-
Phần II
6.
Có Huyền Hoa đi theo, con đường tôi đi trở nên vô cùng thuận lợi, quỷ xung quanh sợ hãi hơn cả khi gặp quỷ, chạy mất dép không còn bóng dáng.
Ngay cả ma trơi cũng chủ động đến chiếu sáng.
Đối xử chênh lệch này, thật là quỷ so với quỷ, khiến quỷ phát điên.
Cuối cùng tôi không thể nhịn được nữa, bèn hỏi ra nghi vấn của mình: "Anh... là từ 18 tầng địa ngục tới à?"
Hắn không nói gì.
"Anh phạm vào chuyện gì?"
"Anh là ác quỷ à?"
Hắn gợi lên ý cười ác liệt: "Trước đây có một con quỷ, nói nhiều quá, tôi bèn giết nó, sau đó tôi bị nhốt lại."
Tôi tức khắc nghẹn họng, trực tiếp báo thân phận thì được rồi. Còn vòng vo một vòng rồi dọa dẫm nguy hiểm thế này làm gì?
Quỷ tâm cơ!
Tôi đi đến ký túc xá do nhà trường chuẩn bị, là một căn hộ nhỏ riêng biệt, không hổ là trường học quý tộc, tiện nghi đầy đủ, chính là chỉ có một phòng ngủ. Một chiếc giường.
Tôi bận trước bận sau dọn dẹp nhà cửa, suýt chút nữa đã khiến quỷ mệt chết.
Nhìn con quỷ đại ca đã chiếm lấy giường,
Tôi hít sâu một hơi, đây là thuê phải tổ tông thì có.
Hình như hắn ngủ rồi, tôi bèn tiến lên, chọc chọc vào mặt hắn.
Thật đẹp trai quá đi.
Hắn đột nhiên duỗi tay túm chặt lấy cổ tay tôi, lực đạo lớn đến mức giống như muốn bóp nát tôi.
Hắn mở mắt ra, sát khí ở đáy mắt đen láy cuồn cuộn.
"Huyền Hoa... đau..."
Một trận trời đất quay cuồng, tôi liền bị đè xuống dưới thân hắn.
Hắn áp sát mặt tôi, cọ cọ ở cổ tôi, tôi không khỏi rùng mình.
Hiện tại, hắn cho tôi cảm giác rất nguy hiểm.
"Huyền Hoa..."
Ngay lúc tôi ngẩn ngơ, hắn đã dán môi lên.
Trong nháy mắt môi chạm vào nhau, rất lạnh.
Con quỷ chết tiệt Huyền Hoa này nói thù lao, hóa ra là hôn hít, tôi vuốt ve đôi môi sưng đỏ của mình. Trừng mắt nhìn hắn.
Hắn nhướng mày: "Sao, hôm nay không phải giúp cô bắt nạt lại à? Không nhận nợ?"
Tôi im lặng rụt trở về, dù sao gương mặt của vệ sĩ này, tôi cũng không thiệt.
Tôi là một thiếu nữ xinh đẹp, không hút thuốc không uống rượu, thích một chút sắc đẹp thì làm sao nào?
7.
Tôi cầm chiếc điện thoại mang thương hiệu Quỷ Hỏa do nhà trường phát, tắt chuông báo thức.
Sẵn sàng đi "học".
Con quỷ Huyền Hoa này, sáng sớm đã biến mất không thấy tăm hơi, không biết chạy tới nơi nào lêu lỏng rồi.
Tôi mở cửa phòng, trên cây lớn trước cửa treo lủng lẳng mấy chục con quỷ, thống khổ kêu rên.
Huyền Hoa ngồi ở bên cạnh uống trà.
Hắn nhìn về phía tôi "Dậy rồi à? Ngủ như heo."
Sau đó chỉ vào đôi môi đỏ mọng của mình.
Dường như đang nói "Nhanh, đưa thù lao cho ta đi."
"???!"
Tôi hỏi "Mấy con quỷ này..."
"Lũ quỷ cấp thấp cũng dám đến khiêu khích tôi, vì để lại bằng chứng bảo vệ cô, tôi rất khó khăn... mới không giết chết bọn chúng."
Tôi đếm đếm, tám con quỷ.
Sau đó đỏ mặt hôn lên khuôn mặt tuấn tú của Huyền Hoa tám cái.
Hắn sững lại một giây, nhân cơ hội đó ấn đầu tôi xuống, hôn lên môi tôi, giọng điệu khàn khàn mê ly "Muốn như thế này."
Đây tuyệt đối là một tên sắc quỷ!
Do Huyền Hoa làm chậm trễ, tôi mới đi học ngày đầu tiên, đã đến muộn.
Trong lòng tôi thầm chửi hắn một câu.
Bọn học sinh trong trường quý tộc tất nhiên đều là loại người cao cao tại thượng, cuộc sống học đường nhàm chán, cả ngày chỉ nghĩ cách tìm kiếm niềm vui.
Trùng hợp, tôi chính là niềm vui đó.
Không khí trong lớp cực kỳ yên tĩnh quỷ dị, ngay cả giáo viên cũng không dám lớn tiếng nói chuyện.
