-
Chương 1
1.
Bố mẹ tôi là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi vừa lứa. Nghe nói khi tôi ra đời được bệnh viện phụ sản gọi là bé gái xinh nhất trong 20 năm gần đây, ảnh chụp được bộ phận tuyên truyền của bệnh viện mang đi in thành album để quảng cáo.
Bà ngoại tôi khi còn trẻ có đi theo một cao nhân học mệnh lý, thuộc phái thầy tướng m.ù, bà nói rằng dựa vào sinh thần bát tự của tôi, lớn lên tôi nhất định sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp có dung mạo khuynh thành, duyên dáng thanh lịch, trong mệnh chắc chắn gặp được quý nhân, tương lai sẽ giữ địa vị cao, theo cổ đại thì đó là mệnh nương nương.
Bà nội tôi vui mừng, gặp ai cũng kể, có lẽ bắt đầu từ giây phút đó đã bị người ta ngấp nghé.
Khi tôi 3 4 tuổi, bố mẹ tôi đã nhận ra sự khác thường, họ luôn không ghi nhớ được dáng vẻ của tôi, thế nhưng họ đều quy nguyên nhân là do họ quá lao lực mệt mỏi, áp lực công việc lớn, cho đến khi hai người họ đón nhầm con ở trường mầm non không chỉ một lần.
Giáo viên cũng phản ánh với họ rằng mặc dù biết tên của tôi, thế nhưng trước nay chưa từng nhớ nổi ngoại hình, lúc này họ mới hoảng loạn, đưa tôi đến bệnh viện nổi tiếng kiểm tra toàn thân, nhưng lại chẳng kiểm tra ra được gì, sau đó mới quay về quê đón bà ngoại đến.
Bà ngoại nhìn tôi, sắc mặt bỗng thay đổi, vỗ đùi nói: "Tân Tân là bị người ta tr.ộm mặt. Người này tu vi có hạn, tr.ộm mệnh bất thành, bèn chuyển sang tr.ộm mặt."
Mẹ tôi vừa tức vừa lo, ôm tôi khóc như mưa.
"Ai lại lòng lang dạ sói mà đi cư.ớp mặt của người khác như này chứ, bản thân không có mặt hay sao?"
Bà ngoại tôi thở dài nói: "Thật sự là có chuyện như này, đứa trẻ tr.ộm mặt này hoặc là dung mạo bị hủy hoại nghiêm trọng, hoặc là trời sinh không có mặt, bắt buộc phải có một gương mặt đẹp để sống tiếp."
"Còn có người trời sinh không có mặt ạ?" Mẹ tôi khó bề tưởng tượng, kinh ngạc đến nỗi chẳng màng khóc tiếp.
"Nghe nói trong một ngàn vạn người sẽ có một người không có mặt, loại người không có mặt này chuyên tr.ộm mặt của người khác để dùng. Mẹ cũng chưa từng thấy, rất lâu trước kia từng nghe sư phụ nhắc qua."
"Con nhớ ra rồi, con nhớ ra rồi! Khi Tân Tân chưa được 3 tuổi, gần nhà chúng con có một nhà xảy ra h.ỏa ho.ạn, cả nhà đều ch*t, chỉ còn lại một bé gái 5 tuổi bị lửa bỏng làm hỏng mặt, bà nội nhà đó đã tới đón cháu đi, nghe nói là quay về quê nhà."
Bố tôi trầm tư hồi lâu cuối cùng cũng nhớ ra một manh mối then chốt.
"Đúng vậy, gia đình có người không có mặt phần lớn sẽ gặp phải t.ai h.ọa không lường trước, trong mệnh của người không có mặt mang x.ui x.ẻo, được định sẵn một đời cô độc. Đồng thời người không có mặt cần đổi mặt, thường phải tiêu diệt khuôn mặt ban đầu trước để việc thay đổi khuôn mặt được suôn sẻ. Nếu như người không có mặt này chỉ là lén tr.ộm mặt thì thôi, sợ là sau này sẽ làm ra trò trống, thậm chí còn muốn tr.ộm mệnh." Bà ngoại tôi tỏ ra nghiêm trọng.
"Vậy phải làm sao?" Mẹ tôi ho.ảng lo.ạn.
Bà ngoại tôi nói, đầu tiên, nhà tôi phải chuyển nhà, làm trễ thời gian người không có mặt đến cửa lần nữa; thứ hai, bà ấy sẽ mời sư huynh của mình ra mặt cùng giết người không có mặt này, như vậy mặt của tôi mới quay trở lại.
