-
Phần 4
12.
Mộ Dung Châu dùng một cây cung xạ điêu lớn và một ngọn giáo đầu kim hổ để đổi lấy ta.
Khi rời khỏi kim trướng, thị nữ nhỏ giọng phàn nàn:
“Thiếu chủ muốn hai món bảo vật kia lâu lắm rồi, trước giờ công chúa đâu có chịu, sao giờ lại vì một nô lệ mà cho đi…”
Mộ Dung Châu mắng:
“Ngươi nói nhiều quá.”
Thị nữ lập tức im bặt.
Mộ Dung Châu quay đầu, liếc nhìn ta.
“Quân sư, ngươi nghe thấy rồi đúng không?”
“Cung xạ điêu kia là thứ mà ngoại tổ phụ để lại cho ta, ta dùng nó để đổi lấy ngươi đó.”
“Đừng khiến ta cảm thấy hối hận nhé.”
13.
Vài ngày sau đó, Ngọc Hòa mới biết tin ta được Mộ Dung Châu đưa đi.
Nàng ta không biết ta kết minh với Mộ Dung Châu, vì thế khi đến nơi, trên khuôn mặt nàng ta tràn đầy vẻ giễu cợt.
Tỷ tỷ à, ai bảo ngươi thu hút sự chú ý làm gì, trong bữa tiệc còn kéo Mộ Dung Châu ra đệm nhạc ngươi nữa. Giờ thì ngươi hoàn toàn chọc giận nữ diêm vương kia rồi!”
“Nhìn đi, nàng ta phá huỷ cơ hội thị tẩm của ngươi, để cho ngươi làm nô lệ chăm sóc ngựa dưới trướng nàng ta chứ nhất quyết không cho ngươi làm quý thiếp của Mộ Dung Cẩn.”
Vì để che giấu tai mắt của người khác, sau khi được Mộ Dung Châu đưa về lều, ta vẫn dùng thân phận nô lệ chăm sóc ngựa để ra bên ngoài.
Nhưng thật ra theo lý mà nói, Mộ Dung Châu gọi ta là quân sư.
Nàng ấy chia binh dưới trướng mình thành hai đội, một đội do nàng ấy ấy chỉ huy, đội còn lại do ta dẫn đầu.
Nhưng Ngọc Hòa không biết những việc này.
Nàng ta vuốt ve bụng, cười quyến rũ:
“Đúng rồi, ta có một tin tốt muốn nói cho tỷ tỷ biết đây, ta có thai rồi.”
“Nếu đứa trẻ này bình an ra đời, nó chính là con trưởng của Mộ Dung Cẩn, sau này nó sẽ trở thành Thiếu chủ mới của Khương Nhung.”
Ta thẳng người, nhàn nhạt nhìn về phía Ngọc Hòa.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Mộ Dung Cẩn sẽ nạp thêm người mới sớm thôi, những phi tử kia đều là quý nữ của các bộ lạc khác, còn ngươi…”
Ta nói:
“Ngươi chỉ là một nô lệ mất nước mà thôi.”
“Đứa con của một nô lệ mất nước sẽ chẳng được gì hết.”
Ngọc Hòa đứng bật dậy, khuôn mặt nàng ta đỏ bừng vì tức giận.
“Im ngay! Ngươi chỉ đang ghen tị thôi!”
“Ngươi ghen tị ta có thể trở thành sủng phi, ghen tị ta được sống trong cẩm y ngọc thực.”
Nàng ta nhặt cây roi ngựa lên định đánh ta.
Chưa kịp vung lên thì chiếc roi đã bị người khác chặn lại.
Mộ Dung Châu bước tới, nhàn nhạt nói:
“Dám đánh người của ta ngay trong lều của ta, ngươi nghĩ ta ch/ết rồi à?”
Ngọc Hòa cực kì sợ hãi Mộ Dung Châu, vội vàng thả roi ra.
Nàng ta căm hận trừng mắt nhìn ta, sau đó xoay người rời đi.
