-
Phần 4
Trong nháy mắt, ký ức ùa về vào một buổi tối nọ, sau khi kết thúc lớp tự học buổi tối.
Khi đó, ba mẹ vì muốn tôi tranh thủ thời gian học tập, nên để tôi đến ở nhờ nhà bác.
Bác là một giáo viên nên có thể kèm tôi học bài, hơn nữa, nhà bà ấy cũng rất gần trường học.
Chỉ có điều, mỗi lần đi về, đều phải đi qua một con hẻm nhỏ tối tăm.
Chỉ có vài ngọn đèn đường, miễn cưỡng có thể nhìn rõ con đường dưới chân.
Mỗi lần tôi đi qua con hẻm đó, đều rất lo sợ.
Ngày nọ, tôi bị một con chó đen dọa đến mức đứng sát vào tường.
Tôi ôm chặt balo trong tay, hoảng loạn mở túi ra, giọng nói run run.
“Tao có xúc xích giăm bông.... tao sẽ cho mày ăn..... đừng cắn tao...”
Tôi càng sốt ruột, càng không móc được xúc xích từ trong cặp ra.
Khi tôi sắp khóc đến nơi.
Quý Trạch Xuyên xuất hiện, trong tay còn cầm vợt tennis.
Anh nhìn con chó đen trước mặt, khẽ nhíu mày: “Nó nhỏ như vậy mà cậu cũng sợ sao?”
Quý Trạch Xuyên vung vợt, con chó đó liền co giò chạy.
Anh đi đến, ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn vào mắt cá chân của tôi.
“Cậu bị chảy máu rồi, phải đến bệnh viện lập tức để tiêm phòng.”
“Tôi không bị cắn.” Tôi theo tầm mắt anh nhìn qua, hít hít mũi, “Đó là do bạn học ngồi đằng trước đổ mực đỏ lên mà thôi.”
Anh ngước mắt lên, nhìn nước mắt của tôi chảy dài trên má, ý cười ở đáy mắt rất nông.
Quý Trạch Xuyên đẩy xe đạp, cùng tôi đi trong hẻm.
Nỗi sợ bóng tối của tôi cũng vơi đi phần nào.
“Cảm ơn cậu, Trạch Xuyên.”
“Cậu biết tôi?”
Tôi biết anh từ ngày đầu tiên anh chuyển đến trường tôi.
“Ừm, tôi ở lớp bên cạnh.” Tôi lấy dũng khí mở miệng, “Tôi là Tô Âm Âm.”
Anh cúi đầu nhìn tôi, khóe môi cong lên.
Khoảnh khắc đó, trái tim tôi như sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy.
Tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, rồi nhìn vào vợt tennis của anh đặt trong balo ở sau lưng.
“Ngày mai lúc đi về nhà, tôi cũng sẽ mang một cái vợt đi.”
“Cậu biết chơi tennis sao?”
“Không biết, nhưng tôi để phòng thân......” Giọng tôi càng ngày càng nhỏ, “ Về sau tôi cũng sẽ không phải sợ ....”
Bị anh phát hiện ra mình nhát gan, cũng thật xấu hổ.
Ánh mắt anh nhìn nước mắt chưa khô trên mặt tôi.
Tôi phản ứng lại, vội vàng dùng khăn tay lau mặt.
Anh nói: “Thực ra, cậu không cần phải ép bản thân dũng cảm.”
“Mỗi ngày tôi đều đi qua chỗ này, cậu có thể cùng tôi đi.”
Từ nhỏ đến lớn, ba yêu cầu tôi rất nhiều thứ.
Ông ấy luôn nói rằng tôi không thể yếu đuối, nhút nhát, càng không thể thất bại.
Vì vậy, tôi luôn buộc bản thân mình phải làm những điều mà tôi không thích và không giỏi.
Chỉ khi như vậy, tôi mới có thể giống với kì vọng của ông ấy.
Đây là lần đầu tiên ai đó nói với tôi rằng tôi có thể không cần phải ép buộc bản thân mình trở nên dũng cảm.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bóng lưng Quý Trạch Xuyên cao lớn.
Trong lòng tôi có một loại rung động khó tả.
Từ ngày đó trở đi, tôi bắt đầu thầm mến Quý Trạch Xuyên.
-------
Lúc Quý Trạch Xuyên đến, mưa cũng vừa tạnh.
Mặt đất ẩm ướt.
