-
Chương 4
Tôi muốn về nhà mẹ đẻ của Bùi Thanh Linh, nhưng khổ nỗi lại không nhớ địa chỉ. Hơn nữa không có anh trai thì cũng chẳng ai mở cửa cho tôi vào nhà, cho nên tôi phải đến nhà h/àng để tìm anh ấy.
Tuy nhiên, khi tới trước cửa nhà h/àng rồi thì tôi lại do dự không vào.
Thứ nhất, ba mẹ Bùi Thanh Linh đã ra nước ngoài, nếu tôi ở nhà họ thì sẽ ở chung với anh trai Bùi Thanh Linh.
Thứ hai, tôi không thích làm phiền người khác cho lắm. Tôi không phải em gái thật sự của “anh trai” nên hơi ngại nhờ vả anh ấy.
Cuối cùng, lúc đang do dự xem có nên vào hay không, tôi lại nhận được một tin nhắn.
[Thư ký của chồng: Vợ, anh là chồng của em đây. Xin lỗi em, công ty gặp vấn đề nên anh phải ra nước ngoài một chuyến, chắc hai tuần mới về nhà được. Em bỏ chặn anh đi để anh còn liên lạc nhé.]
Nhìn thấy dòng chữ nam chính bảo đi ra nước ngoài, hai tuần sau mới về, tôi liền thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, tiếng bước chân truyền tới tai, tôi ngẩng đầu lên nhìn thì liền thấy anh trai bước ra khỏi cửa.
Dường như cảm nhận được sự tồn tại của tôi, anh ấy quay sang thì liền trông thấy tôi đang nhìn anh ấy.
“Sao em lại đến đây?” Anh ấy ngạc nhiên, vừa đi về phía tôi vừa hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Tôi định nói đến chuyện xin ở nhà bố mẹ Bùi Thanh Linh. Tuy nhiên, chợt nhớ đến chuyện tên nam chính kia ra nước ngoài, tôi nghĩ nên tạm gác việc chuyển đi lại.
Hai tuần sau nam chính mới về, tôi nghĩ mình vẫn nên ở nhà của anh ta thì hơn. Ở đó còn được ở một mình, chứ sang nhà bố mẹ Bùi Thanh Linh thì phải ở với “anh trai”. Vì thế, tôi tính đợi đến khi nam chính sắp về rồi mới tính ti/ếp.
Anh trai không thấy tôi trả lời thì lo lắng hỏi: “Em sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Tôi nhìn anh ấy, chần chừ trong giây lát rồi nói: “Anh, em muốn ly hôn.”
…
Sau khi biết tôi muốn ly hon, anh trai Bùi Thanh Linh rất vui mừng, lại còn tìm cho tôi một l/uật s/ư giỏi.
Tôi thấy hơi có lỗi với Bùi Thanh Linh, bởi vì khi sống trong cơ thể của cô ấy lại đi ly hôn với chồng cô ấy. Thế nhưng, chắc chắn cô ấy cũng chẳng muốn tôi dùng cơ thể của cô ấy để làm mấy chuyện vợ chồng với tên nam chính kia đâu.
Tôi lại chẳng đủ sức chống lại anh ta, cho nên ly hôn là sự lựa chọn tốt nhất rồi.
Cũng vì thế, tôi tạm thời bỏ chặn nam chính rồi gửi cho anh ta một tin nhắn: [Tôi sẽ ly hôn với anh.]
Sau đó, tôi chặn anh ta tiếp.
Chỉ vài phút sau khi tin nhắn được gửi đi, nam chính đã dùng điện thoại của thư ký để gọi rất nhiều cuộc cho tôi. Anh ta cũng liên tục gửi tin nhắn, thế nên cuối cùng tôi đành phải chặn luôn cả số của cô thư ký.
Đến trưa, khi tôi định về nhà của nam chính và Bùi Thanh Linh, anh trai có gọi tôi lại và muốn đưa tôi về nhà của bố mẹ anh ấy. Tuy nhiên, tôi tạm thời từ chối và kể cho anh ấy chuyện nam chính ra nước ngoài.
Anh ấy nghe xong thì mới để tôi trở về nhà của nam chính.
…
Thoáng cái đã một tuần trôi qua, cuộc sống của tôi trong một tuần này khá yên bình. Việc quan trọng nhất của tôi chỉ là đợi nam chính đi công tác về, sau đó thì ly hôn với anh ta thôi.
