-
Chương 2
3.
Thuận Quý Phi lại làm loạn.
Nàng ta gióng trống khua chiêng đi đến Dưỡng Tâm Điện, nhưng trước cửa canh phòng nghiêm ngặt, Giang công công không ngừng kêu khổ.
"Quý Phi nương nương, sao người lại đến đây rồi? Hoàng Thượng vẫn còn đau lòng vì chuyện của Huệ Tần, chắc chắn sẽ không gặp người đâu!"
Thuận Quý Phi không quan tâm, vươn tay đập ầm ầm lên cửa lớn.
"Mở cửa! Là ta!"
Giang công công vẫn tận tình khuyên bảo.
"Nương nương, người phải thông cảm cho nỗi khổ tâm của Hoàng Thượng, người đừng nên làm phiền ngài ấy lúc này."
Sau cửa truyền đến giọng nói trong trẻo của nam tử, chỉ vẻn vẹn mấy chữ.
"Để An Nguyệt vào."
Giang công công sững người, vội vàng dẫn đường cho Thuận Quý Phi.
Cửa cung đóng chặt tận mấy ngày liền, chỉ mở cửa cho một người duy nhất là Thuận Quý Phi.
Một âm thanh mờ nhạt truyền đến, giọng nói của Thuận Quý Phi mang theo sự si mê quấn quýt của nữ tử, nghe không rõ ràng mà chỉ nghe được vài câu linh tinh.
"Sóc lang, cho ta xuất cung hít thở không khí đi."
"Bên ngoài có gì vui? Không bằng ngoan ngoãn ở lại cung của nàng, qua vài ngày nữa ta sẽ đến thăm nàng."
Xuân Hạnh nghe thấy thì mặt đỏ tai hồng, lắc lư cánh tay ta, ghé vào tai ta cười khẽ nói nhỏ.
"Ta nói này, vẫn là nương nương của chúng ta có thể diện lớn, nên Hoàng Thượng mới không nỡ lạnh nhạt với nương nương của chúng ta."
Ta không lên tiếng, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng.
Có cảm giác bất thường trong bầu không khí.
Có mùi m/á/u tươi nhàn nhạt tràn ngập trong không khí.
Ta hỏi nhỏ Xuân Hạnh:
"Ngươi có ngửi thấy mùi gì không?"
Xuân Hạnh ngạc nhiên nói:
"Sao ngươi lại biết hôm nay ta dùng cao sơn chi!"
Ta cạn lời, không ngờ người bình thường lại không ngửi được mùi m/á/u tươi nồng nặc như vậy.
Xem ra trong hoàng cung này còn ẩn giấu một con đại yêu lợi hại hơn so với ta.
Vừa rồi đến gần Dưỡng Tâm Điện, toàn thân ta có một loại áp lực nặng nề.
Nếu không phải khoác lên da người lâu rồi, chỉ sợ thật sự sẽ bị hắn nhận ra.
Trong nháy mắt lông tơ ta dựng đứng, nhìn chằm chằm về phía cửa lớn.
Nếu như trong Dưỡng Tâm Điện có một con đại yêu chiếm giữ, chỉ sợ Thuận Quý Phi lành ít dữ nhiều.
Không đợi ta nghĩ xong, Thuận Quý Phi đã hiên ngang sải bước đi ra ngoài.
Nàng ta cười lắc lắc xấp lệnh bài xuất cung trong tay, cực kỳ đắc ý.
"Nhìn này, chúng ta xuất cung đi chơi."
Thuận Quý Phi đơn giản, chỉ dẫn theo ta và Xuân Hạnh ra ngoài.
Nàng ta lười biếng ngồi lên xe ngựa:
"Xuân Hạnh theo bên người ta nhiều năm, trước nay vẫn luôn thông minh lanh lợi, còn ngươi, bổn cung thương xót ngươi trước kia bị khuất nhục ở chỗ Huệ Tần, chỉ sợ còn chưa được hít thở không khí bên ngoài, cho nên ta cố ý mang ngươi theo để mở rộng tầm mắt."
