-
Chương 5 HOÀN
13
Xuân Túy lâu chính là tửu quán nổi tiếng nhất kinh thành.
Không chỉ vì đồ ăn ngon miệng, mà quang cảnh xung quanh rất đẹp và yên tĩnh.
Cho dù là đệ tử thế gia hay tiểu thư quý tộc đều yêu thích nơi này.
Bởi vậy khi ta mời Lục Thi Dung đến đây, nàng ta vô cùng thoải mái đồng ý.
Mấy chén rượu nhạt vào bụng, ta làm như vô tình nhắc đến Cố Ninh Thành.
“Nói đến thư sinh ngày đó nhặt khăn tay của ngươi…”
Mới nói đến đây Lục Thi Dung đã cau mày: “Đang êm đẹp tỷ tỷ nhắc đến người xúi quẩy làm chi?”
Ta nhấp một ngụm rượu nhạt, thản nhiên nói: “Chỉ là cảm thấy người nọ có hơi đáng thương mà thôi. Ngày đó rõ ràng là ngươi và Tấn Vương ở hậu viện yêu đương vụng trộm, thư sinh kia lại bị tai bay vạ gió.”
Lục Thi Dung cười khinh thường.
“Nếu tỷ tỷ rảnh rỗi quan tâm thư sinh kia, không bằng quan tâm chung thân đại sự của mình. Ta làm muội muội lại sắp trở thành Tấn Vương phi, tỷ vẫn là bà cô già. Truyền ra ngoài cả Lục gia ta sẽ bị người cười nhạo.”
Nói xong Lục Thi Dung sờ lên bụng dưới có hơi nhô ra.
Sắc mặt kiêu căng: “Ta biết tỷ chướng mắt ta chưa xuất giá đã dây dưa không rõ ràng với nam nhân.”
“Nhưng nếu không có ngày ấy ở hậu viện cùng Tấn Vương giao hợp, ta cũng không trùng hợp mang thai đứa nhỏ. Tấn Vương cũng sẽ không nóng lòng muốn rước ta qua cửa.”
“Tỷ tỷ vẫn nên học thêm cách hầu hạ nam nhân, tránh sau này trở thành bà cô già.”
Trên mặt ta không gợn sóng, ánh mắt nhìn về phía vách ngắn.
Bên kia có bóng người lờ mờ, hai tay đã nắm chặt thành quyền.
Ta mỉm cười, không nhanh không chậm đáp nói: “Thư sinh kia hình như có vài phần tình cảm với muội, bị đánh thảm như vậy cũng không mở miệng giải thích.”
Lục Thi Dung càng đắc ý hơn, nụ cười trên mặt tràn đầy đùa cợt và xem thường.
“Chỉ là một con chó vẫy tay là đến mà thôi! Lúc đầu ta chẳng qua đưa cho hắn ít bạc, lại nói mấy lời hoa mỹ, tin tưởng hắn sẽ kim bảng đề danh, đã bị ta mê hoặc thần hồn điên đảo.”
Lục Thi Dung nhẹ nhàng nói: “Hắn nào biết được, cbỉ cần là sĩ tử có chút danh tiếng lại trẻ tuổi tham gia khoa cử năm nay, ta đều tặng một vài đồ vật. Vốn định tung lưới bắt nhiều cá.”
“Không ngờ lại gặp Tấn Vương điện hạ, loại thư sinh nghèo kiết hủ lậu, sao có thể so sánh với điện hạ?”
“Hắn chỉ có tác dụng duy nhất, là thay ta nhận tiếng xấu mà thôi!”
Dường như cảm thấy thủ đoạn của mình rất cao minh, Lục Thi Dung cười đến điên cuồng.
Mà người sau vách ngăn rốt cuộc không nhịn được nữa.
“Ngươi là đồ tiện nhân! Đến hôm nay ta mới nhìn rõ bộ mặt của ngươi.”
Cố Ninh Thành đẩy xe lăn từ sau vách ngăn ra ngoài.
Hai mắt hắn đỏ thẫm, sát khí trùng trùng: “Ngươi hại ta mất đi hai chân, hại mẫu thân tức giận mà chết, còn hại ta không thể vào triều làm quan! Tiện tỳ! Hôm nay ta phải giết ngươi!”
