-
BẠN CÓ BÍ MẬT NÀO KHÔNG DÁM NÓI VỚI NGƯỜI YÊU KHÔNG?
BẠN CÓ BÍ MẬT NÀO KHÔNG DÁM NÓI VỚI NGƯỜI YÊU KHÔNG?
-------------
Người dịch: Oải Hương. Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả và chỉ đăng tải tại Weibo Việt Nam, vui lòng không repost.
--------------
Tôi đã từng suýt ch.ết vì ngã vào hố phân... tôi không muốn nói với chồng, cứ giấu được ngày nào hay ngày đó.
Trước khi kết hôn, chúng tôi đã cãi nhau vì chuyện đám cưới sẽ mời ai, tôi tức giận đập bàn, dọn về nhà mẹ đẻ! Thực ra cũng sắp kết hôn rồi nên muốn về thăm bố mẹ. Nhà mẹ đẻ tôi nằm ở một ngôi làng hẻo lánh, rất xa xôi, từ nhà đi ra ngoài phải vài chục mét mới có một nhà vệ sinh công cộng rất bẩn. Tại sao tôi lại ngã vào hố? Nhà vệ sinh đó chỉ là một căn nhà gạch nát, bên trong có một hố xí lớn, trên hố có đặt một tấm ván, trên ván có năm lỗ hình chữ nhật để ngồi xổm. Những hố đó vốn dĩ người lớn không thể ngã xuống được, nhưng hai hố ở giữa bị vỡ ván, thế là ghép lại thành một hố lớn.
Hôm đó trời tối đen như mực, tôi dùng đèn pin điện thoại đi tìm một hố còn nguyên vẹn, vừa định ngồi xuống thì bị trượt chân, dùng chân kia giữ thăng bằng thì không may lại giẫm vào một hố khác, thế là cả người mất thăng bằng, ngã nhào vào hố lớn được tạo thành bởi hai hố liền nhau, tôi hét lên một tiếng rồi ngã xuống, may mà tôi chống tay kịp, nếu không cả phần thân trên sẽ chìm vào trong phân. Không biết trước mắt là gì, cũng chẳng quan tâm đến ghê hay t.ởm, chỉ thấy hãi đến chớt khiếp, tôi nín thở cố gắng vùng vẫy, đạp mạnh, khó khăn lắm mới xoay được đầu ra, toàn bộ cơ thể lại chìm xuống, lúc này phân đã ngập đến cổ, chỉ có đầu và một cánh tay lộ ra trên phân, dù có đạp thế nào cũng không thể kéo cơ thể ra ngoài, lúc này tôi nhận ra lúc ngã xuống có lẽ đã nuốt phải phân, trong miệng vô cùng ghê t.ởm, phun cũng không thể phun ra hết, cứ như vậy rơi vào trạng thái thảm hại.
Vì quá xấu hổ nên tôi không muốn gọi người đến, muốn tự mình trèo lên rồi lén về nhà tắm rửa. Nhưng giãy giụa mãi cũng không kéo được cơ thể ra ngoài, không những thế còn bị chìm xuống, tôi hoảng hốt kêu lên! Kêu mãi nhưng không ai đến, dần dần kêu không ra tiếng vì tôi không thở được. Lúc đó nếu chìm thêm một chút nữa là sẽ chớt vì ngạt phân, tôi thực sự rất tuyệt vọng. May mà khi đó chân tôi đã chạm xuống đáy hố, hoặc cũng có thể do phân bên dưới khá cứng nên không chìm xuống nữa, chỉ cần đứng thẳng là có thể lộ đầu ra ngoài. Sau đó tôi ngất đi vì ở đó quá hôi thối.
Khi tôi tỉnh dậy, có người túm lấy tay kéo tôi lên. Là dì tôi đã phát hiện ra tôi, dì nói dì đi vệ sinh nghe tiếng rên khe khẽ của tôi, dì tưởng có ma nên vội vàng kéo quần lên định bỏ chạy. Nhìn kỹ lại thì thấy có cái đầu đen thui trong hố xí, dì cũng không kịp nhìn rõ là ai nên hoảng hốt la hét chạy đi, kêu chú và anh trai đến cứu tôi lên. Lúc đó mọi người mới biết là tôi. May mà hôm đó dì đến nhà tôi ăn cơm, uống nhiều nước ngọt nên nửa đêm phải đi vệ sinh. Nếu dì ngủ lúc 8 giờ tối như mọi hôm thì tôi đã chớt trong hố phân này rồi!!
Sự xấu hổ vẫn chưa kết thúc. Dù đăng ẩn danh nhưng tôi vẫn phải lấy hết can đảm để nói ra những lời này.
Hôm đó về quê chơi, vì muốn “flex” style của mình với các em nhỏ nên tôi đã mặc áo sơ mi bale với quần ống rộng.
Tôi cởi cúc quần, còn chưa kịp ngồi xổm thì đã rớt vào hố rồi. Lúc đó chú tôi đã lôi tôi lên, quần tôi toàn là phân, nặng quá không thể lôi lên được nên tôi đã vứt luôn quần xuống hố phân! Tôi không thể nhờ chú vớt hộ cái quần lên, dù có vớt thì quần cũng dính đầy sh.t, tôi mà mang lại chắc tôi chớt. Lúc kéo lên, đầu óc tôi choáng váng, chỉ biết dựa vào tường.
Chú đã cởi áo ra che cho tôi. Bố mẹ chạy đến, thấy chú tôi cởi trần, còn tôi lại không mặc quần, chú hai cũng sốc, rồi một vạn câu hỏi đặt ra... Không phải rớt xuống hố phân à, rồi mắc gì cởi quần, có uẩn khúc gì? Chú tôi không giải thích rõ ràng được nên lớn tiếng hét lên: Nãy đón cháu là thấy không mặc quần rồi, cháu cởi khi nào? Cởi ở đâu? Lúc đó tôi chỉ nghĩ, mấy người còn nói nữa là tôi nhảy xuống đó chớt tiếp đấy, nếu tôi mà hét được như chú thì có lẽ tôi đã được cứu từ lâu rồi, đâu phải ngồi đây nghe mấy người cãi nhau. Ở đây đã lâu, mặt tôi cũng dày lên, thế là liên lục lẩm bẩm trong mồm câu “không sao.. không sao.. còn sống là may lắm rồi”
Sau này tôi không còn mặc quần ống rộng nữa, lúc nhìn người khác mặc, tôi có cảm giác như trong miệng mình đang có vị gì đó vậy...
Sau ngày hôm đó, tôi đến gặp tất cả những người biết chuyện tôi rơi vào hố phân, trong đó có dì, chú, bố mẹ, anh chị em và một cậu thiếu niên hàng xóm, tôi nói chuyện với từng người một và đe dọa họ, bắt họ thề không được nói với ai, kể cả chồng tôi cũng phải giữ bí mật.
Tuy nhiên... tôi luôn có linh cảm rằng một ngày nào đó chồng tôi sẽ phát hiện ra quá khứ đen tối này, nghĩ đến đó thôi cũng thấy hãi rồi.