-
Chương 3
Tôi muốn kiếm nhiều tiền.
Cho nên tôi lựa chọn khoa học tự nhiên, từ bỏ lịch sử, chính trị cùng địa lý.
Bởi vì tôi tập trung cao độ, áp lực việc học rất nhiều, cũng có thể cảm thấy mình tiến bộ rõ rệt.
Nhưng bảng xếp hạng thi giữa kỳ, tôi ở hạng hơn bốn mươi.
Bởi vì điểm văn khoa quá thấp, kéo tổng điểm xuống thấp.
Sau khi mẹ đẻ biết được thành tích của tôi, tấm tắc nói: “Tôi đã sớm nói, nó không phải người có thiên phú học tập, cái thành tích này sợ là chỉ có thể đủ tốt nghiệp.”
9
Người trong thôn cũng nói: “Lưu Tài đến bây giờ còn chưa kết hôn, bọn họ vậy mà không vội!”
Sao mà không vội.
Mợ lúc nào cũng vội muốn chết.
Mợ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn là trong nhà điều kiện quá kém.
Sau kỳ nghỉ đông năm ấy, cậu cũng đi theo nhà thầu làm việc.
Trên công trường dầm mưa dãi nắng cơ hồ không có nghỉ ngơi rất vất vả, nhưng một tháng có tới 3000 đồng, kiếm nhiều tiền hơn.
Mợ thì ở trên công trường nấu cơm cho người ta.
Ngoài tiền lương, mợ còn có thể nhặt chút sắt vụn linh tinh,cũng có bán được hai ngàn.
Mợ cho tôi 300 phí sinh hoạt: “Khi đó cho anh hai có 250 (đồ ngốc), chờ cháu đi làm, phải trả lại gấp năm lần cho mợ, biết không?”
Biết rồi biết rồi.
Ở chung nhiều năm như vậy, tôi dần hiểu tính nết của mợ.
Mợ chính là miệng dao găm tâm đậu hủ.
Kỳ nghỉ đông năm hai, anh cả cuối cùng mang theo bạn gái về.
Mợ nhanh chóng thu xếp chuyện kết hôn.
Nhưng cô gái kia yêu cầu mười vạn lễ hỏi, ở huyện thành còn phải mua phòng xép.
Chuyện này vượt qua năng lực của cậu mợ.
Cậu ngồi ở dưới mái hiên trầm ngâm suốt một buổi.
Tuyết bay đầy trời.
Rõ ràng uyển chuyển nhẹ nhàng như vậy, dừng ở trên vai cậu lại nặng như vạn quân, làm cậu phải cong lưng.
Mẹ đẻ lại có chuyện để nói: “Các người nếu nghe tôi, không đưa Lưu Châu đi học, để nó gả chồng, hiện tại cũng có thể cưới được con dâu.”
Bà ta lại đưa ra chủ ý với anh cả: “Cháu làm nó to bụng trước, có con một phân tiền không cần, nó cũng sẽ gả cho cháu.”
Trong thôn có không ít nam nhân, chính là như vậy kết hôn.
Cậu vốn tốt tính lần đầu tiên nổi giận.
“Chị câm miệng đi, về sau chuyện nhà tôi không cần chị quan tâm.”
Mẹ đẻ hùng hổ rời đi: “Tôi đều là vì tốt cho các người, còn không biết cảm ơn.”
Hôn sự này cuối cùng không thành.
Anh cả rất uể oải, trực tiếp nghỉ làm.
Mợ rất thương tâm, tóc muốn bạc hết: “Nó sắp 26, chẳng lẽ cả đời cứ vậy.”
Sau khi anh cả nghỉ làm, dắt võng tuyến, mua một cái máy tính second-hand.
Nước miếng trong thôn, muốn chôn cả nhà tôi.
Vừa nói cậu mợ bị mỡ heo che tâm, nuôi một đứa cháu ngoại không tiền đồ như tôi kết quả con trai không lấy được vợ.
Anh cả anh hai hoàn toàn vô dụng, không kiếm tiền, mỗi ngày ở trong nhà chơi máy tính.