Chân tướng trần trụi khiến Cố Ninh Thành nhất thời mất hết lý trí.
Lúc này hắn giống như ác quỷ Tu La đến đòi mạng.
Hắn vô thức nắm lấy con dao trang trí trong phòng, ném về phía Lục Thi Dung.
Lục Thi Dung hét lên một tiếng, vội vàng né tránh.
Nhưng lưỡi dao vẫn xẹt qua mặt, để lại một vệt máu dài.
Dung nhan nàng ta luôn kiêu ngạo bị hủy, làm cho nàng ta nhất thời cũng đỏ mắt.
“Ngươi là dân đen lại dám làm tổn thương ta, ngươi có biết ta là Tấn Vương phi tương lai hay không?”
Trong cơn tức giận nàng ta nhất thời đè nén sợ hãi.
Đi tới đá một cước vào xe lăn, Cố Ninh Thành lập tức ngã xuống đất.
Nàng ta vẫn không hết tức giận.
Nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy một chậu cây xanh, muốn đập lên người Cố Ninh Thành.
Mà Cố Ninh Thành cũng không chịu yếu thế.
Hắn ta giơ dao găm lên, đâm mạnh vào chân Lục Thi Dung, hai người chó cắn chó vô cùng sôi nổi.
Ta tìm một góc yên tĩnh xem kịch vui, trong lòng vô cùng thoải mái!
Ngay lúc hai người đánh nhau như mấy tên côn đồ ngoài đường, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói tức giận: “Các ngươi đang làm cái gì vậy?”
Hai người đang giằng co ngước mắt lên nhìn, sau đó chết lặng.
Đứng ngoài cửa là ba người Đoan Vương, Khang Vương, Tấn Vương.
Phía sau bọn họ còn có một đám quan viên, trò hề của hai người cứ thế bị vạch trần.
14
Không cần phải nói, người là do ta để Khang Vương mời tới.
Ba vị hoàng tử tuy sau lưng như nước với lửa, nhưng ngoài mặt vẫn là huynh đệ tình thâm.
Làm đệ đệ mời hai vị ca ca đến tửu quán tụ hợp cũng là chuyện bình thường.
Trên đường vô tình gặp mấy vị quan viên đồng liêu, liền mời bọn họ nhập tiệc cũng là chuyện bình thường.
Nhưng đâu ai ngờ sẽ gặp phải tình cảnh này?
Thê tử sắp qua cửa của Tấn Vương lén lút gặp riêng nam nhân.
Còn cùng người ta đánh nhau như chó cắn chó, giống như người điên.
Chưa tới một ngày chuyện này đã truyền khắp ngõ lớn hẻm nhỏ ở kinh thành.
Sắc mặt Đoan Vương và Tấn Vương khác nhau, đều có phần phấn khích.
Phản ứng của Lục Thi Dung thì ngược lại.
Nàng ta hướng Tấn Vương khóc lóc sướt mướt.
“Điện hạ nhất định phải làm chủ cho thiếp, người này chính là tên dê xòm Cố Ninh Thành. Hắn nhiều lần muốn hủy đi trong sạch của ta, thấy gian kế không thành thì muốn giết ta diệt khẩu!”
Nàng ngẩng đầu lộ ra vết thương trên mặt, lại chỉ vào dao găm trong tay Cố Ninh Thành.
“Dao găm trong tay hắn chính là chứng cứ, còn có tỷ tỷ… tỷ tỷ ta có thể làm chứng!”
Ánh mắt Lục Thi Dung khẩn cầu, Cố Ninh Thành run rẩy, khuôn mặt Tấn Vương đầy tức giận, mọi người đều ngầm chờ mong.
Ta đã trở thành tiêu điểm đón nhận mọi ánh mắt. Ta chậm rãi gật đầu.
“Không sai, đúng là như vậy!”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủn đã đủ đưa hắn vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Đoan Vương thở dài nhắm hai mắt lại.
Hắn còn muốn giữ lại Cố Ninh Thành, nhưng cục diện như thế này cũng không có cách nào xử lý.
