1.
Ta nghi ngờ, giữa ta và thế giới này, có một cái đang bị điên rồi.
Nếu như có chuyện gì còn khiến người ta khó chịu hơn việc đột phá cảnh giới thất bại với mất đi hết toàn bộ pháp lực, thì đó nhất định chính là chuyện sau khi xuất quan, vừa mở mắt ra đã phát hiện mình đang ngồi trên kiệu hoa để xung hỉ cho Ma tôn.
Mà Ma tôn này lại là tiểu sư đệ thuần lương thánh thiện mà chính tay mình nuôi lớn.
Ta hoang mang ló đầu ra nhìn: “Không đúng, Sở Huyền thành Ma tôn từ lúc nào vậy?”
Cơm có thể ăn bừa, nhưng nói thì không thể nói bậy được. Rõ ràng ta mới là Ma tôn kia mà!
Thị vệ đưa dâu lạnh lùng trừng mắt: “To gan! Không được gọi tên huý của Tôn thượng!”
Hỉ nương ấn ta về lại trong kiệu rồi vội vàng thay ta giải thích: “Vị này là người thứ bảy của Tôn thượng, đều là người một nhà, người một nhà cả mà.”
Dưới ánh nhìn lạnh lẽo của thị vệ, ta khó khăn cười xoà: “Đúng đúng đúng, phu quân tương lai, người một nhà, người một nhà mà.”
Phu quân tương lai người một nhà cái đếch gì chứ!
“Cô nương à, đến trước mặt Tôn thượng, cô phải biết cái gì nói được, cái gì không nói được nha…”
Hỉ nương cảm thấy đầu ta bị chập mạch rồi, thế là bèn vội vàng dặn dò ta.
“Thế cái gì không nói được vậy?”, Ta hoài nghi hỏi bà.
Hỉ nương thì thầm: “Người đời đều biết, Tôn thượng và Ma tôn tiền nhiệm Vân Tịch là kẻ thù không đội trời chung, cô đến trước mặt Tôn thượng thì tuyệt đối đừng nhắc đến người này.”
Nghe thấy tên của mình, ta sững lại.
Bỏ mẹ, bế quan có một tí mà ta đã trở thành Ma tôn tiền nhiệm luôn rồi.
Sở Huyền đoạt vị từ lúc nào thế?
Hỉ nương giải thích một câu: “Tuy kẻ này đã bị Tôn thượng băm thành ngàn mảnh, nhưng hận cũ khó nguôi, nói không chừng có ngày Tôn thượng giận cá chém thớt đó.”
Nghe vậy ta khờ luôn. Ta đã chết rồi? Còn bị sư đệ tốt của mình băm thành ngàn mảnh?
Nhưng hiện tại không phải ta đang sống sờ sờ ra đây sao?
Ta có chút bực dọc kéo kéo chuỗi hạt rủ xuống từ trên mão đội đầu.
Giữa những hạt trân châu trắng đang đung đưa, khuôn mặt của ta được phản chiếu lên.
Tay đang nghịch chuỗi hạt của ta bỗng khựng lại.
Tuy có vài phần giống nhau, nhưng đây đâu phải khuôn mặt của ta.
2.
Thế thì…
Hiện tại ta là cô hồn dã quỷ tới từ phương nào đây?
Ta như mất hồn mất vía, bị người ta lôi đi bái đường, rồi lại bị lôi vào phòng tân hôn.
Ngồi thất thần cả nửa ngày, nghe thấy tiếng bước chân, ta mới theo bản năng ngẩng đầu lên, rồi sững sờ.
Một khuôn mặt khôi ngô đầy tà khí, thần sắc tựa tuyết, dung mạo u ám.
Là Ma tôn vừa nghe đến đã khiến người ta sợ mất mật trong lời đồn.
Là sư đệ mà chính tay ta nuôi lớn, Sở Huyền.
Y đã uống say, lúc này đang vô cảm nhìn thẳng mặt đánh giá ta, nhưng ánh mắt vẫn thẳng băng.
“Không ai dạy ngươi phép tắc à?”
“Hả?”
Ta ù ù cạc cạc hỏi: “Phép tắc gì cơ?”
“Phu quân chưa tới, ai cho phép ngươi tự vén khăn voan lên?”
