-
Chương 3
10
Trải qua chuyện này, Mạnh Diên triệt để thấy rõ, tôi chẳng mất trí nhớ chút nào.
"Không mất trí nhớ mà vừa nhìn mặt đã gọi anh là chồng, em cũng đối với người khác thế à?"
Anh véo eo tôi, muốn dùng sức mạnh trừng phạt tôi.
Tôi đau đến mức xin khoan dung:
"Nói ra chắc anh không tin."
"Mặc dù đó là lần đầu tiên em gặp anh."
"Nhưng ở trong mộng xuân, em đã từng gặp anh vô số lần..."
Cuộc sống của bọn tôi chỉ có mấy tháng, nhưng lại ăn ý như vợ chồng đã ở chung nhiều năm.
Thậm chí tôi còn cảm thấy, cứ sống với anh ấy ở trên núi tuyết cả đời cũng tốt lắm.
Nhưng không ngờ, cho dù lần trước đã náo loạn thành thế thì Yến Tá vẫn chưa từ bỏ.
Nhân lúc Mạnh Diên đi tuần núi, Yến Tá đã lặng lẽ đến tìm tôi.
Không biết anh ta đã nấp trong rừng bao lâu, vừa đi tới đã túm lấy cánh tay của tôi: "Thanh Thanh, em tranh thủ thời gian theo anh đi! Tên Mạnh Diên ấy có vấn đề!"
Tôi lạnh lùng hất ra.
"Tôi cứ tưởng lần trước tôi đã nói rõ ràng những lời cần nói với anh rồi."
"Không phải! Nghề nghiệp của Mạnh Diên là giả, thậm chí gã ta cũng là giả!"
Yến Tá vội vàng đưa đống giấy tờ trong tay cho tôi, gấp gáp giải thích.
"Anh đã tới cục lâm nghiệp điều tra, ngọn núi tuyết này hoàn toàn không có gác rừng gì cả! Với lại trong cương vị gác rừng, tất cả đều không có cái tên Mạnh Diên!"
"Anh cũng đã đi tới đồn công an tìm kiếm tất cả người tên Mạnh Diên, tuổi tác, ảnh chụp, hoàn toàn không có ai khớp với gã ta!"
"Thanh Thanh, gã ta vẫn luôn lừa em! Gã ta vốn chẳng phải gác rừng gì cả, thậm chí gã ta còn không tên là Mạnh Diên nữa! Tên đàn ông này chỉ đang cầm tù em ở đây, độc chiếm em mà thôi!"
Tôi cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, không nói lời nào.
Người trên núi tuyết thưa thớt, động vật rải rác, tiếng gió và cây cối cũng lắng lại, một cái chớp mắt này như khiến thời gian đóng băng.
Yến Tá thấy tôi im lặng thì càng sốt ruột hơn.
Anh ta đưa bản đồ ra, chỉ vào ranh giới trên bản đồ rồi nói với tôi: "Em biết ngọn núi tuyết này ở đâu không? Đây là bên ngoài biên giới."
"Em còn nhớ chỗ em vách núi nhảy xuống không? Nó cách nơi này khoảng hơn trăm cây số!"
"Gã có thể cứu em, còn đưa em đến nơi này, tuyệt không thể là thuận tay! Hơn trăm dặm đấy, gã ta cố ý đưa em đến đây, nhốt ở trên núi tuyết. Còn có thể có ý tốt gì chứ?"
"Loại hành vi này, có khác gì những tên đàn ông lừa bán phụ nữ vào trong núi chứ?"
"Gã ta còn dùng tên giả, còn mang súng, nói không chừng là một tên tội phạm giết người! Gã ta nuôi em, chính là vì đợi một ngày mổ bụng em ra. Thanh Thanh, em cứ tranh thủ thời gian đi theo anh đi!"
Yến Tá líu lo không ngừng, sợ tôi chấp mê bất ngộ.
Tôi nhắm lại mắt, lúc ngẩng đầu nhìn về phía anh ta thì trong mắt là vẻ bình tĩnh trong trẻo như nước: "Anh thật sự cho rằng, tôi không biết những điều này sao?"
11
Những điều khác lạ của Mạnh Diên, tôi đã phát giác từ lâu rồi.
- Tại sao không cho phép tôi xuống núi trong một năm?
- Gần đây không có biển, anh nhặt được tôi ở chỗ nào?
- Tại sao chịu đựng việc tôi càn quấy gọi chồng?
