-
Phần II
4.
Ta nhớ lại ánh mắt lúc đó của Sở Huyền, ngẩn ra một lúc lâu.
Tựa như một con thú nhỏ bị vứt bỏ, ướt rượt, ẩn giấu một nỗi oán hận vụn nát.
Sau khi phản bội tiên môn, ta rất ít mơ thấy chuyện xưa. Kỉ niệm cũ thời niên thiếu đã hoá thành một lưỡi dao tẩm độc. Thuở bắt bướm hái hoa ấy hoá ra chỉ là một trò lừa bịp rực rỡ gấm hoa.
Nhưng đêm đó, lâu lắm rồi ta mới lại mơ thấy thời niên thiếu.
Ta cùng sư huynh Huyền Lễ xuống núi du ngoạn, dạo tới một khu chợ đen.
Đó là lần đầu tiên ta gặp Sở Huyền. Đứa bé nhỏ xíu ấy bị nhốt trong lồng như loài chó loài gà.
Xung quanh là tiếng người ồn ào huyên náo, dưới vô số ánh mắt mang ý đồ xấu, đứa nhóc vẫn im lặng ngồi quỳ ở đó.
“Quan khách qua lại hãy nhìn mà xem, đây chính là “hàng mới”, vô cùng xinh đẹp tươi mới đó nha.”
Ta đã nghe nói nhiều về chuyện các thế gia đại tộc có tục nuôi dưỡng luyến đồng*, nhưng đây lại là lần đầu được chứng kiến.
*nuôi dưỡng trẻ em để l.ạ.m d.ụ.ng t*nh d*c
“Sư phụ có lệnh, không được can thiệp vào nhân quả của người khác.”
“Đi thôi, Vân Tịch.”
Sư huynh thấy ta đang nhìn đứa trẻ trong lồng bèn kéo ta đi về phía trước.
Biển người chen chúc nhau, ta bất ngờ bị hắn kéo đi nên loạng chà loạng choạng.
Tay cầm đồ không chắc, cái kiếm tuệ* vừa mới mua được bị bay vào trong lồng, vừa vặn rớt xuống trước mặt đứa trẻ kia.
*kiếm tuệ: cái dây có tua rua như đồng tâm kết treo ở chuôi kiếm ấy
Hô hấp ta ngưng lại.
Đứa trẻ kia nhặt kiếm tuệ rồi ngẩng đầu nhìn lên.
Khuôn mặt nhem nhuốc, nhưng vẫn có thể thấp thoáng thấy được nét mặt mê người. Một đôi mắt tựa đá hắc thạch, vô cùng sáng, lúc này đang nhìn thẳng về phía ta.
Ta theo bản năng nói: “Xin lỗi, ta…”
Y không lên tiếng, chỉ đưa tay ra ngoài song sắt, kiếm tuệ đung đưa treo trên ngón tay.
Khoảnh khắc nhận lấy kiếm tuệ, đầu ngón tay y cọ vào lòng bàn tay ta một chút. Giống như mèo con vẫy đuôi, rất nhẹ, tựa như là ảo giác.
Trong lòng bàn tay xuất hiện một vệt máu mờ nhạt.
Ta hơi trợn tròn mắt, nhưng chỉ nhìn thấy y cúi đầu xuống, khôi phục lại dáng vẻ vô tri vô giác như ban đầu.
“Nó…bao nhiêu tiền?”
Yết hầu ta nghẹn lại, Huyền Lễ kinh ngạc quay đầu.
Tên buôn người kia nhìn từ trên xuống dưới săm soi ta một hồi rồi cười tít mắt nói: “Không đắt đâu, chỉ có một ngàn linh thạch thôi, cô nương lời to đấy.”
Một ngàn linh thạch?
Ta kinh ngạc không nói lên lời.
Tiền tiêu hàng tháng của đệ tử Phù Dao Sơn cũng chẳng quá mười linh thạch.
Tên buôn người thấy mặt ta trắng bệch thì khó chịu nhíu mày.
Huyền Lễ đỡ trán thở dài: “Làm phiền rồi, sư muội ta không hiểu chuyện.”
