1.
Tôi đã mong đợi chuyến hành trình đi đến Tây Tạng lần này từ rất lâu rồi.
Núi tuyết, ao hồ, dê cừu và hoa cách tang, chùa chiền, tín đồ, nụ cười và những dải cờ màu, tất cả đều khiến cho tâm trí và linh hồn tôi cảm thấy vô cùng thư giãn và sảng khoái.
*hoa cách tang: loài hoa nổi tiếng ở Tây Tạng, theo tiếng Tạng, “cách tang” có nghĩa là hạnh phúc.
*Cờ màu (nguyên tác: kinh phiên): là một loại vật phẩm tông giáo quan trọng trong phật giáo Tây Tạng, thường được làm bằng những dải vải năm màu (xanh lam, trắng, đỏ, xanh lục, vàng) hoặc chỉ một màu, bên trên có in kinh văn phật giáo, phù chú, hình vẽ hoặc tượng phật.
Đồng hành cùng tôi còn có cô bạn thân Vương Kỳ và bạn trai của cô ấy - Vương Hạo Đông.
Ba người chúng tôi đi theo kiểu tự túc.
Vào trước ngày trở về, chúng tôi đã hoàn thành hành trình suốt một ngày đêm, đi dọc theo đường lớn tiến về phía trước không biết trước điểm đến, chúng tôi muốn cảm nhận phong cảnh, phong tục và con người theo cách mộc mạc nhất.
Dọc đường đi chúng tôi cười nói vui vẻ, thế nên không hề để ý đến du khách ở xung quanh đã dần dần trở nên thưa thớt đi.
Đợi đến khi chúng tôi nhận ra thì đã tách khỏi đoàn người.
Mà ở phía trước cách chúng tôi một khoảng không xa, có một ngôi chùa đứng trơ trọi ở đó.
Ở Tây Tạng có rất nhiều đền chùa, ngôi chùa này cũng tựa như những ngôi chùa khác, từ bên ngoài nhìn vào không có gì khác biệt.
Khi đó, chúng tôi chỉ nghĩ có lẽ ngôi chùa này ít được người dân Tây Tạng chú ý tới, chứ cũng không nghĩ quá nhiều về nó.
Vương Kỳ đề nghị đi vào chùa nghỉ ngơi một lát, Vương Hạo Đông đương nhiên đồng ý theo.
Không biết vì sao, bầu trời trắng xóa ở tận đằng xa, nhưng tôi lại cảm nhận được một luồng gió lạnh từ dưới lòng bàn chân thổi đến.
Sắc trời khiến người ta bất giác nghĩ đến lớp sơn quét chưa khô, ẩm ướt nhớp nháp phủ trên đỉnh đầu, làm cho tôi choáng váng một trận.
“Cậu không sao chứ?”
Vương Kỳ nhìn tôi với vẻ lo lắng.
Tôi khẽ lắc đầu, đi theo hai người họ vào trong chùa.
Bên trong chùa trống rỗng, nhưng khắp mọi nơi đều rất sạch sẽ.
Kỳ lạ thay, chúng tôi không thấy bóng dáng một người nào ở trong chùa.
“Không có ai sao? Cho dù có là chùa ít được người ta chú ý, cũng không đến mức không có lấy một người chứ?”
Vương Kỳ không nhịn được tò mò liền hỏi.
Vương Hạo Đông gật gù nói:
“Có lẽ hôm nay tăng nhân trong chùa đúng lúc có việc ra ngoài.”
Chúng tôi ngồi xuống trong một hành lang dài để nghỉ ngơi.
Trên trần hành lang vẽ những bức tranh thần phật, trên cột có khắc những chạm nổi tinh xảo, bên ngoài còn treo những dải cờ màu.
Vương Kỳ và Vương Hạo Đông đi tham quan kiến trúc trong chùa, tôi đứng tại chỗ cẩn thận quan sát những trang trí trong hành lang.
Hành lang dài có nét đặc sắc của chùa chiền địa phương, tôi không hiểu nhiều về nó, đương nhiên cũng không biết những bức tường đầy tranh vẽ và điêu khắc chạm nổi này có ý nghĩa sâu xa gì.
