-
Chương 5
9.
Mấy ngày gần đây, Trình An Nguyệt ngày càng kén chọn đồ ăn.
Thậm chí mỗi ngày đều phải tự mình đến Ngự Thiện Phòng kiểm tra, lúc thì gọi một ly mật ong đậu xanh ủ lạnh, lúc thì muốn ăn cá rô chiên xù.
Ngự Thiện Phòng kêu khổ không ngừng, lại không dám đắc tội nàng ta, đành phải hầu hạ thật cẩn thận.
Hoàng Thượng không cho Húc Ninh ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, càng không cho Trưởng Công Chúa vào thăm con.
Mỗi ngày trong lòng Trưởng Công Chúa đều giống như lửa đốt, nhưng lại không làm được gì.
Thời điểm Húc Ninh xảy ra chuyện là đêm khuya.
Ta vừa mới đắp chăn, định nghỉ ngơi, rồi lại mở to mắt do ngửi được mùi yêu khí nồng nặc trong không khí.
Lông tơ toàn thân ta dựng đứng, như gặp phải kẻ thù.
Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhìn thấy Húc Ninh ăn không no chạy đến phòng bếp nhỏ, lại bắt gặp được Hoàng Thượng đang cắn nuốt toàn bộ x/ư/ơ/n/g thịt sống.
Hoàng bào mà Tú nương tốn ngày đêm tạo ra bị chọc thủng thành từng lỗ thủng cực lớn.
Cái đuôi to lớn lộ ra khỏi y phục, đong đưa trên mặt đất.
Răng nanh của Hoàng Thượng dày đặc, dùng móng vuốt sắc bén xé x/ư/ơ/n/g thịt sống, thô bạo nhét hết vào trong miệng mình.
Có vẻ như hắn ta phát hiện Húc Ninh bị dọa đến phát run cuộn tròn ở một góc.
Giọng nói của hắn ta không rõ ràng, từ trong cổ họng rít ra vì quá phấn khích.
"Thịt trẻ con… Ăn ngon…"
Hai chân của Húc Ninh nhũn ra, nó khóc lớn, tuyệt vọng nhìn răng nanh khủng bố kia.
Thấy Húc Ninh sắp bị nanh vuốt chọc thủng cơ thể, Tiểu Vũ không biết từ chỗ nào chui ra, cứng rắn ôm lấy Húc Ninh lăn một vòng, tránh khỏi Hoàng Thượng đang gầm thét.
Húc Ninh khóc lên:
"Tiểu Vũ tỷ tỷ…"
Tiểu Vũ sợ đến phát run, nàng ấy đang ôm một bộ y phục màu đen, vốn dĩ nàng ấy đến đây là để mặc thêm áo cho tiểu điện hạ, sợ điện hạ cảm lạnh.
Tiểu Vũ đẩy mạnh Húc Ninh ra ngoài, hét lớn:
“Chạy! Chạy mau!"
Húc Ninh khóc lóc quay đầu lại, thấy Tiểu Vũ dùng hết sức lực toàn thân lật giá cắm nến lên, đập vào Hoàng Đế biến dị.
Tiểu Vũ thành công hấp dẫn sự chú ý của Hoàng Thượng.
Nàng ấy bị nanh vuốt sắc nhọn hất văng đi, nàng ấy khóc như mưa, sợ hãi không đứng lên nổi, nhưng vẫn cao giọng hét lên như cũ.
"Ngươi là yêu vật nơi nào! Lại dám ngông cuồng gây loạn!"
Trước khi nàng ấy bị nanh vuốt đâm thủng, ta xuất hiện cứu lấy nàng ấy.
Trời đất lớn như vậy, e rằng chỉ có ta mới có thể chống lại hắn ta.
Mặc dù ta muốn giữ mình, nhưng trong lúc Tiểu Vũ bị thương kia, ta đột nhiên nghĩ đến Huệ Tần.
Huệ Tần đối xử với ta vô cùng tốt.
Vật ký sinh trên người Lý Sóc là một con đại yêu, tu vi bất chính, có sức mạnh kỳ lạ.
Ta lợi dụng sự nhanh nhẹn, tạo một hôn thuỵ quyết ném qua, lúc này mới miễn cưỡng cứu được Tiểu Vũ và Húc Ninh.
Đêm hôm đó, ta xoá bỏ ký ức của mọi người.
Chờ khi xử lý hết sạch sẽ, khi chỉ còn lại ta và đại yêu đang hôn mê, ta nổi lên sát tâm.
