-
Phần IV END
10.
Kí ức cuối cùng của ta dừng lại ở lần bế quan đó.
Rất nhiều chuyện sau đó, thậm chí ngay cả chuyện bị tiên môn bao vây tiêu diệt khiến ta mất mạng kia, ta cũng đã quên mất.
Lần đó, sau khi xuất quan, Sở Huyền không phải chưa từng tới tìm ta.
Y tới khuyên ta theo y về yêu giới.
“Ma giới nội loạn đã lâu, những kẻ bên cạnh tỷ ai ai cũng mang ý đồ xấu, chỉ đợi tỷ lộ ra khuyết điểm là sẽ đoạt vị.”
“Nếu tỷ đã không muốn về tiên môn thì theo ta về yêu giới đi, có được không?”
Ta như người không xương ngồi trên cao toạ, cười từ chối:
“Ta lại cảm thấy nơi này rất tốt đấy chứ.”
Thù hận giữa ta và tiên môn còn chưa thanh toán xong.
Nếu rời khỏi thế lực ma giới này, ta sẽ chẳng làm được nên trò trống gì nữa.
Giọng điệu Sở Huyền dồn dập: “Không chỉ có ma giới đâu! Phù Dao Sơn là đứng đầu tiên môn, tỷ phản bội tiên môn, ngang nhiên đối đầu với bọn họ, bọn họ sẽ không bỏ qua cho tỷ.”
Ta cười lạnh: “Vậy càng tốt, dù sao thì ta cũng chẳng định bỏ qua cho bọn chúng.”
Sở Huyền nhìn ta một hồi lâu, thấp giọng hỏi: “Tiểu sư tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tỷ nói cho ta biết, có được không?”
Ta mím môi, cuối cùng chỉ nói: “Tiên môn tàng giấu những thứ dơ bẩn, ngươi cứ yên ổn ở lại yêu giới đi.”
Khoảng thời gian lưu lạc ở chợ đen, bị rơi vào ổ tạp nham dơ bẩn kia đã trở thành cơn ác mộng không thể thoát ra của Sở Huyền thời niên thiếu.
Sau khi ta đưa y về Phù Dao Sơn, cơn ác mộng ấy đêm đêm hành hạ y.
Vô số đêm trăng mồ hôi đầm đìa giật mình tỉnh giấc, y đều ngồi trước cửa phòng ta đến tận lúc bình minh.
Chuyện không muốn y nhớ lại những chuyện ấy nữa, là sự ích kỷ của ta.
Sở Huyền thấy bộ dạng nước đổ lá khoai của ta, cuối cùng cũng quýnh cả lên.
“Vân Tịch! Tỷ sẽ chết đó!”
Đây là lần đầu tiên y gọi tên của ta chứ không phải là “tiểu sư tỷ”.
Ta nhấc mí mắt: “Bây giờ ta đã không quản ngươi nữa rồi, ngươi cũng đừng đến đây quản ta nữa, Sở Huyền.”
Thế nhưng trong lòng bàn tay ẩn dưới tay áo lại nắm chặt lấy chiếc kiếm tuệ bằng ngọc, ngọc trắng ôn nhuận hằn vào lòng bàn tay, ta nhắm mắt.
Quay về đi, tiểu sư tỷ, đừng lội trong vũng lầy sâu này nữa.
Y không thể tin nổi mà nhìn ta, định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
“Ma giới còn nhiều công chuyện, ta không tiễn ngươi nữa.”
Ta khẽ cười: “Tạm biệt nhé, tiểu sư đệ.”
Ai biết một lời thành thật.
Lần tiếp theo gặp lại, chính là sinh tử ly biệt.
…
Sau khi phản bội tiên môn, ta cũng đã âm thầm giúp đỡ rất nhiều “lô đỉnh” chạy thoát ra được giống như ta.
Thấy ngày càng có nhiều lô đỉnh trốn thoát, Phù Dao Sơn đã cuống cả lên.
Chuyện dơ bẩn như thế này nếu bị vạch trần khắp thiên hạ thì sẽ gây tổn hại tới danh tiếng của tiên môn.
Cuộc bao vây tiễu trừ kia vô cùng khoa trương thanh thế.
Huyền Lễ sư huynh quang phong tễ nguyệt của ta đứng trước tất cả mọi người nói ta bắt cóc người của tiên môn về ma giới nuôi dưỡng để dùng làm lô đỉnh.
