-
Phần VII
Trong lúc ngàn cân treo sơi tóc, một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên vươn ra, nắm lấy cổ tay của bạn, sau đó là một giọng nói tỉnh táo vang lên: “Nắm lấy anh tôi, mau qua đây giúp đỡ.”
Tiếng bước chân nặng nề chạy tới.
Trương Văn Kiệt thò đầu ra, quát to: “Số 26, cậu tỉnh lại đi, nắm chặt lấy!”
Giọng nói cục cằn của cậu ta vang vọng khắp sân trường, bạn nhìn xuống phía dưới, sàn bê tông trống rỗng, không có gì hết...
Phải trở lại...
“Trần Giang, lên...” Cánh tay Hạ Lan Sơn duỗi thẳng, nắm chặt lấy tay bạn.
Trương Văn Kiệt cũng đưa tay ra, nhờ mọi người phối hợp, cuối cùng bạn cũng leo trở lại sân thượng... sống sót sau tai nạn, bạn nằm vật trên mặt đất, thở hổn hển.
Tim đập mạnh bơm máu tới khắp nơi trên cơ thể, bạn có thể cảm nhận rõ ràng, mình còn sống, tốt quá rồi.
“Mọi người làm sao tỉnh lại được?” Bạn mở miệng hỏi, phát hiện giọng nói của mình khản đặc.
Cặp chị em song sinh lau vết máu dính trên dao: "Tất cả quái vật trong trường đều đổ dồn tới nhà ăn. Chúng tôi gi.ế.t sạch chúng, không đi vào ảo ảnh."
Nói xong, cô liếc nhìn nam sinh đeo kính trốn trong góc: “Anh ta vẫn vẫn luôn bám đuôi chúng tôi.”
Cô gái lớn hơn một chút buộc lại con dao vào eo, đưa tay ra trước mặt bạn: “Làm tốt lắm, làm quen một chút đi, tôi là số 18, đây là em gái tôi, số 17.”
Số 17 gật đầu với bạn, nở nụ cười ngọt ngào.
Nam sinh đeo kính cũng yếu ớt nói theo: “Tôi là số 13, tôi cũng không bị rơi vào ảo ảnh.”
Sau cùng, bạn nhìn về phía Hạ Lan Sơn và Trương Văn Kiệt.
Trương Văn Kiệt tỏ ra rất bình thường: “Tôi từng bị bạo lực học đường.”
Hạ Lan Sơn: “Tôi cũng vậy.”
...
Trông bọn họ bình tĩnh nói chuyện có chút buồn cười, khó mà tưởng tượng được, hai đại ca với giá trị vũ lực đạt max như thế này sẽ đối mặt với bạo lực học đường như thế nào.
Bạn nhớ lại cảnh Trương Văn Kiệt xem tên cổ dài là dây thừng mà chơi nhảy dây, bỗng nhiên có chút thương cảm với những phe phản diện.
Trương Văn Kiệt giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Còn hai tiếng nữa, trước khi chế độ miễn dịch kết thúc, chúng ta phải nhanh chóng trở lại nhà thi đấu.”
Mở điện thoại nhìn, đúng là đã bắt đầu đếm ngược rồi.
Bầu không khí trên đường về rõ ràng là thoải mái hơn nhiều, mọi người vừa cười vừa nói. Trương Văn Kiệt đạp xe cùng cặp song sinh, số 13 bị vỡ kính mắt, đi loạng choạng ở phía sau.
Bạn cùng Hạ Lan Sơn đi cuối cùng, tháng 8, gió đêm đã không còn cảm giác khô nóng, ngẩng đầu lên còn thấy được một bầu trời đầy sao.
“Hạ Lan Sơn, anh nói xem, nó rốt cuộc là gì vậy?”
Hạ Lan Sơn cũng ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng: “Một loại AI điên rồ.”
Bạn bật cười: “AI nào mà có thể thống trị Trái đất?”
