-
Chương 1
1
Sinh nhật năm tuổi hôm nay, cha mẹ ruột nhận được 500 đồng, muốn đưa tôi cho một đôi vợ chồng có con trai ngốc.
Cũng may cậu suốt đêm đuổi tới, bảo vệ tôi ở phía sau.
“Nhà tôi hai đứa đều là con trai, vậy cứ để tam muội làm con gái của tôi đi.”
Khi đó tôi còn không có tên.
Giống ba đứa con gái của nhà khác trong thôn, đều gọi là tam muội.
Sau này, mợ từng vô số lần nói với tôi: “Nếu không phải nhờ cậu của cháu, cháu đã phải gả cho con trai ngốc nhà kia rồi!”
“Cháu lớn lên nhất định phải hiếu thuận với cậu, hiểu không?”
Cậu mời cụ già trong thôn đặt tên cho tôi: Tống Lưu Châu.
Ông ấy chờ tôi có thể trở thành trân châu rực rỡ lung linh, nhưng thực tế tôi chỉ là đá cuội bình thường thôi.
Cậu rất tốt, nhưng cậu rất bận.
Buổi sáng năm sáu giờ đã đi rồi, có khi nửa đêm 8-9 giờ mới về nhà.
Mợ rất dữ, luôn chỉ có một khuôn mặt.
Anh cả sắp mười ba tuổi, đúng là thời kỳ phản nghịch, cơ bản không thèm ngó tới tôi.
Anh hai lớn hơn tôi hai tuổi, xả tóc tôi, túm quần áo tôi, ……
Mỗi ngày tôi đều trông trời mưa, như vậy cậu sẽ không đi làm.
Có cậu ở đây, tôi mới cảm giác đó là nhà.
Không bao lâu, cậu đưa tôi đi học.
Mặt của mợ tỏ vẻ khó chịu: “Ông mang nó về cho cơm ăn thì đã đành, còn muốn phí tiền đưa nó đi học, ông nghĩ nhà mình nhiều tiền lắm sao?”
Cậu cười tươi: “Trưởng thôn nói, trẻ con đều phải học, bằng không phạm pháp.”
Mợ hùng hổ như cũ.
Tôi không nói một lời, hận không thể là kẻ điếc.
Cậu ăn nói khép nép: “Được rồi, đừng làm bày ra vẻ mặt đó với Lưu Châu.”
Mợ hung hăng liếc tôi một cái, vào phòng bếp.
Rất mau bên trong truyền đến tiếng vang “Phanh phanh phanh”.
Cậu kéo tôi qua, ôn nhu nói: “Tính mợ của cháu là vậy đó, nhưng tâm không xấu. Lưu Châu về sau hiểu chuyện chút, có gì đỡ đần cho mợ.”
“Mợ sẽ thích cháu.”
Sau khi tan học, anh hai cùng đồng bọn chơi bắn đạn với bìa cứng.
Tôi chạy như bay về nhà cắt cỏ cho heo.
Mọi người không biết, hiện tại một cân rau cần nước cũng được mười tệ, khi đó bên bờ ruộng đều là rau cần.
Heo rất thích loại rau này.
Cắt xong cỏ cho heo, tôi phải giúp mợ nấu cơm hái rau, chờ mợ trở về xào là có thể ăn.
Vừa đến cuối tuần, tôi còn giặt quần áo cho cả nhà.
Thùng quần áo, cao hơn tôi nửa người.
Khi đó rau cỏ ở đồng ruộng rất phong phú.
Không trồng khoai lang đỏ, thì trồng hoa, thu hoạch đậu phộng, cấy mạ, nhổ cỏ, phun thuốc, trồng vội gặt vội……
Cả ngày cậu ở bên ngoài, nên hầu hết nhu cầu cuộc sống dừng ở trên người mợ.
Mợ làm việc trở về mệt đến chết khiếp, anh cả phản nghịch tranh luận, anh hai leo lên nóc nhà lật ngói.
Hiện giờ ngẫm lại, mợ xấu tính cũng theo lẽ thường.
Trẻ con mau buồn ngủ, rất nhiều thời điểm cậu trở về, tôi đều ngủ rồi.