Hắn cười lạnh: “Có trách thì trách ta ban đầu có lòng tốt, chỉ phế đi một tay của ngươi.”
“Chẳng ngờ ngươi vậy mà lại phạm tội tày trời! Đêm đó ta nên giết chết ngươi mới phải, Vân Tịch ạ.”
Ta kháy lại: “Đổi trắng thay đen thế này, tiên quân đúng là có bản lĩnh lớn thật đấy. Đêm đó tại sao ta lại phải trốn ra, ngươi có dám nói thẳng toàn bộ ra không?”
Huyền Lễ trào phúng: “Những người phía sau ta đây, Ma tôn thấy có quen không?”
“Tai nghe thấy chưa chắc đã là thật, chư quân nhìn xem, rốt cuộc ai mới là kẻ lừa dối mọi người, vấy bẩn sự trong sạch của tiên môn?”
Đồng tử ta co lại.
Những người bị tiên môn nuôi làm lô đỉnh đến xin sự giúp đỡ của ta, lúc này đang đứng ngay ngắn sau lưng Huyền Lễ, nhao nhao lên hùa theo lời của hắn.
“Chuyện Vân Tịch nuôi dưỡng lô đỉnh ở ma giới ai ai cũng đều biết, vậy mà lại nói chúng ta đổi trắng thay đen, vấy bẩn tiên môn!”
“Kẻ điên cuồng mất trí như thế này nên tan thành tro bụi đi!”
“May mà có Huyền Lễ tiên quân ra tay tương trợ!”
…
Những lời sau đó, ta đã chẳng còn nhớ rõ nữa.
Sức đánh của ta không lại, cuối cùng bị dồn về thuỷ tạ ở hậu viện.
Giọng của Huyền Lễ áp xuống rất thấp, đến lúc này rồi, hắn nói…
“Muội là phượng hoàng thuần huyết trời sinh, là kỳ trân hiếm thấy, nếu cứ chết đi như vậy thì có phần đáng tiếc.”
“Chi bằng cứ ở trong phòng của sư huynh, làm người của riêng sư huynh đi.”
Ta một kiếm đâm xuyên xương cổ tay phải của hắn, cười lạnh: “Ngươi cứ mơ tiếp đi.”
Trường kiếm trong tay hắn rơi xuống, hung hăng trừng mắt.
“Trước ngươi, ta đã giết chết bảy tám trưởng lão của Phù Dao Sơn rồi.”
Ta thở dồn dập, nghiêng người sang một bên tránh đi kiếm quang của hắn.
Một góc hồ dưới thân đã nhuốm đỏ máu.
“Cả tiên môn từ trên xuống dưới, mỗi người các ngươi đều khiến ta vô cùng ghê tởm.”
“Các ngươi cao cao tại thượng, xem người khác như lô đỉnh, thế nhưng ngoài miệng lại luôn rao giảng thanh tịnh đạo lý.”
Huyền Lễ ngắt lời ta: “Lô đỉnh là lô đỉnh, một món đồ vật cho người ta tiêu khiển thì lấy gì ra để đòi ngang hàng ngang vế với chúng ta chứ?”
Ta tránh không kịp, bị kiếm quang sượt qua cắt đứt một ít tóc mai.
Từ trong góc tối vang lên tiếng động, những mũi tên bay vút tới như mưa.
Nụ cười của Huyền Lễ dần trở nên méo mó, hắn nâng cằm ta lên.
“Khi đó sư huynh mềm lòng, giữ lại cho ngươi một mạng, vậy mà hôm nay ngươi lại phế đi một tay của sư huynh.”
“Ta vốn cho rằng chỉ là một con chim nhỏ phản bội đàn, giờ nhìn lại, hoá ra lại là một con sói vô ơn.”
Hắn cười: “Sau này, nếu ngươi an phận thủ thường thì chuyện này đến đây là kết thúc.”
Trong gió, tiếng yêu thú gầm rú từ xa vọng tới.
Sắc mặt Huyền Lễ chợt biến, ta khẽ cười.
“Nghe thấy gì chưa, hả tên nguỵ quân tử ham mê sắc dục.”
“Ngươi…!”
Ta ho ra một bụm máu, nói: “Tiểu sư đệ của ta tới rồi.”
Huyền Lễ và mấy kẻ khác nhìn nhau: “Đi!”
