-
Phần I
- Tác giả
- Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
- Thể loại
- Ngôn tình
- Sủng
- Huyền Huyễn
- HE
- Đô Thị
- Linh Dị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 4P
- Lượt đọc
- 1,498
- Cập nhật
1.
Tôi đã chết, chết trong một vụ tai nạn xe cộ.
Chết trên đường đi dự đại hội thi đấu phong thần kim hoàn.
Mà giờ khắc này tôi biến thành một cô hồn dã quỷ.
Đang đứng trong đại sảnh điện Diêm Vương.
Nghĩ đến cả đời mình tích đức hành thiện, chắc chắn sẽ lên thiên đường.
Diêm Vương nhìn thấy tôi thì hai mắt sáng ngời, trong tay không ngừng tính toán: "Cô là người được trời chọn, số mệnh không thể từ chối!"
"Gửi cô đến học viện địa ngục để rèn luyện một thời gian, mong cô lật ngược thế cờ, lập nên thành tích!"
Tôi lập tức lắc đầu: "Không không không!"
Vốn dĩ đi làm đã đủ mệt rồi, làm quỷ còn không được phép lười biếng.
Nào có đạo lý như vậy được?
Diêm Vương già một phen kích động, kêu đau đớn rồi chạy đến bên hông của mình.
Ngay sau đó thở dài: "Cô gái, cái chết của thân xác cô là do ác quỷ trốn khỏi địa ngục trong thời kỳ hỗn loạn gần đây gây ra, chúng tôi phải chịu trách nhiệm với cô."
Thời buổi này, quỷ cũng biết trốn ngục à?
Thấy thái độ nghiêm túc có trách nhiệm của Diêm Vương, tôi tiêu sái vẫy tay: "Không sao, tôi không sao, bây giờ tôi có thể đi đầu thai được rồi chưa?"
Như thấy tôi không động lòng, ông tự hỏi, bắt đầu tung chiêu.
"Tác phẩm của cô đã bị bạn trai cô tặng cho em gái kế của cô, cô ta đã thay thế thân phận của cô."
"Hơn nữa chính là cô ta thuê ác quỷ để giết cô."
"Còn có, bọn họ còn trồng cỏ trên mộ của cô!"
Nói xong, ông ta nhìn xuống dưới chớp mắt vài cái: "Thật thảm quá đi!"
"Thật thảm +"
Trong vòng năm giây ngắn ngủi, tôi nhận thức được cuộc đời mình thực sự có chút bi thảm.
1. Tôi bị cắm sừng.
2. Em gái kế bạch liên hoa của tôi thay thế thân phận người chị duy nhất trong giới kim hoàn của tôi.
Quan trọng nhất chính là, tra nam tiện nữ vậy mà còn trồng cỏ trên mộ tôi.
Việc này có gì khác biệt với việc tôi còn sống mà họ ném phân vào mặt tôi không chứ?
Nghĩ đến số tiền tôi khó khăn kiếm được, thân phận địa vị, đã trở thành của tra nam tiện nữ.
Không thể chịu được, không thể chịu được.
Tôi lập tức lên tinh thần chiến đấu, vì xã hội thanh lọc u ác tính, mọi người đều có trách nhiệm, cấp bách.
Thấy tôi thả lỏng, Diêm Vương nở một nụ cười nhân từ quỷ dị: "Rất tốt, trước tiên cho cô nhập học để học một số kiến thức cơ bản, biết địch biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng."
"Bởi vì cô là tồn tại đặc biệt, có thể sẽ bị bắt nạt trong học viện."
"Như vậy đi, tôi dẫn cô đến mười tám tầng địa ngục chọn một con ác quỷ, cô thuê hắn, bảo vệ an toàn cho cô."
Tôi gật đầu, đây còn không phải là vệ sĩ sao?
Nghĩ đến tôi mới đến, hồn sống ở nơi xa lạ, quả nhiên cần một người bạn.
Diêm Vương già suy xét cũng thật chu toàn.
2.
Tôi theo sau Diêm Vương già đi thang máy xuống tầng hầm âm phủ thứ 18.
Đúng rồi, đi thang máy.