Tôi nhìn chăm chú vào điêu khắc trên cột, càng nhìn càng cảm thấy tượng thần được khắc rất cổ quái.
Nó hoàn toàn khác biệt với tượng thần mặt mũi hiền lành trong ấn tượng của tôi, tượng thần ở đây được điêu khắc theo kiểu: trên đầu đội quan miện đầu lâu, trên người như có rất nhiều rắn quấn quanh, cổ tay và mắt cá chân cũng có rắn uốn lượn, trên sáu cánh tay đều cầm đồ vật, tôi chỉ mang máng nhận ra được có ba thứ là chuỗi tràng hạt, bát và đinh ba.
Thoạt nhìn tượng thần trông rất dữ tợn, sau lưng chắc hẳn là ánh lửa.
Không biết vì sao dù tôi có thể cảm giác được nỗi hoảng sợ sinh ra từ tận đáy lòng mình một cách rõ ràng, nhưng tôi cứ nhìn chằm chằm vào điêu khắc trên cột không động đậy giống như bị ma ám vậy.
Xung quanh dường như rơi vào một quang cảnh hư vô.
Trong lúc nhìn chăm chú đến xuất thần, bức điêu khắc dường như chầm chậm lay động.
Tôi dụi mắt nhìn lại thì thấy, khi phù điêu nhúc nhích, điêu khắc chạm nổi ban đầu chợt có màu sắc sống động hơn, có thứ gì đó đang giãy dụa muốn từ trong bức phù điêu sống lại đi ra ngoài.
Cảnh tượng trước mắt dọa tôi sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.
Lớp sơn trắng nơi chân trời giờ phút này càng lúc càng đè thấp xuống, khoảng cách gần trong gang tấc tạo thành sự tương phản rõ rệt với bức phù điêu trước mặt, cứ không ngừng kích thích thần kinh của tôi.
Trong lúc sợ hãi, nhạc chuông wechat của tôi chợt vang lên.
Ngay tại khoảnh khắc ấy, toàn bộ dãy hành lang trở lại trạng thái ban đầu, như thể tất cả mọi thứ vừa diễn ra đều là ảo giác của tôi.
Tôi cố gắng chống lại cảm giác muốn nôn ra, ấn nhận cuộc gọi, là Vương Kỳ gọi đến.
“Ngôn Ngôn, cậu mau đến đây, mọi thứ ở trong này đều khiến người ta thấy sợ hãi, không ngờ Tây Tạng cũng có nơi như thế.”
Giọng điệu của Vương Kỳ vừa kinh ngạc vừa tán thưởng, giống như cô ấy đã phát hiện ra thứ gì đó rất hay ho vậy.
Còn chưa đợi tôi nói xong, Vương Kỳ đã cúp máy.
Vừa nghĩ đến bức phù điêu ban nãy, tôi cũng không dám ở lại chỗ này thêm, thế là tôi cất bước đi về phía đại điện gần nhất.
2.
Bỏ đi những áp lực đè nén ở bên ngoài, trong đại điện cũng coi như bình thường.
Nơi này lấy màu vàng sáng làm chủ đạo, xung quanh trang hoàng rất nhiều tượng thần, những ngọn đèn sáng chiếu rọi xuống những điêu khắc bơ, ánh lên tia sáng bình an ấm áp.
Tôi cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.
Ở bên hông đại diện đặt rất nhiều pháp khí, trong sự tò mò thôi thúc, tôi bắt đầu đi về hướng bên đó.
Đập vào mắt tôi là một pháp khí hình hoa sen, toàn thân hiện lên màu đỏ sậm, chính giữa còn có một nếp uống kỳ lạ, bất giác khiến người ta sinh ra cảm giác không thoải mái.
Nghĩ đến hình ảnh hoa sen nhã nhặn thanh khiết, tôi không ngừng thuyết phục mình, có thể là do tôi không biết thưởng thức mà thôi. Nhưng càng muốn thuyết phục mình, tôi lại càng không khống chế được ánh mắt mình nhìn chằm chằm vào nó.
