-
Phần IV END
7.
Nhưng mà mọi chuyện đúng như Lâm Yến tính toán, trong triều phân tranh, ngai vàng lung lay, hậu cung cấu kết tiền triều, tất cả như bầy sói quỷ quyệt chỉ chực xông vào cắn xé.
Trời lạnh hơn, ngày tháng cũng không yên ổn, thư từ Lâm Yến gửi về cũng thưa dần.
Đầu tiên là Quý phi, tỷ tỷ của Lý Nhạn đột nhiên lâm bệnh rồi bị phế, Cố bá phụ cũng phát bệnh cấp tính, Cố Minh Chương lập tước.
Cố gia xảy ra chuyện, ngày sinh của Lý Nhạn cũng sắp đến gần, mọi người đều giấu nàng, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Đến cùng với tin tiền triều chèo kéo đội quân của Lâm Yến, tỏ rõ ý làm phản, là tin Lý Nhạn sinh con.
“Phu Nhân qua xem một chút đi, lão phu nhân nói đang rất nguy hiểm!”
Khi ta vội vàng chạy tới, hài tử đã chào đời, là một nam hài thích khóc thích nháo.
Cố bá mẫu cùng Cố Minh Chương đang ôm hài tử trêu đùa, bỏ lại một mình Lý Nhạn lẻ loi trong phòng.
Ta bước vào, phòng đầy mùi máu tươi, Lý Nhạn nằm trên giường, cả người gầy rộc đi, cánh tay khẳng khiu để trên chăn, ta cũng không dám nắm.
Thấy ta tới, trong mắt Lý Nhạn hiện lên một tia mong đợi, nàng bắt lấy tay ta hỏi: “Tô Lệ, trước nay tỷ chưa bao giờ gạt người, tỷ nói cho muội biết, tỷ tỷ của muội, tỷ tỷ của muội sao rồi…”
Ta không dám nhìn nàng: “Giờ việc quan trọng nhất là muội phải dưỡng tốt thân thể, không cần suy nghĩ chuyện khác đâu.”
Ánh sáng trong mắt nàng ảm đạm đi, giống như đã xác minh được suy đoán của mình, cười khổ nói: “Mọi người đều gạt muội, nghĩ vậy là tốt cho muội sao?”
“Tô Lệ tỷ tỷ, muội vừa sinh hài tử xong, nha hoàn bên người bà ấy đã đến nói cho muội, tỷ tỷ của muội xảy ra chuyện rồi.”
Bà ấy ở đây là chỉ Cố bá mẫu, ta hiểu.
“Bà ấy cảm thấy nhà mẹ đẻ muội như vậy sẽ liên lụy đến Cố gia, ước gì muội hậu sản băng huyết đi đời luôn đi.”
“Lúc trước muội chẳng so đo cái gì môn đăng hộ đối, của hồi môn như nước chảy đưa vào đây, Cố gia thiếu hụt cái gì muội cũng sẽ bổ sung, muội tự cho mình là sống không thẹn với họ, nhưng giờ họ lại bỏ đá xuống giếng.”
Nàng nằm trên giường, nước mắt chảy xuống.
“Muội nghĩ là sinh hài tử rồi sẽ tốt hơn, nhưng sinh hài tử xong, bọn họ thậm chí còn không vào nhìn muội lấy một lần.”
“Nhà mẹ đẻ muội giờ tự thân khó bảo toàn, nếu không phải tỷ tới thăm muội, tỷ xem phòng sinh này có hơi người không?”
Ta nắm tay nàng, phụ nữ mới sinh thân thể yếu ớt, ta khuyên nàng nói chậm một chút, ta vẫn đang nghe.
“Mới đầu muội nghĩ hắn thật sự yêu muội, cũng tin lời mẫu thân hắn nói tỷ nhút nhát nhưng tâm cơ là thật, muội mất mẫu thân từ nhỏ, luôn coi bà ấy như mẫu thân thân sinh ra mình, khi đó còn cho rằng bà ấy thật sự yêu quý muội. Ngày Cố Minh Chương bị đánh, muội đến thăm hắn, mẫu thân hắn lại gióng trống khua chiêng hoan nghênh muội, muội tưởng là vì coi trọng muội, giờ nghĩ lại hẳn là đã tính toán trước, khiến người ngoài nhìn vào nghĩ rằng muội gấp gáp muốn gả cho Cố Minh Chương.”
