm mới đến được đây, sống qua vài tháng yên ổn thì người bà con mà nàng tá túc cũng qua đời.
Để có tiền an táng cho người đó, Dĩ Nương đã bán mình vào Giảo Nguyệt Lâu.
Ngày ngày Dĩ Nương đều tập viết chữ trên nền đất, nàng nói giấy quý giá quá, phải viết một lần thành công luôn.
106.
“Ông ấy bình thường ở quê chắc cũng được kính trọng lắm đúng không?” Ta vuốt tóc Dĩ Nương.
Nàng lắc đầu: “Ông ấy rất cổ hủ, tự cho mình là giỏi mà thi có đậu tú tài đâu, ngày nào cũng uống rượu, nói cái gì mà có chí mà không được dùng, rồi còn hay nợ tiền nữa, nhân duyên cũng kém…”
Sau đó, đại hạn xảy ra, trưởng thôn, phú hộ, tú tài có tiền đồ đều bỏ đi hết.
Kẻ suốt ngày khiến người ta mắng chửi này lại đứng lên gánh trọng trách, ăn xin vào kinh thành cáo ngự trạng.
“Trước khi đi, ta hỏi ông ấy, vì sao ——”
Dĩ Nương đột nhiên tạm dừng, gợi lên lòng hiếu kỳ của ta.
Ta bắt đầu suy đoán: “Có phải là “đọc sách là để đứng lên vì những bất bình trong thiên hạ”, hay là “vì bá tánh nhận mệnh” không…”
Nàng lắc đầu, cười tự giễu: “Ông ấy còn chửi tục một câu, nói là hỏi cái đ*o gì, cả cái đất này cũng chỉ có mấy người bọn họ biết chữ, bọn họ không đi thì ai đi?”
“Có phải nghe rất thất vọng không, bọn họ không phải người tài cán tư tưởng cao sang gì, còn rất keo kiệt nữa, chẳng giống đại anh hùng đức cao vọng trọng thường thấy trong thoại bản…”
107.
Ta nhớ đến khẩu hiệu tuyên truyền ở kiếp trước: “Người bình thường cũng có thể làm anh hùng”, lưu loát giảng một bài văn nghị luận cho Dĩ Nương nghe.
Nàng nghe xong hai mắt sáng rỡ, hỏi ta vị tiên sinh nào nói vậy.
Ta thật sự không nghĩ ra: “À… hình như tên Lôi Phong.”
108.
Năm Thiên Nguyên thứ 10, mùa xuân, ta giải tán Giảo Nguyệt Lâu, trả lại khế ước bán thân cho tất cả các tỷ tỷ, lấy lý do dịch bệnh đưa hết mọi người ra khỏi thành.
Chỉ có Hồng Lăng cùng Huỳnh Nhi ở lại.
Hồng Lăng nói sẽ không rời xa ta, Huỳnh Nhi nói nàng là quan kỹ, chẳng đi đâu được.
109.
Thân thế Bùi Tiện Chi bại lộ do một vị Vương gia cải trang đến am ni cô lễ Phật, tận mắt chứng kiến cảnh Bùi Tiện Chi gọi Bùi Khanh Ca là “nương”.
Trong một đêm, ai ai cũng biết Bùi Tiện Chi là đứa con còn sót lại của Thái Tử Thánh Đức.
Đồng thời, chuyện Bùi phủ nuôi dưỡng tư binh ở biên cương cũng truyền vào trong cung.
Kinh thành sắp có một phen sóng gió.
110.
Mấy ngày sau, Giảo Nguyệt Lâu bị người vây hãm.
Cuối cùng ta cũng được gặp Bùi Khanh Ca, nữ tử khống chế vận mệnh của ta.
111.
Dường như thời gian không có ảnh hưởng gì đến nhan sắc của Bùi Khanh Ca, nàng ta mặc đạo bào, tóc búi đơn giản bằng một cây trâm gỗ, cả người siêu phàm thoát tục.
Nàng ta nhìn ta, không buồn cũng chẳng vui, có vẻ nàng biết rõ kẻ dài dòng thường hay ch*t sớm nên không một lời giải thích, lập tức phân phó người gi*t ta luôn.
Nhưng lại bị quan binh mai phục sẵn bắt gọn.
112.
Ngày 4 tháng 4, năm Thiên Nguyên thứ 10, Bùi Tiện Chi động cung biến.
Mấy ngày sau, Bùi Hoàng Hậu lãnh binh trấn áp phản loạn, Bùi Tiện Chi bị gi*t ngay trước cửa cung, Thánh Thượng bị loạn tặc đả thương, qua một thời gian cũng băng hà.
