-
Chương 6 END
“Con gái nhà các người cũng mua vòng cổ vàng cho các người sao?”
Đắc tội một đống bà cô bà dì trong thôn.
Mẹ đẻ sau này cũng biết chuyện này, ghen ghét đến không chịu được.
Lời trong lời ngoài, bà ta cũng đòi tôi một cái.
Tôi cười: “Năm ấy chị hai không phải mua một cái vòng cổ bạc cho cô sao?”
Bà ta ngừng cười, ngại ngùng rời đi.
Ba anh em chúng tôi đều rời thôn, ba mẹ ở lại nơi đó.
Trừ bỏ nhờ bọn họ phụ trông con, bọn họ sẽ ở nhà của chúng ta một thời gian, lúc khác bọn họ chỉ thích ở nông thôn.
Cũng may sau này, có WeChat.
Có thể mỗi ngày gọi video.
Ba không biết dùng WeChat lắm, nhưng mẹ lại rất rành.
Mỗi ngày trong nhóm gửi các loại tin.
Kiểu: Cơm tất niên, không nên đặt ba món ăn này lên bàn.
Chủ gia đình nên cẩn thận, một động tác tránh cho gây thành bi kịch.
Mỗi ngày uống một ngụm, con trẻ không bỏ ăn.
Con trẻ khóc nỉ non không ngừng, có thể là đang quấy phá.
……
Có lần anh hai cùng tôi đều đi công tác, ở Thẩm Dương cư nhiên đụng nhau.
Anh hai gọi video cho mẹ.
Trò chuyện vài câu xong, anh hỏi: “Ba đâu!”
Màn ảnh vừa chuyển, ba đang xem Bản Tin Thời Sự, xa xa vẫy tay với anh.
Chẳng sợ ở sơn thôn, ông cũng mỗi ngày quan tâm quốc gia đại sự.
Anh hai lại nói: “Mẹ, con lần này đi công tác vô tình gặp Lưu Châu, tụi con cùng nhau ăn cơm chiều!”
Chỉ thấy trong màn ảnh nho nhỏ ba lập tức đứng lên, một gương mặt to nhanh chóng dán ở trên màn ảnh.
“Lưu Châu cũng ở đó à?”
“Các con đi công tác ở đâu?”
Ông lải nhải hỏi không ngừng.
Anh hai gấp muốn chết: “Ba, ba nói thật cho con, Lưu Châu là con ruột của ba, con mới là nhận nuôi phải không.”
Ba không kiên nhẫn: “Con quay bên cạnh chút, con giữ màn ảnh cho vững.”
Anh hai thiếu chút nữa tức ch·ết.
Anh cà lơ phất phơ, hôn sự vẫn luôn không có tin tức.
Mẹ rất sốt ruột, mỗi lần gọi video đều thúc giục chuyện kết hôn.
Tới năm 30 tuổi, anh cuối cùng nói chuyện yêu đương, là học tỷ lớn hơn anh năm tuổi.
Siêu ngầu!
Năng lực làm việc vô cùng mạnh, gấp ba anh hai.
Mẹ không hài lòng: “Lớn như vậy, không thể sinh con thì sao.”
“Hơn nữa anh hai con ở trước mặt cô gái đó như chó mặt xệ, mẹ cũng không dám sai sử con trai mẹ như vậy.”
Anh liếc nhìn mẹ một cái: “Chuyện của con mẹ đừng để ý, con theo đuổi thật nhiều năm mới được, hai người nếu ngăn cản, đời này con liền không kết hôn.”
Khi kết hôn, anh hai lanh mồm lanh miệng.
“Thật tốt quá, răng con không tốt, đời này xác định là ăn cơm mềm rồi.”
Chị dâu cả tính tình mềm mại, chị dâu hai sấm rền gió cuốn.
Sau này mẹ lớn tuổi, gia tộc có chuyện gì, đều là chị dâu hai quyết định.
Mẹ chậm rãi tiếp nhận cô con dâu này.
Thậm chí ở trong thôn còn ca ngợi:
“Con dâu thứ hai của tôi tiêu tiền ăn xài phung phí, mua bồn rửa chân cho tôi, mấy ngàn tệ!”
“Mua cái ghế mát xa, hơn cả vạn. Chúng tôi làm việc ngoài đồng ruộng, nơi nào dùng đến cái này!”
“Mang tôi đi mua vòng cổ vàng, chọn một cái dây xích còn thô hơn xích chó, đeo trên cổ, muốn gãy cổ!”