Ta ngoan ngoãn gật đầu:
“Đa tạ nương nương."
Tâm tình Thuận Quý Phi rất tốt:
“Đến Hoà Tiên Viên phía trước đi, chúng ta đi nghe kịch."
Đột nhiên, nàng ta vội vàng nói.
"Không được không được, đi mua mấy bộ xiêm y với ta trước."
Xuân Hạnh cẩn thận dè dặt:
"Nương nương, chúng ta phải trở về kịp trước khi Cung Lạc Môn đóng cửa."
Giọng nói của Thuận Quý Phi trầm xuống:
“Từ bao giờ lại đến lượt ngươi dạy bảo ta?"
Nàng ta đi tới đi lui thử vài bộ xiêm y.
"Bộ này không được, lỗi thời."
"Bộ này không được, vòng eo quá to, không tôn dáng được."
"Bộ này cũng không được, màu sắc quá tục."
Chủ tiệm lúng túng:
“Rốt cuộc người muốn xiêm y như thế nào?"
Thuận Quý Phi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
"Chỗ này của các ngươi có thể trang điểm không?"
"Tiệm này có đầy đủ nghiệp vụ."
Nàng ta nói:
“Ta muốn một bộ xiêm y màu lam nhạt, muốn búi tóc Kinh Thước, sợi tơ vàng hình sao băng cài nghiêng đong đưa phe phẩy."
Trang nương rất nhanh nhẹn.
Thuận Quý Phi nhìn chính mình trong gương, cuối cùng mới cười lên:
"Thật sự rất giống."
Ta không hiểu được nàng ta có ý gì.
Nhưng cảm xúc của con người đơn giản chỉ có yêu hận giận si mê, cho dù có hàng ngàn loại thoại bản, chung quy vẫn là một chuyện như vậy.
Nàng ta vén tà váy, chạy chậm đến Hoà Tiên Viên.
Lúc gần đến nơi, nàng ta bối rối, ríu rít lôi kéo ta và Xuân Hạnh hỏi tới hỏi lui.
"Hôm nay ta có xinh đẹp không? Có đơn giản quá không? Mấy ngày gần đây ta béo lên không ít, liệu nhìn có giống quả bóng không?"
Ta nịnh nọt:
“Quý Phi nương nương là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ."
Cuối cùng nàng ta cũng yên tâm, vô cùng vui vẻ đi vào, vô cùng vui vẻ ngồi ở vị trí giữa của hàng phía trước, vô cùng vui vẻ vỗ tay.
Giống một tiểu cô nương thực thụ.
Ta có hơi hoảng hốt, lén hỏi Xuân Hạnh.
“Quý Phi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi mốt."
Quả thật là một tiểu cô nương.
Mở màn chính là <Mẫu Đơn Đình>, ê ê a a, ta nghe không hiểu.
"Vì người như hoa mỹ quyến, năm tháng như dòng nước chảy, tìm người khắp mọi nơi."
"Lúc này bầu trời đang muốn níu giữ người lại, cỏ mượn hoa để nghỉ ngơi. Chỉ cần chạm nhẹ vào búi tóc mây, sẽ có thể biến cây tùng đỏ thành xanh. Tiểu thư đừng quên nhé, nhìn thấy người ôm nhau chặt chẽ, thật chậm, hận không thể như da kề thịt, làm ta đỏ mặt dưới cơn mưa tuyệt diệu."
Thuận Quý Phi nghe đến say mê, dường như xem đến ngây ngốc.
Đôi mắt nàng ta gắt gao nhìn chằm chằm tiểu sinh trên đài, quấn quýt say mê, ôn nhu lưu luyến.
Tiểu sinh kia chú ý đến nàng ta, đôi mắt ngay lập tức tỏa sáng.
Sau khi kết thúc, nàng ta lao lên, mặt mày hớn hở.
"Ngôn lang, ngươi hát hay hơn so với trước kia!"
Ta và Xuân Hạnh hai mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Xuân Hạnh kéo ta lùi về phía sau cách đó không xa, đuổi hết những người không có phận sự, để lại cho hai người bọn họ không gian riêng tư.