Những chuyện này đều phải hoàn thành trước năm tôi 20 tuổi, nếu không cả đời này tôi sẽ hoàn toàn không có mặt, vận mệnh cũng lận đận thê lương, dù cho gặp được người vận mệnh định sẵn cũng không thể vợ chồng hòa hợp, cuối cùng sẽ cô độc đau khổ đến già.
2.
Thế nhưng, sư huynh của bà ngoại đã qu.a đờ.i vào năm sau, tu vi của bà ngoại có hạn, đến khi tôi 19 tuổi, vẫn không tìm được người không có mặt này, còn tôi sớm đã làm quen với việc bị người ta lơ đễnh, trên ảnh chụp tốt nghiệp vĩnh viễn không nhìn rõ hình dáng của khuôn mặt.
Vào lúc tôi học năm thứ 2 đại học, một bước ngoặt đã xuất hiện.
Khi tôi chạy bộ đã gặp phải một tên biến thái, phải, chính là người tên gọi Sở Mạt, anh ta chạy bộ sau lưng tôi, còn nhìn chằm chằm vào tôi, bao nhiêu năm qua tôi đã quen bị người coi như người vô hình, đột nhiên bị người quan tâm nên rất không quen.
Thế là anh ta đã theo sau tôi liên tiếp cả một tuần, tôi nhịn cũng không nhịn nổi nữa mà chặn anh ta lại.
"Này, anh cứ đi theo tôi làm gì thế hả?"
"Bởi vì cô rất đẹp. Làm quen chút nhé, Sở Mạt, đệ tử đặc biệt của Chung Hành - đại sư nghiên cứu kinh dịch."
Sở Mạt cười hì hì, một tay đút túi một tay đưa về phía tôi, cực giống những tên cô.n đồ trong các bộ phim Hồng Kông.
Hừ, thật là vớ vẩn, tôi không khỏi cười khẩy.
“Từ nhỏ đến lớn không có một ai nhìn rõ mặt tôi, anh đến từ đâu mà thấy tôi xinh đẹp?”
"Được rồi, thực ra, tôi cũng không nhìn rõ lắm." Anh ta nhìn ra sự nghi ngờ và khinh thường từ tôi, gãi đầu nói.
"Nhưng, trên đầu cô có khí đen."
Trước khi tôi nổi cáu, Sở Mạt đã nói ra câu xoay chuyển tình thế này."
"Anh có ý gì?"
"Tô Tân, cô đang ở trong ki.ếp n.ạn, những thứ thuộc về cô dường như đều đang cách xa cô, nếu cô không vượt qua được n.ạn này tuy là không ch*t nhưng sau này cô sẽ biến thành x.ác sống, lang thang ở bên lề của thế giới."
Sở Mạt thu lại ý cưới, nhìn trông không giống như đang nói đùa.
Lời nói của anh ta khiến tôi nhớ đến lời nói trước kia của bà ngoại, một cơn lạnh lẽo thấu xương dọc theo sống lưng tôi lan rộng ra toàn thân.
"Người này vẫn luôn ở bên cạnh cô." Anh ta ghé sát tai tôi nói nhỏ.
Lông mao của tôi dựng đứng, ho.ảng s.ợ nhìn anh ta, nhưng anh ta vẫn giữ nguyên nụ cười, tiếp tục nói: "Đừng phản ứng mạnh như vậy, có khi cô ta đang dõi theo cô đấy."
"Rốt cuộc anh là ai?"
Chàng trai này thoạt nhìn lớn hơn tôi mấy tuổi, vì sao lại biết nhiều như vậy?
"Truyền nhân thứ 187 của Mao Sơn, Sở Mạt, người mà bà ngoại cô tìm tới giúp cô, Tân Tân bé nhỏ."
Miệng anh ta đang nhai kẹo cao su, trong hơi thở tràn ngập sự mát lạnh của bạc hà, dáng vẻ bất cần đời không đứng đắn.
Nếu không phải anh ta nói ra nhiều thông tin bí ẩn như vậy, tôi thật sự rất khó có thể tin rằng chàng trai mặc đồ thể thao trước mặt này sẽ là một đạo sĩ Mao Sơn.