Hạ Lan Sơn suy nghĩ một lát rồi nói: “Cậu không cảm thấy cách nó hoàn thiện các lỗi rất giống AI sao? Nhưng có một chỗ tôi vẫn chưa hiểu được.”
Suy nghĩ của anh ta giống bạn, hai người nhìn nhau, cùng thấy được sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Nó dường như đang cố ý thiết lập một loại tư tưởng.
“Kẻ đi bắt cóc lại muốn dạy con tin cách làm người, cái này có hơi... thừa thãi.” Bạn suy nghĩ thêm một lúc: “Như thế đối với nó có gì tốt? Loại bỏ những người sống sót có tam quan lệch lạc, giữ lại chúng ta để phục vụ nó tốt hơn à?”
“Cũng có thể là chúng ta nghĩ nhiều rồi.” Hạ Lan Sơn nói: “Trước đó, phó bản chưa từng thăng cấp. Thậm chí tôi còn nghi ngờ cậu là gián điệp do nó phái tới.”
Bạn gượng cười, trong lòng lại nghĩ “cũng như nhau thôi”... Ngay ngày đầu tiên gặp Hạ Lan Sơn, bạn đã suýt mất mạng ở Trường trung học số 1, đúng là đủ đau khổ.
“Nói về chuyện sau khi anh vào nhà vệ sinh đi.” Bạn bắt đầu một chủ đề mới.
Hạ Lan Sơn liếc nhìn bạn: “Lúc tôi nhảy ra ngoài thì không tìm thấy cậu, nhà vệ sinh nữ bên cạnh cũng trống không, sau đó có người gọi tôi vào lớp.”
“Tên cổ dài?”
Hạ Lan Sơn gật đầu, sau đó nghe anh ta kể lại, bạn cũng biết được những chuyện mà anh ta và Trương Văn Kiệt gặp trong ảo ảnh.
Đối mặt với những lời mắng nhiếc từ bạn cùng lớp, Hạ Lan Sơn vẫn giữ nguyên phong thái đại ca của mình, bình tĩnh mà mắng ngược lại: “Muốn đứng đầu lớp thì phải tự mình thi, gian lận rồi mà còn không thể đứng đầu, đúng là đồ bỏ đi.”
Chỉ một câu này đã chọc giận BOSS, nó thực sự muốn nhốt Hạ Lan Sơn lại trong ảo ảnh, hai tay dâng video lên cho anh ta. Hạ Lan Sơn đầu óc nhanh nhạy, hiểu ra điều này rất nhanh, anh ta quét mắt một vòng quanh lớp, giẫm lên USB, cười nói: “Không cần.”
Quá trình sau đó cũng không khác bạn bao nhiêu, lúc tỉnh lại cũng suýt rơi xuống.
Là được Trương Văn Kiệt kéo lên.
Đúng vậy, Trương Văn Kiệt mới là người tỉnh lại đầu tiên.
Là người cục súc nhất trong số những người sống sót, sau khi bị vu oan, Trương Văn Kiệt liền túm lấy cổ tên cổ dài, buộc lên cột cờ, kéo dây cho nó bay trong gió.
Sau đó cậu ta đứng dưới cột cờ, làm một bài phát biểu hùng hồn, tiến hành giáo dục một cách sâu sắc đối với những học sinh tham gia bạo lực học đường. Vào ảo ảnh chưa được 5 phút, cậu ta đã tìm tới được sự bất hợp lí rồi phá vỡ ảo ảnh kép...
...
Bạn nhìn về phía trước, Trương Văn Kiệt còn đang cười hề hề, những phiền muộn nặng nề trong lòng cũng dần dần tan biến.
"Hy vọng một ngày nào đó, tôi có thể tận mắt chứng kiến khoảng khắc đó của Trương tổng."
Hạ Lan Sơn cũng cười: "Cái này thì chúng ta có thể chờ xem."