Tôi và anh duy trì khoảng cách không gần cũng không xa, đi bộ trong con hẻm nhỏ.
Gió đêm mang theo mùi bùn đất thổi qua.
Cơn say của tôi trong nháy mắt đã tan đi không ít.
Đột nhiên anh hỏi tôi: “ Cậu có muốn ăn kem không?”
Có một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ trên đường phố.
Anh dẫn tôi đi vào, mua hai cái kem dâu và đưa cho tôi một cái.
Tôi nhớ đến cốt truyện mình đã viết.
Dưới ánh đèn, tôi thấy vành tai Quý Trạch Xuyên có chút ửng đỏ.
Anh nhẹ giọng nói: “ Tô Âm Âm , thật ra người nhát gan vẫn luôn là tôi.”
“Lúc trước tôi không có dũng khí nói cho cậu biết, cũng không biểu hiện gì ra ngoài.”
Trong lòng tôi hoảng loạn không thôi, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, nhận lấy cây kem, nhỏ giọng cảm ơn.
Anh hơi giật mình: “ Cậu đừng áp lực, tôi chỉ muốn cho cậu biết.”
Tiêu Như nói không sai, Quý Trạch Xuyên sau sáu năm, không còn lạnh lùng nữa mà là thẳng thắn quá mức.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn anh: “ Vậy tôi có thể giả vờ như không biết không?”
Anh mỉm cười nói: “Có thể.”
May mà công việc của tôi bận rộn.
Bận đến mức không có thời gian suy nghĩ đến Quý Trạch Xuyên.
Tôi đã từng vô số lần nghĩ tới, có khả năng hay không anh cũng thích tôi, nhưng tôi sợ đó chỉ là vọng tưởng.
Làm gì có chuyện tôi và anh bỏ qua ngần ấy năm và đột nhiên đến với nhau.
Trong lúc quay phim, Tiêu Như gọi cho tôi.
“ Âm Âm, bài biết bịa đặt cậu lăng nhăng lại hot lên rồi, công ty đăng bài thanh minh cũng vô dụng.” Cô ấy hít một hơi thật sâu, đè nén tức giận nói, “Tớ vừa tham khảo bên pháp vụ, họ nó là cho dù khởi tố các tài khoản marketing kia cũng rất khó để áp chế dư luận.”
Tôi xoa xoa huyệt thái dương: “Không thể kiện Bạch Mạn Nguyệt sao?”
"Không có chứng cứ chứng minh người đứng sau là cô ta."
“Cậu gửi những bài viết kia cho tớ xem.”
“Cậu chưa xem qua sao? Bộ mặt thật của Tô m m là dưa to nhất của giới giải trí gần đây đó.”
“.....Tớ biết, nhưng việc gì tớ phải đọc những bài đăng mắng mình?”
Tiêu Như liền gửi cho tôi vài link bài đăng.
Bài đăng mới nhất nói rằng ‘tôi’ đã câu dẫn một số bạn học đẹp trai và giàu có ở trường trung học.
‘Tôi’ đã tặng cho bọn họ băng bảo vệ cổ tay.
Tôi nhớ là, để cảm ơn Quý Trạch Xuyên đưa mình về nhà, tôi đã tặng nó cho anh ấy, chỉ đưa cho mình anh ấy.
Về sau lại phát hiện có mấy bạn nam khác cũng có cái giống hệt.
Cuối bài đăng còn có ảnh một tấm bưu thiếp ghi ‘tôi’ gửi cho bọn họ.
Bên trên có viết: “Hi vọng cậu gặp được một người tốt, có một tương lai tốt đẹp.”
Câu nói này, tôi cũng viết trong cuốn tiểu thuyết của mình.
Tấm bưu thiếp này là tôi viết cho Quý Trạch Xuyên, nhưng không có dũng khí đưa cho anh.
Tôi vẫn nghĩ rằng mình đã làm mất, thật không ngờ là nó lại rơi vào tay người khác.
Khó trách, Quý Trạch Xuyên lại cho rằng tôi đối xử tốt với anh ấy giống như đối với những người khác.
Vậy nên, thời trung học, bọn họ luôn cho rằng tôi ve vãn nhiều người sao?
Thì ra từ lúc đó, Bạch Mạn Nguyệt đã bắt đầu đâm sau lưng tôi.
Tôi gọi cho Quý Trạch Xuyên.
