-
Phần 2
8.
Ngày hôm sau, Trình Dã chặn tôi trong phòng dụng cụ. Hắn trời sinh đã có bản tính lưu manh. Chỉ cần tuỳ tiện chống tay một cái, cũng đủ khiến những nữ sinh thét chói tai.
"Lần này có thể làm bạn gái tôi rồi chứ?"
Tâm tình hắn rất tốt, ngón trỏ nhẹ nâng cằm tôi. Ngũ quan tuấn tú ghé sát vào. Ánh mắt rất có tính xâm lược dừng ở trên môi của tôi.
Làn da của hắn quả thật rất hấp dẫn. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi chớp chớp mắt, đưa tay ngăn cách giữa chúng tôi.
Hơi thở ấm áp rơi vào đầu ngón tay tôi, sự mập mờ ngày càng nhiều. Trong mắt Trình Dã hiện lên vẻ khó hiểu, bá đạo ôm eo tôi.
“Tôi biết người cậu thích không phải tôi.”
Đồng tử Trình Dã co lại, bàn tay to ôm eo tôi cứng đờ. Tôi từng chút từng chút thoát khỏi giam cầm của hắn.
“Em đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu.”Trình Dã rũ mắt phản bác.
Tôi mở điện thoại ra chụp được ảnh thân mật của hắn và Thẩm Du. Tiến đến bên tai hắn, nhẹ giọng mê hoặc: “Cậu thích Thẩm Du, tôi có thể giúp cậu.”
Nhìn thấy ảnh chụp, Trình Dã từ bỏ phản kháng. Hắn tự giễu cười: "Em có thể giúp tôi như thế nào?"
Tôi giơ tay lên, tránh bàn tay to của Trình Dã muốn cướp điện thoại di động.
“Tôi có thể giả làm tình nhân với cậu, dạy cậu cách theo đuổi Thẩm Du.”
Trình Dã tựa vào tường, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối. Một lúc lâu sau, hắn nhếch môi nói: “Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cô?”
Tôi cười nhạo: "Chỉ bằng chính cậu, cả đời này cũng không theo đuổi được Thẩm Du. Dù sao cậu cũng sẽ không chịu thiệt, tôi khuyên cậu suy nghĩ thật kỹ.”
Tôi xoay người rời đi. Còn chưa ra khỏi cửa, cổ tay đã bị Trình Dã nắm chặt.
“Tôi phải làm như thế nào?”
“Có mang theo huy chương không?”
Trình Dã gật đầu, từ trong túi xách lấy ra huy chương quán quân 1000 mét nam.
“Đeo lên cho tôi.” Tôi ra lệnh. Trình Dã ngẩn người, ngoan ngoãn làm theo.
“Tách!”
Tôi tìm góc tốt, quay lại cảnh hắn đeo huy chương cho tôi. Tôi lấy điện thoại di động của hắn, nhận hình ảnh, đăng lên trang cá nhân.
Trình Dã có chút tức giận giật lấy di động, giọng điệu không tốt: “Cô đang làm gì vậy?”
“Bước đầu tiên khi ở bên một cô gái, chính là quang minh chính đại kéo cô ấy vào cuộc sống của cậu.”
Trình Dã dừng ngón tay chuẩn bị nhấn xóa. Tôi tiến lên vỗ vỗ bờ vai hắn: "Cậu đó, chính là bởi vì luôn sợ hãi rụt rè mới không cách nào tiến thêm một bước với Thẩm Du."
"Tôi biết cậu đã quen với hình thức ở chung với Thẩm Du, nhất thời không thể thay đổi, cho nên tôi cùng cậu luyện tập được không?"
Từng giây từng phút trôi qua. Trình Dã trầm mặc thật lâu, nặng nề nói một tiếng: "Được.”
9.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Trình Dã đều không có đầu óc. Nếu Thẩm Du có thể lợi dụng hắn, vậy tại sao tôi lại không chứ? Trình Dã vốn có bộ dạng đẹp trai nên nhận được rất nhiều sự chú ý.