“Sau khi thành thân, bọn họ luôn đề phòng muội, giống như muội là địch nhân, nhưng miệng lại nói muội khinh khi không hòa hợp với nhà chồng. Mỗi lần mâu thuẫn, bà ấy đều nói là vì muốn tốt cho Cố Minh Chương, sau đó Cố Minh Chương lại muốn muội nhường, nói mẫu thân hắn vất vả, muốn muội hiếu kính bà ấy.”
“Nhưng mà Tô Lệ tỷ tỷ, tỷ nghĩ xem, muội là thê tử của Cố Minh Chương, chẳng lẽ muội lại muốn hại hắn hay sao?”
“Bà ấy nạp thiếp cho hắn, là vì muốn tìm người tới đấu đá với muội, để muội ch.ế.t dí ở trong hậu viện này, ngày càng sa sút.”
m mưu thủ đoạn trong cứng ngoài mềm cứ vậy đè nàng xuống, cưới gả trong cuộc đời này chính là muốn nữ tử đi tìm một gia đình mới, xóa đi tên gọi của nàng, bẻ gãy cánh của nàng.
Cố Minh Chương có thể vĩnh viễn làm một thiếu niên không trưởng thành, còn Lý Nhạn tươi sáng rực rỡ lại phải bị thuần dưỡng thành Lý thị Cố gia.
“Điều khiến muội thống khố nhất chính là, bọn họ đều nói Cố phu nhân trước kia vốn không phải người như vậy, bà ấy là nữ nhi nhà tướng, rất giỏi thương pháp, tính tình cũng hào sảng phóng khoáng.”
“Muội sợ qua 20 năm nữa họ cũng sẽ nói về muội như vậy, nói Cố phu nhân vốn là một người không có quy củ, còn nữ giả nam trang ra ngoài tiêu sái, chứ không phải như bây giờ.”
“Lý Nhạn là tên mẫu thân đặt cho muội, hy vọng muội lớn lên có chí lớn, cũng hy vọng muội một đời có thể tự tại tùy tâm.” Nàng nói đến đấy, ánh mắt ảm đạm hơn, như cánh chim lạc lối: “Lúc trước muội cũng là bảo bối trong nhà, tỷ nói xem nếu mẫu thân thấy hoàn cảnh hiện tại của muội, bà có đau lòng không?”
Nàng nói tới đây, nước mắt đã đầy mặt.
Ta không biết dùng lời gì để an ủi nàng, đều là thân nữ tử, không thể không dùng cả đời đánh cược cho một tình yêu chân thành.
Ta nắm tay nàng, nàng mặc một thân váy trơn nhạt nhòa, khác hoàn toàn lần đầu tiên ta gặp nàng, váy đỏ tươi sáng rực rỡ như ngọn lửa.
“Tỷ tỷ, giúp muội lấy giấy bút tới đây.” Nàng gượng dậy, “Muội không cần làm Lý thị Cố gia táng nhập mộ tộc nhà hắn.”
“Muội là Lý Nhạn, dù ai có quên, muội cũng không được quên.”
Khi tờ thư hòa li đặt trước mặt Cố Minh Chương, hắn do dự liếc nhìn về phía Cố bá mẫu.
Hài tử đang quấn tã còn khóc, Cố bá mẫu chỉ cười lạnh: “Nàng là nữ nhân, nữ nhân sẽ luyến tiếc hài tử, nàng sẽ quay lại cầu chúng ta thôi.”
Khi gả vào Cố phủ nàng mặc một thân hỉ phục rực rỡ quý giá, khi ra đi chỉ khoác chiếc áo choàng màu nhàn nhạt.
Cố Minh Chương e ngại uy nghiêm mẫu thân, không dám mở miệng giữ nàng lại.
Khi nói chuyện bên ngoài tuyết đã rơi, bánh xe chở nàng nghiền lên nền tuyết.
Trời đầy tuyết trắng, nàng ra đi không quay đầu.
“Lệ nhi, giúp huynh khuyên nhủ nàng.” Cố Minh Chương thở dài: “Huynh kẹt ở giữa, một bên là mẫu thân, một bên là thê tử, cũng rất khó xử.”