10
Mợ khắp nơi nhờ người mai mối cho anh cả.
Nhưng làng trên xóm dưới vừa nghe hoàn cảnh trong nhà, sôi nổi cự tuyệt.
Mợ lo lắng anh cả luẩn quẩn trong lòng, cũng không đi làm ở công trường nữa.
Anh cả ban ngày ngủ không tỉnh, tới buổi tối gõ bàn phím như đánh giặc.
Mợ thật sự nhịn không được, khuyên anh: “Bạn gái sẽ có thôi, con phải tỉnh lại, không thể cả ngày chơi máy tính.”
“Con không phải chơi máy tính, con đang viết tiểu thuyết kiếm tiền.”
Anh cả nói ở dây chuyền sản xuất cả đời sẽ không có tiền đồ, anh phải làm chút chuyện có tiền đồ.
Mợ không tin.
Tôi muốn xem anh cả viết tiểu thuyết gì.
Anh cả không chịu: “Cái này không phải cho con gái xem.”
Tôi cũng nửa tin nửa ngờ.
Cứ thế một năm trôi qua.
Tôi còn có nửa năm, liền phải thi đại học.
Sau khi phân ban vào năm hai, tôi vào ban trọng điểm của khoa học tự nhiên.
Thứ hạng của tôi thẳng tắp bay lên.
Khi phân khoa văn lý, tôi xếp hạng 98.
Thi học kỳ một năm hai, tôi xếp hạng 76.
Thi học kỳ hai năm hai, tôi đứng thứ 62.
Thi học kỳ một năm ba, tôi ở hạng 55.
Càng lên cao càng khó.
Cố gắng cắn chặt răng không lùi bước, càng đi về phía trước một bước, càng có cảm giác muốn đột phá vô số da gân trói buộc.
Tôi thường xuyên cảm thấy mình rốt cuộc không thể tiến bộ hơn.
Trên bàn cơm tất niên, anh hai trấn an tôi: “Muốn tâm thái bình tĩnh, em chỉ cần ổn định điểm số, đỗ vào trường 985 không thành vấn đề.”
“Thế này đã rất ưu tú. Có đôi khi chúng ta suy sụp, không phải do quả cân bên ngoài, mà là trong lòng em có rơm rạ quá nặng.”
Tối đó, mỗi ngày anh cả cho tôi 500 đồng tiền mừng tuổi.
“Lưu Châu, cầm đi mua kẹo ăn.”
Kỳ thật, tôi đã sớm không thích ăn kẹo.
Tôi nhỏ hơn anh cả tám tuổi, từ nhỏ ở chung cũng không nhiều.
Có lẽ, trong trí nhớ của anh, trước sau tôi là đứa nhỏ hay trộm trốn cậu đi mua đồ ăn vặt.
Mợ khắp nơi nói với người ta, anh cả dùng máy tính viết tiểu thuyết có thể kiếm tiền.
Nhưng không ai tin.
“Chưa từng nghe qua chơi máy tính còn có thể kiếm tiền.”
“Đúng vậy, tốt xấu gì cũng là chuyên sinh, con trai tôi tốt nghiệp sơ trung, hiện tại cũng có thể lấy hai ngàn mỗi tháng.”
“Lưu Tài xem ra cũng vô dụng quá đi, về sau sợ là sẽ không ai muốn lấy.”
Đầu năm hai, theo lệ thường về nhà mẹ đẻ.
Bà ta trộm kéo tôi qua một bên, đưa cho tôi một trăm đồng: “Đây là tiền mừng tuổi cho con, nhận đi, đừng để cậu mợ con biết.”
“Cầm đi mua vài bộ quần áo xinh đẹp, mua chút ăn ngon.”
Tôi ném trả cho bà ta: “Con không cần, lại nói một trăm đồng không mua được nhiều đồ như cô nói.”
Mẹ đẻ xấu hổ.
Sau này, tôi nghe lén cha ruột hỏi bà ta: “Bà đem tiền mừng tuổi cho nó làm gì?”
Mẹ đẻ nói: “Ông biết cái gì, vạn nhất nó thi đậu đại học, hiện tại tạo quan hệ tốt, về sau nó kiếm tiền không giúp tiểu Vĩ một phen.”