Ta nghiêng đầu, tiếng x/ư/ơ/n/g cốt gãy mọc lại vang lên "cùm cụp cùm cụp", trong tay ngưng tụ yêu lực, ta chậm rãi đến gần hắn ta, nhẹ giọng nói.
"Tất cả nên kết thúc rồi."
Ta nhắm ngay mệnh khẩu của hắn, bắn ra toàn bộ sát chiêu, trong mắt vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh:
“Ngươi nên biết, trên thế gian này ai mới là đại yêu."
Trong nháy mắt yêu lực đánh vào người hắn ta, hắn ta đột nhiên mở to hai mắt, ngồi xếp bằng, toàn bộ nanh vuốt và đuôi đều biến mất, trở lại dáng vẻ của Lý Sóc.
Trong nháy mắt đó, ta sởn tóc gáy, sợ hãi lùi về phía sau.
Hắn ta mỉm cười nhìn chằm chằm vào mắt ta, giọng nói như đang nói chuyện trong mơ.
"Nghe nói ngươi biết thuật xoay chuyển thời không, tạo lại cơ duyên?"
"Vậy ta đây tặng ngươi một cơ duyên, ta rất tò mò, sao ngươi lại phải nhúng tay vào chuyện của nhân gian, cùng ta mua vui hoan lạc không tốt sao?"
Trong chớp nhoáng, ta bị cuốn vào đôi mắt hắn ta.
Toàn thân ta chợt rơi xuống, đến khi mở mắt ra lần nữa, thế mà lại ở trong Tuyên Lâm Điện, trong cung của Huệ Tần.
Huệ Tần không khác gì trước khi còn sống, ngồi trước cửa sổ chuyên tâm thêu thùa.
Nàng thấy ta ngơ ngác ở đó thì vẫy tay cười rộ lên:
“Tương Hoà, mau lại đây."
Chân ta không chịu khống chế đi đến bên nàng.
Nàng cầm mẫu thêu, cười tủm tỉm đưa cho ta xem giống như báu vật vậy.
"Tương Hoà thích mẫu hoa như thế nào?"
Ta như tham lam luyến tiếc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, nhìn nụ cười của nàng, tùy tiện chỉ vào một mẫu thêu.
Huệ Tần gật đầu cười, ra hiệu với ta:
"Mắt nhìn của Tương Hoà tốt lắm."
Huệ Tần là người duy nhất trên đời này biết ta là yêu.
Thời điểm nàng nhặt được ta, ta chỉ hơi lớn một chút, bị lạnh đến nỗi lộ đuôi ra ngoài.
Nàng bọc ta trong y phục, tự mình đút thức ăn và nước uống cho ta.
Là nàng cho ta mạng sống.
Khi đó nàng luôn than thở:
“Tương Hoà, ngươi gầy như vậy, chừng nào mới lớn lên được?"
Sự lo lắng của nàng là dư thừa, ta là yêu quái hiểu biết về xoay chuyển thời không.
Vì thế ta lợi dụng khe hở của thời không, xuyên qua nhiều thời không, lặp đi lặp lại, tự mình tu luyện thành đại yêu mạnh nhất.
Ta nói:
“Từ nay về sau, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Nhưng nàng lại chỉ cười:
“Chỉ cần Tương Hoà khỏe mạnh là đủ rồi."
Huệ Tần trước mặt vẫn dịu dàng như trong trí nhớ, nàng kéo lấy ta thì thầm bên tai ta.
"Tương Hoà, sắp vào đông rồi, lúc trước An Nguyệt lãnh binh đánh trận bị thương, mỗi khi vào đông đều rất khó chịu, ta phải làm thêm nhiều nệm dày đem qua cho nàng ấy mới được."
Tiểu Vũ cau may châm trà cho Huệ Tần, không phục nói:
“Thuận Quý Phi hô mưa gọi gió, muốn cái gì có cái đó, sao lại cần mấy thứ này của nương nương?"
Mặt Huệ Tần nghiêm túc:
“Không được nói như vậy, An Nguyệt chân thành đơn thuần, tuyệt đối sẽ không có tâm tư khác."
Ánh mắt nàng dịu dàng:
“Huống chi, An Nguyệt có thể sống tốt, ta vui còn không kịp."
Tiểu Vũ nắm lấy tay Huệ Tần:
“Nô tỳ chỉ đau lòng cho nương nương, Hoàng Thượng đúng là không có mắt nhìn, không biết đến khi nào mới thấy được cái tốt của nương nương."
Huệ Tần cụp mắt xuống, giấu đi mất mát:
“Điều này không quan trọng."
Nhưng vào lúc này, ta nghe được âm thanh nhắc nhở.
"Vận mệnh thay đổi từ đây, xin hãy lựa chọn cẩn thận."