…
Ta cho rằng chuyện chỉ tới đây thôi.
Giữa ta và thiếu niên xinh đẹp trong lồng kia chỉ là duyên một lần gặp mặt không hơn không kém.
Ba ngày sau, ta và Huyền Lễ kết thúc chuyến đi, quay về núi phục mệnh.
Đêm trước khi trở về tông môn, mưa to gió lớn.
Cửa sổ của quán trọ bị người nào đó phá vỡ.
Ta theo bản năng rút kiếm ra, lúc nhìn rõ người tới là ai thì sững người.
Là thiếu niên trong lồng kia.
Trông y vô cùng nhếch nhác, cả người dầm mưa ướt nhẹp.
Bộ y phục rách nát dính sát lên cơ thể gầy gò. Máu hòa cùng nước mưa, rơi tí tách xuống sàn.
Quan trọng nhất là…Ta phát hiện ra trên đầu y có thêm hai chiếc tai lông xù đang cụp xuống.
Y là yêu tộc.
Thiếu niên lảo đảo đi hai bước về phía ta, giống như đã cạn kiệt thể lực quỳ gối xuống.
Đôi mắt ướt đẫm nhìn ta, vừa trong veo vừa thê lương.
“Không cần một ngàn linh thạch nữa, ta không đắt nữa rồi, có thể đưa ta đi cùng được không?”, Y dè dặt hỏi.
Tay nắm chặt lấy vạt áo của ta.
Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Lục soát cho ta, thằng nhãi đó chắc chắn đang trốn ở trong này!”
“Không được để cho nó chạy mất.”
Vạt áo lại trĩu xuống, y nắm lấy nó càng chặt hơn.
Ta giống như trấn an mà vỗ vỗ tay y, thấp giọng hỏi: “Tại sao lại tới tìm ta?”
Y sững ra một lúc: “Bởi vì, ta nhặt được được kiếm tuệ của tỷ.”
“Thế nên, tỷ là người khác biệt.”, Y cố chấp lặp lại, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Giống như nhận ra lý do này thật vô lý hoang đường.
Đôi tai lông xù kia cũng cụp xuống càng lúc càng thấp….
“Vậy được.”
Y đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Ta học theo ngữ điệu của y, thở dài một hơi.
“Ta cũng hết cách rồi, ai bảo kiếm tuệ của ta lại bị ngươi nhặt được kia chứ?”
…
Sở Huyền cứ thế được ta đưa về Phù Dao Sơn, trở thành tiểu sư đệ của ta.
Sư phụ bế quan quanh năm, Huyền Lễ cũng bận tu luyện.
Nhiệm vụ dạy dỗ tiểu sư đệ đương nhiên cũng rơi lên đầu ta.
Hạ qua đông đến.
Đứa trẻ trong nháy mắt đã trở thành một thiếu niên đẹp đẽ.
Tính tình ngày càng lãnh đạm, nhưng lại chỉ thích dính lấy ta làm nũng.
Rõ ràng là tư chất tuyệt vời, thế nhưng lại học không vào, cứ muốn được ta dạy lại lần nữa.
Trước khi ta phản bội Phù Dao Sơn, thứ không nỡ buông bỏ nhất chính là tiểu sư đệ này.
Ma giới hỗn loạn, nhưng tiên môn tàng ô nạp cấu cũng không phải nơi có thể ở lại lâu dài.
Nếu như ta đi rồi, lúc đó y phải tự bảo vệ bản thân mình thế nào đây?
Chính lúc ấy, trưởng lão yêu tộc bí mật tìm đến ta.
Bọn họ muốn đòi lại một người từ ta.
5.
Trong giấc mộng, những bóng ma dập dờn.
Lúc thì là cái đêm mưa bão mà ta phản bội tiên môn.
Huyền Lễ sư huynh mà ta hằng ái mộ thản nhiên phế bỏ cánh tay phải của ta, đứng từ trên cao nhìn xuống.
“Lô đỉnh* có thiên phú dị bẩm, thì sẽ không phải lô đỉnh nữa sao?”