Kết thúc rồi.
Ta nhìn bóng hình nhếch nhác của mình phản chiếu trong hồ máu, có chút sầu não.
Đang chuẩn bị niệm quyết để làm sạch thì trước mặt đột nhiên nổi lên một trận gió lớn.
Ta ngã vào một cái ôm đầy quen thuộc, một khí tức lành lạnh dễ chịu.
“Vân Tịch!”
Sở Huyền ôm chặt lấy ta, không kiềm được mà run rẩy.
Y luống cuống tay chân, thế nhưng làm thế nào cũng chẳng cầm được máu.
“Tỷ…tỷ không được chết!”
“Xin tỷ…xin tỷ đấy…”
Có thứ gì đó lành lạnh nặng nề rơi xuống mặt ta, hệt như đê vỡ.
“Vân Tịch, nếu như tỷ dám chết, ta sẽ hận tỷ cả đời này.”
Y đang khóc.
Ta thở dài trong lòng.
Đầu ngón tay đang niệm quyết làm sạch bỗng tụ lại thành một đoá hoa màu lục.
“Đừng khóc, đệ nhìn này.”
Hồi nhỏ y sợ bóng tối, ta lo khi đêm đến y sẽ sợ hãi, thế là bèn dùng linh lực làm cho y rất nhiều đoá hoa biết toả ra ánh sáng.
Sở Huyền run rẩy nhận lấy, ta ho ra một ngụm máu, khẽ cười.
“Đừng khóc mà, tiểu sư đệ.”
Máu hình như sắp chảy cạn rồi, cơ thể càng lúc càng nhẹ bẫng.
Ý thức của ta dường như đã trở nên mơ màng, sức nặng của nước mắt cũng chẳng thể giữ ta lại nhân gian này nữa.
Nhưng mà, tiểu sư đệ của ta phải làm thế nào đây?
Ta buồn rầu nghĩ, thế nhưng chẳng cưỡng lại sự mệt mỏi, nhắm nghiền mắt lại.
Thật không cam tâm mà.
Thiện ác tuần hoàn, nếu quả thật có báo ứng, vậy thì xin hãy lấy thiện quả của ta báo cho y đi.
11.
Đêm đó, ta đỡ con sâu rượu Sở Huyền về tẩm cung cất giấu bí mật lớn của Ma tôn trong truyền thuyết kia.
Bí mật theo lời Lâm Lang nói chẳng qua chỉ là những món đồ cũ thời niên thiếu được xếp đầy giá.
Lúc Sở Huyền khó chịu tỉnh lại, ta đang ngồi trước bàn xuất thần nhìn chiếc kiếm tuệ cũ kia.
“Tiểu…”
Ta quay đầu lại nhìn y.
Sở Huyền mơ màng nhìn ta, không nói gì.
Nhìn nhau mất một lúc, đầu óc của y hình như cũng bắt đầu hoạt động lại.
Y cau mày: “Tại sao nàng lại ở đây?”
“Không ai nói cho nàng biết, không có lệnh của ta, đột nhập vào tẩm cung thì sẽ giết không hỏi tội sao?”
Ta im lặng nhìn y.
Qua một lúc, thần trí của y cuối cùng cũng thanh tỉnh hơn một chút.
Ta đảo mắt đi, phá vỡ sự im lặng trước: “Lâu rồi không gặp, tiểu sư đệ.”
Sở Huyền hơi trợn tròn mắt.
Cả gian phòng rơi vào im lặng, hai chúng ta nhìn nhau trong khoảng ánh sáng mù mờ.
Thấy y ngây ngốc ra nhìn ta, ta bật cười.
“Sao thế, lại cảm thấy bản thân mình đang mơ à?”
Sở Huyền nghe vậy bèn đưa tay ra, chạm vào vạt áo của ta.
Không hề biến mất.
Không phải ảo giác.
“Tỷ…”
Y quay đầu đi, không nói gì nữa.
Ta chẳng biết nên khóc hay cười, đành mềm giọng dỗ dành y: “Là sư tỷ sai, đã được chưa?”
“Không, là lỗi của ta.”
Ta nghe thấy giọng của y, rất khẽ, cuối âm còn hơi run.
“Cho dù tỷ có đuổi thế nào, ta cũng không nên đi.”
Sở Huyền lẩm bẩm: “Cho dù là chết, ta cũng phải chết cùng một nơi với tỷ.”