"Ngươi có hai lựa chọn: Một là giết c/h/ế/t Thuận Quý Phi, giải quyết đối thủ cạnh tranh của Huệ Tần. Hai là trợ giúp Huệ Tần lấy lại ân sủng, giành lại sự sủng ái của Hoàng Thượng."
Ta hiểu rõ gật đầu, đưa ra lựa chọn:
"Trình An Nguyệt ở đâu?"
Âm thanh nhắc nhở lạnh băng, lại khó nhịn được sự phấn khích:
“Ngự Hoa Viên, đang bắt bướm cùng Hoàng Thượng."
Khóe miệng Trình An Nguyệt mang theo nụ cười xinh đẹp mềm mại động lòng người, nhẹ nhàng phẩy chiếc quạt nhỏ bắt bướm bay giữa hoa.
Lý Sóc lắc cây quạt, mỉm cười khen vẻ đẹp của Trình An Nguyệt.
"Tuyệt vời, tuyệt vời, một bức tranh mỹ nhân bắt bướm tuyệt đẹp."
Mặt của Trình An Nguyệt mang theo ý cười, đẹp không sao tả xiết, nàng ta lại quay đầu nghiến răng nghiến lợi với Xuân Hạnh.
"Vẻ đẹp của ta còn cần hắn thừa nhận à? Còn mỹ nhân bắt bướm, bắt cha hắn!"
Âm thanh nhắc nhở gấp gáp không chờ được vang lên:
“Thuận Quý Phi đang ở trước mắt, chỉ cần giết nàng ta là có thể giúp Huệ Tần lấy lại ân sủng! Thực hiện được tâm nguyện của Huệ Tần!"
"Được."
Ta đồng ý.
Trong tay ta tạo thành một tầng yêu lực dày đặc.
Sau đó nhắm chuẩn, đánh vào mệnh khẩu của Lý Sóc.
Lý Sóc không thể tin được ngã xuống, thân mình vặn vẹo trên mặt đất, không khống chế được run rẩy.
Đây là Lý Sóc lúc đầu, sức mạnh chưa tăng lên đáng sợ như vậy, ta còn có thể đối phó.
Hắn ta mở to hai mắt nhìn, tiếng giãy giụa giống như đúc giọng nói nhắc nhở, điên cuồng lại ngu ngốc.
"Tại sao? Ngươi muốn phản bội Huệ Tần sao! Ngươi không giúp Huệ Tần thực hiện tâm nguyện sao!"
Ta cười khẩy, dùng sức bổ thêm một đao, để hắn ta hoàn toàn c/h/ế/t đi rồi quát to.
"Đến tột cùng là tâm nguyện của Huệ Tần, hay là ảo tưởng của chính ngươi!"
"Cho dù chiếm hữu thân thể của phàm nhân, ngươi còn lựa chọn bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, đắc chí cho rằng nữ nhân khắp thiên hạ đều tranh giành tình cảm vì mình!"
Ta hít một hơi thật sâu, gắt gao nhìn vào mắt hắn ta:
“Tham yêu, ngươi hiện thân đi."
Hắn ta sửng sốt một lát, cười rộ lên:
"Thế mà lại bị ngươi nhìn thấu."
Ta bình tĩnh nhìn hắn:
“Nam nhân khắp thiên hạ một khi khống chế được quyền lực sẽ khó tránh khỏi cảm thấy nữ nhân chỉ là một vật phẩm phụ thuộc, chỉ là một công cụ để thể hiện thân phận, chứ đừng nói đến con quái vật hấp thụ lòng tham trên thế gian như ngươi."
"Tham yêu, ngươi am hiểu lòng của con người, hấp thụ lòng tham mà thành."
Ta tự tay lột da yêu của hắn ta:
"Nhưng ở địa vị thống trị hoàn toàn, ngươi lại không biết thương hoa tiếc ngọc, như ếch ngồi đáy giếng khinh thường những nữ tử tự cho mình là yếu đuối đáng thương."
Nhìn gương mặt hắn ta đau đớn đến trừng mắt há mồm, ta bình tĩnh tiếp tục nói:
“Huống chi, ngay cả nhu nhược yếu đuối cũng là do các ngươi vơ đũa cả nắm áp đặt lên người nữ tử, trên thế gian này vốn không chỉ có một kiểu nữ tử, sao có thể có một tính cách được."
"Nhưng các nàng đều giống nhau, căm ghét cái loại tự cho mình cao cao tại thượng như ngươi."
Ta dùng sức kéo miếng da yêu cuối cùng của hắn ta xuống, hút hết yêu lực của hắn ta:
“Bại trong tay ta, ngươi không oan."