*Lô đỉnh trong những cuốn tiểu thuyết này đề cập đến một công cụ tu luyện đặc biệt có thể được sử dụng để tinh chế thuốc tiên, vũ khí ma thuật, vũ khí, v.v. Trong thế giới tu tiên, việc sở hữu một chiếc vạc cực tốt có thể giúp người tu luyện nâng cao trình độ tu luyện lên một tầm cao hơn. (nguồn: qidian.com)
Lúc thì là khi ở ma giới, phía trước là ma quỷ nhảy múa, cười gằn ăn tươi nuốt sống máu thịt thối rữa.
Ta không nhịn được mà nôn khan.
Cuối cùng, mộng cảnh dừng lại trên khuôn mặt đẫm huyết lệ của Sở Huyền.
Nhếch nhác không tả nổi, như thể một con thú bị vứt bỏ.
Y khàn giọng hỏi: “Tiểu sư tỷ, tại sao tỷ lại không cần ta nữa?”
Y từng bước từng bước tiến sát tới, giọng điệu lại run rẩy: “Tiểu sư tỷ, tại sao tỷ lại lừa ta?”
“Tiểu sư tỷ tiểu sư tỷ tiểu sư tỷ.”
“Tiểu sư tỷ, ta hận tỷ.”
Ta đột nhiên bừng tỉnh.
Vừa mở mắt ra đã đối diện với đôi mắt tựa như đá hắc thạch của Sở Huyền.
Y dùng tay chống cằm, ung dung nhàn nhã nhìn ta.
“Mơ thấy gì mà khóc thành thế này?”
Ta theo bản năng chạm lên khoé mắt, sờ thấy một mảng ướt đẫm.
Ngẩn ra một lúc, ta mới nhớ ra Sở Huyền vẫn đang đợi câu trả lời của ta.
Thế là ta nói bừa: “Mơ chuyện cũ ấy mà, không nhớ rõ nữa.”
Một lúc sau mới nghe thấy y thấp giọng “ờ” một tiếng.
Chẳng nghe rõ ra là tâm trạng gì.
“Nhưng ta vừa nghe nàng gọi “Huyền Lễ” mà.”
Tim ta hẫng một nhịp, buột miệng đáp: “Sao có thể chứ?”
Sở Huyền mặt mũi vô cảm nghiêng đầu, tiểu đồng bên cạnh y run rẩy lên tiếng:
“Đúng…tiểu nhân cũng nghe thấy ạ.”
Ta nghẹn họng.
Sở Huyền nhìn đánh giá vẻ mặt trắng bệch của ta, đột nhiên cười.
“Căng thẳng thế làm gì, Vân Vân?”
“Nàng là người tiên môn đưa tới, có quen biết đại sư huynh của Phù Dao Sơn, bản tôn cũng chẳng bất ngờ.”
Ngón tay y gõ lên mặt bàn, cười nhạo.
“Tiên môn hôm nay vừa hay cũng phái sứ giả tới, nói là…muốn gặp nàng đấy.”
“Sao thế, vẫn sợ bản tôn đối xử khắc nghiệt với nàng à?”
Ta nhìn vẻ mặt của y, dè dặt: “Tất nhiên là không phải. Vậy thì không gặp đi?”
Sở Huyền nhìn ta, không nói gì.
Bỏ mẹ rồi.
Ta thầm nghĩ trong lòng: Lẽ nào lại nói sai rồi?
Lúc ta đang còn nơm nớp lo sợ, Sở Huyền bỗng bật cười: “Vẫn nên đi gặp đi.”
“Nàng không gặp thì làm sao biết người kia là ai chứ?”
6.
Nhìn Huyền Lễ đang ngồi trước mặt, ta đơ ra.
Tại sao…lại là hắn chứ?
“Vân Vân.”
Hắn khó chịu gõ lên mặt bàn: “Hôm nay sao ngươi cứ thất thần mãi thế, xảy ra chuyện gì à?”
Ta giống như che đậy, thấp giọng ho nhẹ một tiếng: “Đêm tân hôn, làm việc quá độ ấy mà.”
Tay đang gõ bàn của Huyền Lễ khựng lại: “Vậy thì tốt.”
Ta: “?”
