[06]
Bình ổn lại cảm xúc, tôi cũng không xoá bài viết đó đi. Ngược lại thỉnh thoảng còn đăng thêm mấy bức ảnh phong cảnh. Mỗi ngày đều có rất nhiều người vào chửi rủa, chỉ một thời gian ngắn con số lượt theo dõi đã tăng lên đáng kể, chưa gì đã hơn một ngàn người.
Đồng thời những học sinh trong trường luôn đối với tôi chỉ trỏ chửi rủa, tôi cũng nhìn thấy con số trên đầu họ ngày một giảm dần.
Mà Giao Như Lan đã thành công giảm đi một nửa tuổi thọ của cô nàng, nhưng người gần đây biết tìm đường ch.ết nhất chính là dì út của Giao Như Lan, giáo viên tiếng Anh, cô Giao.
Chắc hẳn Giao Như Lan đã về nhà nói gì đó, nên người dì út ấy thay cô ta tra tấn thể xác tôi. Hôm kia bắt tôi chép bằng hết 3000 từ đơn mới cho phép nghỉ ngơi, còn hôm nọ bắt tôi ăn mấy cái tát, tối hôm bữa lại chỉ cho tôi mặc mỗi áo sơ mi đứng ngay đầu gió mà nghe giảng.
Ngày hôm qua cô Giao lấy bình giữ nhiệt đổ nước nóng lên mặt tôi, còn dùng kẹp hồ sơ kẹp lấy ngón tay tôi suốt một tiết học.
Cuối cùng, tôi cũng chờ đến ngày con số trên đầu cô biến thành màu đỏ.
Không cần phải nhịn nữa.
Hôm qua tôi trực nhật, tiết Anh là tiết học cuối cùng. Khi cô Giao thu dọn cặp táp chuẩn bị ra về, tôi lấy cây lau nhà lau lên mặt cô, à đó không phải cây lau nhà bình thường, là cây lau của nhà vệ sinh đó.
Mấy học sinh ai nấy đều trợn mắt há mồm.
Cô Giao ngây người cả phút, mới hoàn hồn lột ra giày cao gót, muốn quất tôi bằng gót nhọn bẩn thỉu đó. Tôi dùng tay phải bị kẹp hồ sơ kẹp cả buổi nắm chặt lấy cổ tay cô,
"Cô Giao ơi, cô nhìn tay em này."
"Cô không muốn tích đức cho Giao Như Lan sao cô?."
Tôi cười cợt: "Hoặc là cô không muốn tích đức cho đứa con thứ hai mà cô muốn sinh hả?". Vừa nói tay của tôi vừa nhéo mạnh vào gân tay cô.
Mặt cô tái nhợt, giày cao gót trong tay rơi xuống mặt đất. Tôi lại nói tiếp: "Nhưng mà cô yên tâm cô ha, nó sẽ không đầu thai vào nhà vô phúc đâu
(*)"
(*)câu này là "Hữu phúc chi tử bất tiến vô phúc chi môn". Mình không biết có phải thơ hay không, đại loại ý là những người nào có phúc/đức/may mắn sẽ không đầu thai/vào cửa của nhà nào xui xẻo/vô phúc/bất hạnh.
"Cuối cùng, em cho cô một lời khuyên nha, đừng uống vitamin nữa. Thích ăn gì thì cứ ăn đi, không còn nhiều bữa ăn cho cô đâu."
Cô giữ chặt cái tay bị thương, trước mặt mọi người lớn tiếng quát tháo, chửi tôi rẻ tiền, dâm đãng lăng loàn, hèn mọn bẩn thỉu.
Tôi thì cứ đứng đó vừa cười vừa nghe cô hét.
Giao Như Lan thấy vậy thì gương mặt tái hẳn đi, liên tục châm ngòi muốn cô Giao hành hạ tôi thêm. Nhưng cô Giao đỉnh đầu chỉ còn có số "1" hôm nay lại không dám làm gì tôi nữa. Giống hôm Vương Huy chuẩn bị đi ch.ết, tôi nhìn cô như nhìn một t.ử thi.
Tôi còn suy nghĩ muốn giữ cô lại hai ngày, chơi đùa một chút. Chỉ cần cô ngoan một ngày, cô sẽ sống lâu một ngày.
Nhưng mà cuối cùng cô Giao cũng không muốn sống thêm, cô vừa nghĩ được phương pháp mới hành hạ tôi. Chậc, cái lũ người này, không thể xác thì cũng là tinh thần.
Bỗng dưng cô mở miệng: "Làm giáo viên, tất nhiên là cô có trách nhiệm muốn em đẹp lên rồi!". Nói rồi cô lấy ra một cây bút lông màu đen.
Tay trái cô vén hết tóc mái tôi lên, tay còn lại vẽ một đường thẳng từ lông mày tôi hướng lên trán. Thậm chí cô còn chơi trò tô màu, tô đen một nửa khuôn mặt tôi, một chỗ trắng cũng không để.
Thần sắc cô vui vẻ đắc ý, "Cắt tóc theo đường vừa rồi cô vẽ cho em. Đây là cô làm dấu, không cho phép rửa mặt. Nếu không cô tô cả mặt em."
Tôi nở nụ cười.
Tôi còn rất thích mái tóc dài qua vai này của nguyên chủ đó.
Không cần cắt.
Vì giờ phút này, tuổi thọ của cô chỉ còn lại mấy tiếng thôi, thế thì ngày mai không gặp được tôi rồi. Và tôi cũng muốn thêm chút dầu vào lửa, lợi dụng gương mặt này.
Tôi nhấc chân tính đi. Cô Giao thấy thì sững sờ.
"Em muốn đi đâu?"
Tôi cười ngọt: "Cô không muốn em đi khoe từng lớp về kiệt tác hội họa của cô hả?"
Dứt lời, tiếng hút khí vang lên khắp nơi. Tôi nghe Giao Như Lan sợ hãi hỏi bạn cùng bàn: "Nó điên rồi hả?"
Cô Giao giống như bị đả kích, cô sụp đổ chỉ về phía chỗ ngồi của tôi: "Em ngồi vào chỗ mình đi". Nhưng tôi vẫn đứng ở cửa, ngọt ngào lắc đầu: "Không được đâu, em muốn đứng đây cơ. Em muốn thưởng thức kiệt tác xuất sắc nhất từ trước đến nay của cô."
Trong tiết học này, dưới ánh nhìn chòng chọc của tôi, cô Giao bị hoảng loạn, viết bảng càng ngày càng loạn.
Cô không đợi được đến lúc tan học, kêu cả lớp tự học mới vội vàng rời đi. Trước khi đi còn thoáng nhìn lại tôi một lúc. Tôi kéo dài giọng chào cô: "Cô Giao ~ hẹn ~ gặp ~ lại ~ nhaaa ~".
Rồi tôi quay đầu lại nhìn từng đứa một, tất cả mọi người trong lớp đều là kẻ bắt nạt tôi. Lướt qua mặt ai, người đó vô cùng hoảng sợ, đặc biệt là Giao Như Lan.
Con ả đã chảy một thân mồ hôi lạnh.
Tôi khinh miệt cười, mới cất bước đi tới nhà vệ sinh rửa mặt.
Đột nhiên tôi cảm thấy nhạt nhẽo, còn chưa làm gì, tại sao tất cả lại sợ tôi rồi?
Bình luận facebook