"Dù sao ta mới là đại yêu mạnh nhất thế gian này."
Ảo cảnh vỡ vụn, ta thoát ra ngoài. Cùng lúc đó trong Dưỡng Tâm Điện, Hoàng Thượng đột nhiên nôn ra một ngụm m/á/u tươi.
Mặc dù bị thương trong thời không xoay chuyển, nhưng chân thân yêu quái cũng bị thương tổn.
Một chuyến này, công lực của ta tăng lên, yêu lực của hắn ta giảm đi một nửa.
Vừa tỉnh dậy, ta phát hiện mình bị nhốt trong địa lao, bị sợi dây trói yêu màu vàng quấn quanh người, bên cạnh có một hộp đồ ăn, bên trong làm những món ăn nhẹ tinh xảo.
Ngay cả đống cỏ dại phía sau cũng đổi thành đệm giường.
Không biết còn tưởng rằng ta đang nghỉ phép tại đại lao.
Ta cúi đầu nhìn sợi dây trói yêu trên người, khẽ ngoắc tay là mở được.
Tên nhóc tham yêu, dùng đồ vật lỗi thời từ tám trăm trước để đối phó ta, xem thường ta quá rồi.
Ta dịch chuyển đến Dưỡng Tâm Điện, nín thở tập trung, định lấy mạng của hắn ta ngay bây giờ.
Lại không nghĩ rằng thấy Thuận Quý Phi đứng được mặt hắn, gần như nổi giận đùng đùng mà chất vấn.
"Tương Hoà đã phạm sai lầm gì đến nỗi phải nhốt nàng vào đại lao! Đó là nơi con người có thể ở sao!"
Hoàng Thượng lau m/á/u trên khóe miệng, vẻ mặt không kiên nhẫn:
"Một cung nữ mà thôi, ngươi không thấy trẫm hộc m/á/u rồi sao?"
Thuận Quý Phi mắt điếc tai ngơ, cắn chặt răng quỳ xuống.
Đó là lần đầu tiên ta thấy nàng ta cầu xin người khác.
"Xin Hoàng Thượng khai ân, thả Tương Hoà ra."
"Nếu Tương Hoà có chỗ nào mạo phạm Hoàng Thượng, An Nguyệt cam tâm tình nguyện lãnh phạt vì nàng, thay nàng chịu khổ."
Ta nhìn Trình An Nguyệt quỳ gối khom lưng, đột nhiên hoảng hốt nghĩ tới những lời Xuân Hạnh từng nói với ta.
"Nương nương của chúng ta chính là nương nương tốt nhất trong cung."
Hoàng Thượng mềm cứng không ăn, vẫy vẫy tay hét lớn:
“Cút đi! Đừng để cho trẫm thấy ngươi!"
Trình An Nguyệt sững sờ, sau đó chậm rãi đứng lên:
“Cho ngươi mặt mũi ngươi không cần phải không?"
Nàng ta đột nhiên rút một thanh nhuyễn kiếm từ trong tay áo, đi vài bước.
Chẳng mấy chốc, đã đâm đến trước cổ họng hắn ta.
Trình An Nguyệt giống như phát điên:
“Ngươi đã giết một người tỷ muội của ta, còn muốn giết thêm người thứ hai sao!"
Tham yêu nheo mắt lại, lộ ra sát khí:
“Thuận Quý Phi, ngươi muốn tạo phản à?"
Trình An Nguyệt ngửa đầu cười lớn:
"Có phải ngươi làm người lâu quá nên quên mất mình là thứ gì rồi đúng không!"
Nàng ta hung tợn nói:
“Bao đời Trình gia ta trung thành dũng cảm, gi/ế/t loại tạp nham như ngươi mới là giúp đất nước!"
Quý Phi nương nương dũng cảm tốt bụng kia của ta giờ phút này lại vì ta mà g/i/ế/t đỏ cả mắt, đến mạng cũng chẳng cần.
Rõ ràng nàng ta hiểu nhất là làm thế nào để tồn tại, biết cách giữ mình nhất.
Ta tràn đầy yêu lực, đang muốn đi ra giúp nàng ta thì nghe thấy tham yêu cười to nói.
"Ngươi nói ngươi và Tương Hoà là tỷ muội, vậy ngươi có biết người tỷ muội này của ngươi cũng là yêu quái không?"
"Nàng cũng là yêu quái như ta! Nàng gạt ngươi, nàng muốn g/i/ế/t c/h/ế/t ngươi rồi ăn ngươi luôn! Thật đáng thương cho ngươi còn bất bình vì nàng, muốn lên núi đao xuống biển lửa vì nàng, mà nàng đến cả sự chân thành đơn giản nhất cũng không cho ngươi!"