“Huynh chẳng có gì khó, huynh hưởng lợi từ cả hai bên.” Ta không muốn phí lời với Cố Minh Chương: “Hai người họ đều yêu thương huynh, nhưng huynh trước sau chỉ là một hài tử ích kỷ.”
Ta vừa lên xe ngựa chưa kịp hồi phủ, có một thị vệ cải trang thành dân thường vội vàng tiến tới, thì thầm nói: “Lâm tướng quân phái người tới nói, muốn phu nhân lập tức khởi hành đi Giang Nam, không cần hồi phủ.”
“Vì sao?”
“Sợ là trong cung sẽ có người muốn bắt phu nhân làm con tin.”
Xa phu dường như đã nhận ra gì đó, do dự không giục ngựa, đưa mắt ra hiệu với Lục Yên rồi nói lấp liếm giúp ta: “Phu nhân, Lục Yên cô nương nói muốn đến trà lâu mới mở uống thử trà, trời đang tuyết…”
“Hồi phủ.”
“Phu nhân, nếu đằng trước là quân phản tặc, phu nhân hồi phủ không phải là trúng kế sao?”
“Hồi phủ.” Ta chỉnh lại quần áo: “Trong cung có tường thành, ngoài cung có thanh trì, nếu Lâm Yến vì ta mà bị giặc uy hiếp, vậy không xứng làm phu quân của ta, nếu ta vì tiếc mạng mà trốn chui trốn lủi, vậy cũng không xứng làm phu nhân của Lâm Yến.”
Ta đã nói sẽ đợi hắn, không thể nuốt lời.
Mặc kệ sinh ly, mặc kệ tử biệt, ta đều không sợ.
Tướng quân phủ sáng trưng chờ đợi, ngay khi gà vừa gáy, đường chân trời vừa sáng lên, một thái giám trong cung vội vàng đến truyền mật hàm.
Nội dung mật hàm cũng không quan trọng, quan trọng là dấu ấn nho nhỏ ở cuối.
Lục Yên khóc lóc muốn thu dọn đồ đạc cho ta trốn đi, ta lại mang khế đất Tô gia giao cho nàng: “Trước kia khi ta mới vào Cố gia, không có ai thật sự coi ta là chủ tử, chỉ có một mình ngươi luôn đối tốt với ta, khi ta bị ủy khuất, ngươi cũng cùng ta chịu khinh bỉ, đây là trạch viên của ta ở Giang Nam, nếu ngươi còn coi ta là chủ tử thì nghe lời, đến Giang Nam đi.”
Lục Yên nghẹn ngào kéo kéo ống tay áo ta, không chịu đi.
“Nếu như không có chuyện gì, ta sẽ đến Giang Nam tìm ngươi, được không? Coi như ngươi đến đó trước quét tước nhà cửa chờ ta, ta sẽ không sao đâu.”
Dàn xếp xong xuôi cho Lục Yên, ta giấu cây trâm hoa quế trong tay áo, thái giám cười cười dẫn đường: “Thỉnh phu nhân.”
Trong đại điện đốt an thần hương, kim nghê liên tục phun ra nuốt vào khói sương.
“Bọn họ nói Lâm Yến làm phản, nếu ngươi rời đi, lời này trẫm mới tin ba phần.”
Cách chín tầng bậc thang cao cao, giọng nói trầm trầm cất lên từ sau tầng tầng lớp lớp mành vàng phủ.
“Lúc trước trẫm rất đau đầu, không biết nên phong thưởng cho hắn cái gì mới xứng.”
“Hắn lại chỉ cầu trẫm một ý chỉ tứ hôn, còn muốn trẫm tìm một kiện hỉ phục do chính tay tú phường ở Giang Nam dệt.”
“Lúc trước trẫm còn nghĩ không biết là nữ nhi nhà ai mà khiến Triều Nguyệt cũng không được hưởng phúc khí này.”
“Nói cái gì mà trong cung có tường thành, ngoài cung có thanh trì.” Thánh Thượng cười nói, “Tính tình thực sự cương liệt, ánh mắt hài tử kia cũng không tồi.”
Thái giám ghé sát tai Thánh Thượng thì thầm, Thánh Thượng cười lạnh: “Giỏi, hay cho Quốc Cữu, hay cho thúc cháu của trẫm, năm đó khi trẫm bày mưu tính kế trong cái hoàng cung này, bọn chúng miệng còn hôi sữa!”
