-
Phần III
7.
Vào sinh nhật mười bảy tuổi của mình, ta nghe lén được một cuộc trò chuyện liên quan tới ta.
Hai người nói trong cuộc trò chuyện ấy, một là người đã nhặt ta về từ Loạn Táng Cương, là sư phụ mà ta kính trọng nhất.
Người còn lại là sư huynh Huyền Lễ, người mà ta ái mộ đã lâu.
“Vân Tịch có thiên phú dị bẩm, dùng làm lô đỉnh là chôn vùi tiền đồ, thật đáng tiếc.”
“A Lễ, con quá mềm lòng. Phượng Hoàng thuần huyết bản chính là lô đỉnh trời sinh. Lô đỉnh có thiên phú dị bẩm, lẽ nào không phải lô đỉnh nữa sao?”
“Phù Dao Sơn đã nuôi nó mười mấy năm, bây giờ cũng đã đến lúc nó báo đáp rồi.”
“Không phải nó còn nhặt về một thằng nhóc sao? Thằng nhóc đó có huyết mạch yêu tộc, cũng là một lô đỉnh thượng hạng đấy.”
“Sư tôn đừng gấp, thằng nhóc đó vẫn chưa đến tuổi, cần phải nuôi thêm vài năm nữa.”
“Ta thấy không cần thiết.”
Khắp người ta ớn lạnh, toang rời đi.
Nhưng lại bất cẩn vấp phải viên đá nhỏ dưới đất, loạng choạng một hồi.
“Ai đó?!”
Một đường kiếm ác liệt đâm thẳng về phía cửa, đường kiếm hiểm hóc sượt qua gò má.
Ta liền ngồi xổm sau thân cây, cố gắng nín thở che giấu khí tức.
“A Lễ, con đi xem xem.”
Tiếng bước chân quen thuộc càng lúc càng gần, rồi dừng lại trước cái cây mà ta đang nấp.
Ta trợn tròn mắt, bịt miệng mình thật chặt.
Nhưng chỉ nghe thấy Huyền Lễ cười nói: “Không có gì ạ, thưa sư tôn.”
“Chỉ là một con chim nhỏ bị doạ sợ thôi.”
Tiếng bước chân đi xa dần.
Ta đợi một lúc, mãi cho tới khi tiếng động hoàn toàn biến mất mới dám thở phào một hơi.
Chuyện “lô đỉnh” ấy cứ mãi không thể thoát khỏi tâm trí ta.
Đi thôi! Phải đưa sư đệ đi ngay trong đêm!
Không thể ở lại nơi này nữa!
Cả một đường đi, lòng ta rối như tơ vò, ngay cả việc có người đi theo cũng chẳng phát giác ra.
Mãi cho đến khi mười mấy kẻ mặc hắc y không ẩn nấp nữa, xuất hiện trước mắt, ta mới đột nhiên hoàn hồn.
Dẫn đầu là một lão già râu tóc bạc phơ, chắp tay với ta.
“Ta là Cổ Chương, đại trưởng lão của yêu tộc, muốn xin lại một người từ Tiên cơ.
Tim ta hẫng một nhịp: “Ai?”
“Sở Huyền.”
Theo lời lão nói, Sở Huyền là con trai độc nhất của Yêu vương, là Yêu vương thiếu chủ.
Mười năm trước, yêu tộc xảy ra nội loạn, y gặp bất trắc lưu lạc nhân gian, không biết kết cục ra sao.
Bọn họ đã lần theo manh mối năm đó truy xét rất lâu, cuối cùng tìm được đến chỗ ta.
“Nếu các người đã tìm thấy nó, tại sao còn phải tới hỏi xin phép ta?”
Cổ Chương nhìn ta không nói gì.
Ta nhìn vào mắt lão, khẽ nói: “Nó không muốn.”
Cổ Chương cười: “Tiên cơ thông minh đấy.”
Ta dằn lòng, chầm chậm thở ra một hơi: “Người thì ta có thể đưa cho các người, nhưng ta có một điều kiện.”
“Điều kiện gì? Linh thạch, pháp khí, đan dược, tiên cơ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
“Ta không cần, ta cần một lời thề.”
Ta nghe thấy giọng nói của mình, rất khẽ, cũng rất kiên định.