Hoàng Hậu tự tay xử lý Bùi gia, sau đó được triều thần giúp đỡ, nâng ấu đế lên đăng cơ rồi buông rèm chấp chính.
113.
Ta không thắng được Bùi Khanh Ca, có lẽ ta có dồn hết sức lực cũng chỉ như thiêu thân lao đầu vào lửa. Nhưng mà kẻ thù của Bùi Khanh Ca không chỉ có mình ta, muội muội của nàng ta, Bùi Minh Châu đứng đầu trong số đó.
Năm đó Thái Tử Thánh Đức gặp nạn, Bùi Khanh Ca đã quay sang quyến rũ đương kim thánh thượng, dù trước đó Hoàng Thượng đã cưới Bùi Minh Châu, muội muội nàng ta.
Bùi Khanh Ca mất đi vị trí Hoàng Hậu, lại không thể giúp cho hài tử của mình lên ngôi Hoàng Đế nên đã lén bỏ vô tử dược cho Bùi Minh Châu. Khi Bùi gia phát hiện ra mọi chuyện thì đã không thể xoay chuyển được nữa, bọn họ bị trói buộc lợi ích với Bùi Tiện Chi mất rồi.
Cả đời lép vế dưới hào quang của tỷ tỷ, thậm chí không thể có được hài tử của chính mình, Bùi Minh Châu sao có thể không hận, qua thời gian dài, nỗi hận lại càng tích tụ.
Ta đưa cho Bùi Minh Châu một con d/a/o, nàng ta đã nhận lấy.
114.
Có lẽ, trong cuộc chiến đoạt ngôi trước đây, Thánh Thượng từng hứa hẹn điều gì đó với Bùi gia, nhưng mười mấy năm trôi qua, Thánh Thượng vẫn trì hoãn không chịu khôi phục thân phận cho Bùi Tiện Chi, nên Bùi gia sốt ruột.
Ta vạch trần thân thế của Bùi Tiện Chi, thay hắn tạo thế trong lòng dân, trong khi đó Hoàng Hậu ở trong cung thổi gió, Thánh Thượng nổi lên sát tâm, xử lý Bùi gia sau vụ dân chạy nạn Tây Nam, rồi chuyện nuôi dưỡng tư binh cũng bị lộ ra…
Bùi gia không thể không phản.
115.
Sau khi bình ổn phản loạn, Hoàng Hậu, không, hiện tại là Thái Hậu mới đúng, nói rằng ta có thể quay về hoàng cung, tiếp nhận thân phận quận chúa.
Ta hỏi: “Vậy các tỷ tỷ ở Giảo Nguyệt Lâu thì sao? Là các nàng nuôi ta lớn.”
“Các nàng cũng sẽ được phong thưởng, hoàng kim, ruộng đất, muốn gì cũng được, nhưng chuyện khôi phục thân phận nữ tử đàng hoàng thì…”
Nguyện vọng của ta từng là đưa các tỷ tỷ rời khỏi Giảo Nguyệt Lâu…
Nhưng còn những nữ tử ở thanh lâu khác thì sao?
Những nữ tử sống như nô lệ, cũng đang bị giẫm đạp dưới bùn như chúng ta đã từng thì sao? Cuộc sống của bọn họ sẽ thế nào?
Ta cự tuyệt thân phận quận chúa, thay vào đó cầu Thái Hậu mở học đường cho dân thường, nữ tử cũng có thể nhập học…
116.
Năm Thiên Nguyên thứ 10, ta mang theo vạn lượng hoàng kim, muôn vàn châu báu rời khỏi kinh thành.
Ta tới đất Thục, đây chính là cố hương của tú bà. Ta mở học đường đầu tiên không cần quà nhập học ở đó, bất kể nam nữ, già trẻ, sang hèn, ai cũng có thể vào học…
Khi rảnh rỗi, ta đưa các phu tử cùng môn sinh đến những vùng nông thôn nghèo, nơi mấy thế hệ sinh ra đều sẽ đi bán mình làm nô lệ. Ta dạy cho bọn họ chữ viết, toán học, phương pháp trồng trọt,...
Người cần học nhiều quá, một mình ta không dạy xuể nên tiến hành xây dựng nhiều học đường với quy mô nhỏ hơn, để tiểu tiên sinh đến dạy, cố gắng hết sức giúp ai muốn cũng được học.
Địa điểm tiếp theo ta chọn là địa phương nghèo đói, bị áp bách nhiều nhất trong thế giới này.
Ta xây học đường không chỉ dạy chữ mà còn dạy toán học, nông học, khoa học, kỹ thuật.
