-
Chương 3
6.
Nhân cơ hội Thuận Quý Phi cấm túc ta, ta tự khoá chính mình ở trong thiên điện, dốc hết sức xoay chuyển thời không cho Huệ Tần, tạo cho nàng ta một cơ hội.
Một cơ hội mà nàng ta luôn khao khát.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Huệ Tần mười lăm tuổi, Huệ Tần lúc đó vẫn chưa rời khỏi khuê phòng.
Dáng người nàng ta uyển chuyển nhẹ nhàng, trên mặt mang theo ý cười, ở trong khuê phòng.
Cửa sổ cao, nghiêng đầu chạm vào đoá hoa lê cao nhất.
Khi đó Hoàng Đế chỉ là Bát Hoàng Tử, không ai ngờ được, vị Bát Hoàng Tử cô đơn lẻ bóng này, cuối cùng lại lên nắm quyền.
Huệ Tần mười lăm tuổi nhìn thấy một con diều lảo đảo lắc lư bay lên, mang theo một mảnh giấy mỏng, chữ viết trên mảnh giấy mỏng như nước chảy mây trôi, in một bài thơ.
Huệ Tần khẽ kêu lên:
“Đề từ của Vân Ẩn chân nhân!"
Nàng vội vàng vịn khung cửa sổ mà tìm kiếm, nhìn thấy được Bát Hoàng Tử Lý Sóc mặc một bộ y phục màu lam, đứng dưới cửa sổ cao, đang điều khiển con diều.
Hô hấp của nàng ngừng lại, ra sức kìm nén sự phấn khích của mình, nhỏ giọng hỏi.
"Sóc lang, ngươi tìm được đề từ của Vân Ẩn chân nhân ở đâu vậy?"
Trong mắt của Lý Sóc đều là ý cười, lại cố tình bình tĩnh như không có gì.
"Chẳng tốn chút chút sức nào, chỉ trùng hợp gặp được ông ấy mà thôi."
Huệ Tần không hỏi nữa.
Năm tuổi nàng bắt đầu tập viết, thanh danh của Vân Ẩn chân nhân không ai không biết không ai không hiểu, ông sống lâu năm trong núi rừng, dù là bỏ ra ngàn vạn vàng bạc cũng khó mời được, sao có thể chỉ là trùng hợp.
Thiếu nam thiếu nữ, cửa cao dưới lầu, đề từ con diều, không nói lời nào, nhưng cảm xúc lại vô tận, nhiễu loạn cả bầu trời mùa hè oi bức.
Đột nhiên, ta thấy được bóng người đỏ rực túm lấy cổ của Huệ Tần, vênh váo, vô cùng chói mắt.
Ta kinh ngạc, thế mà lại là Thuận Quý Phi vô pháp vô thiên kia của ta.
Thuận Quý Phi mười sáu tuổi dường như càng kiêu ngạo càng ương ngạnh.
Nàng ta chống eo hùng hùng hổ hổ.
"Ta kính ngươi là một người có dũng khí, gọi ngươi một tiếng Bát Hoàng Tử."
"Có thể đừng suốt ngày duỗi móng vuốt đến trên người Tiểu Huệ Nhi nhà ta không! Nàng sẽ không thích ngươi!"
Bát Hoàng Tử đau đầu:
“Trình cô nương, chỉ sợ là ngươi hiểu lầm rồi, Lý mỗ không phải là loại háo sắc..."
Trình An Nguyệt nhảy dựng lên:
“Ta mặc kệ! Hôm nay ta đến là để chia rẽ các ngươi!"
Ta lắc đầu hóng chuyện, từ xưa đến nay, chưa có đôi tỷ muội thân thiết nào nhìn thuận mắt người trong lòng của tỷ muội mình.
Nhưng Trình An Nguyệt không ngăn cản thành công.
Nàng ta vừa thở dài bên cạnh Huệ Tần, nhìn nàng vui vẻ thêu hỉ phục, lắc đầu than nàng vô tích sự.
Vừa vơ sạch của cải trong nhà, xếp thành từng rương ngân phiếu châu báu đưa vào phòng của Huệ Tần, sợ Huệ Tần gả đi phải chịu ấm ức.
Trình An Nguyệt chắp tay, cầm lấy kiếm, không thèm nhìn nàng.
"Nếu hắn dám đối xử không tốt với ngươi, cho dù hắn có là Thiên Vương lão tử, ta cũng sẽ thay ngươi băm hắn ra!"
Miệng của Trình An Nguyệt như khai quang.
Nhưng không đợi đến khi nàng ta ra tay, thời cuộc đã thay đổi nghiêng trời đổ đất.
Con đường trở thành Hoàng Đế chính là tự mưu sát chính mình.
Hắn muốn liều mạng, giẫm lên lương tri của bản thân, x/ư/ơ/n/g cốt của huynh đệ mà khoác hoàng bào lên người.
Lý Sóc c/h/ế/t trong rừng cây huyền hoa, c/h/ế/t trong trận nội chiến giữa huynh đệ.