Anh nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên đó có chút ồn ào.
“Cậu đang ở đâu? Tôi có thể đến tìm cậu không?”
Giọng anh hơi trầm xuống: “Tôi đang đi ăn với đạo diễn và nhà sản xuất, có thể không tiện lắm.”
“Tôi vừa xin nghỉ phép với đoàn làm phim.” Giọng tôi nhỏ dần.
Anh đơ một lúc, nói: “ Vậy cậu qua đây đi, tôi bảo tài xế đón cậu.”
Sau khi chạy tới đó, tôi mới hiểu được vì sao Quý Trạch Xuyên nói không tiện.
Bữa tiệc này, là tiệc đóng máy, biên kịch lại chính là cô Diệp.
Khi tôi đi đến cửa, đã tình cờ gặp bà ấy.
“ Âm Âm, sao cháu cũng tới đây?”
Tôi mím môi, xấu hổ cười nói:
“Thi Nhiên bảo cháu đến góp vui ạ.”
Thi Nhiên là bạn của tôi, cũng là nữ chính của bộ phim này.
Tôi vừa nói xong, liền nhận được tin nhắn từ cô ấy.
“Chị em, tớ cũng bị Bạch Mạn Nguyệt ám, diễn xuất của cô ta dở tệ, ở trường quay tớ không nhịn được liếc cô ta vài lần, cô ta liền bán thảm nói tớ ỷ vào là nữ chính nên bắt nạt cô ta.”
“Bây giờ cô ta còn câu dẫn cả cháu trai của ông chủ, không thể chọc vào.”
Thi Nhiên gửi cho tôi một bức ảnh chụp lén mờ ảo, chất lượng cực thấp.
Nhưng tôi vừa liếc mắt một cái liền nhận ra, người bên cạnh Bạch Mạn Nguyệt, là Quý Trạch Xuyên.
Tôi lần theo địa chỉ, đi lên ban công của tầng hai.
Ánh mắt của Bạch Mạn Nguyệt dính chặt lên người Quý Trạch Xuyên, giọng nói thẹn thùng:
“Nghe nói cậu đã về nước, không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp được cậu.”
Quý Trạch Xuyên nhếch môi: “ Nếu không phải vì những chuyện gần đây thì tôi đã quên cô là ai.”
Ý cười trên mặt của Bạch Mạn Nguyệt trở nên gượng gạo: “Chuyện gì cơ?”
Giọng Quý Trạch Xuyên có chút không kiên nhẫn:
“Tấm bưu thiếp kia, có phải là đang ở trong tay cô không?”
“Bưu thiếp gì?”
“Đừng giả ngu trước mặt tôi.” Quý Trạch Xuyên lấy từ trong túi áo vest ra một tấm danh thiếp đưa cho cô ta.
“Xin cô nhanh chóng đem đồ trả lại cho tôi, nếu không.....” Anh dừng lại một chút, giọng nói trở nên lạnh lùng, “Tôi sẽ tự mình lấy.”
Bạch Mạn Nguyệt nắm lấy danh thiếp trong tay, gian nan mở miệng: "Tô Âm Âm vẫn như sáu năm trước, không thay đổi tính đó, cho dù như vậy thì cậu vẫn thích cô ta sao? Rõ ràng cậu cũng biết là tôi thích cậu trước mà...”
Ban đầu, tôi chỉ trốn ở một góc ăn dưa.
Sao đột nhiên lại cue đến tôi rồi?
Cô Diệp ôm mặt khiếp sợ, ho khan lên một tiếng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi qua bên kia nói chuyện về bản kịch bản tiếp theo đi, kiểu chuyên đi ngược trà xanh ý.”
Tôi hít sâu một hơn, ngước mặt lên, vừa vặn chạm mắt với Trạch Xuyên.
Anh lạnh lùng ngắt lời Bạch Mạn Nguyệt:
“Tôi nghĩ rồi, mặc kệ cô ấy có thích tôi hay không, cũng không ảnh hưởng đến việc tôi thích cô ấy.”
Anh.....anh ấy luôn biết tôi ở đây nghe trộm sao?
Tôi chậm rãi xoay người lại, nhích sang bên cạnh vài bước.
Di chuyển đến chỗ anh không thể nhìn thấy, sau đó liền bỏ chạy.
Tôi không bỏ đi được.
Vì vừa xuống lầu, cô Diệp liền kéo tôi đến quầy bufet lấy đồ ăn.