Bầu trời hôm đó u ám, ngay cả tuyết cũng không chịu rơi, mây mù im lìm như con thú khổng lồ ngủ đông trên bầu trời, ấp ủ một hồi biến cố.
Thái giám là một lão nhân đã nhìn quen sóng gió, chỉ cười nói, sợ là đêm ngay ngủ không ngon.
Ta ngồi ngay ngắn trong thiên điện, tay giấu trong áo nắm chặt cây trâm hoa quế lúc trước mẫu thân để lại, cũng là cây trâm Lâm Yến đã chuộc lại cho ta.
Một đạo sấm sét đầu đông giáng xuống, cấm cung như con thú bừng tỉnh, bên ngoài vang lên tiếng ch.é.m gi.ế.t rung trời, ta nghe thấy tiếng khóc la, tiếng kêu rên, toàn bộ cấm cung chao đảo vì cuộc chiến tranh giành hoàng quyền.
Phụ thân mẫu thân, hai người trên trời có linh thiêng, nhất định phải phù hộ cho Lâm Yến bình an trở về.
Hành lang dài bỗng yên tĩnh một cách quỷ dị.
Cửa bị đẩy ra, gió lạnh tràn vào, thổi bay bảy tầng màn lụa phấp phới như mây.
Tuyết rơi, nhưng xuyên vân tiễn có thể quyết định thắng thua vẫn chậm chạp chưa bắn, sắc trời đen kịt, chỉ có tiếng kêu rên vang vọng dưới ánh lửa và mưa tuyết.
Ta đột nhiên quay đầu lại, thấy một người xông tới, tay cầm bội đao, toàn thân nhuốm máu.
Ta cúi đầu, nhân lúc hắn chưa chuẩn bị, rút cây trâm trong ống tay áo ra đâm vào hông hắn, nhưng sức lực của ta không phải đối thủ của hắn, hắn dễ dàng bắt lấy cổ tay ta.
Hắn dán sát tai ta, trêu chọc: “Lệ nhi định mưu sát phu quân à?”
Ta ngây ngẩn cả người, lúc này mới giương mắt lên nhìn hắn.
Xuyên vân tiễn bắn rồi, bay đầy trời như pháo hoa, choáng chốc chiếu sáng toàn bộ màn đêm.
Người trước mặt mặt mày như tinh, gió tuyết Bắc Hoang mài dũa cho hắn gương mặt góc cạnh cùng làn da thô ráp, ngang mũi hắn có một vết sẹo, cả người lôi thôi lếch thếch, mắt đầy tơ máu, không biết đã đánh bao đêm không nghỉ, để có thể đứng trước mặt ta như bây giờ.
Hắn đứng ở đó, tựa như mang theo cả gió tuyết Bắc Hoang, trực tiếp ập vào người ta.
Lâm Yến đã về.
Lâm Yến thật sự đã bình an trở về.
Vui sướng đến tận cùng nhưng ta lại không cười nổi, mắt đau xót, nước mắt không ngăn được tuôn ra, ta liều mạng lau đi, sợ làm mờ mất hình ảnh của hắn.
“Chàng về rồi.”
“Đúng vậy”, hắn ôm chặt ta, dường như cũng sợ ta chỉ là ảo ảnh không nắm bắt được, hắn nghẹn ngào: “Nàng không nuốt lời, ta cũng sẽ không.”
8.
Phản loạn đã bình, chỉ cần quét sạch dư đảng phản tặc nữa là được.
Việc tỷ tỷ của Lý Nhạn bị phế cũng chỉ là một vở kịch, để câu ra kẻ mưu phản Thục phi.
Tỷ tỷ Lý Nhạn tính nóng như lửa, biết được chuyện Cố gia dám đối xử với muội muội bảo bối của mình như vậy, liền bày ra một âm mưu, ngay sau ngày đầy tháng hài tử trộm đứa bé đi.
“Hài tử ở Cố phủ nhà các người, các người không trông coi cẩn thận, giờ đến đến Lý phủ ta đòi người là sao?”
Cố Minh Chương muốn đi bồi tội, lại bị Cố bá mẫu ngăn lại, Cố bá mẫu cho rằng nếu Cố Minh Chương muốn cưới thì thiếu gì tiểu thư quý nữ nhà khác, dạng gì chẳng có.”