Không chỉ khinh bạc vị hôn thê của Tấn Vương, còn cầm dao âm mưu giết người.
Hai tội danh này cũng đủ cho hắn chết một vạn lần.
Cố Ninh Thành không ngờ, người mình yêu hai đời lại là người đưa mình vào địa ngục.
Cả người hắn xụi lơ trên mặt đất như một đám bùn nhão.
Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không ngừng lầm bầm: “Không nên như vậy…”
15
Dù thanh danh dính bẩn, Lục Thi Dung vẫn thuận lợi gả cho Tấn Vương.
Nàng tưởng rằng Tấn Vương đối với mình tình sâu nghĩa nặng, không phải nàng không được.
Thật ra Tấn Vương cần một người ngu xuẩn, dễ điều khiển, gia thế lại tốt làm chính phi.
Để cho hắn có thể tiếp tục cùng người hầu trong phủ sống phóng đãng.
Kết cục của Cố Ninh Thành càng thú vị hơn.
Ta vốn tưởng bẫy ngày hôm đó đã đủ lấy mạng của hắn.
Không ngờ hắn lại gặp được quý nhân, cứu hắn một mạng.
Mà quý nhân kia chính là Tấn Vương.
Cố Ninh Thành có một vẻ ngoài xuất sắc.
Mà Tấn Vương thích nhất dáng vẻ chi lan ngọc thụ như hắn.
Hắn âm thầm ra tay, để phạm nhân khác thay Cố Ninh Thành ra pháp trường.
Mà Cố Ninh Thành thay hình đổi dạng, dùng thân phận “Ninh Nô” trở thành người Tấn Vương sủng.
Lúc Khang Vương báo tin tức này cho ta, ta kinh ngạc đến mức phun hết trà trong miệng ra.
Không kìm chế được vỗ tay cười to, cười đến chảy ra nước mắt.
Ngày xưa vừa yêu vừa hận, thoáng một cái đã trở thành tỷ muội cùng chung một chồng.
Không biết một ngày nào đó Lục Thi Dung và Cố Ninh Thành ở phủ Tấn Vương chạm mặt nhau, sẽ có biểu cảm đặc sắc như thế nào.
Đối với Cố Ninh Thành luôn kiêu ngạo, kết cục thế này sợ là thống khổ hơn cả cái chết.
Ta cũng muốn cảm ơn Tấn Vương, thay ta nghĩ ra biện pháp tra tấn như thế.
Quá đã!
16
Không có Cố Ninh Thành phụ trợ, Đoan Vương như gãy hai cánh, rất nhanh đã ngã không đứng nổi.
Triều đình rất nhanh từ thế chân vạc, đổi thành chia hai phe.
Không lâu sau vụ án Tấn Vương say rượu giết vợ khiến Vua và dân đều chấn động.
Sau đó còn lộ ra chuyện Tấn Vương đồng tính háo sắc.
Thiên tử tức giận, giáng làm thứ dân, sung quân đến canh giữ Hoàng lăng, không có lệnh gọi không được về.
Về phần những nam sủng trong phủ Tấn Vương, mỗi người đánh 100 đại bản, sung quân biên cương.
Khang Vương cố ý giữ Cố Ninh Thành lại, coi hắn như lễ vật tặng cho ta.
Đã lâu không thấy Cố Ninh Thành, dáng vẻ hắn đã thay đổi.
Hắn từng mắt cao hơn đầu, cao ngạo đạm bạc.
Mà lúc này hắn kính cẩn nghe lời quỳ dưới chân ta.
Sắc mặt dịu dàng ngoan ngoãn, thậm chí lộ ra vài phần… kiều mị?
Ta bị từ này làm cho kinh ngạc run rẩy.
Không thể không nói, Tấn Vương thật sự biết cách dạy bảo.
Khóe môi của ta không nhịn được cong lên.
“Xem ra ngươi thích ứng rất tốt với thân phận mới của mình. Vậy thì bổn tiểu thư sẽ đưa ngươi đến Nam Phong quán, để ngươi phát huy giá trị cuối cùng.”