Ta im lặng hồi lâu:
“Ta có bị Quý Phi diệt khẩu hay không?"
Xuân Hạnh khó hiểu:
“Vì sao?"
"Ta đã biết bí mật của nàng, bước tiếp theo chẳng phải là phải g/i/ế/t ta sao?"
Xuân Hạnh cười thành tiếng, nàng ta cười đến nghiêng ngã, lúc lâu sau mới nói.
"Ngươi nha, coi như kiếp trước tích đức, nương nương của chúng ta là nương nương tốt nhất hoàng cung này, nàng nhất định sẽ che chở chúng ta cả đời."
Ta vẫn luôn khắc ghi những lời này trong lòng.
Sau này Thuận Quý Phi buông bỏ tất cả, muốn đi Tắc Bắc theo đuổi Ngôn lang của nàng ta.
Ta nghĩ, Xuân Hạnh, ngươi nói dối.
4.
Hôm nay là ngày thứ ba sau khi Huệ Tần c/h/ế/t, cũng là ngày bế quan cuối cùng của Hoàng Thượng.
Ta nín thở lén nhìn, chắc là hắn sắp gặm hết toàn bộ thân thể của Huệ Tần rồi.
Ta nợ Huệ Tần một ân tình, ta nhất định sẽ xoay chuyển thời không vì nàng.
Qua tối nay, thế gian này chỉ sợ sẽ không còn một chút dấu vết nào của Huệ Tần.
Tối nay… Vô cùng quan trọng.
Đêm khuya tĩnh lặng, khắp chốn chìm vào giấc ngủ say.
Ta vòng qua Xuân Hạnh, ẩn vào đêm tối, nín thở lẻn vào Dưỡng Tâm Điện.
Cung nhân gác đêm đều mơ màng, cúi đầu ngủ gà ngủ gật.
Thính lực của loài yêu rất tốt, ta nghe được tiếng vang rất nhỏ truyền từ trong Dưỡng Tâm Điện.
Rắc rắc rắc, ken két.
Giống như âm thanh của hàm răng bén nhọn đang cắn x/ư/ơ/n/g cốt.
Ta trốn ở sau cây cột lớn, nhìn thấy đế vương trẻ tuổi đang nằm bò trên thân thể chỉ còn lại bộ x/ư/ơ/n/g của Huệ Tần.
Khung x/ư/ơ/n/g gầy gò, m/á/u thịt còn thừa đang treo lủng lẳng bên trên.
Răng nanh của hắn lộ ra hoàn toàn, một tay xé Huệ Tần thành hai nửa, m/á/u thịt trào ra, hắn nhét hết tất cả vào miệng mình rồi nuốt xuống.
Trong cung lại cất giấu một quái vật còn đáng sợ hơn cả ta.
Mũ miện của hắn nhuộm m/á/u, nhấm nuốt thịt tươi, lộ ra nụ cười q/u/ỷ dị.
Đây là vị đế vương mà Huệ Tần thương nhớ khi còn sống.
Đế Vương nâng mặt Huệ Tần lên.
Ba ngày trước, gương mặt kia từng mang theo sự kỳ vọng mà cầu xin ta, tình nguyện vứt bỏ đôi tay yêu thích nhất để đổi lấy cơ hội xoay chuyển thời không, cùng người trong lòng mình yêu nhau lần nữa.
Chủ nhân của gương mặt kia từng rất quật cường.
"Ta không thể chấp nhận được việc mình không có đôi tay, ta lại không muốn trơ mắt nhìn đế vương sủng ái người khác, ta cũng không muốn sống tiếp chật vật như vậy."
Bây giờ, người trong lòng mà nàng thương nhớ cầu xin muốn được hạnh phúc viên mãn nhìn làn da của nàng, mơ hồ mà đánh giá.
"Là mỹ nhân, da thịt non mềm, ăn ngon, ăn ngon."
Một tay hắn nhét mặt người vào trong miệng, tròng mắt bị đè ép mà vỡ ra, hắn nhai nuốt hết toàn bộ.