Ta đưa bút ký của tú bà lại cho các phu tử, để bọn họ cùng môn sinh nghiên cứu cách tinh luyện muối, chế tạo pha lê, cải tiến công nghệ dệt vải, tạo thuốc nổ, thậm chí là cả đầu máy hơi nước…
Có thời gian rảnh ta sẽ đến kể chuyện cho học sinh nghe, kể về tự do dân chủ, kể về những cuộc nổi dậy chống cường hào ác bá, kể về cố hương trong mộng của ta…
Sau đó, người ta kể rằng trong mật thất ở học đường có một quyển sách không có tên, ngoài bìa chỉ có hình một ngôi sao năm cánh màu đỏ…
117.
Sống trong cái thời đại ăn th/ị/t người này, ta có thể bảo vệ các tỷ muội một đoạn thời gian, chứ không thể bảo hộ các nàng cả đời.
Ta nghĩ biện pháp duy nhất là phải thay đổi nơi này, biến nơi này thành cố hương trong ngàn năm tới của ta…
Trước khi xuyên qua ta là một sinh viên ngành sư phạm, ta có thể làm được, ta đã mang hết những gì mình được học ra dạy lại cho bọn họ.
118.
Chuyện thay đổi thời đại đâu phải một sớm một chiều là xong.
Nhưng ta đã châm một mồi lửa, ta tin rằng qua thời gian, ngọn lửa này có thể cháy lan ra.
Sẽ có một ngày, cố hương của ta sẽ hiện hữu nơi đây.
119.
Mùa đông năm Thiên Nguyên thứ 18, cũng là năm thứ 28 ta đến thế giới này, ta ch*t.
Hoàng đế phát hiện ta dạy tự do dân chủ ở học đường…
Hắn coi đó là tà thuyết dị đoan, hạ lệnh đóng cửa tất cả các học đường, ch/é/m đầu ta treo trên cổng thành…
Nhưng tất cả đều đáng giá, học đường của ta trong tám năm qua đã trải khắp chín châu, mồi lửa đã cháy lan ra rồi…
120.
Khi đao hạ xuống, từng cảnh, từng người trong quá khứ hiện lên trước mắt ta.
Hoa khôi tỷ tỷ, Lục Ý, tú bà……
Hình ảnh cuối cùng là ngày đầu tiên khi ta phải làm việc ở thanh lâu, Hồng Lăng ngồi bên mép giường ta rơi lệ, nàng nói: “Tiểu Ngư Nhi, muội phải chấp nhận số phận thôi…”
Nhưng lần này ta không im lặng nữa, ta dùng hết sức lực nắm lấy tay Hồng Lăng: “Không! Ta không chấp nhận!”
Ta không chấp nhận số phận này, sinh ra làm kỹ nữ, không phải lỗi của ta.
121.
Sống ở thời đại này ta đã gặp quá nhiều người, các nàng đều tận lực mà sống, nhưng vẫn bị cường quyền ép cho thịt nát xương tan.
Sinh ra làm kỹ nữ, mọi người đều nói ta phải chấp nhận…
Ta cũng cố gắng hết sức để sống ở thời đại này, nhưng mộng của ta vẫn ở ngàn năm sau, ta chưa từng hòa hợp nổi với cái thời đại phong kiến ăn th/ị/t người này…
Ta từ người đứng ngoài xem truyện lại biến thành người trong cuộc.
Vì mạng sống này, vì mong muốn được đường đường chính chính sống cho chính mình, ta hao hết sức lực, chỉ mong có thể đẩy nhanh ngày nơi này biến thành cố hương của ta, giúp các nàng mở ra một con đường sống…
Dù sinh ra chỉ là con kiến nhỏ bé, cũng phải hướng về phía mặt trời mà sống.
(Hoàn)
Tú bà bị bệnh.
Sau khi Lục Ý đi, sức khỏe tú bà đi xuống, sang xuân bị một trận cảm mạo rồi cứ thế yếu dần đi.
Tú bà yếu ớt nằm một chỗ chỉ đạo việc quản lý Giảo Nguyệt Lâu.
83.
Sau đó, bệnh của tú bà ngày càng nặng, cả ngày mê man, thỉnh thoảng tỉnh lại sẽ nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt dịu dàng ta chưa từng thấy.
“Hôm nay vẫn vậy…”
84.
Mấy tháng qua, chuyện làm ăn của Giảo Nguyệt Lâu đều do Hồng Lăng xử lý.
Nàng bận rộn luôn tay luôn chân, nhưng cũng nhờ vậy mà có thêm chút tinh thần.
85.
Ta bận rộn chăm sóc tú bà, không để ý, Tiết Nhị đã lâu không tới Giảo Nguyệt Lâu.