Buổi sáng vừa tỉnh, tôi sẽ sờ xuống gối đầu.
Kẹo que, hoa đan, mơ chua……
Đây là cách cậu chiều chuộng tôi.
Hôm nay tôi sờ, trống không.
Đúng là mất mát, mợ đẩy cửa tiến vào, sắc mặt mợ nặng nề giơ kẹo que trong tay lên, hỏi: “Cháu đào đâu ra tiền mua kẹo que, có phải cháu đi trộm không?”
2
Tôi nhấp môi không nói một lời, mợ tức điên.
“Giờ trộm cái nhỏ, sắp tới trộm cái lớn.”
“Mợ một hai phải hung hăng đánh cháu một trận, để cháu nhớ.”
Mợ cầm lấy cây chổi tre ở góc tường đánh tôi.
Lúc này anh cả ăn xong cơm sáng chuẩn bị đi học, anh đứng ở cửa, thời kỳ vỡ giọng giọng nói tràn đầy không kiên nhẫn: “Em là người câm sao, đó là kẹo ba cho em, sao em không nói?”
Tối hôm đó, tôi nghe mợ thấp giọng khóc thút thít.
“Tôi theo ông nhiều năm như vậy, cũng không thấy ông mua chút kẹo cho tôi…… Hiện tại lại mua cho nó.”
Cậu ôn nhu giải thích: “Tôi kiếm tiền đều đưa cho bà, bà mua thì có khác gì tôi mua……”
“Sao có thể giống được!”
“Được rồi, nói nhỏ thôi, đừng để bọn nhỏ nghe chê cười.”
Giọng nói của hai người khẽ lại, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Tôi nức nở nói: “Cậu, về sau cậu không cần mua đồ ăn vặt cho cháu.”
Cậu giúp tôi hạ mùng: “Người lớn cãi nhau, không liên quan đến cháu, cháu ngủ đi.”
Sau này, cậu đều mang 2 phần đồ ăn vặt.
Tôi một phần, mợ một phần.
Anh hai kêu: “Con cũng muốn.”
Cậu gõ đầu anh: “Một đứa con trai như con mà đòi ăn vặt.”
Mợ âm dương quái khí: “Tôi còn nhờ phúc cháu ngoại, bằng không cũng không có đãi ngộ này.”
Nhưng mợ ngậm kẹo que ở giữa nhóm bà hàng xóm liền thay đổi gương mặt.
Vui vẻ ra mặt nói: “Nhà tôi đến giờ còn xem tôi là đứa trẻ, mỗi ngày cho mua kẹo cho tôi ăn, các người nói ông ấy có phải lãng phí tiền không.”
Hơn một năm sau, mẹ đẻ cuối cùng được như ý nguyện, sinh con trai.
Cậu mợ mang tôi đi ăn đầy tháng.
Đồ đạc trong nhà mẹ đẻ cơ hồ bị người của Văn Phòng Kế Hoạch Hóa Gia Đình dọn trống, ghế dựa đều là mượn từ nhà hàng xóm.
Nhưng bà ta vô cùng vui mừng: “Cuối cùng sinh đứa con trai, xem ai còn dám ở sau lưng tôi bàn tán.”
Em trai đã có tên, là Trương Vĩ.
Nó vừa vàng vừa đen, trên mặt còn có rất nhiều lông tơ, rất giống một con khỉ con.
Tôi không hiểu, vì cái gì còn được khen đáng yêu.
Tôi cơ hồ theo bản năng kêu một tiếng mẹ.
Mẹ đẻ đang tươi cười lập tức ngưng lại: “Đừng gọi bậy, hiện tại cậu mợ mới là ba mẹ con, hiểu không?”
Mợ ngoài cười nhưng trong không cười: “Nó lại không phải từ trong bụng tôi bò ra, cũng đừng gọi tôi là mẹ.”
Cho nên, rốt cuộc ai mới là ba mẹ tôi?
Cuối cùng là cậu vỗ vai tôi: “Tìm nhóm chị gái của con chơi đi.”
Khách khứa đều được chiêu đãi rượu ngọt trứng gà.
Trong chén bọn họ đều có hai trứng gà.