Trở lại nhà thi đấu, bạn ngủ một giấc dài. Đây là lần đầu tiên bạn có thể thư giãn thoải mái trong suốt mấy ngày qua. Lúc bạn mở mắt ra, ánh sáng đã chiếu qua những khe hở vào trong nhà thi đấu.
Xung quanh mọi người vẫn còn đang ngủ say.
Ở đằng xa còn có đồ ăn tối hôm qua lấy ở cửa hàng tiện lợi.
Bạn xoa xoa cái cổ đau nhức, đứng dậy uống nước, tới lúc cúi đầu xuống thì thấy Hạ Lan Sơn nằm bên cạnh đã mở mắt.
Bạn ném chai nước khoáng cho anh ta, ngồi xuống bên cạnh hộp cứu hỏa: “Anh rất cảnh giác.”
Hạ Lan Sơn ậm ừ một tiếng, uống một ngụm nước, nói: “Không có gì là an toàn tuyệt đối, trước khi tìm ra được nguyên lí hoạt động của nó, tôi vẫn sẽ có một chút nghi ngờ về tính xác thực của hoàn cảnh hiện tại.”
Suy nghĩ của hai người đúng là giống nhau... Thời gian phó bản thứ hai mở ra là tối nay, bây giờ vẫn còn sớm, bạn lại không muốn ngủ tiếp, bèn ngồi nói chuyện cùng với Hạ Lan Sơn.
“Trong nhà anh còn có người thân nào không?”
Đây là một chủ đề nhạy cảm, nhưng cũng là cơ hội tốt để kéo gần mối quan hệ của hai người.
Hạ Lan Sơn ngẩn ra một lúc rồi từ từ nói: “Không có.”
Nhìn thấy vẻ mặt đó của bạn, anh ta lại nói thêm: “Ngay từ đầu đã không có rồi... Cậu không cần cảm thấy có lỗi. Hơn nữa, tôi còn có bạn bè mà.”
Đây là lần đầu tiên anh ta chủ động kể chuyện.
“Nhưng sau đó có chút bất đồng, chúng tôi cũng không gặp nhau nữa.”
Bầu không khí dần trở nên nặng nề hơn, vừa may Trương Văn Kiệt ngủ bên cạnh ngáy quá to, đánh thức hai chị em song sinh, cuộc trò chuyện của hai người cũng bị ngưng lại giữa chừng.
Số 18 bực mình ngồi dậy, bóp mũi Trương Văn Kiệt.
Quậy một trận như vậy, mọi người cũng tỉnh ngủ.
Mở điện thoại di động, bỏ qua mấy tin nhắn nhắc nhở khác, bạn chuyển tin nhắn nhắc nhở về bữa tiệc mặt trăng lên đầu tiên.
“Điện thoại của mọi người có được sạc điện không?” Bạn hỏi.
Trước đó lúc ở nhà, điện thoại di động vẫn đang cắm sạc, nhưng từ lúc bạn chạy ra khỏi khu vực đó tới giờ đã 1 ngày 1 đêm rồi mà pin điện thoại vẫn đầy 100% như cũ.
Số 18 đứng đánh răng bên cạnh, trong miệng còn ngậm kem đánh răng, nói qua loa: “Không cần sạc điện, pin sẽ tự động được sạc đầy vào 0 giờ hàng ngày.”
Bạn có một suy luận...
Nó điều khiển con người, liệu có phải nhờ sóng điện thoại di động không?
Trương Văn Kiệt chỉ thẳng vào bạn nói: “Anh bạn trẻ, dừng lại! Trước đó đã có người sống sót muốn thử vận may, xúi giục mọi người tắt máy, bỏ lỡ nhiệm vụ của phó bản bữa tiệc mặt trăng, khiến cho...”
Trong số 26 người sống sót, bây giờ chỉ còn lại 6 người, đúng là một tổn thất nặng nề.
7 giờ tối, điện thoại của mọi người đúng giờ nhận được tin nhắn thông báo.