Đến khi ta nghe được tin của hắn, thì lại là ở trên lệnh truy nã của quan phủ.
Trên đó nói hắn trộm đồ của Bùi phủ, còn gi*t người, tiền thưởng trăm lượng.
86.
Ta muốn liên lạc với hắn, Huỳnh Nhi ngăn ta lại: “Tiểu Ngư Nhi, cẩn thận là cái bẫy của Bùi gia.”
87.
Tú bà đã không xuống được giường nữa.
Có lẽ con người trước khi ch*t thường nói lời thật lòng, bệnh càng nặng tú bà càng trở nên dịu dàng hơn.
Khi ta đút cháo cho tú bà, bà thường xuyên lải nhải sám hối: “Nói không chừng ta sẽ xuống địa ngục, đời này ta mang họa cho không ít cô nương, các nàng ấy sẽ kéo ta cùng xuống địa ngục…”
Ta an ủi: “Những cô nương đó sẽ không xuống địa ngục.”
Tay tú bà càng run rẩy hơn.
88.
Tú bà chưa bao giờ là một người tốt theo đúng nghĩa.
Bà ấy ép buộc các cô nương tiếp khách, còn sáng tạo ra phương pháp Chiết Mai hành hạ người ta.
Nhưng tú bà cũng cứu giúp không ít những nữ hài tử đáng thương, chẳng hạn như ta, hay như Lục Ý.
89.
Tiết Nhị tìm đến chỗ ta, hắn trốn trong thùng rỗng được chuẩn bị để đựng phân, trà trộn vào Giảo Nguyệt Lâu.
Hắn trốn trong phòng Hồng Lăng, vừa gặp ta đã cho ta một tin tức bất ngờ: “Bùi Khanh Ca không ch*t, Bùi Tiện Chi là nhi tử của nàng ta, giờ nàng ta đang ẩn mình trong một am ni cô…”
90.
Quận chúa Vinh Hoa đã sớm bỏ mạng, vì khó sinh mà ch*t.
Còn ta chẳng qua chỉ là một cô nhi được thanh lâu nhận nuôi.
Vậy mà kẻ kia lại mạo hiểm cả việc có thể bị bại lộ, hao hết tâm lực nhục nhã ta, có nghĩa là phải hận thấu xương quận chúa Vinh Hoa.
Thù hận đến cỡ này, ngoại trừ Bùi Khanh Ca, ta không nghĩ ra ai khác.
91.
Chỉ là ta không ngờ nàng ta còn sinh nhi tử, thật không hổ là nữ chính, con cưng của trời.
Cốt truyện chính chệch hướng sang BE, lại vẫn có thể khởi sinh ra một cái phiên ngoại âm thầm báo thù.
92.
Tiết Nhị ở lại Giảo Nguyệt Lâu sẽ rất nguy hiểm, không chỉ cho hắn, mà cho cả Giảo Nguyệt Lâu.
Hắn đưa cho ta bức họa Bùi Khanh Ca rồi định rời đi, hắn nói việc này rất quan trọng, hắn sợ rắc rối không đáng có nên mới tự mình đến đây nói với ta.
Hắn nói hắn trà trộn trong đám khất cái ở kinh thành, Bùi phủ sẽ không dễ dàng bắt được hắn.
93.
Ta không nghĩ vậy, chỉ cần còn ở kinh thành một ngày, Tiết Nhị sẽ không thoát được. Những gì hắn phát hiện ra đủ để toàn bộ Bùi phủ lâm vào vạn kiếp bất phục.
Bùi gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, bọn họ sẽ thà gi*t nhầm còn hơn bỏ sót.
94.
Tú bà nói để bà giúp mang Tiết Nhị ra khỏi thành, dặn ta giấu Tiết Nhị trong quan tài của bà.
95.
Đêm đó, khi tú bà hấp hối, các tỷ tỷ cùng tề tựu lại nói lời từ biệt.
Đến lượt ta, tú bà kéo tay ta, ghé sát tai ta nỉ non: “Chỉ có chân chính trở thành người của thời đại này con mới có thể sống sót, nhưng nhớ… đừng có quên tên con.”
“Đừng có giống ta, quên mất tên mình…”
96.
Tú bà ch*t rồi, ch*t trong một ngày xuân mưa phùn kéo dài. Ta đứng trước quan tài, cầm trong tay mấy quyển sách tú bà hao hết tâm lực viết ra trong vài tháng qua, trong đó có bảng cửu chương, có bài hát, tất cả những gì bà ấy nhớ được, đều được viết hết ra.