Trong khoảng thời gian này, tôi cũng thường xuyên nhắn tin với anh trai của Bùi Thanh Linh. Anh ấy hay nhắn tin hỏi han quan tâm, cho nên khoảng cách giữa tôi và anh ấy đang ngày một xích gần.
Đáng tiếc chúng tôi không phải người cùng một thế giới, bây giờ lại còn dính vào mối quan hệ anh em ruột thịt, nếu không thì chắc chắn tôi đã thích anh ấy rồi.
Tôi dám tự nhận rằng mình là một người rất lý trí, có thể k/hống c/hế được tình cảm của bản thân.
Năm cấp ba có khá nhiều bạn nam hợp gu thích tôi, nhưng tôi không muốn yêu sớm nên quyết định không thích là không thích.
Bây giờ cũng vậy, chàng trai cực kỳ hợp gu ở rất gần mình, nhưng biết rằng không đến được với nhau nên tôi nhất quyết không tiến tới.
Ờm… Thật ra có tiến tới cũng không được, vì “anh trai” cũng không đồng ý đâu.
Nhưng nói chung là tôi rất lý trí.
Nằm ườn trên ghế sofa xem TV, đến khi bộ phim kết thúc thì tôi bèn tắt TV và chuyển sang điện thoại.
Nghịch điện thoại một lúc, tôi nhìn ngày tháng trên màn hình rồi thở dài, không biết hôm nay có nên đi đâu chơi không nhỉ?
Trong thế giới này thì hôm nay là sinh nhật tôi.
Không biết tên tác giả kia có để Bùi Thanh Linh sinh cùng ngày với tôi không, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm lắm.
Suy nghĩ một lúc, tôi đứng dậy đi thay quần áo và trang điểm. Bây giờ cũng đã năm giờ chiều rồi, tôi định ra ngoài ăn tối rồi đi m/ua s/ắm để tự chúc mừng sinh nhật mình.
Bất ngờ là sau khi trang điểm xong, đang định đ/ặt xe taxi thì tôi đã nhận được một tin nhắn: [Hôm nay đi ăn với anh nhé. Anh đến đón em.]
Tin nhắn đến từ “anh trai”, tôi chỉ chần chừ trong vài giây rồi liền nhắn lại: [Ok.]
Thật ra đã quyết định đi ăn sinh nhật một mình rồi, cho nên nếu có người mời tôi đi ăn thì tôi sẽ không đồng ý đâu.
Nhưng biết sao được, đây là “anh trai” mà.
Chỉ trong vòng năm phút sau, “anh trai” đã lái xe đến trước cổng.
Nhanh thật đấy!
“Chào anh!” Tôi bước ra ngoài rồi lên xe anh trai.
Anh ấy gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay em đẹp lắm.”
Thì tất nhiên, tôi trang điểm lồng lộn thế này cơ mà. Nhưng đương nhiên tôi vẫn lịch sự nói: “Cảm ơn anh đã khen.”
Anh ấy liền mỉm cười rồi lái xe đi.
Tôi nghiêng mặt nhìn anh ấy, hay đúng hơn là nhìn vào đôi tai đang ửng đỏ của anh ấy.
Anh trai… hay đỏ tai thật. Chắc tai của anh ấy nhạy cảm lắm.
Hơn mười phút sau.
Chiếc xe dừng lại trước một nhà h/àng nổi tiếng trong thành phố. Nghe nói muốn ăn ở nhà h/àng này thì phải đặt lịch trước mấy ngày liền.
Tôi và anh trai bước vào nhà hàng, n/hân v/iên phục vụ liền dẫn chúng tôi lên trên tầng ba.
Bỗng nhiên, anh trai đi ra phía sau và bịt mắt tôi lại. Tôi không giãy ra mà chỉ chớp chớp mắt, cảm nhận hàng mi của mình lướt qua lướt lại trên lòng bàn tay của anh trai.
Anh ấy ghé vào tai tôi, thì thầm: “Em tiến về phía trước đi.”
Giọng điệu trầm ấm êm tai nhưng nghe có vẻ hơi mất tự nhiên. Tôi cũng không được tự nhiên lắm khi có người khác giới ghé sát vào tai tôi nói chuyện.
Tuy nhiên, tôi không thấy khó chịu hay bài xích gì cả. Tôi nghe lời anh trai mà cẩn thận bước về phía trước, từng bước từng bước một.
Bước hơn chục bước, tôi nghe thấy có tiếng mở cửa.