Hoa sen được đựng trong thủy tinh, chất liệu bên ngoài thoạt nhìn rất mềm mại, nhưng bên trong lại cùng tồn tại vẻ bóng loáng và thô ráp.
Trong lúc nhất thời, một ý nghĩ kỳ lạ lóe lên trong đầu tôi.
Đây là bộ phận s/i/n/h d/ụ/c của phụ nữ.
Pháp khí này cực kỳ giống bộ phận s/i/n/h d/ụ/c của phụ nữ, chỉ là nó được làm thành hình dáng của hoa sen.
Nghĩ đến đây, trong người tôi bất giác dâng lên cơn buồn nôn.
Tôi quay người muốn rời đi, lúc quay sang nhìn thấy Vương Kỳ đã tìm tới đây, cô ấy đang đi vào trong phật đường.
Không biết vì sao cô ấy dừng lại ở trước cửa, bịt mũi lại nói:
“Hôi quá đi! Trong này có cái gì mà hôi quá vậy, Ngôn Ngôn, cậu có ngửi thấy không?”
Vừa nói, Vương Kỳ còn lùi về sau.
Tôi thấy khó hiểu vội đi ra hỏi:
“Cậu nói cái gì cơ? Làm gì có mùi gì đâu?”
Vương Kỳ vô cùng ngạc nhiên, kéo lấy cánh tay tôi đi về hướng bên kia:
“Cậu không sao đó chứ? Ở xa tận đằng kia mà tớ còn ngửi thấy mùi tanh hôi đó, nếu không phải cậu ở trong này tớ còn chẳng muốn lại gần đâu.”
Tôi quay đầu lại, tượng thần trang nghiêm đứng thẳng ở đó dường như đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Nhận thấy ánh mắt ghét bỏ của Vương Kỳ, tôi nuốt trở vào những lời đang định nói ra.
“Đừng nói chuyện này nữa, vừa nãy cậu muốn kéo tớ đi xem cái gì?”
Lúc này Vương Kỳ mới nhớ ra:
“Ban nãy tớ và Vương Hạo Đông đi vào trong một đại điện, bọn tớ có thể đã nhìn thấy trống A Tỷ trong truyền thuyết rồi!”
“Trống A Tỷ?”
“Đúng vậy! Chính là cái trống dùng da của thiếu nữ để làm thành đó.”
Vương Kỳ một người yêu thích linh dị, đặc biệt thích nghiên cứu các câu chuyện kì lạ đó.
Tôi rùng mình một phen:
“Sao cậu biết cái trống đó được làm từ da người?”
Món đồ đó nhìn bằng mắt thường chắc chắn sẽ không phân biệt được.
Vương Kỳ ghé vào bên tai tôi:
“Bởi vì vừa nãy tớ vừa mới thử đánh trống!”
“Tiếng trống kéo dài và xa giống như có thể vang đến chân trời, chỉ nghe thôi mà tớ và Vương Hạo Đông đều rơi nước mắt, cậu nói xem có phải rất thần kỳ hay không?”
Vương Kỳ còn đang luyên thuyên không ngừng.
Tôi chợt nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt dần trở nên khó hiểu:
“Cậu chắc chắn tiếng trống kia thần kỳ thế sao?”
Vương Kỳ gật đầu:
“Đúng vậy, tớ cảm thấy trong phạm vi mấy cây số còn có thể nghe thấy đó.”
“Vậy đại điện đó nằm ở đâu?”
Vương Kỳ chỉ tay về phía một tòa đại điện ở cách vách cách đó không xa:
“Ở chỗ đó.”
Tôi hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Vương Kỳ, sau đó lắc đầu nói:
“Nhưng tớ không nghe thấy gì cả.”
Vương Kỳ nửa tin nửa ngờ, một hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói:
“Không phải chứ.”
Tôi ý thức được có gì đó bất thường.
Lúc này tôi mới nhớ tới vội lấy điện thoại mở bàn đồ ra, lướt xem những địa điểm trên đó.