“Ba tháng nữa sẽ phản công ma giới, thời gian còn lại của ngươi không nhiều. Sở Huyền gần gũi với ngươi là chuyện tốt. Cứ bảy ngày một lần, sẽ có gián điệp của tiên môn tới lấy tình báo của ngươi.”
Hắn cụp mắt xuống nhìn ta, giọng điệu đột ngột lạnh đi: “Đừng có giở trò gì, không là ngươi chắc chắn sẽ phải hối hận đấy, Vân Vân à.”
Hay lắm.
Hoá ra nguyên chủ là mật thám của tiên môn.
Ta nghe xong mà ngẩn ra một lúc.
Huyền Lễ thấy cả mặt ta trắng bệch thì cau mày: “Ngươi có gì muốn hỏi ta không?”
Ta liếc nhìn khuôn mặt giống với khuôn mặt ta của kiếp trước trên gương đồng, nhẹ giọng đáp: “Đương nhiên là có.”
“Gì thế?”
“Hôm qua Ma tôn say rượu, nhìn ta gọi “Tiểu sư tỷ”.”
Ta ngưng lại một lúc: “Nếu như ta nhớ không nhầm, Ma tôn và Tiên quân, hình như là đồng môn.”
“Tiên quân nhìn ta như vậy là có gì muốn nói sao?”
Huyền Lễ đảo mắt đi.
Đúng lúc ta tưởng rằng hắn sẽ tiếp tục trầm mặc như vậy, ta liền nghe thấy hắn trả lời:
“Dung mạo của ngươi, sinh ra quả thực rất khéo.”
Khuôn mặt hắn nhìn ta giống như đang hồi tưởng lại điều gì đó.
“Nếu như ngươi biết điều, sau khi phản công xong, bản quân cũng không ngại thu nhận ngươi làm tiên thị hầu hạ ta.”
Ta sững ra một lát, cười lạnh: “Cứ mơ tiếp giấc mơ của ngươi đi.”
Nực cười thật.
Ta đang mong đợi điều gì chứ?
Từ cái đêm mưa gió ấy, ta sớm đã nhìn rõ bộ mặt thật của vị tiên quân luôn ra vẻ đạo mạo này rồi.
“Trò lạt mềm buộc chặt không có tác dụng với ta đâu, Vân Vân.”
Ta cười nhạo: “Thất lễ rồi, những gì ta nói đều là lời thật lòng.”
Con ngươi Huyền Lễ khẽ động, cười nói: “Nhưng ngươi học theo quả thực giống lắm, ngay cả ta cũng suýt bị ngươi lừa đấy.”
“Nếu như không tận mắt nhìn thấy Vân Tịch đã chết, chắc có khi ta cũng cảm thấy ngươi chính là muội ấy rồi.”
“Nhưng có lẽ…”
Câu nói của Huyền Lễ ngắt giữa chừng, hắn cau mày rất nhẹ, rồi đột nhiên đưa mắt lên nhìn: “Ngươi…”
Cọt kẹt.
Cửa mở ra.
Sở Huyền nhìn Huyền Lễ đang hít thở không đều, giọng điệu bình thản: “Xem ra tiên quân có lời muốn nói với phu nhân của bản tôn nhỉ? Nhưng mà…chắc là bản tôn tới không đúng lúc rồi.”
Ta chạy qua núp sau lưng y.
Không, ngươi tới đúng lúc lắm.
Giây tiếp theo, một sức ép mạnh mẽ toả ra từ người Sở Huyền.
Sắc mặt Huyền Lễ trắng bệch, miệng phun ra một búng máu.
“Đây là cảnh cáo.”
Sở Huyền phất tay áo, lạnh lùng quét mắt qua trông sắc mặt thảm hại của Huyền Lễ.
“Phu nhân của bản tôn không phải là người mà ngươi có thể ngấp nghé đâu.”
“Nhìn nữa là khoét mắt ngươi đấy.”
Huyền Lễ hình như đã phát hiện ra gì đó, vừa ho ra máu vừa cười.
Hắn nhìn Sở Huyền, nhưng lời nói ra lại giống như nói với ta:
“Không sao, sau này gặp lại.”