Trong ánh mắt kinh ngạc của tôi, râu của Diêm Vương già cũng bay phấp phới kiêu hãnh "Khụ khụ, khiêm tốn khiêm tốn, cơ bản cơ bản."
Tôi bĩu môi, ông già trước mặt cứ như đang muốn viết chữ "có phải rất ngầu không?" lên mặt.
Phía trước là một màn đêm dày đặc, ông già Diêm Vương dặn tôi phải đi theo sát ông ta, nơi này giam giữ toàn là những ác quỷ hung tàn nhất trong địa ngục.
Một khi không cẩn thận, sẽ khiến cô hồn bay phách tán.
Một cánh cửa nặng nề chậm rãi mở ra.
Trong màn sương mờ mịt chỉ thấy vài chiếc lồng treo lơ lửng trên không trung, bị xích vàng trói chặt, sương mù đen bao phủ xung quanh, vô cùng âm u lạnh lẽo.
Tôi nhìn ông Diêm Vương đang thi triển pháp thuật trước mặt "Tôi phải chọn thế nào?"
Ông ta ý vị thâm trường liếc mắt nhìn tôi một cái.
"Tất nhiên là rút thăm"
Tôi: "???"
Thật sành điệu, tôi sắp bị bệnh thấp khớp rồi.
Ông ta lấy ra một thứ đồ rách nát được mệnh danh là thần khí.
Để tôi rút que thăm từ trong đó.
Lúc rút thăm, tôi cảm thấy có một lực lượng đặc biệt quấn lấy tay tôi.
Trước mắt liền xuất hiện con số 9 màu đỏ như máu.
Ông Diêm Vương già mở to mắt "Sao nào sao nào? Số mấy?"
"Số 9?"
Diêm Vương giật mình "Số 9? Ở đây tôi chỉ giam giữ tổng cộng 8 con ác quỷ, hai ngày trước một con đã trốn thoát, vậy số 9 từ đâu ra?"
Tôi lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng.
Trong miệng ông ta không ngừng lẩm bẩm "Xong rồi xong rồi, lỗi rồi."
Ngay sau đó đánh giá tôi từ trên xuống dưới một phen, mang theo một chút không thể tin được "Cô là kẻ xui xẻo tuyệt thế nào vậy?"
Ông lịch sự vậy sao?
Ông ta dường như nghĩ tới cái gì, vỗ vỗ cái trán hói của mình "Lần này ổn rồi."
Tôi tiến lại gần "Diêm Vương, tôi rút được quỷ nam hay con quỷ nữ?"
Ông ta cười cười "Cô gái, cô không tệ, cô vẫn rất xuất sắc đó."
Không có việc gì mà tỏ ra ân cần; không phải gian cũng là trộm.
Tôi đang định hỏi thêm chút gì đó.
Ông Diêm Vương già nhẹ nhàng phất tay, tôi liền bay lên.
"Cô đã lập khế ước với hắn, hắn sẽ tự tìm cô, đi đi, cô gái, tự cầu phúc đi."
Tự cầu phúc, ừ, rất có linh tính.
3.
Tôi được đưa đến cổng trường.
Nhìn thấy tấm biển máu chảy đầm đìa trước mặt "Trường Học Địa Ngục."
Quy tắc đầu tiên của trường: Trong trường không được biến thành nguyên hình, phải mặc da người.
Người vi phạm sẽ bị đày xuống 18 tầng địa ngục.
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra giống như yêu cầu mặc đồng phục khi đi học trên thế giới loài người.
Không đến mức khiến trái tim nhỏ bé của tôi phải bị chịu đả kích mỗi ngày.
Tôi lấy hết can đảm để phá vỡ kết giới trong suốt trước mặt.
Không nghĩ tới, nơi này cũng giống như trường học trên thế giới loài người, chỉ khác là lúc nào cũng là đêm tối, mà đèn dùng để chiếu sáng đều là ma trơi.
Một cuốn sách lấp lánh ánh sáng bay đến trước mặt tôi, vây quanh tôi vài vòng "Chào mừng đến với Trường học địa ngục, Thẩm Khinh Yểu, tôi là thầy hướng dẫn của bạn, Tiểu Thư Linh”
Tôi lễ phép nói "Chào thầy."