Bước thêm vài bước nữa, anh trai từ từ thả tay xuống, những ngọn nến trong căn phòng tối lọt vào mắt tôi, y như những ngôi sao trên bầu trời ban đêm vậy.
Tôi rất bất ngờ, chưa kịp quay sang nhìn anh trai thì đã nghe thấy anh ấy nói: “Chúc mừng sinh nhật em.”
Lời chúc mừng đơn giản nhưng đầy chân thành. Tôi mỉm cười, vui vẻ cảm ơn anh trai.
Hóa ra hôm nay cũng là ngày sinh nhật của Bùi Thanh Linh. Anh trai đối xử tốt với cô ấy thật.
Anh ấy dẫn tôi đến bên bàn và bảo tôi ước nguyện rồi thổi nến.
Tôi hơi bối rối nhìn hơn hai chục cây nến được cắm trên bánh kem, thầm hỏi: Sao không dùng nến số, ghép số 2 với số 6 vào có phải dễ nhìn hơn không.
Cắm hơn hai chục cây nến thế này không biết có thừa hay thiếu không nữa.
Nhưng thôi kệ đi, tôi không đếm mà liền ước nguyện: Ước gì tôi có thể mau về nhà.
Chỉ là chợt nhớ đến “anh trai”, tôi thấy hơi tiếc nuối. Thế là trong lúc nghĩ vội, tôi bèn đổi điều ước, một điều ước rất viển vông.
Cầu mong tôi và anh trai của Bùi Thanh Linh có thể cùng nhau ra khỏi thế giới này.
Nhưng sau đó, tôi cảm thấy như thế cũng không được. Anh trai là người của thế giới này, tôi không nên mong anh ấy rời xa thế giới của bản thân.
Vì vậy, cuối cùng tôi chỉ đành ước: Hy vọng tôi và anh trai được sống trong thế giới của chính mình.
Ước xong, tôi thổi nến. Căn phòng mất đi ánh sáng liền tối om, đen thui thùi lùi, chẳng nhìn thấy gì cả.
“Phục vụ, bật đèn lên giúp tôi.” Tôi lên tiếng nhưng chẳng có ai trả lời, chắc hẳn phục vụ đã rời đi rồi.
Ngay giây sau đó, tôi va nhẹ vào cơ thể của “ai đó”.
Tôi biết “ai đó” là ai, nhưng không biết vì sao mà “ai đó” bỗng ôm lấy tôi. Dù trong bóng tối không nhìn thấy gì, nhưng tôi biết hiện giờ tư thế của mình và “ai đó” trông rất thân mật.
“Em đừng sợ.” Anh trai dịu dàng nói, “Để anh lấy điện thoại soi đèn.”
Ờm, tôi có sợ đâu. Nhưng chắc là Bùi Thanh Linh sợ bóng tối nhỉ.
Tự dưng tôi có một ý đồ hơi hơi đen tối, đó là l/ợi d/ụng thân phận Bùi Thanh Linh để xơ múi anh trai của cô ấy.
Tôi g/iả bộ sợ hãi mà hét lên: “A!”
Sau đó thì liền rúc vào ngực anh trai, hai tay ôm eo anh ấy.
Tôi có thể cảm nhận được cơ thể anh trai cứng đờ lại trong giây lát. Nhưng ngay sau đó, anh ấy bỗng ôm tôi chặt hơn, dỗ dành: “Anh thương, đừng sợ.”
Anh thương…
Anh thương!
Trái tim tôi đập bình bịch bình bịch. Độ “s/át thương” của hai chữ “anh thương” quá lớn!
Mặt tôi nóng bừng lên, lần đầu tiên trong đời tôi ngượng ngùng trước một chàng trai đến vậy.
Ban đầu tôi chỉ muốn ôm “anh trai” một chút thôi, không ngờ bây giờ lại rơi vào tình cảnh thế này.
Mà anh trai, anh bảo bật đèn mà, sao còn chưa bật thế?
Tôi nghĩ như vậy nhưng cũng không mở miệng hỏi. Thế là đến nửa phút sau, anh trai mới lấy điện thoại ra và bật đèn lên.
Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt điển trai của anh ấy, tôi trông thấy hai má anh ấy ửng hồng.
Anh ấy đi đến trước bức tường gần đó và bật điện lên, căn phòng liền sáng trưng như ban ngày.
Tôi hơi ngại ngùng nên không nhìn anh trai nữa mà ngồi vào chỗ. Anh ấy thì ngồi xuống vị trí đối diện tôi.