"Từ nay trở đi, Tiểu Tân Tân, cô phải bắt đầu giả vờ yêu đương hẹn hò với tôi, tiện cho tôi tìm ra người phụ nữ kia cho cô. À, đúng rồi, thân phận của tôi với bên ngoài là một cậu chủ của gia đình giàu có nhất Thượng Hải, đừng quên nói cho những người bên cạnh cô biết, càng khoe khoang càng tốt."
Anh ta rất tự nhiên khoác lấy tay tôi.
"Một đạo sĩ như anh làm điều này không vi phạm quy tắc à?" Tôi chế giễu nói.
Sở Mạt nhún vai: "Vì Tiểu Tân Tân, tất cả đều xứng đáng."
3.
Tôi và Sở Mạt đi tìm một tiệm cà phê, ngồi ở trong góc, bắt đầu lần "hẹn hò" đầu tiên.
"Tiểu Tân Tân, bây giờ cô hãy nhớ lại, từ nhỏ đến lớn, có những ai vẫn luôn ở bên cạnh cô?"
Tôi xòe ngón tay ra bắt đầu đếm.
"Mễ Tuyết Lị, Đại Bàng, Tôn Quả Quả, tổng cộng có ba người."
"Thân phận." Sở Mạt mở phần ghi chú trong điện thoại ra bắt đầu ghi chú.
"Mễ Tuyết Lị là bạn học cùng tôi từ nhỏ đến lớn, bắt đầu từ tiểu học, kéo dài đến đại học. Rất kỳ diệu nhỉ?"
"Cũng là nói, sau ba năm nhà cô chuyển nhà, Mễ Tuyết Lị xuất hiện."
Sở Mạt đổ ly sữa vào tách cà phê, lại thêm ba muỗng đường, nhăn mày uống một ngụm nhỏ.
"Phải."
"Thực ra, nếu như anh không thích uống cà phê, lần sau chúng ta có thể uống trà sữa." Tôi không nhịn được nói chèn vào một cậu.
Tên nhóc này lập tức viết mấy chữ "tôi không thích uống cà phê" trên mặt.
"Không, ở đây, tầm nhìn rộng rãi, hoàn cảnh yên tĩnh, người còn ít."
Sở Mạt vội khoát tay, giống như để chứng minh bản thân mình thích uống cà phê đắng mà lấy dũng khí uống một ngụm lớn, ừng ực nuốt.
Giây phút này, tôi tin anh ta là một đạo sĩ "không giống số đông".
"Mễ Tuyết Lị này xinh không?"
"Xinh, luôn là hoa khôi trường." Tôi có hơi thất vọng trả lời, âm thầm nuốt nửa câu còn lại - "Hơn nữa, đàn anh tôi vẫn luôn yêu thầm đã trở thành bạn trai của cô ấy luôn rồi."
"Đại Bàng thì sao?"
"Đại Bàng à, Đại Bàng là hàng xóm sau khi tôi chuyển nhà, bởi vì có hơi béo với đô con, nói chuyện riêng tôi gọi cô ấy là Đại Bàng. Cô ấy rất tốt, là một bạn mập dịu dàng."
"Xinh không?" Sở Mạt vừa ghi chép trong điện thoại, vừa ung dung hỏi.
"Anh đoán xem?" Tôi trợn mắt với anh ta.
Ngay sau đó tôi thấy mình nói như vậy hình như không đủ tôn trọng với người mập, nên vội nói thêm một câu: "Thực ra, nếu như cô ấy gầy hơn chút, chắc hẳn rất xinh."
"Hiện giờ cô ấy ở đâu?"
"Cô ấy thi rớt đại học, lại không thích đi học nên tự mình startup mở một tiệm hoa, làm ăn cũng không tồi."
"Tôn Quả Quả là ai?"
"Tôn Quả Quả là chị họ tôi, khi tôi 6 tuổi, cả nhà bác tôi xảy ra tai nạn xe cộ, chỉ còn lại một mình Quả Quả, bố tôi đã đón chị ấy đến nhà tôi ở. Bây giờ đang học năm thứ tư đại học, sắp tốt nghiệp rồi, đang tìm công việc ở thành phố này."
"Xinh..." Sở Mạt vừa mở miệng, tôi đã cắt ngang anh ta ngay lập tức.
"Xinh lắm! Rất xinh đẹp, nếu như chị ấy xuất hiện ở trường học tôi, Mễ Tuyết Lị sẽ chẳng là gì cả."
Tôi hậm hực đáp.