Chỉ có một chỗ trống duy nhất, bên cạnh là người đang chìm trong giấc ngủ…Vân Diệp.
Tôi lặng lẽ ngồi xuống, ước gì hắn cứ ngủ mãi, dù sao kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Không thể không nói, Vân Diệp ngủ giống như một con rùa, chỉ thiếu mỗi việc nằm ngửa ra, đầu hắn lại nghiêng sang phía tôi.
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa.
Tôi đập vào đầu hắn một cái.
Vẻ mặt hắn phẫn nộ, mờ mịt ngẩng đầu.
Tôi đánh đòn phủ đầu, nhìn xung quanh một vòng "Ai đánh cậu?"
Chúng quỷ nhìn tôi biểu diễn, đều lắc đầu chán nản.
Vân Diệp lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi một cái, sau khi mắt to trừng mắt nhỏ, hắn vẫn không nhịn được mở miệng.
"Này, cô chết như thế nào?"
Tôi suy nghĩ kỹ câu hỏi này một chút.
"Bị em gái kế và vị hôn phu hại chết."
"Ồ, vậy là chết ngu."
"???"
8.
“Cô và Huyền Hoa là mối quan hệ gì?"
"Hắn là vệ sĩ do Diêm Vương thuê cho tôi."
“Ngu gì mà ngu dữ vậy, cô bị ông già Diêm Vương lừa rồi."
Tôi lập tức có hứng thú ăn dưa: "Xin chỉ giáo cho?"
Hắn hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó tiếp tục cúi đầu ngủ, còn che chắn chính mình bằng một tầng bảo vệ.
Nhìn thấy hành động lẳng lơ của hắn, tôi tức đến nỗi muốn cắn nát răng hàm sau.
Nói chuyện nửa chừng, lại bị ném cho một quả ớt.
Có chuyện gì khó chịu hơn cả việc ăn một nửa quả dưa không?
Trả thù, đây là sự trả thù trắng trợn!
Bởi vì Vân Diệp chủ động bắt chuyện, cũng không ai tự tìm đến gây rắc rối cho tôi, hơn nữa nhà tôi có vị quỷ đại gia tồn tại.
Nghe thầy giáo giảng bài, tôi mơ màng sắp ngủ, đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.
Lúc hai chữ "Huyền Hoa" từ trong miệng thầy giáo thốt ra, tôi bỗng giật mình tỉnh táo.
Buổi học này, hình như chính là bài học tài liệu mà tôi cần học.
Về phần giới thiệu Huyền Hoa, tôi tóm tắt như sau.
...
Tóm lại chỉ có hai chữ: Bá đạo.
Mà ác quỷ trốn ngục trong miệng Diêm Vương nói, cũng chính là ác quỷ hại chết tôi, trùng hợp cũng họ Vân. Tôi nhìn sang Vân Diệp bên cạnh, chẳng lẽ có liên quan gì đến hắn?
9.
Vừa bước ra khỏi cổng trường, đã thấy Huyền Hoa ngồi ung dung trên chiếc ghế dài trước cổng trường.
Trong vòng mười mét xung quanh, không có một con quỷ nào dám lại gần.
Thật đáng giận, lại bị hắn lừa rồi.
“Sao anh lại đến đây?”
Hắn lười biếng ngước mắt lên nhìn tôi một cái “Đợi cô.”
Tôi cúi đầu, cảm thấy gương mặt mình nóng lên, đá hòn đá nhỏ “Thực ra, anh không cần phải vất vả như vậy đâu, anh nghiêm túc trách nhiệm quá…”
“Đương nhiên phải nhận thù lao, thời gian của tôi rất quý giá.”
Ờ, thôi coi như tôi chưa nói gì.
Tên sắc quỷ chết tiệt này.
Tôi nhìn vào mắt hắn, vẫn là một mảnh đen chết chóc.
Là những cảm xúc mà tôi không thể nhìn thấu, có đôi khi tôi luôn cảm thấy, hắn đang xuyên thấu qua tôi để nhìn một người khác.
10.
Trong vòng ba ngày ngắn ngủn, tôi học được rất nhiều thủ thuật tự bảo vệ mình, hơn nữa có Huyền Hoa chỉ đạo, hiện tại tôi cũng là một con ác quỷ có chút danh tiếng gần đây.
Mỗi lần trả xong tiền công, tôi đều cảm thấy linh hồn của mình khỏe hơn vài phần.
Thân thể khỏe mạnh, ăn gì cũng ngon.
Nhưng lại cảm thấy Huyền Hoa ngày càng tiều tụy…
Tôi không nhịn được hỏi: “Huyền Hoa, anh không sao chứ… sao anh ngày càng yếu đi vậy?”
Giọng nói âm u vang lên bên tai tôi, mang theo một chút nguy hiểm: “Chỉ biết ỷ lại vào người khác? Hay là cô thử xem?”
Tôi lập tức lắc đầu, tôi hiểu rõ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Không biết tại sao quỷ ở nơi này đều rất sợ Huyền Hoa, rõ ràng hắn là một con quỷ rất tốt mà.
Ba ngày địa ngục, ba năm nhân gian đã kết thúc.