Bài đăng vừa được đăng lên, lại một lần nữa khiến các bạn học nghị luận sôi nổi. Hình ảnh Trình Dã ở đại hội thể dục thể thao xông tới ôm tôi đã tạo thành chấn động mãnh liệt cho mọi người.
Ảnh chụp chung của tôi và Trình Dã quả thật rất bắt mắt. Phía dưới gần như đều là bình luận "xứng đôi" và "thú vị".
Những lời nhận xét và phản bác chua chát của Thẩm Du nhanh chóng bị mọi người chôn vùi. Dù sao Trình Dã cũng liếm tôi rất lâu.
Chỉ cần chịu bới, tất cả đều là đường. Dưới sự dạy dỗ tỉ mỉ của tôi, Trình Dã nhanh chóng trở thành một người bạn trai tốt.
Buổi trưa căn tin đông người, tôi bảo hắn giúp tôi mua cơm về ăn. Tiết kiệm thời gian chen chúc trong căn tin, còn có thể làm thêm một đề vật lý.
Thư viện quét dọn vệ sinh, cũng là tôi ở một bên đọc sách, hắn phụ trách làm phần của tôi. Khi tôi nhón chân lấy sách, giá sách ngã xuống.
“Cẩn thận!”
Trình Dã theo bản năng xông tới đỡ tôi trước tiên. Bởi vì tôi đã từng nói với hắn, phải đối xử với tôi như Thẩm Du. Ánh mặt trời buổi chiều dịu dàng, khoảng cách giữa tôi và Trình Dã thân mật đến mức khiến người ta đỏ mặt.
Bụi bay múa trong ánh mặt trời, yết hầu Trình Dã lên xuống. Ánh mắt nhìn tôi dần dần nhuốm mùi nguy hiểm. Tôi né tránh nụ hôn của hắn.
Hắn đè bả vai tôi lại, sức lực rất nặng, ấn mạnh khiến tôi có chút đau.
“Cậu trốn cái gì?”
“Hả? Tôi không có trốn, tôi chỉ là không muốn làm cậu hối hận.”
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: "Thích một người biểu hiện cơ bản nhất chính là chung tình với họ.”
"Nếu Thẩm Du biết chúng ta đã làm chuyện thân mật, cậu ấy sẽ nghĩ gì?"
Ánh sáng trong mắt Trình Dã ảm đạm, dần dần buông bàn tay đang kiềm chế tôi ra. Hạ giọng lẩm bẩm: "Chung tình sao?”
Mà ở sau lưng hắn không nhìn thấy, Thẩm Du đang hoảng loạn rời đi. Từ góc độ của cô ta, hình ảnh nhìn thấy nhất định rất kích thích, đúng chứ?
10.
Mưa thu kéo dài, từ tiết thứ hai cho đến tan học, cũng không có dấu hiệu ngừng lại. Một đám bạn học không mang ô chặn ở cửa tòa nhà dạy học.
“Mưa này khi nào thì mới ngừng đây, tôi còn muốn về nhà chơi game.”
“Sớm biết vậy đã nghe lời mẹ tôi mang theo ô rồi.”
“Sở Sở, cậu có mang dù không?”
Tôi lắc đầu: "Không.”
Bạn học nữ bên cạnh đẩy tôi về phía Trình Dã. Cậu ấy giảo hoạt nháy mắt mấy cái.
“Ai da, Sở Sở không mang ô, không phải Trình Dã có mang theo sao?”
Trình Dã thu hồi tay đưa ô cho Thẩm Du. Dù sao, trong mắt những bạn học khác, tôi mới là bạn gái của hắn. Lúc này, đưa ô cho Thẩm Du, sẽ chỉ khiến Thẩm Du mang tiếng xấu người thứ ba trên lưng.
Thẩm Du thuận thế đẩy Trình Dã đến trước mặt tôi.
"Cậu là con trai mà còn xấu hổ cái gì. Không phải là muốn đưa Sở Sở về nhà sao? Tôi nói giúp cậu, cậu mau đi đi.”