“Những người sống sót thân mến, bữa tiệc mặt trăng sẽ được bắt đầu sau 1 tiếng đồng hồ. Địa điểm: Bệnh viện thành phố. Trước khi bắt đầu bữa tiệc, chế độ miễn dịch sẽ được mở cho những người sống sót trong vòng 40 phút, mong rằng bạn sẽ ghé thăm.”
Số 13 đột nhiên hét lên một tiếng, run như cầy sấy: “Bệnh... Bệnh viện thành phố, tôi... tôi không muốn tới đó.”
Mọi người thuần thục trang bị cho mình những thứ cần thiết, lần này, bạn bọc thêm một con dao Thụy Sĩ vừa lấy từ cửa hàng tiện lợi nhét vào túi quần, còn mang theo cả băng vải và bình xịt hơi cay.
Trương Văn Kiệt kéo số 13 dậy: “Đừng sợ, Bệnh viện thành phố thôi mà, cậu sợ uống thuốc hay sợ tiêm?”
Số 13 quỳ trên mặt đất, khóc lóc nói: "Đừng ... Tôi ... Bạn gái tôi chết ở bệnh viện thành phố. Tôi sợ ... Tôi sợ nhìn thấy cô ấy..."
Số 17 hỏi: “Ông anh, có phải là anh đã làm gì trái lương tâm không đấy?”
Nhìn thấy sắc mặt số 13 thay đổi, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, ai nấy tự trang bị cho mình, 5 phút sau, mọi người đều ngồi trên xe đạp.
Số 13 cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Bạn ngẩng đầu nhìn lên trời, hôm nay có trăng tán, lát nữa có thể sẽ mưa.”
Đi được nửa đường thì nghe thấy tiếng sấm, mây đen cũng kéo tới, che khuất mặt trăng.
Tới gần cổng bệnh viện, bầu không khí trở nên ngột ngạt lạ thường.
Cặp song sinh nói: “Độ ẩm trong không khí có vẻ cao hơn.”
Bệnh viện này đã xây dựng rất lâu rồi, phần trước mặt được xây từ thời Dân Quốc, vẫn giữ nguyên kiến trúc thời đó, phần phía sau đã được tu sửa và xây thêm một tòa nhà cao tầng hiện đại.
Những tòa nhà xung quanh có tòa mới xây, cũng có tòa đã cũ.
Có mấy toà nhà thậm chí còn có thể xếp vào loại di vật văn hóa, kể cả tòa kí túc xã cũ nát.
Hồi đó bạn tới thăm bạn thân vào kỳ nghỉ hè, cậu ta học ở học viện liên kết với bệnh viện và ở ký túc xá này trong thời gian thực tập. Bóng đèn ở đó chập chà chập chờn, y như mấy căn phòng trong trốn thoát khỏi mật thất, sau đó chỗ đó bị đóng cửa, bọn họ mới chuyển tới ký túc xá hiện tại.
Cổng bệnh viện rộng mở, ngày thường người người tới tới đi đi không ngừng, bây giờ lại bị một sự im lặng chết chóc bao trùm, ngay cả phòng bảo vệ ở trước cổng cũng không có người.
Vừa bước chân vào bệnh viện, điện thoại di động liền vang lên tiếng thông báo tin nhắn: “Những người sống sót thân mến, ảo ảnh ba chiều đã được tạo ra cho các bạn, chế độ hiện tại là chế độ nhiều người chơi, các bạn phải phát hiện ra điều bất hợp lí để sống sót. 5 phút sau chế độ đuổi giết sẽ bắt đầu, chúc các bạn may mắn.”
Mọi người quay lại nhìn nhau, ai cũng biết rõ, ngày hôm qua không có người sống sót mới xuất hiện.
“Chế độ nhiều người chơi... Có phải là loại tôi đang nghĩ không?” Số 17 hỏi.
Trương Văn Kiệt cười nói: “Game online đúng không? Chúc mừng, lần này có đồng đội rồi, đợi đó, để tôi “gánh” mọi người.”