“Ta muốn các người lập một lời thề máu, nguyện sống chết tận hiến với nó, đi theo nó, nếu không sẽ hồn phi phách tán, không được siêu sinh.”
“Không chỉ có các người mà còn có cả Yêu vương nữa.”
“Đối đãi tốt với Sở Huyền, nếu không sẽ hồn bay phách lạc.”
Cổ Chương trầm mặc, ta giương mắt lên nhìn lão: “Sao thế, không đồng ý sao?”
“Trước khi đến đây, chắc các người đã phải điều tra qua rồi. Tính cách của Sở Huyền thế nào, chắc hẳn ông phải rõ hơn ta chứ.”
“Chỉ cần ta không mở lời, nó tuyệt đối sẽ không rời khỏi ta nửa bước.”
Cổ Chương vỗ tay, chậm rãi cười: “Thiếu chủ trẻ tuổi không am hiểu thế sự, tiên cơ bảo gì nghe nấy, lỡ như tiên cơ vẫy tay một cái, người lại chạy về, vậy thì chúng ta phải làm sao đây?”
“Ta cũng có một điều kiện, ta muốn cô và Sở Huyền từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan gì tới nhau nữa.”
Ta nhắm mắt lại: “Ông yên tâm.”
…
Hôm nay là sinh nhật của ta, Sở Huyền đích thân xuống bếp làm cho ta một bát mì dương xuân.
Trên bàn đá trong sân, y chống cằm nhìn ta, cười híp mắt.
“Sinh nhật vui vẻ, tiểu sư tỷ.”
Ta cúi đầu ăn mì, cảm thấy khói trắng bốc lên thật nhức mắt.
Sở Huyền thấy ta không nói gì, nụ cười trên miệng liền vụt tắt.
Y tiến sát lại gần, lo lắng hỏi: “Sao thế, mì ăn không ngon hay sao?”
Do nuốt nhanh quá, sợi mì mềm nhũn bị mắc lại trong cổ họng khiến ta phải cúi xuống ho khù khụ vì sặc.
Y lo lắng quỳ xuống bên cạnh ta, một tay vỗ lưng, một tay đưa khăn tay sạch tới cho ta.
Ta vùi đầu vào trong cánh tay, nghiến răng.
“Tiểu sư tỷ, tiểu sư tỷ, để ta giúp tỷ.”
“Ta đã chuẩn bị quà rồi, tỷ đoán xem là cái gì đi? Tỷ nhất định sẽ thích nó cho xem.”
Ta ngồi xổm mất một lúc, đợi cảm thấy xuôi xuôi hơn một chút rồi mới ôm đầu gối run rẩy đứng dậy.
Sở Huyền đưa tay ra toan đỡ ta, thế nhưng lại bị ta né tránh.
“Đệ đi với bọn họ đi, Sở Huyền.”
Sở Huyền chẳng hiểu mô tê gì chớp chớp mắt: “Ai cơ? Bọn họ…”
Lời nói đột nhiên khựng lại.
Y nâng mắt lên nhìn ta: “Tiểu sư tỷ phớt lờ ta là vì chuyện này à?”
“Xin lỗi, là do ta sơ suất. Ta sẽ đi cảnh cáo bọn họ không được đến làm phiền tiểu sư tỷ nữa.”
Ta khẽ cắt ngang: “Không cần, ta đã đồng ý với bọn họ rồi.”
“Bọn họ đã đưa cho tỷ bao nhiêu?”
Sở Huyền níu chặt lấy vạt tay áo của ta.
Ta đảo mắt đi, giọng điệu điềm tĩnh đến lạ thường.
“Đêm nay, đệ theo bọn họ xuống núi đi.”
Y không đáp lại mà chỉ cố chấp hỏi: “Bọn họ đã đưa cho tỷ bao nhiêu?”
Ta bỗng bật cười: “Bọn họ đương nhiên đã đưa cho ta rất nhiều, có linh thạch tiêu cả đời này cũng chẳng hết, có pháp khí không đếm xuể, còn cả đan dược uống mệt nghỉ thì thôi, sau này ta sẽ không cần cực khổ tu luyện nữa, cứ nằm phè phỡn là có thể phi thăng. Đệ nói xem, có tu hành giả nào lại nỡ từ chối món hời này chứ?”