Để đảm bảo… ta phái người đánh gãy hai tay Cố Ninh Thành, cắt đi đầu lưỡi, móc hai mắt.
Sau đó mới bán người cho Nam Phong quán, trở thành tiểu quan đê tiện nhất.
Quãng đời còn lại của hắn phải tuyệt vọng cầu xin được chết.
17
Sau ba năm khổ học, ta cũng Kim bảng đề danh.
Dù không thể đứng trong ba vị trí đầu tiên, nhưng cũng là nhị giáp thứ cát sĩ*
*tương đương với thực tập sinh họăc nghiên cứu sinh ngày nay.
Hoàng đế nhớ công lao cứu giá ngày xưa, coi ta như trung thần, có phần dìu dắt ta.
Mà cha ta sau khi Lục Thi Dung chết đã gửi gắm toàn bộ hy vọng lên người nữ nhi duy nhất là ta.
Ông bỏ ra vô số tiền tài chuẩn bị trải đường cho ta.
Con đường thăng chức của ta vô cùng thuận lợi.
Mấy năm sau Hoàng đế băng hà, Khang Vương kế vị.
Dựa theo công lao của ta, ta ở trong triều như nước nóng chạm tay là bỏng.
Năm ba mươi ba tuổi ta đã trở thành Thừa tướng đương triều.
Đứng ở vị trí dưới một người trên vạn người.
Kiếp trước là Cố Ninh Thành đứng ở vị trí này. Mà kiếp này ta dựa vào cố gắng của bản thân, rốt cuộc cũng đứng ở vị trí này.
Nhưng ta cũng không thỏa mãn dừng ở đây.
Trên đời này có rất nhiều nữ tử bị vây hãm trong hậu viện nhỏ bé.
Vận mệnh của các nàng vẫn bị nam nhân chi phối.
Làm sao ta có thể tự mãn trước một thành tựu như vậy?
“Bệ hạ, lúc trước cùng ngài thảo lụân chuyện khoa cử cho nữ nhân. Thần có vài ý tưởng…”
Dưới ánh nến, đêm dài vẫn chưa kết thúc…
—Hoàn Thành—
Xuân Túy lâu chính là tửu quán nổi tiếng nhất kinh thành.
Không chỉ vì đồ ăn ngon miệng, mà quang cảnh xung quanh rất đẹp và yên tĩnh.
Cho dù là đệ tử thế gia hay tiểu thư quý tộc đều yêu thích nơi này.
Bởi vậy khi ta mời Lục Thi Dung đến đây, nàng ta vô cùng thoải mái đồng ý.
Mấy chén rượu nhạt vào bụng, ta làm như vô tình nhắc đến Cố Ninh Thành.
“Nói đến thư sinh ngày đó nhặt khăn tay của ngươi…”
Mới nói đến đây Lục Thi Dung đã cau mày: “Đang êm đẹp tỷ tỷ nhắc đến người xúi quẩy làm chi?”
Ta nhấp một ngụm rượu nhạt, thản nhiên nói: “Chỉ là cảm thấy người nọ có hơi đáng thương mà thôi. Ngày đó rõ ràng là ngươi và Tấn Vương ở hậu viện yêu đương vụng trộm, thư sinh kia lại bị tai bay vạ gió.”
Lục Thi Dung cười khinh thường.
“Nếu tỷ tỷ rảnh rỗi quan tâm thư sinh kia, không bằng quan tâm chung thân đại sự của mình. Ta làm muội muội lại sắp trở thành Tấn Vương phi, tỷ vẫn là bà cô già. Truyền ra ngoài cả Lục gia ta sẽ bị người cười nhạo.”
Nói xong Lục Thi Dung sờ lên bụng dưới có hơi nhô ra.
Sắc mặt kiêu căng: “Ta biết tỷ chướng mắt ta chưa xuất giá đã dây dưa không rõ ràng với nam nhân.”
“Nhưng nếu không có ngày ấy ở hậu viện cùng Tấn Vương giao hợp, ta cũng không trùng hợp mang thai đứa nhỏ. Tấn Vương cũng sẽ không nóng lòng muốn rước ta qua cửa.”