“Mọi người không cảm thấy hô hấp ngày càng trở nên khó khăn à?” Số 18 vẫn im lặng nãy giờ đột ngột lên tiếng.
Vừa dứt lời, không khí xung quanh bỗng trở nên dinh dính. Cửa sắt sau lưng đóng ầm lại, bốn phía truyền tới tiếng thứ gì đó giẫm vào vũng nước bò tới.
Số 13 hét lên, quay đầu ra sức đập vào cổng sắt: “Cho tôi ra ngoài! cho tôi ra ngoài!”
Ngay sau đó, có thứ gì đó bước ra từ trong bóng tối.
Rất nhiều phụ nữ, đều có mái tóc dài...
Nhưng tư thế của bọn họ rất kỳ quái, tứ chi đáp xuống đất như nhện, bò tới rất nhanh.
Tới gần, bạn mới nhìn thấy rõ ràng, bọn họ mặc quần áo màu trắng của bệnh nhân, đầu hơi ngẩng lên để nhìn đường.
...
Là người theo chủ nghĩa vô thần, bạn suýt nữa thì phát điên luôn.
“CHẠY!!!” Hạ Lan Sơn hét lên, túm lấy số 13 rồi dẫn đầu chạy vào tòa nhà khám bệnh tối om.
Những người còn lại bám theo ngay phía sau, cả nhóm nhanh chóng chen vào cửa tòa nhà khám bệnh.
Ầm!
Bạn vừa đóng sầm cửa lại thì tiếng gõ vào cửa kính bắt đầu vang lên đều như nhịp trống.
Bạn gần như mắt đối mắt với người phụ nữ gần nhất, lúc này cô ta đã đứng thẳng lên, móng tay điên cuồng cào vào cửa kính. Hai mắt cô ta trắng dã, nhìn thẳng về phía bạn, kêu gào thảm thiết, lộ ra hàm răng sắc nhọn như cá mập. Cẩn thận nhìn xuống, bạn thấy cả người cô ta ướt sũng như vừa bò ra từ trong nước.
Số 18 lau mồ hôi: “Vừa mới bắt đầu đã kích thích vậy luôn?”
Bạn nhớ lại đêm trước khi bạn rời khỏi nhà, tiếng cào cửa cũng giống như thế này, bố mẹ bạn có phải cũng bị biến đổi thành như thế này không?
Vai bạn bị vỗ một cái, quay đầu lại, bạn thấy Hạ Lan Sơn đang đứng bên cạnh: “Đừng ngẩn người ra như thế, tỉnh táo lên, một khi ảo ảnh bắt đầu sẽ rất nguy hiểm.”
Mọi người đều biết, tất cả mọi thứ trong ảo ảnh ba chiều đều nguy hiểm.
Bạn gượng cười, nhìn người phụ nữ ở ngoài cửa kính, cửa lớn bệnh viện sáng sủa sạch sẽ ngày xưa giờ phút này đã biến thành đ.ịa ng.ục tối tăm, bày ra đủ loại bẫy rập chờ mọi người tự chui vào.
“Này, số 13, anh sao rồi?” Số 17 ngồi xuống trước mặt số 13, hỏi anh ta.
Số 13 đã không nói ra lời, run rẩy chỉ vào cửa kính: “Cô ấy... Cô ấy tới tìm tôi...”
Vừa nói xong, anh ta đã hét lên một tiếng rồi không đợi mọi người kịp phản ứng đã lao thẳng vào trong bóng tối.
“Đ.....m....! Đuổi theo!” Trương Văn Kiệt mắng một câu rồi nhanh chóng đuổi theo anh ta.
Hạ Lan Sơn liếc nhìn bạn, nói: “Đừng để bị tụt lại phía sau.”
Ngay cả lúc này, các bạn cũng không thể phân biệt được những người xung quanh mình là thật hay giả, càng không phải nói tới lúc sau tách ra rồi gặp lại.