Mộ Dung Châu ngồi xuống cạnh ta, nàng ấy cầm một miếng đùi dê lớn, xé một nửa đưa cho ta:
“Tỷ muội các ngươi không giống nhau chút nào.”
Ta thở dài nói:
“Nói đúng ra, nàng được phụ hoàng ta nuôi nấng, còn ta chỉ là đứa con hoang tự mình xoay xở để sống sót thôi.”
“Ra vậy.”
Mộ Dung Châu đột nhiên bừng tỉnh, như hiểu ra gì đó mà gật đầu, nói:
“Nàng ta và người cha mất nước kia của ngươi nhìn giống một gia đình hơn đấy.”
14.
Sau đó, ta và Ngọc Hòa đều bộn bề nhiều việc.
Giống hệt kiếp trước, Mộ Dung Cẩn bắt đầu nạp phi.
Các quý nữ ở Khương Nhung như một vườn hoa liên tục nở rộ, quây quần bên cạnh Mộ Dung Cẩn.
Ngọc Hòa thân cô thế cô, hơn nữa nàng ta đang mang thai nên nghiễm nhiên trở thành thành kẻ thù chung của tất cả quý nữ Khương Nhung.
Nàng ta vất vả tranh đấu, da dẻ dần trở nên nhăn nheo xấu xí, cơ thể trì độn mệt mỏi.
Trong lúc Mộ Dung Cẩn bận rộn nạp phi thì bên này, Mộ Dung Châu và ta không hề nhàn rỗi.
Trong trướng, chúng ta thắp một ngọn đèn cầy rồi học đến tận khuya.
Mộ Dung Châu nghe ta giảng đạo làm vua ở Trung Nguyên, giảng những đạo lý như nước cuốn thuyền cũng sẽ lật thuyền, giảng những điều mà lòng dân mong ước, những quyết sách cần có để thống nhất thiên hạ.
Khi nghỉ ngơi, Mộ Dung Châu cũng sẽ giảng cho ta những gì nàng ấy biết.
Nàng ấy kể, về những giọt nước mắt phụ nhân khi tiễn trượng phu ra trận, về tiếng khóc thảm thương của cha nương khi thấy thi thể của con trai họ được trả về; rằng những khi có ngựa con ch/ế/t, ngựa mẹ sẽ liếm thi thể nó rất lâu, rất lâu mà chẳng chịu rời đi.
Nhìn vẻ mặt nàng ấy dưới ánh đèn cầy, ta cảm thấy, nàng chắc chắn sẽ là một vị quân vương hoàn toàn khác với ca ca của mình.
“Mộ Dung công chúa, đạo làm vua của người là gì?”
Mộ Dung Châu nghe ta hỏi bất ngờ thì ngẩn người:
“Đạo làm vua ư?”
“Đạo làm vua của ca ca người là chinh phục tứ hải, trở thành chủ nhân của thiên hạ này.”
“Còn người thì sao, đạo làm vua của người là gì?”
Mộ Dung Châu im lặng rất lâu.
Sau đó, nàng ấy nói:
“Ta không biết.”
“Ta chỉ hy vọng, mình không phải trở thành nữ tử hy sinh cả cuộc đời, phải gả cho người mình không thích vì hưng thịnh của quốc gia như mẹ của ta.”
“Ta chỉ hy vọng, người chăn nuôi có thể yên tâm mà chăn thả đàn dê, nhảy múa xung quanh đống lửa, chẳng cần phiêu bạt sương gió.”
“Hy vọng khi cha mẹ già đi sẽ có con cái kề cận săn sóc, hy vọng rằng thê tử có thể hạnh phúc ở bên trượng phu tới đầu bạc răng long, hy vọng những đứa trẻ có thể thoải mái chơi đùa, tương lai tươi sáng.”
Ta nhẹ nhàng mỉm cười, cúi đầu thật thấp.
“Mộ Dung công chúa, người đã hiểu thấu đạo làm vua sâu sắc nhất trên thế gian này rồi.”
“Ta chẳng còn gì để dạy cho công chúa nữa.”