Trong chén tôi, chỉ có nước đường.
Từ nhỏ đến lớn bao lần vẫn vậy, mẹ đẻ nói: “Trong nhà trứng gà không đủ, lại nói trẻ con ăn quá nhiều trứng gà không tốt.”
“Trong bếp lửa không cháy, con mau đi giúp nhóm một phen.”
3
Tôi lúc ấy cảm thấy không đúng chỗ nào, rồi lại không thể nói tới.
Lúc tôi còn nhỏ, còn không biết làm sao phản kháng cha mẹ quyền uy như vậy.
Sau này là mợ đến nhà bếp xách tôi bị lửa nướng đến mồ hôi đầy đầu lên.
Mợ nắm lỗ tai tôi: “Cố ý mua quần áo mới cho cháu, cháu chạy đến đây chơi lửa!”
“Tới làm khách đều không thành thật!”
Giọng mợ rất lớn, mẹ đẻ rất mau bị hấp dẫn lại đây.
Sắc mặt bà ta xấu hổ: “Là tôi để tam muội nhóm lửa.”
Mợ buông tôi ra, sắc mặt nhàn nhạt: “À, cũng tốt, nó là con gái cô, về sau vẫn là ở lại nhóm lửa cho cô.”
Mẹ đẻ sắc mặt khẽ biến, chạy nhanh nói: “Tôi chỉ để nó phụ một chút, đều đã tặng cho nhà hai người, nào có đạo lý trả về.”
Hai người đi tới chỗ tôi, xem tôi giống như vật phẩm mà đẩy qua đẩy lại.
Cuối cùng cha ruột tới.
Ông ta kéo mặt dài: “Chị dâu nếu không nhận nuôi, tôi chỉ còn cách đưa nó đến nhà Trương mặt rỗ thôi.”
“Còn có thể nhận 500 đồng, vừa lúc mua sữa bột cho tiểu Vĩ uống.”
Trên đường trở về, mợ vẫn luôn nói với tôi:
“Rốt cuộc vẫn là cha mẹ, không cho trứng ăn cũng nguyện ý làm việc cho bọn họ.”
“Sao cháu lại ngoan ngoãn để họ sai khiến, bọn họ còn không phải vứt cháu như vứt rác.”
……
Tôi ngồi ở xe đạp trước sông, ngày mùa hè gió nóng thổi nhè nhẹ.
Làm cho tôi buồn ngủ.
Từ ngày đó, tôi có cậu mợ, có cô dượng.
Nhưng không có ba mẹ.
Mợ ngày thường cũng còn tốt, chỉ là mỗi khi đến khai giảng, tính tình của bà liền phá lệ táo bạo.
Giáo dục phổ cập đã bắt buộc, nhưng đi học vẫn phải đóng tiền.
Ba đứa trẻ cùng nhau học, đối với cha mẹ nông thôn mà nói, áp lực rất lớn.
Cậu cần tốn chút thời gian, thuyết phục mợ tiếp tục để tôi.
Mỗi khi nghỉ hè, cha mẹ ruột sẽ mời tôi đến ở một thời gian.
Tôi muốn cự tuyệt, cậu sẽ nói: “Bọn họ dù sao cũng là ba mẹ cháu, cũng là nhớ cháu mới kêu cháu trở về.”
Nhà cha mẹ ruột chỉ có một quạt trần, mùa hè trời nóng.
Cả gia đình liền đem chiếu trải ở mặt đất xi măng ngủ.
Tôi ngủ ở góc ngoài cùng, cơ hồ không đón được gió, chỉ có thể ngửi được mùi của nhà vệ sinh.
Bọn họ cũng không phải nhớ tôi.
Là trong nhà nghỉ hè trồng vội gặt vội, bắt tôi trở về hỗ trợ.
Nói chuyện với mọi người lại còn phải giữ mặt mũi: “Tam muội là khách, không thể để nó ra đồng làm việc.”
Thật là không cần đi ra ngoài ruộng thu lúa.
Tôi phải ở nhà giặt quần áo, nấu cơm, chăm heo, phơi hạt kê.