Một giây, hai giây,... Bao mươi giây trôi qua, chúng tôi vẫn chưa nói gì với nhau cả.
Anh trai, vừa rồi anh còn dỗ dành em cơ mà.
“Anh thương” đấy, nghe thân thiết ghê, sao bây giờ anh không nói gì để phá vỡ cái bầu không khí im lặng đến kỳ dị này đi.
Hơn một phút trôi qua, anh trai vẫn yên lặng như cũ, không nói gì mà cũng không làm gì. Thế nên cuối cùng, tôi đành là người lên tiếng trước:
“Bánh kem đẹp quá, chúng mình ăn nha!”
Ai ngờ anh ấy nhìn tôi, hỏi: “Nếu thấy đẹp thì sao lại ăn? Đẹp thì phải không nỡ ăn chứ.”
Tôi: “...”
Anh trai phì cười: “Đùa đấy, em cắt bánh đi.”
Tôi liền liếc anh ấy một cái nhưng môi thì lại cong lên cười. Sau đó, tôi lấy điện thoại ra và chụp ảnh lại trước, sau đó mới cắt bánh ăn.
Anh trai cũng ăn, nhưng chúng tôi ăn khá ít bánh để còn để bụng ăn món khác.
Sự ngượng ngùng qua đi, chúng tôi có thể ngồi nói chuyện với nhau như bình thường.
Tuy nhiên, dường như vẫn có điều gì đó khác lạ đang dần dần nhen nhóm, nảy sinh.
Ăn xong, tôi đăng bức ảnh chụp bánh kem lên trang c/á n/hân. Sau đó, tôi ngồi nói chuyện với anh trai thêm một lúc nữa rồi mới rời khỏi nhà h/àng.
Anh trai đưa tôi về nhà của nam chính và Bùi Thanh Linh.
Lúc xe dừng trước cửa nhà, tôi đang định chào tạm biệt anh trai để xuống xe thì anh ấy lại giữ tôi lại. “Đợi chút.”
“Sao vậy ạ?”
Tôi nhìn thì liền trông thấy anh ấy lấy một hộp quà ra, đưa cho tôi. “Tặng em nhân ngày sinh nhật.”
Tôi nhận lấy món quà, vừa thấy bất ngờ vừa thấy vui mừng. “Anh đã tổ chức sinh nhật cho em rồi mà còn tặng quà cho em nữa… Anh đúng là hào phóng, là number one đó!”
Tôi hiếm khi khen người khác lắm, nhưng bây giờ tôi lại khen anh trai không ngớt lời.
Thì tất nhiên, anh ấy làm nhiều việc cho tôi như thế, tôi có khen anh ấy cả ngày cũng sẽ không than vãn đâu.
Tôi nhìn anh trai, anh ấy đang mỉm cười dịu dàng. “Em thích thì tốt. Nếu em muốn thì sinh nhật sau, sinh nhật sau nữa, tất cả những sinh nhật sau của em, anh sẽ đều tặng quà và tổ chức cho em.”
Nghe thấy vậy, tôi cảm thấy ấm áp, nhưng cũng cảm thấy man mác buồn.
Sinh nhật sau, sau nữa ư?
Tôi bất giác thở dài, nhìn chằm chằm anh trai.
Có lẽ nhận ra tâm trạng tôi đi xuống, anh ấy lo lắng hỏi: “Em sao thế?”
Tôi lắc đầu, sau đó chợt nhớ ra từ trước đến giờ mình luôn gọi anh ấy là “anh”, “anh trai”.
Nhưng anh ấy đâu phải anh trai tôi.
Mà tôi… Tôi vẫn chưa biết tên thật của anh ấy.
“Anh ơi, em quên mất tên anh rồi.” Tôi hỏi anh ấy: “Bây giờ anh có thể nói cho em biết tên của anh không?”
Anh trai ngạc nhiên, sau đó thì bật cười rồi nói: “Anh tên là Dương.”
Dương, tên đẹp lắm.
Mặc dù trước kia tôi quen hơn chục người tên là Dương, nhưng tôi vẫn thấy tên Dương của anh trai là đẹp nhất.
Nhưng tôi muốn biết nhiều hơn nên hỏi tiếp: “Gì Dương ạ? Tên đệm của anh là gì?”
Anh trai đáp: “Việt Dương.”