"Tiểu Tân Tân, hình như cô đang tức giận?" Sở Mạt tràn ngập ý cười nhìn về phía tôi.
"Tôi không có, tôi rất vui vẻ đấy, hi hi, nhìn thấy chưa nào? Rất vui đó."
Tôi đan tay, nặn ra nụ cười tựa như thạch cao.
Không biết vì sao bỗng nhiên tôi có hơi tức giận, còn xen lẫn một chút buồn bã.
Nhiều năm trôi qua, chưa từng có chàng trai nào khen tôi xinh cả.
Bởi vì không có mặt, cho nên bọn họ gần như không nhớ được tôi.
Bởi vì không có mặt, tôi gần như chưa từng trải qua thanh xuân gì đó.
Sắp 20 tuổi rồi, đến cả một người để mập mờ chị đây còn không có, có o.an không cơ chứ?
4.
"Tiểu Tân Tân, cô nhìn tôi." Sở Mạt đổi từ bộ dáng bất cần đời của mình sang vẻ đứng đắn nhìn tôi.
Tôi nhìn về phía anh ta, nhìn trong đôi mắt trong sáng như sao trời của anh ta phản chiếu bóng dáng lẻ loi của một cô gái.
"Tiểu Tân Tân, tôi Sở Mạt bảo đảm với cô là nhất định sẽ tìm mặt cô trở về. Cô phải tin rằng, cô có tương lai tươi đẹp, vương tử của cô đang đợi cô."
"Nếu như vương tử không cần cô, cô tìm tôi, cô cứ coi tôi như lốp dự phòng, đừng khóc, tôi sợ khi con gái khóc lắm." Khi tôi đang cảm động thì anh ta đã chèn thêm câu nói này.
Cái tên khoác loác này quả nhiên không đứng đắn được ba giây mà, tôi lau nước mắt sắp chảy ra khỏi hốc mắt, nói với anh ta: "Sở Mạt, ai cần anh làm lốp dự phòng cơ chứ?"
"Ồ, làm chính thức cũng không phải không được, tôi phải báo cáo với sư môn." Anh ta tỏ ra vô tội bưng cà phê lên nhã nhặn uống một ngụm.
Tôi phun cà phê thật xa.
Con hàng này thật sự là đạo sĩ sao?
"Nói chuyện chính nào, Tiểu Tân Tân, lấy album ảnh từ nhỏ đến lớn của cô ra, đặc biệt là ảnh chụp chung với ba cô gái này. Anh đây có dự cảm, cô ta sẽ ở trong ba cô gái này."
Lúc sắp đi, Sở Mạt hỏi tôi: "Tiểu Tân Tân, cô sinh nhật lúc nào?"
"Ngày 15 tháng 6. Sao thế?"
"Không sao, không phải bạn trai nhất định phải biết sinh nhật của bạn gái sao?"
Sở Mạt nghe vậy thì mặt hơi đổi sắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, cười ha ha nói.
Mặc dù anh ta che đậy rất kĩ, nhưng tôi biết thời gian của tôi không nhiều. Bây giờ là tháng 3, có nghĩa là tôi còn có chưa đến thời gian ba tháng nữa là sẽ đánh mất khuôn mặt mãi mãi, đồng thời còn có thể hoàn toàn bị thế giới này lãng quên.
"Sở Mạt, ờm, bà ngoại tôi mời các anh phí rất đắt đúng không?"
Không biết bà ngoại đã trả giá bằng gì mà mời được truyền nhân của đại phái lánh đời tới giúp tôi.
Những năm này vì chuyện của tôi mà bà đã hao tổn tâm sức, khi đó còn tự mình vượt hàng ngàn dặm để tìm cô gái bị bỏng mặt do h.ỏa ho.ạn, kết quả là sau khi tìm được mới nhận ra mặt cô gái đó căn bản chưa lành, vẫn là khuôn mặt bị hủy dung kia, bà mềm lòng lại móc hết tiền trên người đưa cho bà nội của cô gái, khiến bản thân không có tiền đi xe, chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ tôi bảo chuyển tiền cho bà, mới mua được vé trở về.
"Việc này cô không cần quan tâm, bà ấy hy vọng cô có thể sống tiếp thật tốt. Tiểu Tân Tân, vực dậy tinh thần, đừng phụ lòng tâm ý của bà ấy.”
Gió xuân tháng 3 đã ấm áp hơn chút, tôi gật đầu với Sở Mạt.