“Tỷ tỷ vẫn nên học thêm cách hầu hạ nam nhân, tránh sau này trở thành bà cô già.”
Trên mặt ta không gợn sóng, ánh mắt nhìn về phía vách ngắn.
Bên kia có bóng người lờ mờ, hai tay đã nắm chặt thành quyền.
Ta mỉm cười, không nhanh không chậm đáp nói: “Thư sinh kia hình như có vài phần tình cảm với muội, bị đánh thảm như vậy cũng không mở miệng giải thích.”
Lục Thi Dung càng đắc ý hơn, nụ cười trên mặt tràn đầy đùa cợt và xem thường.
“Chỉ là một con chó vẫy tay là đến mà thôi! Lúc đầu ta chẳng qua đưa cho hắn ít bạc, lại nói mấy lời hoa mỹ, tin tưởng hắn sẽ kim bảng đề danh, đã bị ta mê hoặc thần hồn điên đảo.”
Lục Thi Dung nhẹ nhàng nói: “Hắn nào biết được, cbỉ cần là sĩ tử có chút danh tiếng lại trẻ tuổi tham gia khoa cử năm nay, ta đều tặng một vài đồ vật. Vốn định tung lưới bắt nhiều cá.”
“Không ngờ lại gặp Tấn Vương điện hạ, loại thư sinh nghèo kiết hủ lậu, sao có thể so sánh với điện hạ?”
“Hắn chỉ có tác dụng duy nhất, là thay ta nhận tiếng xấu mà thôi!”
Dường như cảm thấy thủ đoạn của mình rất cao minh, Lục Thi Dung cười đến điên cuồng.
Mà người sau vách ngăn rốt cuộc không nhịn được nữa.
“Ngươi là đồ tiện nhân! Đến hôm nay ta mới nhìn rõ bộ mặt của ngươi.”
Cố Ninh Thành đẩy xe lăn từ sau vách ngăn ra ngoài.
Hai mắt hắn đỏ thẫm, sát khí trùng trùng: “Ngươi hại ta mất đi hai chân, hại mẫu thân tức giận mà chết, còn hại ta không thể vào triều làm quan! Tiện tỳ! Hôm nay ta phải giết ngươi!”
Chân tướng trần trụi khiến Cố Ninh Thành nhất thời mất hết lý trí.
Lúc này hắn giống như ác quỷ Tu La đến đòi mạng.
Hắn vô thức nắm lấy con dao trang trí trong phòng, ném về phía Lục Thi Dung.
Lục Thi Dung hét lên một tiếng, vội vàng né tránh.
Nhưng lưỡi dao vẫn xẹt qua mặt, để lại một vệt máu dài.
Dung nhan nàng ta luôn kiêu ngạo bị hủy, làm cho nàng ta nhất thời cũng đỏ mắt.
“Ngươi là dân đen lại dám làm tổn thương ta, ngươi có biết ta là Tấn Vương phi tương lai hay không?”
Trong cơn tức giận nàng ta nhất thời đè nén sợ hãi.
Đi tới đá một cước vào xe lăn, Cố Ninh Thành lập tức ngã xuống đất.
Nàng ta vẫn không hết tức giận.
Nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy một chậu cây xanh, muốn đập lên người Cố Ninh Thành.
Mà Cố Ninh Thành cũng không chịu yếu thế.
Hắn ta giơ dao găm lên, đâm mạnh vào chân Lục Thi Dung, hai người chó cắn chó vô cùng sôi nổi.
Ta tìm một góc yên tĩnh xem kịch vui, trong lòng vô cùng thoải mái!
Ngay lúc hai người đánh nhau như mấy tên côn đồ ngoài đường, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói tức giận: “Các ngươi đang làm cái gì vậy?”
Hai người đang giằng co ngước mắt lên nhìn, sau đó chết lặng.
Đứng ngoài cửa là ba người Đoan Vương, Khang Vương, Tấn Vương.
Phía sau bọn họ còn có một đám quan viên, trò hề của hai người cứ thế bị vạch trần.
14
Không cần phải nói, người là do ta để Khang Vương mời tới.
Ba vị hoàng tử tuy sau lưng như nước với lửa, nhưng ngoài mặt vẫn là huynh đệ tình thâm.