Nghe đi.
Đây là tiếng người sao?
Tháng giêng mồng sáu tôi khai giảng, học tập càng thêm khẩn trương.
Hiện tại nhớ lại một trăm ngày đó, tựa hồ là chuyện trong nháy mắt.
Nhưng thời gian thực sự khi đó vô cùng dài lâu.
Những ngày đó làm sao cũng làm không xong bài thi, khiến tôi có một loại ảo giác: Thi đại học vĩnh viễn sẽ không tới.
Nhưng mà nó vẫn tới.
Rõ ràng mới tháng sáu, thời tiết lại dị thường oi bức.
Ngọn cây ngoài trường, ve không ngừng kêu.
Tôi nhớ tới năm 4 tuổi, chị cả mang theo tôi cùng đi nhặt xác ve.
Xác ve có thể làm thuốc, có thể đổi tiền.
Vừa nhặt chúng tôi liền tách ra.
Bóng đêm buông xuống, trong rừng ảm đạm.
Tôi vừa khóc kêu vừa mò đường về nhà.
Không biết té ngã bao nhiêu lần, cuối cùng mới từ trong rừng rậm đi ra.
Nghiêng ngả lảo đảo vào thôn, xa xa thấy được nhà.
Đèn ở nhà chính sáng lên, cha ruột mẹ đẻ cùng hai chị gái đang ăn cơm.
Một người chiếm cứ một bên cái bàn, tràn đầy, hài hòa như thế.
Giống như tôi……
Vốn dĩ không tồn tại.
Ông trời ngủ gật, an bài vị trí sai cho tôi, người nhà sai.
Cũng may cơn buồn ngủ qua đi, nó tu sửa sai lầm.
Thả tôi qua nhà cậu.
Cậu mợ cùng hai anh trai, mới là người nhà thực sự của tôi.
Vì bọn họ, tôi nhất định phải thi tốt.
Mấy ngày thi này, tôi cảm giác mình như một hồ nước đầy.
Ào ào xôn xao mà tràn ra bên ngoài.
Chờ bốn ngày thi kết thúc, bao nhiêu nước đều tràn ra hết.
Thân thể rỗng tuếch, linh hồn như phiêu dạt trong không trung.
Hư không vô cùng.
Tôi miên mang từ trường thi đi ra.
Nghe được một tiếng gọi quen thuộc: “Lưu Châu……”
Tôi ngẩng đầu, ở giữa mấy trăm gia đình đang chờ, liếc mắt một cái thấy được mợ.
Tầm nhìn của tôi dừng ở trên mái tóc hoa râm của mợ.
Trên trán mợ toàn là mồ hôi, nâng cánh tay lên vẫy tay với tôi.
Linh hồn tôi phiêu đãng, dừng lại một chút.
A.
Cho dù chân trời góc biển, cũng có điều vướng bận.
Mợ lái xe máy chở tôi về thôn.
Lải nhải:
“Mợ cùng cậu cháu vì cho cháu đi học, bị người ta chê cười, vất vả biết bao.”
“Về sau nếu cháu không hiếu thuận, mợ sẽ thay thiên lôi đánh cháu, hiểu không.”
Hoàng hôn hạ màn, hào quang vạn trượng.
Tôi ôm eo mợ, mặt chậm rãi dán sát vào phía sau lưng mợ, nhẹ giọng đáp: “Dạ biết.”
Mợ không nói chuyện nữa.
Chỉ có gió mùa hè, lan tỏa mùi bột giặt trên quần áo của mợ.
Ngày có kết quả, cậu xin nghỉ về thôn, mợ dậy thật sớm.
Từ buổi sáng 5 giờ hơn đến giữa trưa 12 giờ, mợ một phút cũng chưa yên.
Trong miệng cũng lải nhải, có một câu nói lại mấy lần.
Cuối cùng cũng có điểm, anh cả mở trang web tra điểm ra.
Sau khi nhập các thông tin vào, trang web yêu cầu đợi mười mấy giây, trong phòng có thể nghe cả nhịp tim đập.