Y chậm rãi vuốt ve tay áo: “Đêm nay tâm trạng bản tôn không tốt, vừa khéo ngươi cũng đang không biết điều, chi bằng cứ giết ngươi đi–”
Giết ta đi thì ngươi vui lên chắc?
Ta im lặng lấy chiếc khăn đỏ vừa bị ném qua một bên kia trùm lại lên đầu.
Giọng nói của Sở Huyền khựng lại giữa chừng rồi nín lặng.
Một hồi lâu sau, ta nghe thấy y chậm rãi cười nhẹ một tiếng.
“Người tài có thể bồi dưỡng.”
Y tiện tay vén khăn voan, rồi thắp sáng nến.
“Ngươi trông…rất giống một kẻ thù của bản tôn.”
Kẻ thù. Là kẻ thù bị ngươi băm thành ngàn mảnh đó hả?
Ta mất hồn mất vía đợi một hồi lâu vẫn chưa đợi được câu tiếp theo của y.
Lặng lẽ ngước mắt lên nhìn, Ma tôn vừa nghe đến đã khiến người ta sợ mất mật trong truyền thuyết kia đang dựa vào bàn nhỏ ngủ mất rồi.
Đúng là làm mất mặt Ma tôn bọn ta mà.
Nhưng trong giây phút ấy, cuối cùng ta cũng tìm ra được dáng vẻ của tiểu sư đệ mà ta thân thuộc nhất trên người tên Ma tôn sáng nắng chiều mưa kia.
Rõ ràng lần trước gặp nhau…vẫn chưa ra nông nỗi này.
Ta âm thầm thở dài trong lòng, thuận tay lấy chiếc chăn mỏng đắp lên cho y.
Lúc ta định rời đi, Sở Huyền đột nhiên nắm lấy cổ tay áo ta, trong miệng lẩm bẩm nói gì đó.
m thanh rất nhỏ, nhưng ta vẫn nghe rõ.
Y nói: “Tiểu sư tỷ, ta hận tỷ.”
3.
Giây tiếp theo, một thanh kiếm sắc lẹm ác liệt đâm về phía mặt ta.
Ta theo bản năng tránh được, thế nhưng vẫn bị kiếm sượt qua cắt mất một ít tóc mai.
Ngọn nến ở trên giá nến phía sau lưng bị kiếm khí dập tắt, làn khói mỏng chậm rãi toả ra.
Ánh mắt Sở Huyền lãnh lẽo.
“Ngươi là ai?”, Tay phải dần siết chặt lại, y bóp cổ ta.
Nát rượu mẹ rồi.
Ta chửi thầm trong lòng, sau đó hít một hơi thật sâu, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế.
Nhưng không thoát được.
“Phu quân…”
Ta cắn răng chịu nhục, rên rỉ thành tiếng.
“Ta là tiểu thiếp thứ bảy mà chàng mới nạp đây mà.”
Ánh mắt Sở Huyền dường như đã có sự biến hoá vi diệu nào đó.
Y có chút ngờ vực suy nghĩ một lát: “Thứ bảy hả?”
“Vâng…”, Ta nhục nhã đáp lời.
Y gật đầu: “Ờ.”
“Bản tôn nhớ không rõ lắm.”
“Nàng tên là gì?”
“Vân…Vân…”
Ta chợt nhớ ra mối cừu hận lâu năm giữa ta và Sở Huyền, còn cả chuyện bản thân mình bị băm thành ngàn mảnh như lời hỉ nương nói.
Lời nói nhất thời nghẹn lại.
“Vân Vân?”
Ta gật đầu cho qua.
“Là chữ Vân nào?”
Ta nhạy bén phát giác ra sự nguy hiểm trong giọng điệu của y, bèn cắn răng đáp lại: “Vân vân chúng sinh* ạ.”
*Tên của Vân Tịch chữ Vân là 云yún (nghĩa là “mây”), lúc này bả phải đổi thành 芸yún trong 芸芸众生: vân vân chúng sinh (nghĩa là “đông đảo chúng sinh”) để qua mắt Tôn thượng.
Ánh mắt thâm trầm của Sở Huyền rơi xuống người ta, nửa khuôn mặt chìm trong đêm tối, chẳng thể nhìn rõ thần sắc.