Ta chịu đựng cơn buồn nôn, lén lút dùng pháp thuật, thuận lợi lấy đi một cái ngón tay mà hắn ăn thừa.
Tuy loài yêu uống m/á/u ăn thịt, nhưng lần đầu tiên ta thấy được bộ dạng tàn bạo đẫm m/á/u, hoang đường dã man như vậy.
Ta cẩn thận cất ngón tay của Huệ Tần đi.
Ta làm buôn bán, chỉ nhận vật quý giá nhất của người mua, người mua càng đặt tâm huyết và sức lực của mình vào việc đó thì giá càng cao, như vậy vật giá nhất của nàng đối với tu vi của ta càng có hiệu quả.
Cũng chỉ có vật quý giá nhất trong lòng mới có thể xoay chuyển thời không.
Còn những m/á/u thịt khác đều vô dụng.
Nhưng Huệ Tần có ơn với ta, ta tình nguyện hao tổn tu vi vì nàng, tình nguyện cho nàng được viên mãn.
Ta bảo vệ ngón tay kia, đang định rời đi trong yên lặng không một tiếng động, lại nghe được cửa lớn của Dưỡng Tâm Điện vang lên ken két.
Động tác điên cuồng cắn nuốt x/ư/ơ/n/g cốt của đế vương dừng lại, nhìn chằm chằm người ngoài cửa, lộ ra ánh mắt đầy sát khí.
Giọng nói quen thuộc của Thuận Quý Phi rất có lực xuyên thấu, mang theo ý vô cùng khẩn cấp.
"Sóc lang! Trong cung thiếp mới nuôi một con mèo, tối nay không để ý để nó đi lạc, chàng mau dẫn người đi tìm giúp An Nguyệt!"
Giang công công rũ mắt cụp mi:
"Nương nương, bệ hạ đang nghỉ ngơi."
Ánh mắt Thuận Quý Phi nóng rực, không chịu nhượng bộ.
"Công công, con mèo này là con mèo bổn cung thích nhất, nếu đến con mèo trong điện của mình mà bổn cung cũng không bảo vệ được thì cái chức Quý Phi này ta không thèm nữa."
Xuân Hạnh lo lắng, vội vàng nhận lỗi:
“Nương nương nhà ta thẳng thắn, công công xem như chưa nghe gì là được."
Ta lặng lẽ trốn khỏi Dưỡng Tâm Điện.
Vốn định bỏ chạy là xong, nhưng suy nghĩ lại, ta vẫn quay về, lặng lẽ đi đến bên người Thuận Quý Phi, khoác thêm một chiếc áo cho nàng.
"Nương nương, Dưỡng Tâm Điện canh phòng nghiêm ngặt, con mèo sao có thể đến đây? Hay là Tương Hoà và nương nương đến chỗ khác tìm xem."
Thuận Quý Phi nghe thấy giọng nói của ta, kinh ngạc quay đầu lại, đôi mắt nàng ta sáng bừng, bắt lấy tay của ta, nhìn qua nhìn lại.
Xuân Hạnh vội vàng kéo nàng trở về.
Ta đi theo bên người nàng, cầm đèn chiếu sáng con đường phía trước cho nàng.
Đôi mày lá liễu của nàng cau lại, dáng vẻ còn sợ hãi, vỗ ngực thở dốc.
Ta nhìn nàng ta:
“Nương nương thích một con mèo khi nào vậy?"
Thuận Quý Phi trừng mắt liếc nhìn ta một cái, nàng ta không thèm để ý, trở tay ban cho ta lệnh cấm túc ba ngày.
Dáng vẻ của nàng ta vẫn kiêu căng ngạo mạn.
"Ta quá chiều ngươi rồi, chỗ nào cũng dám đi, Dưỡng Tâm Điện là nơi ngươi có thể tuỳ tiện xông vào sao! Ngươi ngoan ngoãn cấm túc ở thiên điện ba ngày cho ta!"
Sau này ta mới biết được, từ nhỏ Thuận Quý Phi bị dị ứng với lông mèo.
Nàng ta chưa bao giờ nuôi mèo.