11
Ngữ văn 125, toán học 123, tiếng Anh 139, lý 251.
Tổng điểm 638.
Năm đó, điểm chuẩn khoa học tự nhiên là 567.
Không khác thành tích ngày thường của tôi là bao, xem như phát huy ổn định.
Một khắckia, mợ đỏ hốc mắt.
“Trong thôn một đám bà cô không kiến thức, ngược lại giờ tôi muốn con gái nhà nào có thể có tiền đồ như cháu tôi.”
Buổi chiều đó, mợ mang mũ rơm đi lại ở trong thôn, thấy ai cũng thở ngắn than dài: “Lưu Châu thi có 638 điểm, lại phải cho nó đi học đại học, bực bội quá đi!”
Chủ nhiệm lớp đề nghị anh hai, tôi điền đơn nộp vào trường 985 kế bên anh.
Mợ kiên trì mợ tiệc ăn mừng cho tôi.
Mợ nói: “Những người này hở chút là uống rượu ăn mừng, nhà của chúng ta chó chuyện vui lớn như vậy, còn không mở tiệc?”
“Đến lúc đó cháu nhất định phải nói cho mọi người, về sau cháu sẽ hiếu thuận mợ cùng cậu cháu, chọc đám phụ nữ khua môi múa mép đó tức chết.”
Buổi tiệc mở mười hai bàn.
Trong thôn mấy bà cô bà dì thay đổi sắc mặt, cực kỳ hâm mộ.
“Đứa cháu ngoại này đúng là nuôi đáng đồng tiền mà, vợ chồng hai người nuôi được hai sinh viên, thật sự lợi hại!”
“Lưu Châu vừa thấy liền thông minh, tôi đã sớm nói nó thế nào cũng thi đỗ.”
“Chờ hai đứa tốt nghiệp, vợ chồng hai người không cần lo tháng ngày sau này rồi!”
“Cậu mợ cháu chính là cha mẹ thứ hai của cháu, về sau cháu nhất định phải hiếu thuận.”
……
Không khí đúng là nhiệt liệt, uống xong mấy chén bia mẹ đẻ một phen nắm lấy tay của tôi.
Hốc mắt bà ta đỏ bừng, mặt đầy thương tiếc.
“Tam muội, con có thể thi đậu đại học, mẹ thật sự rất vui mừng.”
“Đứa nhỏ này thông minh giống tôi như đúc, mẹ đã sớm biết con sẽ thi đỗ mà.”
Bà ta vuốt ve tay của tôi: “Mẹ lúc trước vì sinh em trai, bất đắc dĩ gởi con cho nhà cậu nuôi.”
“Kỳ thật mẹ vẫn luôn rất nhớ mong con. Đã sớm muốn mang con về nhà, lại sợ ảnh hưởng con học tập.”
“Mẹ là người sinh con ra, người một nhà chúng ta vẫn luôn muốn ở bên nhau. Hôm nay con nên cảm ơn cậu mợ nhiều năm như vậy chiếu cố, về sau không phiền bọn họ nữa, con cùng mẹ về nhà.”
Bà ta túm em trai đang ăn uống thả cửa qua: “Tiểu Vĩ, mau kêu chị gái con cùng nhau về nhà.”
Trương Vĩ ngó ta một cái: “Lại không phải thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, không có gì ghê gớm.”
Chị cả lôi kéo hai đứa con gái, vác cái bụng to lại đây.
“Tam muội, bọn họ là ba mẹ ruột của em, em làm con cái, cũng không thể mang thù, về sau người một nhà chúng ta đoàn viên.”
12
Đầu tôi tức giận đến ong ong.
Tôi biết bọn họ hèn hạ, không nghĩ tới có thể đạt đến trình độ không biết xấu hổ đến độ này.
Càng khôi hài chính là, còn có người phụ họa:
“Dưỡng là ân, sinh cũng là ân. Cháu là sinh viên, về sau tiền đồ lớn, hai bên cha mẹ đều phải hiếu kính.”
Mẹ đẻ ngoài cười nhưng trong không cười.
P/s: phần này khoái cái nết bà mợ quá trừi quá đất