Đến lúc ch*t tú bà vẫn không kể hết mọi chuyện cho ta, ta không biết tú bà xuyên tới đây từ bao giờ, đã trả qua những chuyện gì mà lại trở thành tú bà của Giảo Nguyệt Lâu, cũng không biết bà ấy có từng gặp người có chung chí hướng hay kẻ thù hận thấu xương không…
Tú bà mang theo chuyện cũ hai đời, mang theo hồi ức hai đời vào trong quan tài, ra đi mãi mãi…
Di nguyện cuối cùng của tú bà là muốn được an táng ở cố hương nơi từng sống ngàn năm sau.
97.
Tiểu Xuyên Tử kéo xe ngựa chở quan tài của tú bà ra khỏi cổng thành, bên trong còn có Tiết Nhị cùng ba cuốn sách tú bà viết ra.
98.
Huỳnh Nhi nói với ta, một khách quen khoe với nàng hắn sắp được thăng quan lên làm tư lang trung Hình Bộ.
“Năm ngoái hắn mới lên làm viên ngoại lang, đúng lý sẽ không thể thăng quan nhanh như vậy, trừ khi người giữ vị trí đó phạm phải tội lớn…”
“Mấy hôm trước ta còn nghe hắn than vãn là bắt được một kẻ chạy nạn từ Tây Nam đến, phải thẩm vấn suốt đêm…”
99.
Đại hạn Tây Nam đã kéo dài ba năm, dù đương kim Thánh Thượng thường xuyên mở quốc khố cứu tế nhưng trong dân gian vẫn dấy lên lời đồn, nói rằng đại hạn ba năm là trời xanh tức giận, oán thương cho vị tiên Thái Tử đã mất kia…
100.
Tiểu Xuyên Tử nghe ngóng được chuyện dân chạy nạn Tây Nam, hắn nói người kia tới tận kinh thành là để cáo ngự trạng, bọn họ mất mùa liên tục ba năm, người ch*t vô số.
Khó khăn lắm mới chờ được đến ngày triều đình cứu tế, mỗi người lại chỉ được nửa chén cháo nấu từ gạo trấu, một ngày cũng chỉ phát một lần, chẳng thấm tháp vào đầu.
Người chạy nạn kia ở quê nhà là một lão đồng sinh, biết chữ và có hiểu biết, ông ấy nhận ra ngay bạc cứu tế đã bị ăn chặn.
Nhìn người dân quê mình cứ ngày một ít đi, ông ấy đã ăn xin dọc đường để vào được kinh thành cáo trạng lên Thánh Thượng.
“Thật ra ban đầu không chỉ có một mình ông ấy, ông ấy đã tập hợp vài đồng sinh ở quê cùng đi, nhưng mà đi được đến đây thì chỉ còn lại một mình.”
Bọn họ tới chỗ Huyện thái gia nói lý trước, bị đuổi ra ngoài, bọn họ lại viết thư gửi lên trên, nhưng đều bị chặn lại.
Lão đồng sinh này đói đến không nhấc nổi tay lên nữa vẫn nghiến răng nghiến lợi vác hành trang lên, đi bộ ngàn dặm, vừa đi vừa ăn xin để tới kinh thành…
101.
Mấy khách quen ở Giảo Nguyệt Lâu không thấy đến nữa, nhưng chuyện dân chạy nạn Tây Nam lại chưa gây ra sóng gió gì trong kinh thành.
Huỳnh Nhi nói chuyện này rất bình thường, kinh thành phong vân quỷ quyệt, chuyện dân chạy nạn Tây Nam sẽ là một lưỡi dao sắc bén để trừ bỏ đối thủ.
Còn những người dân chạy nạn ch*t trong ván cờ này, cũng chỉ là vì họ xui xẻ.
102.
Ta nghĩ mình nên tặng Bùi Khanh Ca một phần đại lễ.
103.
Bùi phủ ở kinh thành căn cơ trăm năm, môn sinh đông đảo, chuyện tham ô tiền cứu tế, Bùi phủ chưa bao giờ trực tiếp nhúng tay vào nhưng cũng kiếm được không ít.
104.
Nửa tháng sau, Hoàng Thượng xét xử án tham ô bạc cứu tế, lưu đày khá nhiều môn sinh của Bùi phủ, tất cả mọi người đều khen Hoàng Thượng anh minh, là một minh quân hiếm có khó tìm.
Trong quán trà, người kể chuyện nước miếng bay tứ tung, ta đi nghe mấy ngày liền, nói hay thật…
Ta hỏi Tiểu Xuyên Tử, lão đồng sinh kia sao rồi.
Hắn nói ông ấy ch*t rồi, bệnh ch*t trong nhà lao, Hoàng Thượng sau đó đã phong thưởng riêng cho ông ấy.