Bà ấy gắp vài con tôm vào đĩa của tôi: “Tiểu thuyết của cháu cô đã đọc rồi, tình cảm tinh tế chân thật, nên dù trên mạng nói gì thì một chữ cô cũng không tin.”
Trong lòng tôi tràn ngập sự ấm áp: “Cháu cảm ơn cô, cô Diệp.”
“Có một số chuyện cháu có thể không biết.” Cô Diệp ghé sát vào bên tai tôi, thấp giọng nói, "Quý Trạch Xuyên năm đó ra nước ngoài là do ba thằng bé ngoại tình, mẹ nó bị trầm cảm, thằng bé phải đưa mẹ qua nước ngoài điều trị.”
Vì vậy, trong khoảng thời gian đó, Quý Trạch Xuyên đã nghĩ rằng tôi thích anh và những người khác cùng một lúc sao?
Nên anh mới lạnh lùng với tôi như vậy.
Anh ấy hẳn là rất ghét những người không chung thủy.
Diệp Anh thở dài một tiếng: “Mọi người chỉ để ý đến mẹ nó mà quên mất nó cũng là một đứa trẻ đáng thương.”
Vào thời điểm đó, tôi đã không nhận ra cảm xúc của mình.
“Cháu đã nghĩ cách giải quyết những tin đồn kia chưa?”
“Chắc cháu vẫn phải dùng biện pháp pháp lý thôi ạ, dù sao trên mạng cũng không phải là nơi không kiện nổi.”
“Cháu có thể tìm Trạch Xuyên giúp cháu.”
Phía sau liền vang lên giọng nói của anh: “ Giúp gì ạ?”
“Là chuyện Âm Âm bị hắt nước bẩn trên mạng đó.”
“Không thành vấn đề.” Quý Trạch Xuyên khẽ cong môi, "Tôi có thể lên chương trình giúp cậu thanh minh, người đại diện của cậu nói chương trình tạp kĩ hẹn hò kia cũng không tệ.”
Dứt lời, Diệp Anh suýt chút nữa bị nghẹn.
“Con bé nói là sẽ dùng biện pháp pháp lý.”
Quý Trạch Xuyên nhìn về phía tôi: "Cũng có thể giao cho con giải quyết."
Khi đó, ba mẹ vì muốn tôi tranh thủ thời gian học tập, nên để tôi đến ở nhờ nhà bác.
Bác là một giáo viên nên có thể kèm tôi học bài, hơn nữa, nhà bà ấy cũng rất gần trường học.
Chỉ có điều, mỗi lần đi về, đều phải đi qua một con hẻm nhỏ tối tăm.
Chỉ có vài ngọn đèn đường, miễn cưỡng có thể nhìn rõ con đường dưới chân.
Mỗi lần tôi đi qua con hẻm đó, đều rất lo sợ.
Ngày nọ, tôi bị một con chó đen dọa đến mức đứng sát vào tường.
Tôi ôm chặt balo trong tay, hoảng loạn mở túi ra, giọng nói run run.
“Tao có xúc xích giăm bông.... tao sẽ cho mày ăn..... đừng cắn tao...”
Tôi càng sốt ruột, càng không móc được xúc xích từ trong cặp ra.
Khi tôi sắp khóc đến nơi.
Quý Trạch Xuyên xuất hiện, trong tay còn cầm vợt tennis.
Anh nhìn con chó đen trước mặt, khẽ nhíu mày: “Nó nhỏ như vậy mà cậu cũng sợ sao?”
Quý Trạch Xuyên vung vợt, con chó đó liền co giò chạy.
Anh đi đến, ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn vào mắt cá chân của tôi.
“Cậu bị chảy máu rồi, phải đến bệnh viện lập tức để tiêm phòng.”
“Tôi không bị cắn.” Tôi theo tầm mắt anh nhìn qua, hít hít mũi, “Đó là do bạn học ngồi đằng trước đổ mực đỏ lên mà thôi.”
Anh ngước mắt lên, nhìn nước mắt của tôi chảy dài trên má, ý cười ở đáy mắt rất nông.
Quý Trạch Xuyên đẩy xe đạp, cùng tôi đi trong hẻm.
Nỗi sợ bóng tối của tôi cũng vơi đi phần nào.
“Cảm ơn cậu, Trạch Xuyên.”
“Cậu biết tôi?”