Nhưng tìm kiếm một hồi lâu, tôi mới nhận ra vị trí mà chúng tôi đang đứng hoàn toàn không có gì chùa miếu nào cả.
Tôi không dám nói tin này cho Vương Kỳ và Vương Hạo Đông biết, mà chỉ bảo họ mau chóng rời khỏi đây. Cũng may lúc trên đường trở về chúng tôi cũng không gặp phải chuyện kỳ lạ nào.
Trước khi trời tối hẳn, chúng tôi đã trở lại homestay.
Ban đêm, tôi nằm trên giường, trằn trọc lăn qua lăn lại không ngủ được.
Vừa nhắm mắt lại, trong đầu tôi lại bất giác hiện ra đóa hoa sen màu đỏ sậm kỳ lạ kia, làm cho tôi không thể nào tập trung tinh thần để vào giấc ngủ.
Đến sau nửa đêm, tôi mới thấy buồn ngủ được một chút.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, dường như tôi nhìn thấy có người đứng ở cuối giường nhìn chằm chằm vào tôi.
Trên đầu người nọ trọc lóc, hắn híp mắt nhìn tôi một hồi lâu, sau đó chầm chậm tiến lại gần tôi.
Bất thình lình, hắn chạm vào đùi tôi!
Tôi theo bản năng muốn phản kháng, nhưng toàn thân lại cứng đờ không nhúc nhích nổi, chỉ có thể cố gắng mở mắt ti hí ra để nhìn.
Người nọ tách hai chân tôi ra, động tác của hắn lại dịu dàng lạ thường, nương theo tia sáng mỏng manh từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tôi nhìn thấy người nọ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào một nơi.
Tôi vừa tức vừa sợ, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hắn rời khỏi chỗ giữa hai chân, thay vào đó là tiếng tụng kinh như có như không vang vọng bên tai tôi.
Tiếng tụng kinh này như có ma lực, không mất bao lâu tôi đã hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau lúc thức dậy, tôi nằm trên giường, gần như không dậy nổi.
Tay chân cứ như bị từng bị thứ gì đó đè chặt, nhất là phần bụng dưới cứ quặn đau từng cơn không chịu nổi.
Tôi cúi đầu nhìn xem, hóa ra là kỳ kinh nguyệt đến sớm hơn dự tính.
Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra tối qua, tôi khẽ lắc đầu, cũng may đó chỉ là một giấc mơ.
3.
Sau chuyến hành trình trở về nhà, chứng đau bụng kinh càng lúc càng rõ rệt, tôi đau đến độ nằm co ro trên giường không dậy nổi.
Uống hai liều thuốc giảm đau mà vẫn không có tác dụng gì.
Đêm hôm đó, tôi còn sốt cao.
Trong mơ, tôi trở lại trong ngôi chùa cổ quái kia, hai tay bị trói chặt, hai chân bị dây thừng buộc tách ra hai bên, dùng tư thế cực kỳ nhục nhã để vào trong tòa đại điện kia.
Bên trong đại điện có rất nhiều tăng nhân, bọn họ dùng vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào tôi, trong miệng niệm loại kinh văn tôi không hiểu được.
Phía sau lưng họ là tượng thần cao lớn vững vàng và oai nghiêm, quan sát khắp xung quanh như thương xót chúng sinh.
Tôi liều mình vùng vẫy để thoát ra khỏi trói buộc, nhưng không biết vì sao không hề có tác dụng.
Một lúc sau, bọn họ niệm kinh xong, vị tăng nhân dẫn đầu đi về phía tôi.
Tôi không nhìn rõ hình dáng của hắn, chỉ nhớ đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào tôi, tựa như không phải nhìn một người sống, mà là nhìn một món hàng.
Hắn đi từng bước tiến lại gần tôi, tôi gần như có thể ngửi thấy mùi mục nát thối rữa trên người hắn.
“Aaaa!”
Tôi đang nằm trên giường bỗng giật mình bật dậy, thở hổn hển từng hơi, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy dọc xuống ga giường.
Ngôi chùa đó, ngôi chùa đó chắc chắn có vấn đề!