Nhưng ông ấy không có con cái, cha mẹ cũng đã mất, tất cả bạc phong thưởng được đưa về quê hương.
Quên hương của ông ấy là thôn Hương Đá, huyện Nam Tử, thành Phương Sơn, đất Thục.
105.
“Phương Quy Phạm.” Dĩ Nương hỏi ta có thể dạy nàng viết mấy chữ này không.
Ta hỏi: “Là tên của lão đồng sinh kia sao?”
“Ừ, ta muốn thắp muốn cho ông ấy một cái đèn vãng sinh, còn có Phương Túc Tiên, Phương Minh Hồng nữa…”
Ta dạy xong, nàng ngày nào cũng luyện đi luyện lại. Dĩ Nương theo người ở quê chạy nạn đến kinh thành, dọc đường đi cha mẹ đều đã mất, khó khăn lắm mới đến được đây, sống qua vài tháng yên ổn thì người bà con mà nàng tá túc cũng qua đời.
Để có tiền an táng cho người đó, Dĩ Nương đã bán mình vào Giảo Nguyệt Lâu.
Ngày ngày Dĩ Nương đều tập viết chữ trên nền đất, nàng nói giấy quý giá quá, phải viết một lần thành công luôn.
106.
“Ông ấy bình thường ở quê chắc cũng được kính trọng lắm đúng không?” Ta vuốt tóc Dĩ Nương.
Nàng lắc đầu: “Ông ấy rất cổ hủ, tự cho mình là giỏi mà thi có đậu tú tài đâu, ngày nào cũng uống rượu, nói cái gì mà có chí mà không được dùng, rồi còn hay nợ tiền nữa, nhân duyên cũng kém…”
Sau đó, đại hạn xảy ra, trưởng thôn, phú hộ, tú tài có tiền đồ đều bỏ đi hết.
Kẻ suốt ngày khiến người ta mắng chửi này lại đứng lên gánh trọng trách, ăn xin vào kinh thành cáo ngự trạng.
“Trước khi đi, ta hỏi ông ấy, vì sao ——”
Dĩ Nương đột nhiên tạm dừng, gợi lên lòng hiếu kỳ của ta.
Ta bắt đầu suy đoán: “Có phải là “đọc sách là để đứng lên vì những bất bình trong thiên hạ”, hay là “vì bá tánh nhận mệnh” không…”
Nàng lắc đầu, cười tự giễu: “Ông ấy còn chửi tục một câu, nói là hỏi cái đ*o gì, cả cái đất này cũng chỉ có mấy người bọn họ biết chữ, bọn họ không đi thì ai đi?”
“Có phải nghe rất thất vọng không, bọn họ không phải người tài cán tư tưởng cao sang gì, còn rất keo kiệt nữa, chẳng giống đại anh hùng đức cao vọng trọng thường thấy trong thoại bản…”
107.
Ta nhớ đến khẩu hiệu tuyên truyền ở kiếp trước: “Người bình thường cũng có thể làm anh hùng”, lưu loát giảng một bài văn nghị luận cho Dĩ Nương nghe.
Nàng nghe xong hai mắt sáng rỡ, hỏi ta vị tiên sinh nào nói vậy.
Ta thật sự không nghĩ ra: “À… hình như tên Lôi Phong.”
108.
Năm Thiên Nguyên thứ 10, mùa xuân, ta giải tán Giảo Nguyệt Lâu, trả lại khế ước bán thân cho tất cả các tỷ tỷ, lấy lý do dịch bệnh đưa hết mọi người ra khỏi thành.
Chỉ có Hồng Lăng cùng Huỳnh Nhi ở lại.
Hồng Lăng nói sẽ không rời xa ta, Huỳnh Nhi nói nàng là quan kỹ, chẳng đi đâu được.
109.
Thân thế Bùi Tiện Chi bại lộ do một vị Vương gia cải trang đến am ni cô lễ Phật, tận mắt chứng kiến cảnh Bùi Tiện Chi gọi Bùi Khanh Ca là “nương”.
Trong một đêm, ai ai cũng biết Bùi Tiện Chi là đứa con còn sót lại của Thái Tử Thánh Đức.
Đồng thời, chuyện Bùi phủ nuôi dưỡng tư binh ở biên cương cũng truyền vào trong cung.
Kinh thành sắp có một phen sóng gió.
110.
Mấy ngày sau, Giảo Nguyệt Lâu bị người vây hãm.
Cuối cùng ta cũng được gặp Bùi Khanh Ca, nữ tử khống chế vận mệnh của ta.
111.