Thấy y cúi đầu không nói, ta cười nhắc lại: “Sở Huyền, những thứ này đệ có thể cho ta không?”
Khi Sở Huyền nhướng mày, ta mới phát hiện ra mắt y đã đỏ ngầu.
“Vậy thì tỷ…tỷ đã đồng ý chuyện gì?”
Ta nói ra sự thật: “ n đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan gì tới nhau nữa.”
Trong sân yên tĩnh đến nỗi chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng động.
Một hồi lâu sau.
Sở Huyền khản giọng hỏi: “Tỷ không cần đệ nữa sao, tiểu sư tỷ?”
Ta nhìn xuống, trầm mặc.
Y chợt khẽ bật cười một tiếng: “Được.”
“Ta đã từng nói rằng, chỉ cần là điều tiểu sư tỷ muốn, ta đều sẽ thực hiện được.”
Ta thấp giọng “ừm” một tiếng.
Những kẻ mặc hắc y kia hiện rõ nguyên hình trong sân.
Cổ Chương kính cẩn hành lễ: “Thuộc hạ tới muộn, xin thiếu chủ thứ tội.”
Sở Huyền không mang biểu cảm gì xoay người: “Đi thôi, về yêu giới.”
“Rõ!”
Cả đoàn người dần biến mất.
Ta từ từ ngồi xuống.
Bỗng nhiên ta nhìn thấy ở nơi ban nãy Sở Huyền ngồi có rớt một chiếc hộp nhỏ hình vuông.
Ta run rẩy mở hộp ra.
Đó là một cái kiếm tuệ bằng ngọc trắng vô cùng tinh xảo.
Bên cạnh đó đặt một mảnh giấy nhỏ được cuộn lại, nét bút thanh nhã mạnh mẽ, trên giấy viết…
“Tuệ tuệ niên niên*.”
*chữ “tuệ” 穗 trong “kiếm tuệ”, đồng âm với chữ “tuế” 岁 trong “tuế tuế niên niên”
Mảnh giấy bay xuống đất.
Ta nắm chặt lấy chiếc kiếm tuệ bằng ngọc trắng kia, rồi chợt ho ra một búng máu.
Phải mau chóng đi thôi!
Đúng vào lúc này…
Tiếng bước chân không nhanh không chậm dừng lại trước sân.
Người tới mặc bạch y trắng như mây, tiếng cười như làn gió mát.
“May mà, vẫn còn lại một chú chim nhỏ.”
“Sư huynh tìm hay lắm.”
Những kí ức sau đó đã chẳng còn rõ ràng nữa.
Đêm ấy, trời đổ mưa lớn, ta toàn thân đầy thương tích, liều chết mở ra một con đường máu từ Phù Dao Sơn.
Huyền Lễ ra tay dứt khoát, toàn là đòn chí mạng.
Nhưng giây phút lưỡi kiếm chĩa về phía cổ ta, dường như hắn đã mềm lòng.
“Vân Tịch, đây là lệnh của sư tôn, muội đừng hận sư huynh nhé.”
Hắn khựng lại một lúc rồi thấp giọng nói: “Muội tự phế đi cánh tay phải của mình, ta xác nhận rằng muội không còn mối uy hiếp nào với tông môn nữa thì sẽ giữ lại cho muội một mạng.”
Ta mím môi không nói, quét kiếm thẳng tới trước mặt hắn.
Hắn thuận thế bắt lấy tay cầm kiếm của ta.
“Răng rắc.”
Tiếng xương gãy vang lên.
Tĩnh mạch đứt thành từng đoạn, ta đau đớn đến nỗi gần như ngất lịm đi.
Khi tỉnh lại, ta đã ở Loạn Táng Cương của ma giới.
Lại là một phen gió tanh mưa máu nữa.
Sau đó thì sao?
Ta nửa tỉnh nửa mê nhớ lại.
Sau đó, ta luyện dùng kiếm bằng tay trái, lảo đảo từ tầng thấp nhất của ma giới bắt đầu đánh nhau thu nhận tiểu đệ.
Tới một ngày nọ, ta phát hiện ra mình đã đánh hết cả ma giới, trở thành Ma tôn.