Đáy mắt Trình Dã hiện lên sự cô đơn. Bị người mình thích lợi dụng, luôn đẩy mình ra xa cảm giác thật không dễ chịu phải không?
Trong bụng nghẹn thở, đầu lưỡi Trình Dã đẩy má trái. Hắn đi về phía tôi, "Rầm" bung dù ra.
“Đi thôi, đưa em về nhà.”
Theo thói quen, Trình Dã vô thức hướng chiếc ô về phía tôi. Vai hắn thì ướt một mảng lớn. Trên đường về tâm tình Trình Dã không tốt, hai chúng tôi ai cũng không nói chuyện.
Bên tai chỉ có tiếng mưa rơi dồn dập trên ô. Màn đêm buông xuống, đèn đường sáng lên. Ánh sáng mờ mịt trong màn mưa tối tăm, có vẻ nhỏ bé đến mức có thể bị bóng tối nuốt chửng bất cứ lúc nào.
Trình Dã theo tôi càng đi càng xa. Cho đến khi con đường biến mất, con đường trở nên lầy lội. Trình Dã không khỏi nhíu mày.
“Ba mẹ tôi đều là người nông thôn. Bởi vì tôi đi học, bọn họ phải ra ngoài làm công, mới thuê phòng trọ ở thôn Thành Trung.”
Bóng dáng quen thuộc của mẹ ở đầu hẻm, đang đẩy xe hoành thánh. Tôi lao ra khỏi ô của Trình Dã chạy đi giúp mẹ. Trình Dã thấy thế, cũng theo sau.
“Chào dì, cháu là bạn học của Giang Sở, Trình Dã.”
11.
Mẹ giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của hai chúng tôi. Ra dấu tay với tôi, cười hiền hậu với Trình Dã.
“Mẹ tôi là người câm điếc.”
Tôi giải thích với Trình Dã. Khi còn bé mẹ bị sốt, trong nhà trọng nam khinh nữ không chữa cho bà, khiến bà bị điếc. Sau này, ba mẹ tôi yêu nhau và sinh ra tôi.
Người trong thôn còn nói mẹ tôi là tai tinh, không sinh được con trai. Nhưng ba không trọng nam khinh nữ chút nào, kiên trì cho tôi đi học. Cũng may tôi cũng không chịu thua kém, thành tích học tập vẫn luôn rất tốt.
Tôi chỉ muốn nhanh chóng lớn lên kiếm tiền, để cho ba mẹ sống tốt một chút. Nhưng tất cả đã bị hủy hoại. Mà tên đầu sỏ gây nên chuyện đó đang co quắp ngồi trên chiếc ghế nhỏ cũ kỹ.
Tay chân cũng không biết nên để ở đâu. Mẹ rất vui, bận rộn trong bếp một lát rồi bưng hai bát hoành thánh ra. Bà khoa tay múa chân bảo tôi cầm đũa thìa.
Lúc trở về, mẹ đang cùng Trình Dã viết chữ trao đổi. Mẹ tôi hỏi trong cuốn sổ:
[Tiểu Sở ở trường có quan hệ tốt với các bạn học không?]
Trình Dã gật đầu, viết xuống: [Rất tốt, tất cả mọi người rất thích cô ấy.]
Mẹ tôi cười, vỗ vỗ bả vai Trình Dã.
“Hai người nói chuyện gì vậy? Muỗng tới rồi đây! Ăn ngon không?”
Trình Dã bưng bát ăn canh, bớt chút thời gian gật gật đầu. Mặc dù hắn đã cố kiềm chế, nhưng tôi vẫn phát hiện hốc mắt của hắn đỏ lên. Mẹ Trình Dã là người ở khu đèn đỏ, không biết cha hắn là ai.
Khi còn bé hắn bị người ta cười nhạo khi dễ không ít. Thẩm Du và hắn là hàng xóm thanh mai trúc mã. Tình nghĩa thiếu niên, Thẩm Du là ánh sáng duy nhất của Trình Dã.