Dường như thời gian không có ảnh hưởng gì đến nhan sắc của Bùi Khanh Ca, nàng ta mặc đạo bào, tóc búi đơn giản bằng một cây trâm gỗ, cả người siêu phàm thoát tục.
Nàng ta nhìn ta, không buồn cũng chẳng vui, có vẻ nàng biết rõ kẻ dài dòng thường hay ch*t sớm nên không một lời giải thích, lập tức phân phó người gi*t ta luôn.
Nhưng lại bị quan binh mai phục sẵn bắt gọn.
112.
Ngày 4 tháng 4, năm Thiên Nguyên thứ 10, Bùi Tiện Chi động cung biến.
Mấy ngày sau, Bùi Hoàng Hậu lãnh binh trấn áp phản loạn, Bùi Tiện Chi bị gi*t ngay trước cửa cung, Thánh Thượng bị loạn tặc đả thương, qua một thời gian cũng băng hà.
Hoàng Hậu tự tay xử lý Bùi gia, sau đó được triều thần giúp đỡ, nâng ấu đế lên đăng cơ rồi buông rèm chấp chính.
113.
Ta không thắng được Bùi Khanh Ca, có lẽ ta có dồn hết sức lực cũng chỉ như thiêu thân lao đầu vào lửa. Nhưng mà kẻ thù của Bùi Khanh Ca không chỉ có mình ta, muội muội của nàng ta, Bùi Minh Châu đứng đầu trong số đó.
Năm đó Thái Tử Thánh Đức gặp nạn, Bùi Khanh Ca đã quay sang quyến rũ đương kim thánh thượng, dù trước đó Hoàng Thượng đã cưới Bùi Minh Châu, muội muội nàng ta.
Bùi Khanh Ca mất đi vị trí Hoàng Hậu, lại không thể giúp cho hài tử của mình lên ngôi Hoàng Đế nên đã lén bỏ vô tử dược cho Bùi Minh Châu. Khi Bùi gia phát hiện ra mọi chuyện thì đã không thể xoay chuyển được nữa, bọn họ bị trói buộc lợi ích với Bùi Tiện Chi mất rồi.
Cả đời lép vế dưới hào quang của tỷ tỷ, thậm chí không thể có được hài tử của chính mình, Bùi Minh Châu sao có thể không hận, qua thời gian dài, nỗi hận lại càng tích tụ.
Ta đưa cho Bùi Minh Châu một con d/a/o, nàng ta đã nhận lấy.
114.
Có lẽ, trong cuộc chiến đoạt ngôi trước đây, Thánh Thượng từng hứa hẹn điều gì đó với Bùi gia, nhưng mười mấy năm trôi qua, Thánh Thượng vẫn trì hoãn không chịu khôi phục thân phận cho Bùi Tiện Chi, nên Bùi gia sốt ruột.
Ta vạch trần thân thế của Bùi Tiện Chi, thay hắn tạo thế trong lòng dân, trong khi đó Hoàng Hậu ở trong cung thổi gió, Thánh Thượng nổi lên sát tâm, xử lý Bùi gia sau vụ dân chạy nạn Tây Nam, rồi chuyện nuôi dưỡng tư binh cũng bị lộ ra…
Bùi gia không thể không phản.
115.
Sau khi bình ổn phản loạn, Hoàng Hậu, không, hiện tại là Thái Hậu mới đúng, nói rằng ta có thể quay về hoàng cung, tiếp nhận thân phận quận chúa.
Ta hỏi: “Vậy các tỷ tỷ ở Giảo Nguyệt Lâu thì sao? Là các nàng nuôi ta lớn.”
“Các nàng cũng sẽ được phong thưởng, hoàng kim, ruộng đất, muốn gì cũng được, nhưng chuyện khôi phục thân phận nữ tử đàng hoàng thì…”
Nguyện vọng của ta từng là đưa các tỷ tỷ rời khỏi Giảo Nguyệt Lâu…
Nhưng còn những nữ tử ở thanh lâu khác thì sao?
Những nữ tử sống như nô lệ, cũng đang bị giẫm đạp dưới bùn như chúng ta đã từng thì sao? Cuộc sống của bọn họ sẽ thế nào?
Ta cự tuyệt thân phận quận chúa, thay vào đó cầu Thái Hậu mở học đường cho dân thường, nữ tử cũng có thể nhập học…
116.
Năm Thiên Nguyên thứ 10, ta mang theo vạn lượng hoàng kim, muôn vàn châu báu rời khỏi kinh thành.