Làm đệ đệ mời hai vị ca ca đến tửu quán tụ hợp cũng là chuyện bình thường.
Trên đường vô tình gặp mấy vị quan viên đồng liêu, liền mời bọn họ nhập tiệc cũng là chuyện bình thường.
Nhưng đâu ai ngờ sẽ gặp phải tình cảnh này?
Thê tử sắp qua cửa của Tấn Vương lén lút gặp riêng nam nhân.
Còn cùng người ta đánh nhau như chó cắn chó, giống như người điên.
Chưa tới một ngày chuyện này đã truyền khắp ngõ lớn hẻm nhỏ ở kinh thành.
Sắc mặt Đoan Vương và Tấn Vương khác nhau, đều có phần phấn khích.
Phản ứng của Lục Thi Dung thì ngược lại.
Nàng ta hướng Tấn Vương khóc lóc sướt mướt.
“Điện hạ nhất định phải làm chủ cho thiếp, người này chính là tên dê xòm Cố Ninh Thành. Hắn nhiều lần muốn hủy đi trong sạch của ta, thấy gian kế không thành thì muốn giết ta diệt khẩu!”
Nàng ngẩng đầu lộ ra vết thương trên mặt, lại chỉ vào dao găm trong tay Cố Ninh Thành.
“Dao găm trong tay hắn chính là chứng cứ, còn có tỷ tỷ… tỷ tỷ ta có thể làm chứng!”
Ánh mắt Lục Thi Dung khẩn cầu, Cố Ninh Thành run rẩy, khuôn mặt Tấn Vương đầy tức giận, mọi người đều ngầm chờ mong.
Ta đã trở thành tiêu điểm đón nhận mọi ánh mắt. Ta chậm rãi gật đầu.
“Không sai, đúng là như vậy!”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủn đã đủ đưa hắn vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Đoan Vương thở dài nhắm hai mắt lại.
Hắn còn muốn giữ lại Cố Ninh Thành, nhưng cục diện như thế này cũng không có cách nào xử lý.
Không chỉ khinh bạc vị hôn thê của Tấn Vương, còn cầm dao âm mưu giết người.
Hai tội danh này cũng đủ cho hắn chết một vạn lần.
Cố Ninh Thành không ngờ, người mình yêu hai đời lại là người đưa mình vào địa ngục.
Cả người hắn xụi lơ trên mặt đất như một đám bùn nhão.
Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không ngừng lầm bầm: “Không nên như vậy…”
15
Dù thanh danh dính bẩn, Lục Thi Dung vẫn thuận lợi gả cho Tấn Vương.
Nàng tưởng rằng Tấn Vương đối với mình tình sâu nghĩa nặng, không phải nàng không được.
Thật ra Tấn Vương cần một người ngu xuẩn, dễ điều khiển, gia thế lại tốt làm chính phi.
Để cho hắn có thể tiếp tục cùng người hầu trong phủ sống phóng đãng.
Kết cục của Cố Ninh Thành càng thú vị hơn.
Ta vốn tưởng bẫy ngày hôm đó đã đủ lấy mạng của hắn.
Không ngờ hắn lại gặp được quý nhân, cứu hắn một mạng.
Mà quý nhân kia chính là Tấn Vương.
Cố Ninh Thành có một vẻ ngoài xuất sắc.
Mà Tấn Vương thích nhất dáng vẻ chi lan ngọc thụ như hắn.
Hắn âm thầm ra tay, để phạm nhân khác thay Cố Ninh Thành ra pháp trường.
Mà Cố Ninh Thành thay hình đổi dạng, dùng thân phận “Ninh Nô” trở thành người Tấn Vương sủng.
Lúc Khang Vương báo tin tức này cho ta, ta kinh ngạc đến mức phun hết trà trong miệng ra.
Không kìm chế được vỗ tay cười to, cười đến chảy ra nước mắt.
Ngày xưa vừa yêu vừa hận, thoáng một cái đã trở thành tỷ muội cùng chung một chồng.