Bạn liếc nhìn người phụ nữ bên ngoài lần cuối, cô ta đã ngưng cào cửa, miệng cười toe toét nhìn chằm chằm vào mấy người.
___Mọi người ngừng đọc rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh đi___
_______________________
___Cho nó đỡ mỏi mắt____
Bạn quay người, đi theo cả nhóm vào trong bóng tối.
Thang cuốn ở hai bên sảnh vào lúc này đã dừng hoạt động.
Trương Văn Kiệt vịn lan can cúi người thở hổn hển: “Bình thường nhìn cậu ta nhã nhặn, tới lúc then chốt lại chạy nhanh như thế! Cậu ta bị điên rồi à?”
Bạn nhìn xung quanh, không tìm thấy bóng dáng số 13.
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?” Số 17 hỏi.
Địa hình ở bệnh viện quá phức tạp, thăm dò dần dần cơ bản là không thể. Mà cốt truyện cũng không mở ra, mọi người không có chút manh mối nào, đừng nói tới việc tìm ra điều bất hợp lí để sống sót.
“Chia nhóm đi, tôi với cặp sinh đôi một nhóm, đại ca, anh và số 26 một nhóm.” Trương Văn Kiệt xắn tay áo chuẩn bị.
Tất cả mọi người đều không phản đối, bạn và Hạ Lan Sơn cùng đi lên tầng 2.
Trước khi đi, bạn đặc biệt cảnh báo mọi người: “Cẩn thận người phụ nữ ngoài cửa_________”
Bạn đột ngột dừng lại, nơi bạn chỉ ra bây giờ đã trống không, cửa thủy tinh không biết đã mở ra từ bao giờ. Rõ ràng lúc nãy bạn đã khóa lại.
Cô ta đi vào.
“Tao XXX!!!” Trương Văn Kiệt gào lên: “Ông mày biết ngay, số 13 không phải người tốt đẹp gì!”
Tầng 1 đã không còn an toàn nữa, bàn bạc lại, mọi người quyết định chia tầng 2 thành hai phần rồi tìm ở tầng 2 trước.
Bạn và Hạ Lan Sơn đứng trước cửa phòng chụp CT, hai người nhìn nhau rồi đẩy cửa đi vào.
Đây là phòng làm việc, bày mấy cái máy tính, bên cạnh có một tấm kính lớn, xuyên qua lớp kính, bạn có thể nhìn thấy máy móc bên trong.
Dù không có ai, nhưng máy chụp vẫn tiếp tục quét.
Rồi... dường như có ai đó nhấn công tắc trên máy tính, máy tính không ngừng làm mới giao diện, quét ra hình một người.
Bạn nín thở: “Có người ở bên trong.”
Bùm bùm bùm.
“Cứu mạng!”
Một giọng nói yếu ớt truyền qua khe cửa, là một người phụ nữ.
Bạn và Hạ Lan Sơn cùng lùi lại một bước, tránh xa khe cửa.
Ngay sau đó, một khuôn mặt gầy guộc đập vào tấm kính, nhìn hai người cười toe toét.
...
Dù đã tránh xa nhưng bạn vẫn bị dọa cho giật mình.
Cô ta trượt theo tấm kính, để lại một vệt nước trên đó. Nó đã theo tới tầng 2, còn đặc biệt đi theo hai người.
Bạn nhìn xung quanh, không phát hiện ra manh mối nào: “Đi thôi.”
!!! Đột nhiên, Hạ Lan Sơn tóm lấy cánh tay bạn: “Chờ đã, số 13 đang ở trong kia.”
Giường chụp CT lúc nãy còn không có ai, bây giờ lại xuất hiện một người, anh ta bị trói trên đó, máy móc không ngừng quét đi quét lại khắp người.
Những hình ảnh bạn vừa thấy, tất cả đều là của anh ta.
... ... ...
... ... ...
“Chỉ có thể đi vào.” Bạn nói.
Không cần biết số 13 ở bên trong là thật hay giả, các bạn vẫn phải kiểm tra lại.