Đây cũng là lợi thế Thẩm Du có thể lợi dụng hắn. Đứa nhỏ chưa được yêu thương, một chén hoành thánh cũng sẽ cảm động đến rơi nước mắt. Tôi đưa Trình Dã đến đầu hẻm.
“Được rồi, đưa đến đây thôi.”
“Cám ơn cậu hôm nay đã đưa tôi về nhà.”
Trình Dã dừng một chút, nhìn quanh bốn phía. Tôi cười mở miệng: "Không ngờ chỗ tôi ở lại rách nát như vậy à?"
Bị tôi nói trúng ý nghĩ trong lòng, hắn gãi đầu.
“Mì vằn thắn dì làm ăn rất ngon.”
Trong ánh mắt Trình Dã nhìn tôi có thêm vài phần thương cảm. Đồng tình với tôi, hay là đồng tình với chính hắn trong quá khứ. Mặc kệ là nguyên nhân gì, trải qua đêm nay, địa vị của tôi trong lòng Trình Dã khẳng định sẽ phát sinh biến hóa.
Hắn sải bước, cũng không quay đầu lại mà lao vào bóng tối. Thế gian có ngàn vạn loại bất hạnh. Trình Dã, chúng ta mới là người của một thế giới.
Đồng loại mới càng nên giúp đỡ lẫn nhau, không phải sao? Về nhà mở cửa, tôi mở quyển sổ trao đổi của mẹ ra. Câu cuối cùng là chữ viết tay của mẹ: [Cám ơn cậu, đây là lần đầu tiên Tiểu Sở mang bạn học về nhà.]
12.
Sau khi đưa tôi về nhà một chuyến, Trình Dã đối xử với tôi càng tốt hơn. Trước đây Trình Dã mua cơm và dọn vệ sinh cho tôi, chỉ là làm theo thông lệ. Hiện tại mua cơm còn có thể phối hợp chay mặn, cố ý nhấn mạnh với dì phát cơm không thêm hành.
Tình yêu đích thực bén rễ và nảy mầm từ sự giả dối. Các bạn học đều trêu chọc: "Trùm trường Trình Dã vì yêu mà hoàn lương.”
Sắc mặt Thẩm Du ửng đỏ, ho khan đi qua. Hôm đó mưa to, cô ta dầm mưa về nhà rồi bị cảm nặng. Phòng làm việc của cha cô ta có ô, nhưng cô ta lại không dùng.
Lúc tập thể dục giữa giờ, Trình Dã và Thẩm Du cùng nhau biến mất. Trong phòng y tế, hai bóng người rất gần nhau.
“Khụ khụ khụ!”
Thẩm Du yếu ớt tựa vào ngực Trình Dã.
“Cậu sẽ không thật sự thích Giang Sở chứ?”
Lần này Trình Dã không lập tức phủ định như thường ngày.
“Tôi thấy thành tích của Giang Sở rất ổn định, không bằng chúng ta đi tìm Trần Ngôn Thanh? Cậu ta đứng thứ hai.”
“Không được! Nhà Trần Ngôn Thanh không chỉ có viện nghiên cứu, còn có người làm việc trong hệ thống công an, nguy hiểm quá lớn.”
Cho nên, kẻ không quyền không thế như tôi là mục tiêu tốt nhất sao? Cảm xúc quá kích động, Thẩm Du thậm chí không phát hiện Trình Dã cũng không trả lời câu hỏi của cô ta.
Trình Dã lúc trở về cầm trong tay một quyển sách <<Bạch Dạ Hành>>. Hắn không bao giờ nghe giảng trong lớp, chỉ lo đọc tiểu thuyết cả ngày. Thừa dịp hắn tan học đi toilet, tôi len lén mở trang bìa <<Bạch Dạ Hành>>.
[Gửi đến Kirihara Ryoji độc nhất vô nhị của tôi – Thẩm Du.]
Trong tiểu thuyết, nữ chính Yukiho Karasawa lợi dụng Kirihara Ryoji làm nhiều việc ác, đạt được mục đích leo lên trên của mình. Thật đúng là giống như Thẩm Du và Trình Dã trong hiện thực.