Tôi biết anh từ ngày đầu tiên anh chuyển đến trường tôi.
“Ừm, tôi ở lớp bên cạnh.” Tôi lấy dũng khí mở miệng, “Tôi là Tô Âm Âm.”
Anh cúi đầu nhìn tôi, khóe môi cong lên.
Khoảnh khắc đó, trái tim tôi như sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy.
Tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, rồi nhìn vào vợt tennis của anh đặt trong balo ở sau lưng.
“Ngày mai lúc đi về nhà, tôi cũng sẽ mang một cái vợt đi.”
“Cậu biết chơi tennis sao?”
“Không biết, nhưng tôi để phòng thân......” Giọng tôi càng ngày càng nhỏ, “ Về sau tôi cũng sẽ không phải sợ ....”
Bị anh phát hiện ra mình nhát gan, cũng thật xấu hổ.
Ánh mắt anh nhìn nước mắt chưa khô trên mặt tôi.
Tôi phản ứng lại, vội vàng dùng khăn tay lau mặt.
Anh nói: “Thực ra, cậu không cần phải ép bản thân dũng cảm.”
“Mỗi ngày tôi đều đi qua chỗ này, cậu có thể cùng tôi đi.”
Từ nhỏ đến lớn, ba yêu cầu tôi rất nhiều thứ.
Ông ấy luôn nói rằng tôi không thể yếu đuối, nhút nhát, càng không thể thất bại.
Vì vậy, tôi luôn buộc bản thân mình phải làm những điều mà tôi không thích và không giỏi.
Chỉ khi như vậy, tôi mới có thể giống với kì vọng của ông ấy.
Đây là lần đầu tiên ai đó nói với tôi rằng tôi có thể không cần phải ép buộc bản thân mình trở nên dũng cảm.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bóng lưng Quý Trạch Xuyên cao lớn.
Trong lòng tôi có một loại rung động khó tả.
Từ ngày đó trở đi, tôi bắt đầu thầm mến Quý Trạch Xuyên.
-------
Lúc Quý Trạch Xuyên đến, mưa cũng vừa tạnh.
Mặt đất ẩm ướt.
Tôi và anh duy trì khoảng cách không gần cũng không xa, đi bộ trong con hẻm nhỏ.
Gió đêm mang theo mùi bùn đất thổi qua.
Cơn say của tôi trong nháy mắt đã tan đi không ít.
Đột nhiên anh hỏi tôi: “ Cậu có muốn ăn kem không?”
Có một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ trên đường phố.
Anh dẫn tôi đi vào, mua hai cái kem dâu và đưa cho tôi một cái.
Tôi nhớ đến cốt truyện mình đã viết.
Dưới ánh đèn, tôi thấy vành tai Quý Trạch Xuyên có chút ửng đỏ.
Anh nhẹ giọng nói: “ Tô Âm Âm , thật ra người nhát gan vẫn luôn là tôi.”
“Lúc trước tôi không có dũng khí nói cho cậu biết, cũng không biểu hiện gì ra ngoài.”
Trong lòng tôi hoảng loạn không thôi, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, nhận lấy cây kem, nhỏ giọng cảm ơn.
Anh hơi giật mình: “ Cậu đừng áp lực, tôi chỉ muốn cho cậu biết.”
Tiêu Như nói không sai, Quý Trạch Xuyên sau sáu năm, không còn lạnh lùng nữa mà là thẳng thắn quá mức.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn anh: “ Vậy tôi có thể giả vờ như không biết không?”
Anh mỉm cười nói: “Có thể.”
May mà công việc của tôi bận rộn.
Bận đến mức không có thời gian suy nghĩ đến Quý Trạch Xuyên.
Tôi đã từng vô số lần nghĩ tới, có khả năng hay không anh cũng thích tôi, nhưng tôi sợ đó chỉ là vọng tưởng.
Làm gì có chuyện tôi và anh bỏ qua ngần ấy năm và đột nhiên đến với nhau.
Trong lúc quay phim, Tiêu Như gọi cho tôi.
“ Âm Âm, bài biết bịa đặt cậu lăng nhăng lại hot lên rồi, công ty đăng bài thanh minh cũng vô dụng.” Cô ấy hít một hơi thật sâu, đè nén tức giận nói, “Tớ vừa tham khảo bên pháp vụ, họ nó là cho dù khởi tố các tài khoản marketing kia cũng rất khó để áp chế dư luận.”