Rồi sau đó nữa…
Ta bế quan, sau khi xuất quan thì phát hiện mình đã bị sư đệ tốt kia cướp mất chén cơm, còn trở thành tiểu thiếp thứ bảy của y.
Ta chẳng biết mình đã chết thế nào, cũng đếch biết từ khi nào mà sư đệ tốt của mình lại biến thành tên thần kinh thế này.
8.
Từ hôm Huyền Lễ tới, thái độ của Sở Huyền đối với ta lạnh nhạt đi nhiều.
Ta dứt khoát cứ lẩn càng xa càng tốt, giữ cho mình bình an vô sự.
Ta còn chưa kịp nghĩ ra cách gì để dỗ Sở Huyền thì đã có mấy vị khách không mời mà đến tìm đến tận cửa.
Sáu nữ tử trang điểm xinh đẹp – là sáu tiểu thiếp trước đó của Sở Huyền.
Không phải chứ?
Tim ta đập thình thịch, ta nhanh chóng nhớ lại những cảnh tương tự đã từng đọc được trong sách.
Kết quả là, nữ tử áo hồng dẫn đầu vênh váo ngồi xuống.
Cô nở nụ cười rạng rỡ: “Ta tên Lâm Lang, là…mật thám mà Thiên m Môn cống tặng cho Ma tôn.”
Sau đó không hề khách khí một hơi uống hết cốc trà mà ta vừa để nguội.
“Tỷ muội, cô chính là mật thám mà Phù Dao Sơn phái đến sao?”
Ta khờ luôn: “Cái gì?”
Lâm Lang cười híp mắt nhìn ta: “Đừng giả ngu nữa, mấy người chúng ta đều vậy mà.”
Ta nhíu mày: “Y biết chuyện tất cả chúng ta đều là mật thám hả?”
Lâm Lang gật đầu: “Chuẩn rồi.”
“Thế tại sao…”
Cô ấy không trả lời, chỉ mỉm cười đánh giá dung mạo của ta.
“Trông cô vẫn giống nhất nè, chẳng trách lại được Tôn thượng sủng ái nhất.”
Ta theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, cuối cùng cũng phát hiện ra đầu mối.
Sáu nữ tử trước mặt dung mạo đều có điểm tương tự với ta ở kiếp trước.
Vừa ngợ ra chuyện ấy, ta nhất thời câm nín.
Lâm Lang ngáp một cái rồi kéo ta vào phòng trong.
“Mấy kẻ ở trong tiên môn lắm lòng nhiều dạ lắm. Họ lo chuyện của họ, còn chúng ta cứ giữ được cái mạng là ổn rồi.”
Dứt lời, cô ấy liền nháy mắt với ta: “Lần này ta tới là muốn nhờ cô giúp ta một việc.”
Ta thẳng thừng từ chối: “Nhịn đói nằm co còn hơn ăn no vác nặng, ta tạm thời vẫn chưa muốn làm những chuyện gây tổn hại đến Tôn thượng đâu.”
Lâm Lang nhìn chằm chằm ta một lúc lâu rồi “phụt” cười.
“Đừng xem ta là người như vậy chứ, Vân Vân ơi.”
Cô ấy cười trầm ngâm: “Không phải cô thực sự thích…Sở Huyền rồi đấy chứ?”
Ta cũng lười để ý cô ấy, thầm nói trong lòng: người không có sư đệ như mấy người còn lâu mới hiểu được.
Lâm Lang thấy ta vẫn chẳng hề bị lay động, thế là bèn đổi sang cách khác.
“Ta nghe nói trong tẩm cung của Ma tôn có ẩn giấu bí mật lớn nhất của y, trước giờ chưa từng cho người ngoài vào. Cô thật sự không tò mò chút nào sao?”
“Lâm Lang tỷ tỷ nếu không còn chuyện gì khác thì có thể đi được rồi.”
Cả phòng im lặng.
Lâm Lang nhìn ta, bỗng nhiên bật cười: “Hiếm thấy thật, vẫn còn có người thật lòng thật dạ nè.”
Câu tiếp theo khiến cho ta sững sờ tại chỗ.
“Y cũng sắp chết rồi mà.”
9.
Sở Huyền…sắp chết rồi?