Ta tới đất Thục, đây chính là cố hương của tú bà. Ta mở học đường đầu tiên không cần quà nhập học ở đó, bất kể nam nữ, già trẻ, sang hèn, ai cũng có thể vào học…
Khi rảnh rỗi, ta đưa các phu tử cùng môn sinh đến những vùng nông thôn nghèo, nơi mấy thế hệ sinh ra đều sẽ đi bán mình làm nô lệ. Ta dạy cho bọn họ chữ viết, toán học, phương pháp trồng trọt,...
Người cần học nhiều quá, một mình ta không dạy xuể nên tiến hành xây dựng nhiều học đường với quy mô nhỏ hơn, để tiểu tiên sinh đến dạy, cố gắng hết sức giúp ai muốn cũng được học.
Địa điểm tiếp theo ta chọn là địa phương nghèo đói, bị áp bách nhiều nhất trong thế giới này.
Ta xây học đường không chỉ dạy chữ mà còn dạy toán học, nông học, khoa học, kỹ thuật.
Ta đưa bút ký của tú bà lại cho các phu tử, để bọn họ cùng môn sinh nghiên cứu cách tinh luyện muối, chế tạo pha lê, cải tiến công nghệ dệt vải, tạo thuốc nổ, thậm chí là cả đầu máy hơi nước…
Có thời gian rảnh ta sẽ đến kể chuyện cho học sinh nghe, kể về tự do dân chủ, kể về những cuộc nổi dậy chống cường hào ác bá, kể về cố hương trong mộng của ta…
Sau đó, người ta kể rằng trong mật thất ở học đường có một quyển sách không có tên, ngoài bìa chỉ có hình một ngôi sao năm cánh màu đỏ…
117.
Sống trong cái thời đại ăn th/ị/t người này, ta có thể bảo vệ các tỷ muội một đoạn thời gian, chứ không thể bảo hộ các nàng cả đời.
Ta nghĩ biện pháp duy nhất là phải thay đổi nơi này, biến nơi này thành cố hương trong ngàn năm tới của ta…
Trước khi xuyên qua ta là một sinh viên ngành sư phạm, ta có thể làm được, ta đã mang hết những gì mình được học ra dạy lại cho bọn họ.
118.
Chuyện thay đổi thời đại đâu phải một sớm một chiều là xong.
Nhưng ta đã châm một mồi lửa, ta tin rằng qua thời gian, ngọn lửa này có thể cháy lan ra.
Sẽ có một ngày, cố hương của ta sẽ hiện hữu nơi đây.
119.
Mùa đông năm Thiên Nguyên thứ 18, cũng là năm thứ 28 ta đến thế giới này, ta ch*t.
Hoàng đế phát hiện ta dạy tự do dân chủ ở học đường…
Hắn coi đó là tà thuyết dị đoan, hạ lệnh đóng cửa tất cả các học đường, ch/é/m đầu ta treo trên cổng thành…
Nhưng tất cả đều đáng giá, học đường của ta trong tám năm qua đã trải khắp chín châu, mồi lửa đã cháy lan ra rồi…
120.
Khi đao hạ xuống, từng cảnh, từng người trong quá khứ hiện lên trước mắt ta.
Hoa khôi tỷ tỷ, Lục Ý, tú bà……
Hình ảnh cuối cùng là ngày đầu tiên khi ta phải làm việc ở thanh lâu, Hồng Lăng ngồi bên mép giường ta rơi lệ, nàng nói: “Tiểu Ngư Nhi, muội phải chấp nhận số phận thôi…”
Nhưng lần này ta không im lặng nữa, ta dùng hết sức lực nắm lấy tay Hồng Lăng: “Không! Ta không chấp nhận!”
Ta không chấp nhận số phận này, sinh ra làm kỹ nữ, không phải lỗi của ta.
121.
Sống ở thời đại này ta đã gặp quá nhiều người, các nàng đều tận lực mà sống, nhưng vẫn bị cường quyền ép cho thịt nát xương tan.
Sinh ra làm kỹ nữ, mọi người đều nói ta phải chấp nhận…
Ta cũng cố gắng hết sức để sống ở thời đại này, nhưng mộng của ta vẫn ở ngàn năm sau, ta chưa từng hòa hợp nổi với cái thời đại phong kiến ăn th/ị/t người này…
Ta từ người đứng ngoài xem truyện lại biến thành người trong cuộc.
Vì mạng sống này, vì mong muốn được đường đường chính chính sống cho chính mình, ta hao hết sức lực, chỉ mong có thể đẩy nhanh ngày nơi này biến thành cố hương của ta, giúp các nàng mở ra một con đường sống…
Dù sinh ra chỉ là con kiến nhỏ bé, cũng phải hướng về phía mặt trời mà sống.
(Hoàn)