Nhưng nghi ngờ cũng không thể giúp tôi được gì, tôi không thể đi đến Tây Tạng để chứng thực việc này.
Tôi chỉ có thể hy vọng đừng để tôi trở lại trong cơn ác mộng đó. Nhưng trời không chiều ý muốn con người, những ngày tiếp theo đó, gần như mỗi đêm tôi đều mơ thấy ngôi chùa kia.
Càng ngày tôi càng khó thoát khỏi cơn ác mộng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị trói buộc, tra tấn và làm nhục.
Mặt mũi của đám tăng nhân đó càng ngày càng rõ nét, cơ thể tôi càng lúc càng suy yếu đi.
Mọi việc xảy đến khiến tôi tuyệt vọng vô cùng.
Nhưng điều càng khiến tôi khó chịu hơn nữa là việc khác, đã một tuần trôi qua kinh nguyệt không chỉ không hết, mà lượng m/á/u chảy ra càng lúc càng nhiều, có đôi lúc m/á/u còn chảy dọc theo ống quần xuống sàn nhà.
Có lúc thậm chí tôi còn có thể ngửi thấy một mùi tanh hôi mục rữa tản ra nhàn nhạt từ trên người mình.
Bất đắc dĩ tôi chỉ đành xin nghỉ việc ở công ty để đến bệnh viện thăm khám.
Khi nơi riêng tư của tôi lộ ra ở trước mặt bác sĩ, đến cả bác sĩ hiểu biết sâu rộng cũng ngẩn người một hồi lâu.
Bác sĩ tỏ ra nghiêm túc nói với tôi:
“Bộ phận sinh d/ụ/c của cô không chỉ sưng to, ứ m/á/u nghiêm trọng, hơn nữa còn có dấu hiệu lở loét, cô còn đang trong kỳ kinh nguyệt, có phải gần đây quan hệ tình dục rất thường xuyên hay không?”
Tôi khóc không ra nước mắt:
“Bác sĩ, ngay cả bạn trai tôi còn chẳng có nữa.”
Bác sĩ thở dài một hơi:
“Cô gái, tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng cơ thể của mình chỉ có chính mình mới hiểu rõ nhất.”
Không phải tôi không hiểu lời giải thích của bác sĩ, nếu như vừa nãy bác sĩ không xem qua tờ xét nghiệm m/á/u của tôi, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan này.
Bác sĩ kê một số loại thuốc uống và thuốc bôi, dặn dò tôi cần phải chú ý tiết chế.
Tôi không dám đi làm nữa, trước mắt sẽ ở nhà dưỡng bệnh.
Nhưng vài ngày đã trôi qua, triệu chứng không những giảm đi mà càng ngày lại càng nghiêm trọng hơn.
Lượng m/á/u kinh dần dần ít đi, nhưng vùng kín của tôi lại càng đau, nỗi đau cứ ray rứt không hết khiến tôi chỉ muốn cắt nó đi cho rồi.
Cảm giác châm chích như kim đâm giống như có vô số con kiến đang đốt trên da thịt, lúc tôi rửa ráy vệ sinh còn thỉnh thoảng phát hiện ra thịt thối nổi lên trong nước.
Tôi không nhịn được, lao tới bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Thế là tôi đến bệnh viện một lần nữa.
Tôi khóc lóc cầu xin bác sĩ cứu tôi, đồng thời còn cam kết rằng mình tuyệt đối chưa từng có quan hệ tình dục.
Lần này, bác sĩ nhìn tờ xét nghiệm m/á/u vẫn bình thường trong tay, trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu.
Bác sĩ lắc đầu bất lực, trong lúc vô ý chợt hỏi:
“Cô bắt đầu có những triệu chứng này từ khi nào?”
Câu hỏi của bác sĩ đã thức tỉnh tôi, những triệu chứng này bắt đầu có kể từ sau khi tôi đi Tây Tạng về.
Không, nói chính xác hơn thì nó bắt đầu kể từ lúc tôi rời khỏi ngôi chùa kia!
Bình luận facebook