Ta vô thức nắm lấy cổ tay của Lâm Lang: “Cô nói cho rõ ràng đi!”
“Thì có vậy thôi.”
Cô ấy cười như không cười nhếch môi, giọng nói đột nhiên áp xuống rất thấp:
“Ta và các cô đứng cùng một phe mà.”
Góc váy màu hồng nhạt dần đi xa.
Ta vẫn ngồi đó, trong lòng bất an hồi tưởng lại ánh mắt ấy.
Cứ cảm thấy rất quen thuộc.
…
Ta không tìm thấy Sở Huyền.
Đã hỏi một lượt cả nha hoàn lẫn tiểu đồng, ai cũng mang bộ dạng ấp a ấp úng, không dám nhiều chuyện.
Ta đợi mà sốt hết cả ruột, bỗng có một nha hoàn tiến lại gần, giọng nói cực nhỏ cực nhanh:
“Hôm nay là ngày giỗ của Ma tôn tiền nhiệm ạ.”
Ta nghe mà giật mình.
Bỗng ta nhớ lại vào đêm đại hôn ấy, Sở Huyền hướng về phía nhà thuỷ tạ trong đêm đen tĩnh mịch, ánh mắt tràn ngập cô đơn.
“Năm đó máu của tỷ ấy đã chảy khắp nơi này. Nửa hồ sen đỏ, nửa hồ máu, nàng đoán xem, một người phải chịu bao nhiêu đao mới có thể chết được?”
Quả nhiên, ta tìm được Sở Huyền đang say bí tỉ ở nhà thuỷ tạ ấy.
Y im lặng nằm gục xuống bàn đá, mắt nhắm nghiền, xung quanh người có bảy tám vò rượu nằm lăn lóc.
Ta cau mày, vừa đi về phía y mấy bước đã thấy y mở mắt, trường kiếm trong tay áo đã được tuốt khỏi vỏ, chĩa thẳng về phía trước.
“Ai?!”
Ta dừng bước, im lặng nhìn y.
Trong mắt y dường như bừng lên tia sáng, đôi mắt hỗn loạn dần trở lên trong veo.
Giây tiếp theo…
“Leng keng.”
Trường kiếm rơi xuống đất.
Sở Huyền giật mình nhìn chằm chằm ta: “Tiểu sư tỷ?”
Khoé môi y kéo lên, nhưng nụ cười đó lại tựa như đang khóc.
“Ta lại mơ thấy tỷ nữa rồi sao?”
“Hay là, tỷ lại chạy tới giấc mộng của ta nữa rồi?”
Y thực sự đã uống rất nhiều, bước chân cũng không vững.
Mới bước một bước mà đã lảo đảo quỳ xuống đất.
Có thứ gì đó rơi ra từ trong người y.
Ta vô thức nhìn qua, tầm mắt bỗng dừng lại.
Đó là một chiếc kiếm tuệ cũ kỹ đến nỗi nhìn không rõ màu sắc ban đầu, nhưng vẫn được người trân trọng giấu kín bên người.
Ta nhặt chiếc kiếm tuệ cũ đến nỗi đã sần sùi hết các góc cạnh lên, bỗng nhiên nhớ ra lai lịch của nó.
Đây là chiếc kiếm tuệ mà ta không cẩn thận làm rơi xuống trước mặt y trong lần đầu gặp nhau.
Sững sờ một lúc, cổ tay ta đột nhiên đau nhói.
“Shhhh.”
Ta nhíu mày, thấp giọng rít lên một tiếng.
Sở Huyền đang cắn lên cổ tay ta.
“Nhả ra.”
Ta khẽ nói rồi đưa tay tách răng của y ra.
Nhưng rồi lại bị y làm một nhát nữa lên cánh tay còn lại.
Ta nhìn ngón tay đang rỉ máu, rồi lại nhìn sang cổ tay phải đang bị y ngậm trong miệng, bất lực thở dài: “Sở Huyền, đệ cầm tinh con chó đấy à?”
Y rên rỉ, không biết đang nói cái gì, nhưng lực cắn lại càng mạnh hơn.
Ta đành tiến sát lại gần hơn để nghe, cố ghép các câu chữ rời rạc lại với nhau.
Nhưng chỉ nghe thấy y nói: “Tiểu sư tỷ, ta hận tỷ.”