- Anh ấy là gác rừng, vì sao trước giờ đều không cần báo cáo với cấp trên?
Đến cả ngọn núi tuyết này cũng không bình thường.
Thứ nhất, ngọn núi tuyết này nằm ở ngoài biên giới.
Thứ hai, động vật trên núi tuyết thưa thớt, đến cả chủng loại thực vật cũng giống nhau.
Điều này không phù hợp với đặc điểm của phần lớn các khu rừng khác.
Thậm chí tôi còn có cảm giác.
Bởi vì nơi này là biên giới của thế giới, cho nên xây mô hình tương đối thô sơ.
Cây cối như chỉ được sao chép và dán vào, còn động vật thì chưa kịp xây mô hình.
Chỉ là thỉnh thoảng có động vật nhỏ chui vào, tăng thêm sức sống cho ngọn núi tuyết yên tĩnh.
Trong rừng rậm trên ngọn núi tuyết này, tồn tại bất ngờ duy nhất, chính là căn nhà gỗ nhỏ kia của chúng tôi.
Ngập tràn khói lửa sinh động trong tuyết trắng mịt mù.
Khói lửa duy nhất này, là Mạnh Diên tạo ra.
Những chỗ lạ ấy, không phải tôi không nhìn thấy.
Nhưng tôi có một cảm giác tín nhiệm lạ kỳ với Mạnh Diên.
Anh không nói thì tôi sẽ không hỏi.
Tôi bằng lòng bịt tai nhắm mắt, chỉ nguyện ở đây với anh.
Thời gian này thật sự quá tốt đẹp, tốt đẹp như giấc mơ tôi đã mơ trăm nghìn lần.
"Lê Thanh Thanh, em tỉnh táo lại đi, gã ta đang gạt em!"
Yến Tá gấp gáp đến mức giơ tay lên muốn túm tôi đi.
Tôi lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách với anh ta.
"Yến Tá, tôi không thể đi theo anh. Tôi đã đồng ý với anh ấy, sẽ không rời khỏi núi tuyết."
Tôi kiên định nói.
"Tôi tin anh ấy sẽ không hại tôi."
Yến Tá thật sự muốn điên rồi.
"Em tin gã ta ư, nếu em thật sự tin gã ta thì sao lại không dám hỏi? Sao lại hỏi anh chứ, anh lại muốn xem xem gã ta dám trả lời không!"
"Sao tôi lại không dám trả lời?"
Một giọng nam khàn khàn vang lên phía sau tôi, là Mạnh Diên đã quay về.
Thân hình cao lớn thẳng tắp của anh bước về phía tôi, giọng nói lại chất chứa sự dịu dàng và kiên định vô hạn.
"Đến lúc rồi, Thanh Thanh."
"Em muốn biết, anh sẽ nói cả cho em."
12
Mạnh Diên đuổi Yến Tá đi.
Yến Tá la to, nhưng rốt cuộc cũng không đánh lại súng săn của Mạnh Diên, xám xịt rời đi.
Mạnh Diên nói:
"Những chân tướng này, chỉ có thể nói cho một mình em nghe."
"Nếu như Yến Tá biết, vậy thì sẽ không thể khống chế được hướng đi của mọi chuyện."
Tôi gật đầu: "Nếu như anh không muốn nói, thì không sao cả."
Mạnh Diên cười nhẹ lắc đầu.
Anh ấy nói với tôi, thật ra thế giới của chúng tôi là một cuốn tiểu thuyết.
Yến Tá là nam chính, còn tôi, là nữ chính.
Đây là câu chuyện về theo đuổi vợ cuồng nhiệt, Yến Tá lạnh nhạt tôi đủ điều, mãi đến sau khi tôi chết, anh ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, ý thức được mình đã yêu tôi. Anh ta trách tội cái chết của tôi lên người Bạch Dao, tra tấn Bạch Dao đủ kiểu như khi trước đã từng khinh nhục tôi, khiến nhà Bạch Dao tan nát, mắc nợ.
Bạch Dao không cam tâm nên đã tạo ra một vụ tai nạn xe cộ, chết chung với Yến Tá. Trận tai nạn này xảy ra sau khi tôi chết được 12 tháng, câu chuyện sẽ hoàn tất.
Mạnh Diên đau lòng vuốt ve mặt của tôi, tiếng nói rất nhỏ:
"Anh biết em có hệ thống, nếu như không thể chinh phục thành công, em sẽ bị xoá bỏ."