Người c/h/ế/t trong trận đại chiến kia, còn có đại ca của Trình An Nguyệt, Trình Dương.
Hắn ta là bạn tốt của Bát Hoàng Tử, sau khi hai người luyện võ đến kiệt sức, cùng nhau cưỡi ngựa trở về thì gặp phải phục kích ở rừng cây.
Mũi tên dày đặc lao tới không hề có khe hở, không cho bọn họ cơ hội để thở dốc.
Lý Sóc và Trình Dương chạy đua với thần c/h/ế/t, chỉ có thể rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương cùng bọn giặc.
Trình An Nguyệt không tin vào tin dữ này.
Nhạc tang vang lên, nhưng nàng ta không để ý đến sự phản đối của mọi người, rút kiếm lên ngựa một mình, chạy ngàn dặm đến rừng cây huyền hoa.
Trong biển m/á/u thi thể, nàng ta cau mày rơi nước mắt, lật qua lật lại từng cổ thi thể.
Cuối cùng nàng ta tìm được Lý Sóc và Trình Dương.
Hàng trăm hàng ngàn cổ thi thể nằm trong rừng cây huyền hoa, dường như tất cả đều bị hút cạn, hai má hóp lại, sắc mặt không còn một giọt m/á/u.
Nàng ta muốn nhặt x/á/c thay bọn họ, lại hoảng sợ phát hiện những cỗ thi thể đó không có m/á/u thịt chống đỡ, giống như trang giấy bị thiêu đốt, tan biến rất nhanh, chỉ còn lại tro tàn đầy mặt đất.
Trình An Nguyệt im lặng, run rẩy cắn mở nắp rượu, đổ toàn bộ xuống rừng cây huyền hoa.
Gió thổi lá cây cỏ giống như đang đưa tiễn.
Một trận nội chiến giữa các hoàng tử kia, lẽ ra đều phải mất mạng, đều không thoát được.
Nhưng không ngờ được, mấy ngày sau, tin tức Bát Hoàng Tử đăng cơ truyền đến.
Lý Sóc sớm đã m/á/u cạn thân lạnh, vậy ai là người đăng cơ?
Mấy ngày sau, trong cung truyền tin hoàng đế muốn có con nối dõi, tuyển tú rầm rộ, đích nữ của Trình Tướng Quân, Trình An Nguyệt, nữ nhi nhỏ tuổi của Lâm Thừa Tướng, Lâm Huệ tiến cung.
Đời trước, Lâm Huệ vào cung trở thành Huệ Tần, bắt đầu kiếp sống bị lạnh nhạt, bị ăn tươi nuốt sống.
Mà đời này, Lâm Huệ mất tích.
Nàng chạy đến rừng cây huyền hoa, sờ soạng cây trường kiếm đã đâm Lý Sóc.
Vốn dĩ ta không nên nhúng tay vào, nhưng ta lại cảm thấy đáng tiếc.
Ta ngăn cản nàng lại:
“Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, thật sự không suy nghĩ lại sao?"
Ký ức theo ta xuất hiện, tất cả đều quay trở lại trong đầu Lâm Huệ.
Lâm Huệ bình tĩnh mà kiên quyết.
"Trở lại đời này, ta biết được lang quân không ghét bỏ ta, đến khi c/h/ế/t hắn vẫn thích ta, ta tình nguyện đi cùng hắn."
Lâm Huệ dùng sức, lưỡi kiếm xuyên qua thân thể nàng.
Nàng mãn nguyện nhắm hai mắt lại.
Ta thấy nàng vì chính mình mà lựa chọn lại kết cục của cuộc đời này, đột nhiên nhớ lại buổi sáng không khí trong lành ngày ấy, Lý Sóc và Lâm Huệ nhìn nhau, con diều lúc cao lúc thấp, không biết ai là người động tâm.
Lý Sóc từng bị trói dưới con diều giấy, từng trăm cay ngàn đắng cầu xin đề từ cho nàng, ta vốn dĩ không hiểu được, nhưng bây giờ nghĩ lại, thế mà lại hiểu ra được vài phần.
"Quân làm tảng đá, thiếp làm bồ vi."
"Bồ vi chắc như tơ, tảng đá không dịch chuyển."
*Bồ vi: cỏ pampas
7.
Tất cả những điều này, chẳng qua chỉ là một giấc mộng.
Khi ta thoát khỏi sự ràng buộc của Lâm Huệ, vừa lúc hết ba ngày cấm túc.
Ta vừa mở mắt ra đã thấy Trình An Nguyệt ngồi trước mặt ta, trừng mắt nhìn chằm chằm ta không nhúc nhích, dường như rất tức giận.
Ta vội vàng nói:
“Thuận Quý Phi, người sao vậy?"
Trình An Nguyệt trở người ôm lấy cánh tay ra, gào khóc một trận.