Ta xoa đầu y, khẽ nói: “Ta biết mà.”
Người bị cắn rõ ràng là ta, nhưng Sở Huyền lại là người rơi nước mắt.
Y ngậm cổ tay ta, miệng cứ ngắc ngứ lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.
Tựa như con thú nhỏ bị vứt bỏ.
Giọt nước mắt rơi xuống cánh tay ta thật lạnh và ướt, nhưng ta lại cảm nhận được một cơn đau gần như bị lửa thiêu đốt.
Không biết đã như vậy được bao lâu, tiếng nức nở của y dần nhỏ lại.
Nhân lúc y thả lỏng hàm răng ra, ta cuối cùng cũng cứu được cổ tay của mình.
Ta xoa xoa tay thở dài.
Thấy Sở Huyền nằm trên đùi nhìn ta chằm chằm, ta liền lườm y một cái, ai oán xoay xoay cổ tay.
Hai hàng vết răng đỏ tươi chói lọi xuất hiện trên da thịt trắng như tuyết.
“Răng lợi nhọn phết nhỉ, Ma tôn đại nhân.”
Y nhìn chằm chằm cổ tay của ta, dường như đang muộn màng suy xét lại hành động sai trái của mình.
Tiếp đó, cổ tay ta được dán lên một thứ gì đó rất mềm mại.
Y cụp xuống hàng lông mi dài, thăm dò liếm lên vết đỏ bắt mắt kia.
“Đệ…”
Ta trợn tròn mắt, giật mình liên tục lùi về sau.
Vành mắt y đỏ lên, nhìn chằm chằm ta như thể muốn khóc.
Ta lời lẽ nghiêm khắc: “Không được!”
Hàng mi dài của Sở Huyền chớp một cái, nước mắt rơi xuống.
Ta đành cam chịu số phận đưa cổ tay ra.
Sư đệ mình nuôi lớn mà, biết làm thế nào nữa?
Chỉ đành tự mình nuông chiều thôi.
Nhưng một lúc lâu sau vẫn chưa thấy Sở Huyền có động tĩnh gì.
Ta ngạc nhiên quay ra nhìn thì đối diện ngay với đôi mắt đỏ của y.
“Tại sao tỷ cái gì cũng chẳng thèm nói với ta?”
Ta sững người.
“Bất luận có thế nào…”
Giọng nói ấy run rẩy tựa như đang khóc: “Ta cũng đưa tỷ đi.”
“Ta…ta đưa tỷ đi.”
Ta mím môi, đảo mắt đi.
Sở Huyền giống như đã rơi vào một cơn ác mộng khủng kiếp nào đó, sắc mặt y trắng bệch.
“Đêm hôm đó, tiên môn bao vây, tỷ đã chảy rất nhiều máu.”
“Nhưng tại sao tỷ vẫn cười với ta? Nếu đã không cần ta nữa, tại sao mãi cho tới lúc chết, trong tay vẫn nắm chặt kiếm tuệ mà ta đã tặng tỷ chứ?”
Ta cứng họng, không nói nên lời.
“Ta hận tỷ. Tỷ cứ luôn xem ta như trẻ con, ta không muốn làm sư đệ của tỷ nữa.”
Sở Huyền vùi vào trong lòng ta, mái tóc đen tán loạn xoã trên vai.
“Tỷ cái gì cũng không chịu nói, luôn khăng khăng cố chấp làm theo ý mình, như thể hận tiên môn đến nỗi ngay cả mạng của mình cũng chẳng cần nữa vậy.”
“Nhưng mà, ta vẫn đang đợi tỷ, tỷ chỉ cần ngoảnh đầu lại là có thể nhìn thấy. Rõ ràng…rõ ràng là tỷ biết điều ấy mà.”
“Ta hận tỷ.”
Y nói vậy rồi vô lực nhướn người dậy, đặt một nụ hôn lên môi ta.
Ướt át, run rẩy, chẳng có quy cách.
Y lẩm bẩm: “Ta hận tỷ.”
Bàn tay giấu trong vạt áo của ta đang run rẩy không kiểm soát.
Những hình ảnh vụn vặt trong đầu dần chắp vá lại.
Ta nhớ ra rồi.