Tôi xoa xoa huyệt thái dương: “Không thể kiện Bạch Mạn Nguyệt sao?”
"Không có chứng cứ chứng minh người đứng sau là cô ta."
“Cậu gửi những bài viết kia cho tớ xem.”
“Cậu chưa xem qua sao? Bộ mặt thật của Tô m m là dưa to nhất của giới giải trí gần đây đó.”
“.....Tớ biết, nhưng việc gì tớ phải đọc những bài đăng mắng mình?”
Tiêu Như liền gửi cho tôi vài link bài đăng.
Bài đăng mới nhất nói rằng ‘tôi’ đã câu dẫn một số bạn học đẹp trai và giàu có ở trường trung học.
‘Tôi’ đã tặng cho bọn họ băng bảo vệ cổ tay.
Tôi nhớ là, để cảm ơn Quý Trạch Xuyên đưa mình về nhà, tôi đã tặng nó cho anh ấy, chỉ đưa cho mình anh ấy.
Về sau lại phát hiện có mấy bạn nam khác cũng có cái giống hệt.
Cuối bài đăng còn có ảnh một tấm bưu thiếp ghi ‘tôi’ gửi cho bọn họ.
Bên trên có viết: “Hi vọng cậu gặp được một người tốt, có một tương lai tốt đẹp.”
Câu nói này, tôi cũng viết trong cuốn tiểu thuyết của mình.
Tấm bưu thiếp này là tôi viết cho Quý Trạch Xuyên, nhưng không có dũng khí đưa cho anh.
Tôi vẫn nghĩ rằng mình đã làm mất, thật không ngờ là nó lại rơi vào tay người khác.
Khó trách, Quý Trạch Xuyên lại cho rằng tôi đối xử tốt với anh ấy giống như đối với những người khác.
Vậy nên, thời trung học, bọn họ luôn cho rằng tôi ve vãn nhiều người sao?
Thì ra từ lúc đó, Bạch Mạn Nguyệt đã bắt đầu đâm sau lưng tôi.
Tôi gọi cho Quý Trạch Xuyên.
Anh nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên đó có chút ồn ào.
“Cậu đang ở đâu? Tôi có thể đến tìm cậu không?”
Giọng anh hơi trầm xuống: “Tôi đang đi ăn với đạo diễn và nhà sản xuất, có thể không tiện lắm.”
“Tôi vừa xin nghỉ phép với đoàn làm phim.” Giọng tôi nhỏ dần.
Anh đơ một lúc, nói: “ Vậy cậu qua đây đi, tôi bảo tài xế đón cậu.”
Sau khi chạy tới đó, tôi mới hiểu được vì sao Quý Trạch Xuyên nói không tiện.
Bữa tiệc này, là tiệc đóng máy, biên kịch lại chính là cô Diệp.
Khi tôi đi đến cửa, đã tình cờ gặp bà ấy.
“ Âm Âm, sao cháu cũng tới đây?”
Tôi mím môi, xấu hổ cười nói:
“Thi Nhiên bảo cháu đến góp vui ạ.”
Thi Nhiên là bạn của tôi, cũng là nữ chính của bộ phim này.
Tôi vừa nói xong, liền nhận được tin nhắn từ cô ấy.
“Chị em, tớ cũng bị Bạch Mạn Nguyệt ám, diễn xuất của cô ta dở tệ, ở trường quay tớ không nhịn được liếc cô ta vài lần, cô ta liền bán thảm nói tớ ỷ vào là nữ chính nên bắt nạt cô ta.”
“Bây giờ cô ta còn câu dẫn cả cháu trai của ông chủ, không thể chọc vào.”
Thi Nhiên gửi cho tôi một bức ảnh chụp lén mờ ảo, chất lượng cực thấp.
Nhưng tôi vừa liếc mắt một cái liền nhận ra, người bên cạnh Bạch Mạn Nguyệt, là Quý Trạch Xuyên.
Tôi lần theo địa chỉ, đi lên ban công của tầng hai.
Ánh mắt của Bạch Mạn Nguyệt dính chặt lên người Quý Trạch Xuyên, giọng nói thẹn thùng:
“Nghe nói cậu đã về nước, không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp được cậu.”
Quý Trạch Xuyên nhếch môi: “ Nếu không phải vì những chuyện gần đây thì tôi đã quên cô là ai.”