Không biết một ngày nào đó Lục Thi Dung và Cố Ninh Thành ở phủ Tấn Vương chạm mặt nhau, sẽ có biểu cảm đặc sắc như thế nào.
Đối với Cố Ninh Thành luôn kiêu ngạo, kết cục thế này sợ là thống khổ hơn cả cái chết.
Ta cũng muốn cảm ơn Tấn Vương, thay ta nghĩ ra biện pháp tra tấn như thế.
Quá đã!
16
Không có Cố Ninh Thành phụ trợ, Đoan Vương như gãy hai cánh, rất nhanh đã ngã không đứng nổi.
Triều đình rất nhanh từ thế chân vạc, đổi thành chia hai phe.
Không lâu sau vụ án Tấn Vương say rượu giết vợ khiến Vua và dân đều chấn động.
Sau đó còn lộ ra chuyện Tấn Vương đồng tính háo sắc.
Thiên tử tức giận, giáng làm thứ dân, sung quân đến canh giữ Hoàng lăng, không có lệnh gọi không được về.
Về phần những nam sủng trong phủ Tấn Vương, mỗi người đánh 100 đại bản, sung quân biên cương.
Khang Vương cố ý giữ Cố Ninh Thành lại, coi hắn như lễ vật tặng cho ta.
Đã lâu không thấy Cố Ninh Thành, dáng vẻ hắn đã thay đổi.
Hắn từng mắt cao hơn đầu, cao ngạo đạm bạc.
Mà lúc này hắn kính cẩn nghe lời quỳ dưới chân ta.
Sắc mặt dịu dàng ngoan ngoãn, thậm chí lộ ra vài phần… kiều mị?
Ta bị từ này làm cho kinh ngạc run rẩy.
Không thể không nói, Tấn Vương thật sự biết cách dạy bảo.
Khóe môi của ta không nhịn được cong lên.
“Xem ra ngươi thích ứng rất tốt với thân phận mới của mình. Vậy thì bổn tiểu thư sẽ đưa ngươi đến Nam Phong quán, để ngươi phát huy giá trị cuối cùng.”
Để đảm bảo… ta phái người đánh gãy hai tay Cố Ninh Thành, cắt đi đầu lưỡi, móc hai mắt.
Sau đó mới bán người cho Nam Phong quán, trở thành tiểu quan đê tiện nhất.
Quãng đời còn lại của hắn phải tuyệt vọng cầu xin được chết.
17
Sau ba năm khổ học, ta cũng Kim bảng đề danh.
Dù không thể đứng trong ba vị trí đầu tiên, nhưng cũng là nhị giáp thứ cát sĩ*
*tương đương với thực tập sinh họăc nghiên cứu sinh ngày nay.
Hoàng đế nhớ công lao cứu giá ngày xưa, coi ta như trung thần, có phần dìu dắt ta.
Mà cha ta sau khi Lục Thi Dung chết đã gửi gắm toàn bộ hy vọng lên người nữ nhi duy nhất là ta.
Ông bỏ ra vô số tiền tài chuẩn bị trải đường cho ta.
Con đường thăng chức của ta vô cùng thuận lợi.
Mấy năm sau Hoàng đế băng hà, Khang Vương kế vị.
Dựa theo công lao của ta, ta ở trong triều như nước nóng chạm tay là bỏng.
Năm ba mươi ba tuổi ta đã trở thành Thừa tướng đương triều.
Đứng ở vị trí dưới một người trên vạn người.
Kiếp trước là Cố Ninh Thành đứng ở vị trí này. Mà kiếp này ta dựa vào cố gắng của bản thân, rốt cuộc cũng đứng ở vị trí này.
Nhưng ta cũng không thỏa mãn dừng ở đây.
Trên đời này có rất nhiều nữ tử bị vây hãm trong hậu viện nhỏ bé.
Vận mệnh của các nàng vẫn bị nam nhân chi phối.
Làm sao ta có thể tự mãn trước một thành tựu như vậy?
“Bệ hạ, lúc trước cùng ngài thảo lụân chuyện khoa cử cho nữ nhân. Thần có vài ý tưởng…”
Dưới ánh nến, đêm dài vẫn chưa kết thúc…
—Hoàn Thành—