Trồng vội gặt vội xong, bọn họ lại nhanh chóng đưa tôi về: “Không thể ở lâu nữa, bằng không ba mẹ con sẽ thất vọng buồn lòng.”
Mỗi lần về, mợ đều mặt nặng mày nhẹ ít nhất nửa tháng.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, hè tiểu học năm 4, anh cả tốt nghiệp trung chuyên, làm trong xưởng.
Trong ruộng lúa đã chín, rũ xuống.
Mẹ đẻ sáng sớm cưỡi xe đạp tới.
“Tam muội nghỉ hè, tôi đón nó qua nhà tôi chơi mấy ngày.”
4
Mợ xụ mặt không nói lời nào, cậu cười: “Lưu Châu cháu đi thu dọn vài bộ quần áo đi.”
Mẹ đẻ cười ha hả: “Không thu dọn cũng không sao, hai chị gái nó đều có quần áo.”
Thừa dịp cậu mợ không ở đây, mẹ đẻ lôi kéo tay của tôi thấp giọng nói: “Con ở lại với cậu, không kêu con ra ruộng sao? Cùng cô trở về, không cần phơi nắng thật tốt.”
Mợ bưng trà lạnh từ phòng bếp ra, thấy được một màn này.
Tôi ném tay mẹ đẻ ra, lớn tiếng nói: “Con không muốn đi. Anh cả đi làm, trong nhà không đủ người làm, năm nay con muốn ở lại hỗ trợ.”
“Đứa nhỏ này, sao không biết tốt xấu.” Mẹ đẻ duỗi tay nắm chặt tôi, “Cô còn có thể hại con!”
Mợ bước nhanh lên, một phen nắm lấy tôi: “Lưu Châu không muốn đi cũng đừng miễn cưỡng, đợi đến nghỉ đông lại qua nhà cô chơi.”
Năm nay nghỉ hè, tôi phụ mợ thu lúa.
Người trong thôn đều trêu ghẹo: “Ai cha, hiếm khi thấy Lưu Châu xuống ruộng!”
Mợ lớn giọng: “Nuôi nó mấy năm, giúp tôi kiếm sống không phải là chuyện nên làm sao!”
Từ đó về sau, nghỉ hè tôi không về nhà cha mẹ ruột nữa.
Mợ cho dù không có vui vẻ gì với tôi, nhưng mỗi khi ăn tết, đều sẽ vì tôi mua thêm một bộ đồ mới.
Không giống cha mẹ ruột, 5 năm đó, trước nay tôi đều mặc quần áo dư lại của hai chị.
Quần nhỏ sứt chỉ, cũng không cho tôi đổi bộ mới.
Ai tốt ai xấu, tôi cũng biết rõ.
Năm tôi tốt nghiệp tiểu học, anh hai thi đậu cao trung.
Anh cả đem hai ngàn đồng trở về, nói là cho anh hai đóng học phí.
Anh cả ở trong xưởng làm việc vất vả, tiền lương cũng không cao, hai ngàn đồng không phải dễ kiếm.
Năm ấy anh cả đầy hai mươi, mợ bắt đầu sốt ruột cưới vợ cho anh.
Anh cả nói không vội.
Đêm khuya tĩnh lặng, mợ khóc lóc kể lể với cậu: “Trong nhà không có gì, còn có hai đứa đi học, làm gì có cô gái nào nhìn trúng, đừng nói nó sẽ ở vậy cả đời chứ.”
Cậu trấn an mợ: “Còn nhỏ mà, không phải tôi cũng 23 mới kết hôn với bà sao.”
“Nhỏ cái gì mà nhỏ, bạn học nó hiện tại đã có hai con rồi.”
Anh hai lên cao trung ở ký túc.
Anh hai sau khi lớn lên, tính tình ổn trọng chút.
Mỗi khi tan học, cổng trường luôn có một đám cả trai lẫn gái đầu nhuộm vàng, trên lỗ tai đều là khuyên tai, vành mắt đen như mực.
Tôi như thường ngày đều đi vòng qua.
Nhưng trước ngày cuối cùng mười một ngày, tôi quét tước vệ sinh xong, một nữ sinh dẫn đầu ngăn tôi lại.