Ý cười trên mặt của Bạch Mạn Nguyệt trở nên gượng gạo: “Chuyện gì cơ?”
Giọng Quý Trạch Xuyên có chút không kiên nhẫn:
“Tấm bưu thiếp kia, có phải là đang ở trong tay cô không?”
“Bưu thiếp gì?”
“Đừng giả ngu trước mặt tôi.” Quý Trạch Xuyên lấy từ trong túi áo vest ra một tấm danh thiếp đưa cho cô ta.
“Xin cô nhanh chóng đem đồ trả lại cho tôi, nếu không.....” Anh dừng lại một chút, giọng nói trở nên lạnh lùng, “Tôi sẽ tự mình lấy.”
Bạch Mạn Nguyệt nắm lấy danh thiếp trong tay, gian nan mở miệng: "Tô Âm Âm vẫn như sáu năm trước, không thay đổi tính đó, cho dù như vậy thì cậu vẫn thích cô ta sao? Rõ ràng cậu cũng biết là tôi thích cậu trước mà...”
Ban đầu, tôi chỉ trốn ở một góc ăn dưa.
Sao đột nhiên lại cue đến tôi rồi?
Cô Diệp ôm mặt khiếp sợ, ho khan lên một tiếng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi qua bên kia nói chuyện về bản kịch bản tiếp theo đi, kiểu chuyên đi ngược trà xanh ý.”
Tôi hít sâu một hơn, ngước mặt lên, vừa vặn chạm mắt với Trạch Xuyên.
Anh lạnh lùng ngắt lời Bạch Mạn Nguyệt:
“Tôi nghĩ rồi, mặc kệ cô ấy có thích tôi hay không, cũng không ảnh hưởng đến việc tôi thích cô ấy.”
Anh.....anh ấy luôn biết tôi ở đây nghe trộm sao?
Tôi chậm rãi xoay người lại, nhích sang bên cạnh vài bước.
Di chuyển đến chỗ anh không thể nhìn thấy, sau đó liền bỏ chạy.
Tôi không bỏ đi được.
Vì vừa xuống lầu, cô Diệp liền kéo tôi đến quầy bufet lấy đồ ăn.
Bà ấy gắp vài con tôm vào đĩa của tôi: “Tiểu thuyết của cháu cô đã đọc rồi, tình cảm tinh tế chân thật, nên dù trên mạng nói gì thì một chữ cô cũng không tin.”
Trong lòng tôi tràn ngập sự ấm áp: “Cháu cảm ơn cô, cô Diệp.”
“Có một số chuyện cháu có thể không biết.” Cô Diệp ghé sát vào bên tai tôi, thấp giọng nói, "Quý Trạch Xuyên năm đó ra nước ngoài là do ba thằng bé ngoại tình, mẹ nó bị trầm cảm, thằng bé phải đưa mẹ qua nước ngoài điều trị.”
Vì vậy, trong khoảng thời gian đó, Quý Trạch Xuyên đã nghĩ rằng tôi thích anh và những người khác cùng một lúc sao?
Nên anh mới lạnh lùng với tôi như vậy.
Anh ấy hẳn là rất ghét những người không chung thủy.
Diệp Anh thở dài một tiếng: “Mọi người chỉ để ý đến mẹ nó mà quên mất nó cũng là một đứa trẻ đáng thương.”
Vào thời điểm đó, tôi đã không nhận ra cảm xúc của mình.
“Cháu đã nghĩ cách giải quyết những tin đồn kia chưa?”
“Chắc cháu vẫn phải dùng biện pháp pháp lý thôi ạ, dù sao trên mạng cũng không phải là nơi không kiện nổi.”
“Cháu có thể tìm Trạch Xuyên giúp cháu.”
Phía sau liền vang lên giọng nói của anh: “ Giúp gì ạ?”
“Là chuyện Âm Âm bị hắt nước bẩn trên mạng đó.”
“Không thành vấn đề.” Quý Trạch Xuyên khẽ cong môi, "Tôi có thể lên chương trình giúp cậu thanh minh, người đại diện của cậu nói chương trình tạp kĩ hẹn hò kia cũng không tệ.”
Dứt lời, Diệp Anh suýt chút nữa bị nghẹn.
“Con bé nói là sẽ dùng biện pháp pháp lý.”
Quý Trạch Xuyên nhìn về phía tôi: "Cũng có thể giao cho con giải quyết."