"Tương Hoà ngươi không ăn không uống ba ngày rồi! Xuân Hạnh mang cơm đến cho ngươi, thấy ngươi vẫn luôn hôn mê, dọa c/h/ế/t ta, sao tính khí của ngươi lại lớn như vậy! Ta chỉ là khiển trách ngươi một chút, cái chỗ như Dưỡng Tâm Điện kia thật sự không thể đi được, sao ngươi lại tức giận với ta!"
Ta xấu hổ cười lên:
“Tương Hoà sao dám."
Trình An Nguyệt tự tay gắp chân giò, thịt kho tàu vào bát cơm của ta, chất cao thành một đống đưa đến tay ta, nhìn chằm chằm ta ăn hết.
"Ăn đi! Nếu như không ăn xong, thì ngươi vẫn còn đang giận ta!"
Đa tạ, đúng lúc đang đói bụng.
Ta cũng không ngại, vội vàng ăn hết.
Trình An Nguyệt nhìn ta cười tủm tỉm, buột miệng nói:
“Ăn nhiều chút, có thể ăn được là phúc khí! Đừng để giống như Huệ Tần, gầy đến nỗi bị gió thổi ngã!"
Ta ăn cơm xong, thuận theo lời của nàng ta mà hỏi.
"Quan hệ của nương nương và Huệ Tần rất tốt sao?"
Từ khi quen biết Trình An Nguyệt, lần đầu tiên ta thấy ánh mắt nàng ta mang theo vẻ trốn tránh, lúng túng không được tự nhiên.
"Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Ta cúi đầu ăn cơm:
“Khi ta còn hầu hạ Huệ Tần, Huệ Tần từng nói người là bằng hữu tốt nhất trong cuộc đời nàng."
Trình An Nguyệt vội vàng phản bác:
"Ngươi nói bậy."
"Tương Hoà không dám lừa người."
Trình An Nguyệt xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía ta, nàng ta vươn tay lau mặt, vai rung lên, vừa mở miệng đã khóc nức nở, giống như chịu ấm ức vô cùng lớn.
"Nàng ấy còn nói cái gì?"
Ta buông chén đũa, bắt đầu nhớ lại những lời tán gẫu đêm khuya yên tĩnh đó.
Nhiều đêm khuya không ai hỏi thăm, phi tần không được sủng ái ngồi bên cung nữ cạnh mình, nhìn những ngôi sao trên bầu trời, nhớ lại những ký ức dịu dàng kia.
Tuân thủ gia quy nghiêm ngặt, Lâm Huệ luôn ôn hoà giữ lễ, gặp phải Trình An Nguyệt nóng tính.
Hai người các nàng một nước một lửa, một tĩnh một động, nhưng lại cực kỳ hoà hợp.
Nhưng nàng nhận ra Sóc lang đối xử với mình lúc nóng lúc lạnh, dần dần xa cách.
Trình An Nguyệt giống như đóa hoa rực rỡ, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ngay cả Sóc lang cũng đặc biệt rộng lượng với nàng ta.
Tất cả mọi người đều nói, Thuận Quý Phi được sủng ái nhất hậu cung.
Một phi tần hay gây chuyện trong cung đến tìm nàng kề tai nói nhỏ:
"Huệ Tần, ngươi có quan hệ tốt với Thuận Quý Phi, hiện giờ nàng ta vẻ vang rồi, lại mặc kệ sống c/h/ế/t của ngươi, sao ngươi không tìm cơ hội......"
Huệ Tần trước nay luôn ôn hoà lần đầu tiên tức giận, nàng dùng sức xô đẩy, đuổi cung phi kia ra ngoài, quay đầu thay Trình An Nguyệt thắp một ngọn đèn bình an.
Ta rũ hai mắt xuống, nói với Trình An Nguyệt.
"Huệ Tần chỉ mong người có thể bình an."
Trình An Nguyệt oán hận mắng:
"Nàng ấy luôn như vậy! Luôn mềm lòng như vậy! Xứng đáng chịu khổ!"
Một lúc sau, nàng ta lại thở dài.
"Không có cách nào, ta không còn cách nào với nàng ấy."
Nàng ta đứng lên, đi đến bên cạnh cửa sổ, trăng sáng đã lên cao.
Nàng ta cực kỳ an tĩnh:
“Thuở nhỏ Tiểu Huệ nhi tuân thủ gia quy rất nghiêm ngặt, ra vào không tự do bằng ta, mỗi lần ta muốn gặp nàng, đều tốn rất nhiều công sức, làm việc gì cũng nghĩ đến thể diện của cha và đại ca."
"Tiểu Huệ nhi an ủi ta, nếu ta nhớ nàng ấy thì ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trên thế gian này chỉ có một Lâm Huệ, cũng chỉ có một vầng trăng, khi chúng ta cùng nhìn lên vầng trăng, thì coi như là chúng ta gặp được nhau."
Trình An Nguyệt của đêm hôm đó, đứng bên cạnh cửa sổ ngắm trăng suốt cả đêm.
Mãi cho đến khi sương lạnh đọng trên vai, mặt trời bắt đầu ló dạng, Trình An Nguyệt mới lau khô nước mắt.