"Dưới đây hãy đặt tay lên người tôi, bạn sẽ biết được thông tin chi tiết của trường chúng tôi"
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên.
Rất nhiều cảnh tượng cưỡi ngựa xem mã hiện lên trong đầu tôi.
Tôi tạm dừng một lúc, bắt đầu suy nghĩ.
Trường học địa ngục ba ngày, nhân gian ba năm, tôi chỉ cần ở chỗ này đủ ba ngày, hoàn thành nhiệm vụ, liền có thể trở về nhân gian.
Trường học địa ngục này không có gì khác biệt so với trường học trên thế giới loài người, chỉ khác là học sinh biến thành con cái của các đại ca trong giới quỷ tộc.
Tương đương với quỷ trung phú nhị đại.
Cũng có thể coi là một trường học dành cho người thừa kế quý tộc.
Khó trách, một cô hồn dã quỷ như tôi rất dễ bị tẩy chay.
Cũng không biết vệ sĩ của tôi khi nào tới.
Tôi nhìn xuống, khóe miệng giật giật, học viện này còn có bảng xếp hạng.
Trong đó, kẻ đứng đầu bảng xếp hạng không thể đắc tội nhất chính là thái tử của m Quỷ Tộc, Vân Diệp.
Quỷ đẹp trai nhất là, Vân Diệp.
Người gây ra nhiều vụ cháy tâm hồn thiếu nữ nhất trong vườn trường, Vân Diệp.
Quỷ xấu xa nhất, Vân Diệp.
...
Đây còn không phải là hào quang của đầu gấu trường học cộng với đẹp trai nhất trường trong truyền thuyết à?
Tôi thở dài, ma quỷ đều chơi sành điệu như vậy, chắc chắn tôi đã out rồi.
Không nghĩ tới tôi - một cô gái xinh đẹp 24 tuổi, còn có ngày trở lại trường.
Tôi đi theo chỉ dẫn trong đầu, đi lên con đường dẫn đến tòa nhà giảng đường, lại phát hiện làm sao cũng không thể đi đến.
Xung quanh vẫn là sương mù dày đặc, chỉ có vài ngọn đèn ma trơi phát ra ánh sáng yếu ớt.
Tôi dừng chân, dường như đã gặp phải quỷ đánh tường trong truyền thuyết.
Đúng lúc tôi chuẩn bị triệu hồi thầy Tiểu Thư Linh, có vài giọng nói sắc bén chói tai vang lên.
“Người mới, chúng tôi là quà chào mừng của Vân thái tử cho cô, hãy tận hưởng nhé.”
4.
Những vòng tròn sáng màu đỏ từ trong đám mây đen xung quanh lao về phía tôi, không ngừng đánh vào trên người tôi, cảm giác đau nhói lan tỏa khắp cơ thể.
Tôi không thể kiểm soát được mà ngã về phía sau. Chật vật ngồi bệt xuống đất.
Mây mù phía trước cuối cùng cũng tan đi.
Một vài bóng người xuất hiện trước mặt tôi, đánh giá tôi từ trên cao xuống.
Vài tiếng cười chế nhạo khinh thường vang lên.
Tôi vừa ngẩng đầu liền thấy một khuôn mặt trắng bệch, hai tròng mắt đen của thiếu niên toát ra ý cười lạnh lùng.
"Người mà ông già đưa vào đây, thú vị đấy."
Tôi vỗ vỗ người mình, cố gắng đứng dậy.
Nhìn hắn nói: "Anh rất nhàm chán?"
Sắc mặt hắn tối sầm lại "Không biết tao là ai?"
"Dù sao cũng không phải người."
Ánh sáng màu đỏ máu bỗng chốc phủ lên đôi mắt đen của hắn, tà khí trong xương cốt kêu gào muốn xé nát tôi.
Xung quanh lập tức bị đám mây đen nuốt chửng, chỉ còn lại bóng tối và người đàn ông trước mặt.
Tôi lặng lẽ lùi về phía sau mấy bước, nhớ đến câu thần chú triệu hồi mà ông già Diêm Vương đã dạy cho tôi trước khi đi.
Tôi nhắm mắt lại "Ký! Đến!"
