-
Chương 7
[07]
Một tuần tiếp theo Giao Như Lan không đi học. Bởi vì cô ấy cần phải cúng thất tuần(*) cho dì út của mình đó mà.
(*) Cúng 7 ngày đầu sau khi người vừa chết, một nét văn hóa của Trung Quốc và du nhập vào Việt Nam, sau truyền lại cho đời con cháu.
Nghe nói ngày hôm ấy, cô ả gây náo động ở trước quan tài người chết, trong miệng nói khùng nói điên lâm vũ gì gì đấy. Còn khăng khăng gọi cảnh sát yêu cầu pháp y đến khám nghiệm t.ử thi, cứ luôn nói rằng thắt cổ tự t.ử là hiện trường giả, hung thủ thật sự khác hoàn toàn.
Tất nhiên là không thể gọi cảnh sát.
Chồng của dì út là một người đàn ông vũ phu, ông đã b.óp cổ cô ả để cô nàng ngưng lại, sau đó nắm đấm liên tiếp rơi xuống, còn nói về sau gặp một lần đánh một lần.
Nghe nói sau khi về nhà ba của Giao Như Lan đã đánh đập cô ta tiếp, em trai cũng góp vui đá mấy cú vào bụng.
Nghe nói ở trên cổ cô Giao có hằn vết dây thừng rất rõ.
Nhưng như thế thì liên quan gì đến những người khác? Họ chỉ biết lấy làm chuyện để tám thôi.
Tôi nhớ lại có một cậu học sinh bị cô Giao đánh đập mấy ngày trước. Cũng có mấy người biết rõ ba của cậu ấy là cấp trên của chồng cô Giao. Có thể Giao Như Lan biết điều đó, nhưng cô ả không nói gì với cô Giao, vì cô ta thừa biết nếu không có dì út thì không ai chống lưng cho cô cả.
Cô ấy phải bắt kịp chương trình và làm hết số lượng bài tập trong vòng một tuần. Giáo viên tiếng Anh mới cũng cách chức đại diện tiết anh của cô vì lí do theo không kịp chương trình học. Môn toán cũng không khá hơn là bao, cô ấy bị giáo viên bộ môn không ưa, bắt phải ở lại làm bài trong giờ thể dục.
Vừa lúc đến giờ giải lao, tôi thong thả cầm li nước vào lớp học rót thêm.
Lúc này Giao Như Lan như một con thú, cô nàng cầm một con dao rọc giấy, muốn nhảy lên người tôi táy máy tay chân.
Tôi thuần thục nhéo gân tay cô ả.
"Con khốn, mày mà cũng dám đụng vào người tao?."
Tôi nhẹ nhàng rút con dao trong tay cô ta ra, "Vừa rồi là ai muốn ngồi lên đầu tôi trước?", nói rồi tôi ngắm nghía khuôn mặt của cô.
"Ở đây không có ai hết, cậu tưởng cậu muốn bắt nạt tôi như trước là được à?"
"Mày..." Giao Như lan trừng mắt, con ả câm như hến, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng tiếp: "Sao mày còn chưa cắt tóc? Di nguyện của dì út là mày cắt tóc cơ mà, sao mày chưa cắt? Con ranh hỗn láo không biết tôn trọng người lớn."
Tôi bị lời lẽ cùng với cái mặt dày hơn đường của nó làm cho bật cười, thế thì tôi sẽ cho nguyện vọng cuối cùng của dì nó được toại nguyện. Tôi trượt con dao rọc giấy lên, rồi cầm lấy tóc của cô ả, kéo một đường.
Chỉ một nhát, từng sợi tóc rơi như tuyết, xả tán loạn xuống mặt đất.
Giao Như Lan hét thảm.
"Mày vừa làm gì?! Lâm Vũ Thanh!!! Sao mày dám???"
Tôi buồn cười dựa vào khung cửa: "Di nguyện của dì cậu đấy, con cháu trong nhà nên tuân theo mới đúng. Còn tôi, đổ dịch dinh dưỡng lên mộ bả là tốt lắm rồi đấy."
Tôi nhìn Giao Như Lan, cô ấy tức giận vô cùng nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, khiến gương mặt biến dạng đến vặn vẹo.
Tôi vuốt mái tóc không nguyên vẹn của cô nàng: "Hôm đó cậu dùng bật lửa dạy tôi, bây giờ tôi cảm thấy bài học ấy rất đáng, không biết dùng nó để uốn tóc của cậu có đẹp không ha."
Tôi đút tay vào túi, nhanh chóng rút ra, ngón tay cái đối với khuôn mặt cô nàng nhấn một cái.
"Còn cậu?"
"Cậu gì?"
"Di nguyện của cậu, là gì?"