“Cô ta rất thông minh, biết cách sử dụng con mồi.” Hạ Lan Sơn vừa nói vừa đẩy cửa ra.
Tiếng máy móc ở bên trong truyền ra.
Một cuộc tấn công như trong tưởng tượng không hề xuất hiện, khi bước vào, bạn thấy số 13 đang mở to mắt, miệng bị nhét một cái ống lớn và liên tục bị đổ nước vào.
Bạn nhanh chóng rút ống ra, sắc mặt số 13 lúc này đã tím tái, phải nhờ Hạ Lan Sơn lật lại cậu ta lại vỗ vỗ lưng mới có thể nôn ra một ngụm nước.
“Cô ấy tới rồi... Cô ấy tới rồi...” Đầu óc số 13 rõ ràng đã không còn bình thường: “Xin lỗi, xin lỗi, tha cho tôi đi.”
Bạn đỡ số 13 dậy: “Không nên ở đây lâu, có gì ra ngoài rồi lại nói.”
Suốt đường ra không gặp trở ngại gì, 3 người cùng với bọn Trương Văn Kiệt tụ lại.
Cậu ta đeo túi sách, sắc mặt không được tốt lắm: “M.ẹ, tối qua ngủ không ngon, bây giờ đi đường cũng thấy mệt.” Vừa dứt lời, nhìn thấy số 13, cậu ta liền giơ tay lên đánh: “Sợ sợ cmm! Mày chán sống rồi à!”
Cặp song sinh phải chạy lên giữ chặt lấy Trương Văn Kiệt: “Tầng 2 không có manh mối gì, chúng ta tiếp tục đi lên đi.”
“Tầng trên là gì?”
“Trung tâm kiểm tra sức khỏe.” Bạn trả lời.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều quay lại nhìn bạn.
Bạn cũng ngây người sửng sốt vì câu nói của mình.
“Vậy tầng 4?” Hạ Lan Sơn hỏi.
“Nhà ... x.á.c.”
Xung quanh tất cả trở nên im lặng.
Trương Văn Kiệt nhìn chằm chằm vào bảng điều hướng, nói: “Số 26, nếu cậu chưa từng tới đây thì tôi chỉ có thể coi cậu là BOSS.”
Bạn im lặng, đúng là bạn không thường xuyên tới bệnh viện này, lại càng không nhớ rõ tầng nào có cái gì. Nhưng lúc này bạn lại nhớ rõ tầng 3 và tầng 4.
Tinh!
Điện thoại di động của mọi người lại nhận được tin nhắn.
“Gửi đến những người sống sót, hãy cảnh giác với những người bên cạnh. Người tiếp theo đâm một nhát dao vào lưng bạn có thể chính là đồng đội của bạn đó."
Ánh sáng mờ mờ ảo ảo từ màn hình điện thoại di động rọi lên từng khuôn mặt khác nhau.
“Có ý gì? Trong chúng ta có nội gián?” Trương Văn Kiệt trầm mặt, nhìn chằm chằm vào số 13.
“Không phải tôi... Đừng bỏ lại tôi.” Số 13 vội vàng giải thích.
Trương Văn Kiệt hầm hừ: “Lúc mày chạy đi sao không thấy mày do dự.”
Cậu ta dẫn đầu đi lên tầng 3, cặp song sinh theo sát phía sau. Số 13 sợ mình bị bỏ lại, cũng bám theo hai cô gái đi lên.
Hạ Lan Sơn hỏi bạn: “Cậu có manh mối gì à?”
Bạn gật đầu: “Đại khái cũng biết là ai rồi.”
Ở cửa trung tâm kiểm tra sức khỏe tầng 3 có một cái cân điện tử, lúc này nó đã bị chuyển tới giữa lối đi.
Cổ bạn bị đau, có lẽ tối qua tư thế ngủ không tốt nên bị đau cổ rồi.
“Không phải để cân ở đây cho chúng ta cân đấy chứ?” Số 18 đen mặt.