“Ồ.” Tôi gật đầu, lẩm bẩm: “Bùi Việt Dương.”
Không ngờ rằng, anh ấy lại bảo: “Anh tên là Đỗ Việt Dương.”
“Đỗ Việt Dương?” Tôi cười, “Đỗ Việt Dương nghe hay lắm.”
Nhưng mà…
Khoan đã!
“Em họ Bùi mà!” Tôi thắc mắc, “Anh là anh trai em thì phải cùng họ với em chứ?”
Anh ấy không trả lời, chỉ nhìn tôi mà tủm tỉm cười.
Tôi nghi ngờ:
“Chẳng lẽ… Chúng ta không có cùng huyết thống?”
“Nhưng lần trước em hỏi, anh đã bảo chúng mình là anh em ruột mà!”
“Chẳng lẽ… Chúng mình là anh em cùng mẹ khác cha?”
“Hay là anh với em một người theo họ cha, một người theo họ mẹ?”
Tôi tự nếu ra một đống trường hợp cho anh trai, nhưng anh ấy vẫn không đáp.
Anh ấy chỉ nhìn tôi và bảo: “Em vào nhà đi, tối nay thử đoán xem trường hợp của anh em của chúng ta là như thế nào.”
Tôi nghe mà hồi hộp muốn c/hớt, nhưng cuối cùng thì vẫn nghe lời anh trai mà xuống xe, bước vào cổng.
Anh ấy ngồi trong xe, hạ kính xe xuống và nhìn về phía tôi.
Thời khắc này, bầu không khí nhanh chóng trở nên mập mờ. Tôi cảm thấy chúng tôi không giống anh em mà giống như đôi tình nhân hơn.
Tôi không rời mắt khỏi anh trai, tay tôi thì mò vào túi lấy điện thoại.
Rút điện thoại ra, tôi mở máy ảnh lên và hỏi anh ấy: “Em chụp một tấm của anh được không?”
Tôi không biết vì sao mình lại có thể hành động như vậy. Tôi chỉ biết mình muốn nhìn anh trai thêm một chút, nhưng anh ấy sắp đi về rồi nên tôi muốn chụp một tấm ảnh.
Em gái chụp ảnh của anh trai cũng là chuyện bình thường mà.
Anh trai gật đầu, cho phép tôi chụp.
Tôi bèn bước gần thêm một bước, sau đó ấn “tách” một cái, “tách” hai cái, “tách” ba cái.
Anh trai phì cười: “Sao em chụp nhiều thế?”
Tôi cũng mỉm cười. “Em chụp anh trai em thôi mà, anh có ý kiến gì chứ?”
“Rồi, anh không dám có ý kiến.” Anh ấy nói xong thì vẫy tay với tôi, “Tạm biệt, anh đi đây, chúc em ngủ ngon.”
“Ừm.” Tôi vẫy tay, “Chúc anh ngủ ngon.”
Anh trai lái xe đi.
Tôi đứng nhìn theo đến tận khi xe đi khuất rồi mới quay vào nhà.
Vừa mở cửa nhà bằng vân tay, tôi vừa nhìn những bức ảnh tôi chụp anh trong điện thoại.
Đẹp trai quá…
Đẹp trai quá…
Đẹp trai quá…
Tôi vừa bước vào nhà vừa ngắm nhìn anh trai rất lâu.
Lướt lướt, cuối cùng lại lướt đến tấm ảnh chụp bánh kem.
Tôi vừa bước về phòng vừa nhìn vào chiếc bánh kem xinh xắn. Nhưng nhìn một lúc, tôi chợt nhận ra có gì đó sai sai.
Một, hai, ba,... Hai mươi ba.
Đếm đi đếm lại, trên chiếc bánh vẫn chỉ có hai mươi ba cây nến.
Cắm thiếu nến sao?
Tôi cảm thấy khả năng cao là vậy, thế nhưng sao lại có chuyện trùng hợp đến thế?
Trước đó tôi hai mươi hai tuổi, hôm nay là sinh nhật thứ hai mươi ba của tôi.
Sinh nhật thứ hai mươi ba… Hai mươi ba cây nến…
Sự nghi ngờ càng lúc càng nhiều, tôi chợt nhớ đến tên của anh trai.
Đỗ Việt Dương.
Tôi thấy hình như hơi quen.
Vừa nghĩ đến đây, tôi đã mở cửa phòng ngủ của mình ra.
Ngay sau đó, tôi chợt phát hiện trong phòng có người.