“Sẽ không có lần sau nữa đâu, Vân Tịch.”
Ta gật đầu, thay đổi đề tài.
“Đệ sẽ không chết trước ta đấy chứ?”
Sở Huyền sững người.
Ta thầm thở dài trong lòng: Đoán đúng rồi.
Đêm qua lúc thay y phục cho Sở Huyền, ta phát hiện ra vết máu đã thấm vào phần ngực trên trung y của y.
Nhớ đến lời của Lâm Lang cùng chuyện ta chẳng hiểu thế nào lại trùng sinh, ta gần như đã xâu chuỗi được tất cả nguyên nhân hậu quả.
“Ta nghe nói, yêu tộc có một bí thuật lấy máu ở tim để chiêu hồn.”
“Còn cả thuật tái tạo lại xác thịt, đó là thuật pháp nghịch thiên.”
Ta khẽ hỏi: “Đệ đã phải đánh đổi thứ gì, Sở Huyền?”
Y cúi đầu không đáp, ta nhìn thấy một sợi tóc bạc nơi tóc mai của y.
Đây là năm thứ bảy kể từ khi ta chết, Sở Huyền cũng chưa quá hai mươi mấy tuổi.
“Không phải đánh đổi gì cả.”
Sở Huyền khẽ nói: “Hiện tại, ta và tỷ đều là phàm nhân rồi.”
“Tỷ có nguyện ý…cùng ta sống đến đầu bạc không?”
Không phải tỷ đệ sư môn, cũng chẳng phải tiên môn đạo lữ.
Chỉ giống như những cặp phu thê bình thường ở nhân gian.
Bên nhau sớm tối, tuế tuế niên niên.
Ta cười: “Được.”
12.
Sở Huyền nói, năm đó sau khi ta chết, y tiếp tay cho ma giới, chỉnh đốn lại các thế lực còn lại.
Y vô cùng hận ta, còn tin đồn ta bị băm thành ngàn mảnh là do tiên môn truyền ra.
“Sáu tiểu thiếp đầu” đều là những người mà tiên môn cống cho y làm lô đỉnh.
Ta tò mò hỏi: “Không phải đệ biết bọn họ đều là mật thám à? Tại sao vẫn để bọn họ ở lại bên cạnh?”
“Bọn họ vẫn còn một thân phận quan trọng nữa, chính là mật thám của ta.”
Chuyện bị phản bội ở kiếp trước quá đau đớn, ta nhịn không được truy hỏi đến cùng: “Đệ không sợ bị phản bội sao?”
“Ta đã trồng cổ phệ tâm trên người họ.”
Sở Huyền ngừng lại giây lát: “Lâm Lang đó là người quen cũ của tỷ đấy.”
Ta giật mình.
“Những “lô đỉnh” mà tỷ cứu năm ấy đều lần lượt đứng về phía tiên môn chỉ trích tỷ.”
“Lâm Lang thì không như vậy, lúc đó cô ấy đã chạy tới yêu giới mật báo tin tức.”
Ta ngây ngẩn đáp lại: “Ồ…”
“Mấy năm nay, cô ấy và ta thường nói về tỷ.”
“Cô ấy nói, nếu như lúc đó chạy nhanh hơn một chút thì có phải đã cứu được tỷ rồi không?”
Sở Huyền lẩm bẩm, giống như nói về Lâm Lang, mà cũng giống như nói chính mình.
Ta ngoắc ngón tay, giơ tay lên ôm y vào lòng.
“Không sao rồi, Sở Huyền, ta quay về rồi.”
“Lần này sẽ vạch trần chân tướng trước thiên hạ.”
“Cùng quân…”
“Cùng đi, cùng trở về.”
13.
Trước đêm quyết chiến, ta nhận được một bức thư.
Người viết là một “lô đỉnh” năm đó đã đứng sau lưng Huyền Lễ làm chứng.
Cô ta viết trong thư rằng cô ta xin lỗi, cô ta đã hối hận rồi.
Những năm qua, ngày tháng sống ở tiên môn của cô ta trải qua không tốt đẹp gì.
Bên ngoài thì hào nhoáng đẹp đẽ, nhưng đằng sau lại phải chịu vô vàn giày vò hành hạ.
Ta đưa thư cho Lâm Lang đọc, cô ấy cười lạnh.