Nhưng ta lại thấy Cố phủ đối xử với con dâu khắt khe như vậy, Cố Minh Chương lại không có chủ ý riêng, hôn sự sau này của Cố Minh Chương thật sự khó nói.
Lý phủ xin miễn hết khách nhân đệ thiệp nói muốn tới bái phỏng, nhưng lại lặng lẽ mời ta đến dùng trà.
Trời vào đông tuyết rơi dày đặc, Lý Nhạn ở trong phòng ôm hài tử, trêu cho bé cười.
Thấy ta tới, nàng nhất định lôi kéo ta làm cho hài tử ít yếm khăn, qua một thời gian nữa sẽ gửi khóa vàng để hài tử nhận ta làm nghĩa mẫu, sau này đi theo Lâm Yến tập võ.
Về những chuyện đã qua, nàng luôn im lặng không nhắc đến.
Bên ngoài tuyết bay bay, lặng lẽ đậu trên cây hồng mai cạnh cửa sổ, dáng vẻ giống như năm tháng tương lai yên bình.
Trong cung thiết yến khoản đãi các tướng sĩ có công bình phản loạn, ăn uống ca hát.
“Không nhịn được phải nhắc chàng một chút, giống như vết sẹo trên mũi chàng kia kìa, dù việc quân khẩn cấp, cũng phải chú ý an nguy…” Ta trách Lâm Yến không biết quý trọng thân thể.
“Việc quân?” Phó tướng đấm một cái lên vai Lâm Yến, “Tướng quân lại còn sắm vai anh hùng trước mặt tẩu tử?”
Mặc kệ Lâm Yến luống cuồng tay chân muốn bịt miệng hắn lại, phó tướng kia vẫn không chút lưu tình bóc trần Lâm Yến: “Tướng quân phơi y phục bên ngoài bị sói mẹ ngậm đi mất để làm ổ cho sói con, tướng quân vào tận ổ sói tìm y phục, trong ngực ôm một con sói non còn chưa cai sữa, sao sói mẹ tha cho tướng quân được.”
Phó tướng cười cười nói tiếp: “Tướng quân ôm sói con trốn không thoát, bị sói mẹ cào một vuốt vào mặt, may mà cuối cùng cũng không làm sói con bị thương, bộ y phục cũng tìm về được.”
“Bộ y phục đó ta biết! Tướng quân của chúng ta coi như bảo bối! Ngủ cũng đặt ngay bên gối!”
Ta nhìn Lâm Yến, hắn lại ngoảnh đầu sang một bên uống rượu, không nhìn ta.
Nhưng tâm tư của hắn không giấu nổi, uống hớp rượu cũng sặc, liều mạng ho khụ khụ.
Cái gì mà quân cơ? Rồi gặp mai phục?
Hóa ra chính là vì chùm hoa quế mà ta thêu.
***
Cuối cùng hai ta cũng được đoàn tụ dưới ánh đèn dầu ấm áp như ngày nào.
“Không còn sớm nữa, phu quân đi nghỉ đi.” Ta vừa cười vừa chuẩn bị giường nệm.
“Ta… ta ngủ bên ngoài…”
“Bên ngoài gió lớn.”
“Vậy ta ngủ dưới đất…”
“Dưới đất lạnh lắm.”
Hắn đứng tần ngần tại chỗ như nghĩ đến chuyện gì, bỗng dưng nói lắp: “Vậy… vậy… ta ngủ ở đây à?”
“Vậy chàng còn muốn ngủ ở đâu?”
Ngọn đèn dầu lay động, xiêm y màu nguyệt bạch rớt xuống, ta nhìn hắn, hắn chỉ ngồi ngay ngắn, không dám nhìn ta.
Nếu không phải vành tai hắn đang đỏ rực, hầu kết run rẩy, ta còn tưởng hắn thật sự trấn định.
Ta nhìn nam nhân trước mặt, bỗng nhiên nổi hứng trêu đùa.
Lần đầu gặp nhau, hắn dùng kẹo dụ ta, muốn ta gọi hắn là Lâm Yến ca ca, nhưng ta không chịu.
Ta ôm cổ hắn, dán sát tai hắn, thì thầm: “Lâm Yến ca ca, Lệ nhi trưởng thành rồi.”
Một câu này như nước lạnh đổ vào chảo dầu, hắn không nhịn được nữa, một tay ôm chặt ta vào lòng.