Số 17 bĩu môn: “Em cũng không muốn cân.”
Trương Văn Kiệt nói: “Để tôi lên trước.”
Nói xong, cậu ta bước lên cân: “Ầy, giảm cân rồi, giảm khoảng 10kg.”
Nghe cậu ta nói, cặp song sinh cũng hăng hái hơn hẳn, từng người bước lên cân, đúng là ai cũng giảm đi một chút.
Hạ Lan Sơn bước lên: “75kg, vừa đúng.”
Bạn bỏ ba lô xuống, bước lên cân, kim đồng hồ quay một lúc rồi từ từ dừng lại ở chỗ “125kg”
Bạn im lặng.
“Bao nhiêu?”
Bạn ngơ ngác nói: “125kg”
“Trâu bò, đại ca cao 1m85 mới có 75kg, cậu không cao bằng anh ấy, trông cũng không mập, thế mà lại 125kg, đùa à?”
Sắc mặt của cặp song sinh bỗng trở nên khó coi.
“Mọi người đã ai nghe qua câu chuyện...” Sắc mặt số 18 tái nhợt: “Nếu thể trọng đột nhiên tăng, có nghĩa là trên đầu bạn có_______”
Số 18 còn chưa nói xong, bạn đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ đang cười toe toét kia bám trên vai Trương Văn Kiệt, cô ta đang kéo cổ áo của cậu ấy lên phía trên. Trương Văn Kiệt vẫn cười hề hề, cậu ta dường như vẫn chưa tỉnh lại, chỉ thỉnh thoảng kéo kéo cổ áo đang siết chặt.
Cùng lúc đó, một cái bóng mờ mờ xuất hiện trên đầu cặp song sinh.
Số 13 cũng biến mất rồi.
Bạn khụy gối xuống đất, trên vai như đang vác thứ gì đó nặng ngàn cân.
“Trần Giang.” Hạ Lan Sơn ngồi xuống trước mặt bạn, giọng nói của anh ta dường như truyền tới từ rất xa: “Đừng để cô ta ấn cậu xuống.”
Nhưng lúc này lại có người ở bên tai bạn nói, nhẹ nhàng hơn, rõ ràng hơn, càng làm cho bạn tin tưởng hơn: “Hạ Lan Sơn là kẻ phản bội!”
“Làm sao mà cửa nhà vệ sinh nữa lại đóng?”
“Anh ta có rất nhiều bí mật, nhưng anh ta không nói cho cậu biết.”
“Tại sao chỉ 4 người các cậu có chuyện.”
“... Anh ta muốn hại cậu, nên phải ra tay trước.”
Bạn cảm thấy những gì cô ta nói rất có lí.
Vì vậy, trong lúc hỗn loạn, bạn lấy ra con d.ao Thụy Sĩ.
Ngay lúc bạn định đâm một dao, một cái dùi thép đột nhiên đâm xuyên qua ngực Hạ Lan Sơn.
Máu bắn cả lên mặt bạn.
Bạn đột nhiên mở to mắt, lúc này, đầu óc đột nhiên trở nên vô cùng minh mẫn.
Hạ Lan Sơn chầm chậm cúi đầu xuống, nhìn thấy dùi thép trước ngực, ánh mắt trở nên hoang mang... Anh ta dường như không thể ngờ được mình lại bị đánh lén.
Phun ra một ngụm máu, cả người anh ta chậm rãi ngã về phía bạn.
Bạn ôm lấy anh ta, bàng hoàng, lạnh toát cả người... ôm lấy thân thể mềm nhũn của anh, mặc cho đầu gục vào vai mình, không có sức sống.
Trương Văn Kiệt đứng sau lưng anh ta, tay vẫn cầm cây dùi thép, mắt đỏ rực.
Bạn hét lên: “Hạ Lan Sơn...”
Không một ai đáp lại.
Lí trí của bạn dần sụp đổ.
Hạ Lan Sơn, chết rồi.