Một lúc sau, y cuối cùng cũng thu lại ánh nhìn soi xét ấy, cụp mắt xuống.
“Biết dùng kiếm không?”
Ta lắc đầu lia lịa, ánh mắt chân thành : “Không biết.”
Sở Huyền đưa mắt lên nhìn: “Bản tôn có một kẻ thù dùng kiếm rất khá.”
Chuẩn không cần chỉnh.
Sư tỷ của ngươi đây năm đó là đệ nhất thiên tài kiếm đạo mà.
Nhưng còn chưa kịp bịa chuyện đã lại nghe thấy y chậm rãi nói tiếp:
“Biết dùng kiếm, tiếc là không được thông minh cho lắm.”
“Đắc tội với tất cả mọi người thì cũng thôi đi, đằng này lại còn muốn đối đầu với bản tôn, cuối cùng kết cục thê thảm, ai mà cứu nổi tỷ ấy chứ?”
Ta: “...”
Nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa.
Y ung dung bước tới trước cửa sổ, nhìn nhà thuỷ tạ giữa cảnh đêm tĩnh mịch, đột nhiên bật cười.
Ta trông theo tầm nhìn của y, một con cò trắng vỗ cánh bay qua, gợn sóng lăn tăn lan toả.
“Năm đó máu của tỷ ấy đã chảy khắp nơi này. Nửa hồ sen đỏ, nửa hồ máu, nàng đoán xem, một người phải chịu bao nhiêu đao mới có thể chết được?”
Sở Huyền đổi đề tài cuộc trò chuyện, y nâng cằm ta lên, ép ta phải đối mắt với y.
Trong đôi mắt ấy dường như đang bùng lên một sự phấn khích điên dại.
“Nàng có muốn biết không, Vân Vân?”
Ta sững sờ.
So với việc ta chết từ lúc nào, ta lại càng muốn biết…Từ lúc nào mà sư đệ tốt của ta lại biến thành tên thần kinh như thế này vậy hả?!
Thấy ta không nói gì, Sở Huyền mất hứng thu tay lại, xoay đầu ra lệnh cho ám vệ đang đứng canh ở bên ngoài:
“Kẻ này cũng không giống, giết đi.”
Lời vừa dứt, một đường kiếm trắng sáng xuyên tới.
Còn chưa kịp phản ứng, cơ thể này đã gần như theo bản năng làm động tác né tránh.
Kiếm quang hiểm hóc chém đứt một góc Hỉ phục.
Ta kinh hồn bạt vía, vừa đứng vững được cái liền chửi ầm lên:
“Nhãi con, ngươi…”
Sở Huyền bỗng nhiên ngước mắt, ánh mắt ngây ngô, chẳng mang chút vẻ say rượu nào.
Y nhìn chằm chằm ta, giọng nói lại cực nhẹ: “Ta làm sao?”
Nhất thời yên lặng.
“Ngại quá Tôn thượng, ta nhất thời hồ đồ, nhận nhầm người thôi.”
Sợ y không tin, ta kiên trì đến cùng bổ sung thêm: “Ta…ta có một người em trai, tuổi tác cũng xấp xỉ chàng.”
Sở Huyền nhìn ta, không nói gì.
Không biết đã tin hay chưa nữa.
Ta giả bộ điềm tĩnh đối mặt với y.
Một hồi sau, y đảo mắt đi trước, hừ lạnh.
“Vừa khéo, bản tôn cũng có sư tỷ…”
Hô hấp ta ngưng lại giây lát.
“Tiếc là lại mất sớm.”
Ta: “...”
Sở Huyền hất y phục đứng dậy, mặt mày u ám.
“Tạm thời để lại cho nàng một mạng. Đêm đại hôn, bản tôn không muốn nhìn thấy máu.”
Nhưng ta lại nhìn thấy dưới vạt tay áo, bàn tay y đang siết thật chặt.
“Nếu như lại để bản tôn bắt được cái đuôi hồ ly của nàng.”
“Vậy thì lúc đó không thể theo ý nàng nữa đâu…”
Y ngoảnh đầu lại nhìn ta, khẽ nói: “Vân Vân.”
Bình luận facebook