"Nhưng trên thực tế, dựa theo thiết lập nhân vật và tình tiết của truyện, thì việc chinh phục này chú định là không thành công."
"Hệ thống xoá bỏ em, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn. Câu chuyện cần cái chết của em mới có thể tiếp tục đi tiếp."
"Anh đã đọc tiểu thuyết, biết em chắc chắn phải chết. Nhưng cũng may việc xóa bỏ của hệ thống không hoàn thành trong nháy mắt được, mà là sẽ thiết lập một nguyên do, ví như nguyên nhân cái chết của em là chết đuối, chỉ cần hoàn thành ở trong nước 12 tiếng là đủ. "
"Anh đã cứu em lên, dùng tốc độ nhanh nhất để đưa ngươi đến rừng núi tuyết này."
"Bởi vì nơi này, là điểm mù của hệ thống."
"Hệ thống không đo lường được vết tích sức sống của em, thì sẽ phán đoán em đã tử vong."
"Giờ Yến Tá đã thuận lợi khiến nhà Bạch Dao phá sản, chỉ đợi một năm sau câu chuyện kết thúc là hệ thống sẽ không can dự vào thế giới này nữa. Khi đó, em có thể rời khỏi núi tuyết, thật sự được tự do."
Tôi nghe anh thuật lại, trong lòng có cảm giác khó nói thành lời.
Cổ họng như bị cái gì chặn lại, nhói nhói khó chịu.
Từng lớp bí mật được hé lộ, thì ra thế giới của tôi lại chỉ là một cuốn tiểu thuyết đau buồn phi lý đến cực độ.
Càng buồn cười hơn là, công cuộc chinh phục này đã định sẵn là thất bại.
Còn tôi thì lại theo đuôi một tên đàn ông được định sẵn là sẽ không đối xử tốt với tôi suốt sáu năm.
Quá nực cười.
Cái chết của tôi, chỉ để khiến nam chính tỉnh ngộ theo kịch bản mà thôi.
Nhưng điều làm tôi khó chịu nhất không phải mấy thứ này.
Tôi ngẩng đầu, cẩn thận nhìn người đàn ông trước mắt.
Làn da màu đồng, con ngươi đen nhánh, thân thể cường tráng khỏe mạnh, lúc giao hợp rịn mồ hôi cũng không rên rỉ, thái dương sẽ ẩn hiện mạch máu xanh nhạt.
Anh phù hợp với tất cả tưởng tưởng của tôi về người tôi yêu.
Anh ở gần tôi như thế, nhưng lại như đang rất xa.
"Vậy còn anh? Mạnh Diên."
"Tại sao anh muốn giúp em? Rốt cuộc... Anh là ai?"
13
Tôi chưa chờ được câu trả lời của Mạnh Diên.
Bởi vì lúc này, khu rừng ngoài cửa sổ có ánh lửa bốc lên tận trời, nhuộm đỏ chân trời.
Vậy mà khu rừng lại bốc cháy!
Mạnh Diên lập tức đứng dậy, anh căn dặn tôi:
"Nghe lời, ở nhà khóa cửa lại. Đừng rời đi, đừng xuống núi. Chỉ cần không xuống núi, hệ thống sẽ không đo lường được dấu hiệu sự sống của em. Yên tâm, anh có thể giải quyết."
Tôi giữ chặt anh:
"Lửa lớn như thế, một mình anh giải quyết kiểu gì?"
"Vì phòng ngừa hỏa hoạn mà trước đó anh đã chặt sẵn một dải cách ly. Huống chi trên núi có tuyết phủ dày. Nhưng bây giờ anh cần phải đi xác nhận tình huống đã."
Anh giao súng săn cho tôi.
"Nếu có người xâm nhập, em cứ cầm súng đánh đối phương, bảo vệ tốt bản thân."
Tôi cầm lấy súng săn nặng trĩu, gian nan gật đầu.
Nhưng Mạnh Diên rời đi chưa được mấy phút thì tôi đã cảm thấy choáng váng, tay chân như nhũn ra.
Là triệu chứng bị hạ độc.
Tôi đột nhiên nhớ tới, đúng là khi Yến Tá đi đã ngửi thấy được một mùi hương kỳ lạ ở trên người anh ta.
Chẳng lẽ là khi đó?
Tôi không kịp nghĩ rõ ràng, xụi lơ ở trên ghế sô pha.
Trước khi mất ý thức, tôi chỉ nghe thấy tiếng có người đập vỡ cửa sổ thủy tinh, lao về phía tôi.