“Dù kiếm nhiều tiền, cũng không thể lãng phí như vậy!”
……
Tôi luôn nhắc nhở bà: Cứ như vậy, khả năng không ai nguyện ý nói chuyện phiếm với bà.
Bà không để bụng: “Mấy người đó đều như vậy mà, con dâu của thím Trương thím mua cái vòng tay vàng cho bà ta, bà ta khoe 800 lần với mẹ.”
Có lẽ là tâm lý bình thường của cha mẹ.
Bọn họ kỳ thật, cũng không thiếu mấy món đồ này.
Nhưng là con cái nhớ thương bọn họ, đối tốt với bọn họ, bọn họ liền vui vẻ hạnh phúc.
Bọn họ cũng có thể thẳng eo giàu có cùng tự tin.
Không giống chị cả, chị hai cuối cùng không nghe theo an bài của mẹ đẻ.
Chị đi theo bạn trai mình.
Hai năm không có tin tức.
Sau này ăn tết ôm con trở lại.
Mẹ đẻ tức giận đến mức khóc lóc rầm trời, mắng chị bất hiếu, mắng chị là bạch nhãn lang, mắng chị lòng lang dạ sói.
Mắng thì đã sao.
Con cũng đã sinh.
Cũng không thể lại bán được giá tốt, chỉ có thể không giải quyết được gì.
Mẹ đẻ cũng có ý đồ cướp đoạt từ trên người chị hai, chị hai không quen bà ta.
Quan hệ hai mẹ con lãnh đạm.
Nhưng thật ra chị hai sau này cũng ở tỉnh thành an cư, cùng tôi qua lại trở nên nhiều.
Lúc sinh nhật 30 tuổi của tôi, chị hai tặng tôi một vòng cổ vàng: “Tặng em.”
Chị vốn biết chuyện vòng cổ bạc.
Ngày đó chúng tôi uống không ít rượu, sắc mặt chị ừng hồng, hai mắt mờ mịt mà nói: “Nói một chuyện buồn cười với em.”
“Sau khi em thi đậu đại học, mẹ cùng ba không biết từng nói bao nhiêu lần. Nói chị không nghe lời, không thông minh. Sớm biết vậy lúc trước liền tiễn chị đi, giữ em lại.”
Lời nói của chị nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng tôi có thể nghĩ đến chị mỗi lần nghe được lời như vậy, trong lòng sẽ có bao nhiêu khó chịu.
Tôi nắm lấy tay chị: “Nếu em ở lại Trương gia, thi đậu cao trung cũng sẽ không để em đi học, càng miễn bàn chuyện học đại học hay nghiên cứu sinh.”
“Chị hai hiện tại cũng rất tốt, kỳ thật chị còn lợi hại hơn em.”
Bị cha ruột mẹ đẻ tẩy não như vậy, chị không giống chị cả bị đồng hóa như vậy, trước sau kiên trì với ý kiến bản thân.
Thoát khỏi cha mẹ ruột, dựa vào bằng cấp sơ trung, có cho mình một đất trời riêng.
Kỳ thật, cuộc đời của chị mới đáng được ghi lại kỹ càng.
Mẹ đẻ ký thác kỳ vọng cao với Trương Vĩ.
Xem ra với bà ta, nếu tôi có thể thi đậu đại học, Trương Vĩ tất nhiên không thua kém.
Vì Trương Vĩ là Thái Tử, tất nhiên là tập trung hết tinh hoa đất trời vào người nó.
Nhưng mà Trương Vĩ còn không đỗ nổi vào cao trung.
Mẹ đẻ muốn kêu gọi phí tài trợ, nhưng thành tích của Trương Vĩ quá kém, không ai muốn giao tiền.
Sau này đi học trung chuyên.
Cũng là mỗi ngày ăn nhậu chơi bời.
Sau khi tốt nghiệp thì vào xưởng làm, đi làm ba ngày, đi chơi hai ngày.
Nói như rồng leo, làm như mèo mửa.
Làm một năm có hơn nửa năm nhàn rỗi.
Mẹ đẻ cha ruột sốt ruột.
Nhưng không có biện pháp nào.
Đây chính là Hoàng Thái Tử Trương gia, vẫn phải đến cung phụng.
Khi tôi sinh Kiều Kiều, Trương Vĩ còn chưa kết hôn.
Mẹ đẻ làm mai nó thật nhiều đối tượng, cuối cùng cũng chưa thành.
Có lẽ nó sẽ cả đời trôi nổi.
Ai biết được.
Dù sao không liên quan đến tôi.
- Hoàn -