Một đêm này như có gió xuân nhẹ thổi, như làn nước ôn nhu chảy qua, như cả núi non bỗng nở hoa trong nháy mắt, mười ngón tay đan vào nhau, hai trái tim gắn bó, ta nghe thấy Lâm Yến từng nhịp từng nhịp nói yêu ta.
Hắn dịu dàng giúp ta lau giọt lệ trên khóe mắt, động tác thật cẩn thận, giống như hơi dùng sức là ta sẽ vỡ vụn.
Lâm Yến thường ngày ăn mặc kín mít, từ cổ trở xuống luôn che khuất, sau khi thoát đi y phục, ta mới thấy trên thân hình tinh tráng của hắn toàn là sẹo, ngang dọc đan xen, không phân biệt nổi là mới hay cũ.
Ta nằm gối trên tay hắn, nhẹ nhàng sờ vào từng vết sẹo, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Còn đau không?”
“Trước kia đau, giờ không đau nữa.”
Hắn bỗng nhiên nghiêm túc hỏi ta: “Còn đau không?”
Ta đỏ mặt, cắn một ngụm lên vai hắn.
Bỗng nhiên ta nghĩ đến một chuyện quan trọng: “Chàng viết mấy lá thư tuyệt tình đó, không sợ ta thật sự rời đi sao?”
“Sợ.” Lâm Yến vùi đầu vào cổ ta, ủy khuất nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, nếu ngày trở về không thấy nàng, ta sẽ nghĩ nàng không cần ta nữa.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó sẽ đuổi đến tận Giang Nam!”
“Chàng dám?”
“Sao lại không dám?” Hắn uy hiếp vòng tay qua eo ta, siết chặt, “Đến đó rồi ta sẽ…”
“Sẽ làm gì?”
Chẳng lẽ hắn định mang theo đám hảo huynh đệ của mình đuổi đến tận Giang Nam?
“Ta sẽ đưa giấy lên nha môn, tố cáo nàng vứt bỏ phu quân, nói nàng là Trần Thế Mỹ.”
Hứ… Hắn chắc chắn không dám.
Cái đồ hũ nút nà vhỉ dám một mình giữ trong lòng, một câu cũng không hé ra.
“Trong phong thư kia chàng còn không chịu nói thẳng với ta, còn nói cái gì mà phía sau Bắc Hoang còn non sông quốc gia. Một chữ cũng không thèm nhắc đến ta.”
“Gia chính là nàng, nàng ở đâu, đó chính là gia đình của ta.”
Ta nghĩ đến hoàn cảnh của hắn, mẫu thân mất sớm, sau đó phụ thân lại bỏ mạng nơi chiến trận, lòng đau xót không thôi.
“Ta cũng không muốn lúc nào cũng phải đi đánh giặc, nhưng ta nghĩ, nàng luôn ở phía sau ta, ta đang bảo hộ cho nàng.”
Ta ngắt lời hắn: “Nhưng ta hối hận rồi, ta không ở nhà chờ chàng nữa đâu.”
Lâm Yến sửng sốt nhìn ta, ta thấy trong mắt hắn hiện lên một tia bối rối: “Vậy… chúng ta hòa li à?”
???
“Không được, nàng đã là phu nhân danh chính ngôn thuận của ta, ta không buông nàng ra đâu!”
Lâm Yến bỗng nhiên ôm chặt ta, không đợi ta kinh ngạc vì hắn tự dưng lại trở nên kiên cường như vậy, hắn đã rầu rĩ nói: “…… Nàng đừng không cần ta.”
“Thật là cái đồ đầu gỗ, ta đang nói là muốn cùng chàng tới Bắc Hoang.”
“Ta muốn ở bên chàng.”
“Vĩnh viễn bên nhau.”
Ta không cần ở phía sau chàng, ta muốn ở bên cạnh chàng.
Ta không cần nghe chàng kể, ta muốn cùng chàng đến tận nơi xem.
Xem nữ quỷ đầu bạc trong núi tuyết mà chàng kể, bồi chàng vượt qua những đêm tuyết rơi dài dằng dặc, bất kể là hoa quế tầm thường hay mẫu đơn trắng quý hiếm, bất kể là tuyết Bắc Hoang hay trăng kinh thành, chúng ta đều phải cùng nhau ngắm nhìn.
(Hoàn)