Thế nhưng, dựa vào cái gì tình cảm vĩ đại của bọn họ, lại muốn dùng tôi làm bia đỡ đạn?Chúng tôi, những người bình thường cả đời thành thật, thiện lương, chỉ bởi vì cản đường của cô ta mà bị hại tan nhà nát cửa sao?
Trình Dã trở về tiếp tục đọc tiểu thuyết.
"Cậu cũng đang xem Bạch Dạ Hành!"
Trình Dã nhướng mày: "Cậu cũng xem qua rồi?"
“Ừm, cho cậu xem một chút, cuối cùng Kirihara Ryoji cũng không ở cùng một chỗ với Yukiho Karasawa, còn vì nữ chính mà chet."
"Tôi muốn nói là, muốn hái mặt trăng trên trời thì diệt trừ ngôi sao bên cạnh cô ấy là vô dụng. Cậu phải đi hái mặt trăng ngay từ đầu mới được.”
13.
Kỳ thi giữa kỳ, thành tích của tôi đứng đầu toàn thành phố. Thẩm Du lấy lại phong độ, đứng thứ ba trong trường. Thành phố cho hai suất, yêu cầu giáo viên trường tự đề cử.
Thẩm Thừa Vận lấy lý do tôi yêu sớm bảo tôi nghỉ học một tuần, sau đó đương nhiên là báo tên Trần Ngôn Thanh và Thẩm Du. Trần Ngôn Thanh liếc tôi một cái, muốn nói lại thôi.
Thẩm Du tan học khóc sướt mướt muốn đưa danh ngạch này cho tôi. Đương nhiên cuối cùng không giải quyết được gì. Tôi ngược lại không thèm để ý, cái tôi quan tâm chính là thái độ của Trình Dã đối với tôi.
Khi Trình Dã nghe nói tôi sắp bị nghỉ học, đôi chân đang lắc lư dưới bàn học đã ngừng lại. Mặc dù có thay đổi, nhưng không thể bảo đảm vào thời điểm mấu chốt hắn sẽ từ bỏ Thẩm Du mà lựa chọn tôi. Tôi cần một biện pháp an toàn hơn.
“Này, muốn thân thiết hơn với một cô gái, phải dẫn cô ấy vào vòng tròn của mình, cho cậu một cơ hội dẫn tôi ra ngoài chơi.”
Trình Dã giây lát trả lời: "Cậu không cần học?"
"Từ khi nào mà cậu quan tâm đến việc học của tôi vậy?"
Trình Dã không trả lời tôi, 20 phút sau, tiếng xe máy đầu hẻm vù vù. Hắn gửi tin nhắn tới: "Đi ra.”
Trình Dã mặc áo khoác da màu đen, dưới mũ bảo hiểm lộ ra một đôi mắt quyến rũ. Tôi cũng không già mồm cãi láo, đội mũ bảo hiểm, lên xe ôm eo hắn. Hôm đó thời tiết rất đẹp, mặt trời chiều nhuộm đỏ cả biển mây.
Cầu vượt biển rất dài, nhưng ngồi xe máy của Trình Dã, lại có vẻ rất ngắn. Gió bên tai gào thét, cùng nhau kêu gào còn có rung động của tuổi thanh xuân. Trách không được nhiều người thích Trình Dã như vậy.
Đua xe quả thật vừa ngầu vừa sảng khoái. Buổi hóng gió kết thúc, Trình Dã dẫn tôi đến KTV hắn thường đến. Vừa mới vào cửa, đã bị nhân viên phục vụ ngăn lại.
“Thật ngại quá anh Dã, hôm nay có người bao trọn rồi.”
Trình Dã nâng cằm, kéo tôi đi ra ngoài. Đột nhiên, cánh cửa bị chặn.
“Đây không phải anh Dã sao?”
Người đàn ông để đầu nhím đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt.
“Vị này là chị dâu? Rất xinh đẹp nha! Vừa nhìn đã biết là học sinh ngoan, còn đeo cặp sách nữa! Ha ha ha ha ha ha!”