Lời nói của tham yêu vô cùng mê hoặc.
"Quý Phi nương nương, ngươi bị lừa đến xoay vòng vòng rồi."
"Là yêu quái thì làm sao!"
Trình An Nguyệt gần như buột miệng thốt ra, kiếm trong tay nàng ta đ/â/m về phía trước:
“Trên thế gian này, người và yêu khác biệt, phân rõ trắng đen! Ngươi muốn chia rẽ tình cảm của ta và Tương Hoà phải không, đừng có mơ!"
Ta sững sờ tại chỗ.
Ta vẫn luôn nghĩ rằng, trên đời này chỉ có Huệ Tần biết thân phận của ta, vẫn luôn nghĩ rằng sẽ không còn ai đối xử thật lòng với ta nữa.
Ta tự cho mình là người làm ăn tốt nhất thế gian này.
Ta thu thập bảo vật trong lòng, ban cơ duyên trong mộng.
Đây là mua bán công bằng nhất.
Vì thế ta ngầm thừa nhận, tất cả những đồ vật đều được định giá rõ ràng.
Bây giờ đột nhiên có một Trình An Nguyệt nhảy ra, nàng giống như ánh sáng duy nhất trong đêm tối hỗn loạn, nghênh ngang kiêu ngạo hét lên:
“Ta sẽ đối xử tốt với ngươi! Ta sẽ bảo vệ ngươi!"
Ta sẽ đối xử tốt với ngươi! Ta sẽ bảo vệ ngươi.
Ta mặc niệm những lời này, lúc lấy lại được tinh thần thì nước mắt đã rơi đầy mặt.
Ta rất khó hiểu được tình cảm của con người, đứng ngoài quan sát nhiều năm như vậy, tất cả những gì nhìn thấy đều là ngươi lừa ta, ta lừa người, qua cầu rút ván.
Trình An Nguyệt không giống người thường, là người chân thực thuần khiết nhất thế gian.
Tham yêu cười lạnh một tiếng, nước dãi chảy xuống từ trên răng nanh, gần như dính hết vào cổ áo.
Ta đương nhiên không cho hắn có cơ hội tổn thương Trình An Nguyệt.
Ta bất ngờ xông lên, trực tiếp kẹp chặt cổ họng hắn.
Hắn không thể tin được, mặt đỏ bừng lên vì không thở nổi:
“Sao ngươi lại… Sao lại!"
"Sao yêu lực lại tăng mạnh? Sao có thể đùa giỡn ngươi trong lòng bàn tay?"
Ta thưởng thức dáng vẻ khốn khổ hèn hạ của hắn, mở miệng cười nhạo.
"Tham yêu, ngươi muốn thắng ta trong ảo cảnh sao, đừng quên ai mới là chủ nhân điều khiển thời không!"
Ta thấy cái đuôi chứa đầy yêu lực của hắn ngo ngoe rục rịch, muốn đánh lén ta.
Nhưng rồi chẳng làm được gì, hắn không còn chút sức lực nào.
Trình An Nguyệt chống nạnh đứng bên cạnh, đắc ý cười to:
“Đừng phí sức nữa! Bà đây thức khuya dậy sớm ra vào Ngự Thiện Phòng, hạ dược mạnh vào x/ư/ơ/n/g thịt sống của ngươi, ngươi có thể dùng lực được mới là kỳ quái!"
Ta truyền yêu lực cho nàng ta, nàng ta nhặt trường kiếm lên, tự tay c/h/ặ/t đầu tham yêu.
Tham yêu kêu rên một tiếng, đầu rơi xuống, chỗ cổ rất nhanh đã thối rữa, chảy đầy nước mủ, tanh hôi không chịu nổi.
Trình An Nguyệt muộn màng nhận ra, vô lực ngồi xuống tại chỗ, chảy nước mắt lẩm bẩm nói.
"Tiểu Huệ nhi, ta đã hứa nếu hắn dám đối xử không tốt với ngươi, cho dù hắn là Thiên Vương lão tử, ta cũng sẽ băm hắn thay ngươi! Ta đã báo thù cho ngươi, ta đã báo thù cho ngươi rồi…"
Ta dịu dàng ôm lấy Trình An Nguyệt, im lặng không nói.
Ngày đó, ta vô cùng chắc chắn.
Trên thế gian này chỉ còn một đại yêu là ta.
Mà đại yêu này, vừa vặn muốn học cách yêu thương nhân gian.