Lại lần nữa mở mắt ra, làn sương mù đen xung quanh tôi lập tức bị xé tan, tạo thành một vòng xoáy màu đỏ máu.
Tôi bị một người kéo lại, lập tức ngã vào một vòng tay lạnh lẽo.
Cảm nhận nhịp điệu đập rộn ràng trong lồng ngực của người dưới tay, tôi kích động ngẩng đầu.
Ông già không lừa tôi, thật tuyệt vời, vệ sĩ đến rồi!
Nếu nói Vân Diệp là đỉnh cao của giá trị nhan sắc, người đàn ông trước mắt này phải là đỉnh cao của đỉnh cao, không còn vẻ ngây thơ của thiếu niên, tà khí toát ra từ trong xương tủy, mê hoặc lòng người.
Vệ sĩ còn rất đẹp trai.
Nhưng nói chuyện thì không được lắm.
Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi: "Chậc, yếu quá, làm mất mặt tôi quá."
Thằng chết tiệt này, tôi chính là chủ của hắn đó!
Tôi và hắn hoàn toàn lộ diện ở trước mặt mọi người.
Chỉ nghe thấy tiếng hít hà một hơi của mọi người xung quanh.
"Đây là..."
Vân Diệp nhíu mày, muốn đi tới: "Bỏ cô ta ra."
Một nam quỷ lập tức giữ chặt hắn, lắc đầu: "Thái tử gia, đây là người bị giam giữ ở tầng 18 kia."
Tôi vỗ vai vệ sĩ, ra hiệu cho hắn buông tôi ra, sau đó chỉ tay vào Vân Diệp: "Đánh hắn một trận!"
5.
Vệ sĩ ý vị thâm trường liếc mắt nhìn tôi, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai tôi: "Lũ kiến hôi thối, cũng xứng đáng để tôi động tay à?"
"Cô đang dạy tôi làm việc?"
Ồ, tên quỷ kiêu ngạo này.
Tôi tiến lại gần hắn nhỏ giọng thì thầm: "Không phải anh là vệ sĩ mà tôi chọn sao? Tôi sẽ trả tiền cho anh."
Hắn gợi lên một nụ cười, giọng điệu dần dần trở nên nguy hiểm: "Cô có trả nổi không?"
Tôi suy nghĩ một giây, cuối cùng vẫn quyết định đánh trống lảng, nâng lên khuôn mặt nhỏ: "Tất nhiên rồi."
Vân Diệp rốt cuộc nhịn không được, dường như là chưa từng bị người khác phớt lờ, đỉnh đầu hắn gần như bốc khói.
"Ngài là Huyền Hoa?"
Vệ sĩ lời nhác ngẩng đầu: "Mày là cái thứ gì?"
Vân Diệp nghiến răng: "Nghe cha tôi nhắc đến ngài, tiền bối, mấy người trẻ tuổi chúng tôi đang đánh nhau, ngài không cần phải nhọc lòng chứ?"
Lời nói mang ý tứ, tôi đã nghe ra rồi, này còn không phải là đang mắng Huyền Hoa già sao?
Tôi kéo tay áo vệ sĩ, hy vọng hắn không phải là kẻ ngốc.
Cổ họng Huyền Hoa phát ra một tiếng cười lạnh.
Không khí xung quanh đột ngột trở nên lạnh giá.
Một số tiểu quỷ linh lực mỏng mamh đang xem náo nhiệt bên đường đã dần dần tan biến.
Mấy người vừa rồi bắt nạt tôi cũng dần không chịu nổi "áp lực" mà quỳ xuống.
Vân Diệp gắt gao chống đỡ, cố gắng không để chính mình quá xấu hổ, hung dữ trừng mắt nhìn tôi.
Đây là chuyển hướng tức giận? Tôi làm một cái mặt quỷ với hắn, đánh chó cũng phải nhìn chủ, biết không?
Tất nhiên, tôi là chủ nhân của Huyền Hoa.
Huyền Hoa mắt đen nguy hiểm nheo lại: "Hôm nay không thích hợp để giết người, coi như tụi mày may mắn."
Cực kỳ kiêu ngạo, khiến người ta phải rùng mình.
Vệ sĩ thật ngầu quá đi.