“Gieo gió gặt bão.”
Ta gật đầu: “Đây là con đường mà cô ta tự mình lựa chọn.”
Bảy năm này, Sở Huyền đã hợp nhất thế lực hai giới yêu ma, đàn áp tiên môn bách gia dễ dàng như đè chết con kiến.
Quả như dự đoán, vừa khai chiến, tiên môn bách gia đã liên tiếp tháo chạy.
Ngày Huyền Lễ đại diện cho tiên môn mang thư đầu hàng đến tận cửa cầu kiến đến sớm hơn ta dự đoán.
“Vân Tịch, lâu rồi không gặp.”
Ta nâng mí mắt lên: “Đúng là lâu rồi không gặp.”
Sở Huyền liếc qua thư đầu hàng mà hắn đưa tới, cười lạnh: “Đây chính là thành ý của tiên môn sao?”
Khoé môi Huyền Lễ giật giật, vẻ mặt cuối cùng cũng không còn bình tĩnh như trước nữa.
Từng câu từng chữ giống như rít ra từ trong kẽ răng.
“Tôn thượng muốn thế nào?”
“Bản tôn đã nói rồi, chỉ cần đưa những chuyện xấu xa ở tiên môn mấy năm nay ra chiêu cáo thiên hạ thôi.”
Huyền Lễ gấp gáp: “Miệng lưỡi thế gian như rắn độc. Nếu làm vậy thì còn đâu tôn nghiêm của tiên môn?”
Ta hiếu kì hỏi: “Lúc các người làm ra những chuyện dơ bẩn đó, không hề nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay sao?”
Huyền Lễ bỗng nhiên đứng dậy, rồi quỳ xuống trước mặt ta.
“Danh tiếng trăm năm nay của tiên môn không thể để huỷ hoại trong tay ta được!”
Giọng của hắn đột nhiên hạ thấp xuống: “Cầu xin muội…sư muội.”
Ta lặng lẽ nhìn hắn: “Ta chỉ có một tiểu sư đệ, ngươi là vị nào ấy nhỉ?”
“Ngươi yên tâm, danh tiếng của tiên môn mấy trăm năm nay sẽ không bị huỷ hoại trong tay một mình ngươi đâu, đây là quả báo của chung tất cả các ngươi mà.”
“Thay đổi tận gốc, lập lại trật tự. Ta thấy hiện tại chính là lúc đấy.”
Thấy hắn im lặng, ta bật cười: “Vậy không thì không cần bàn nữa, cứ đánh tiếp đi, tiên môn cũng chẳng cần tồn tại nữa đâu.”
Huyền Lễ bỗng phun ra một búng máu, hắn khàn giọng nói: “Ta đồng ý với muội.”
Trước khi rời đi, câu nói cuối cùng hắn là nói với ta.
Hắn nói: “Xin lỗi, sư muội.”
Ta không đáp lại.
Ba ngày sau, sau khi Huyền Lễ tiên quân của Phù Dao Sơn phơi bày những chuyện xấu xa mà tiên môn đã làm ra trước thiên hạ, hắn đã uống thuốc độc mà chết.
Đêm đó, một nửa số trưởng lão của Phù Dao Sơn đã chết dưới những lưỡi kiếm vô danh.
Một tháng sau, một nửa số môn phái bị tàn sát, tổn thất nặng nề.
Những bí mật mãi không được nhìn thấy ánh sáng kia cuối cùng cũng được phơi bày trước thiên hạ.
Cùng với đó, những chuyện cũ có liên quan tới cái tên “Vân Tịch” cũng được người đời nhớ lại.
Chân tướng được phơi bày, thiên hạ xôn xao.
Ngày hôm đó, Lâm Lang cùng năm tỷ muội của cô ấy chào từ biệt ta.
“Sơn thuỷ hữu tương phùng, chúc cô và Tôn thượng…”
Cô ấy nghĩ một lúc rồi dịu dàng cười: “Phu thê hoà hợp, bạch đầu giai lão.”
Ta cười đáp lại.
Ở nơi không xa, Sở Huyền đang nhàn nhã khoanh tay, cười như không cười.
“Đang nghĩ gì mà trông vui thế?”
Ta khoác tay y, cố tình kéo dài giọng.
“Đang nghĩ…”
“Cùng Sở Huyền, phu thê hoà thuận đến bạc đầu."
- Hết -