-
Chương 5
9.
Trở về ký túc xá, tôi cố tình lấy một cái vòng tay bằng vàng vừa mua được cầm lên ngắm nghía.
Tô Mạt ghen tỵ tới đỏ mắt: “ Cái này ở đâu ra vậy?”
Tôi tiếc nuối nhìn cô ta: “Hôm nay mẹ Lâm Sâm có tới, nghe nói dì Lâm cũng kiếm không ít tiền từ người chồng cũ đâu, để cảm ơn tôi đã chăm sóc con trai dì, nên dì tặng cho tôi.”
“
“Đáng tiếc, cậu đã cãi nhau với Lâm Sâm, nếu không chắc cũng sẽ có một cái.”
Tô Mạt kêu to lên: “Cái gì?! Còn có chuyện này!”
“Hắn không phải là con riêng sao? Không phải mẹ hắn đang bị bắt sao? Sau đã trở lại mà còn có tiền?”
“Cho dù tôi không có ở đó, cậu cũng phải lấy cho tôi chứ!”
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ta: “À thì ra cô cũng biết, nhưng mà dù là tiểu tam và con riêng thì cũng là tiểu tam và con riêng của người giàu nhất đó!”
“Cho dù họ không thừa kế tài sản thì đã sao, người ba giàu có của hắn trước đây cho hắn rất nhiều đồ, đủ để người bình thường sống mấy kiếp."
“Cậu ngày đó còn tát hắn một cái, làm sao tôi dám mở miệng nói giúp cậu, nhưng mà tôi thấy dì L m nói chuyện cũng dễ chịu, nếu cậu đi giải thích với dì biết đâu cũng sẽ có phần cậu.”
“Chỉ cần cậu chăm sóc tốt Lâm Sâm, tha hồ thu được lợi ích từ dì Lâm nha!”
Trong mắt Tô Mạt tràn đầy tiếc nuối, nhưng khi ánh mắt nhìn đến chiếc vòng vàng của tôi, cô ta đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, ôm túi lần nữa bỏ đi.
Tôi thu dọn đồ đạc và đến bệnh viện.
Ở cửa nhìn thấy Tô Mạt giả vờ khom lưng nịnh nọt.
“Chào dì, để con tự giới thiệu một chút, con là Tô Mạt, là người đưa Lâm Sâm về nhà và chăm sóc vết thương cho anh ấy.”
Cô ta cũng mặc kệ ánh mắt chán ghét của mẹ Lâm, lập tức đi đến trước mặt Lâm Sâm, nắm lấy tay hắn.
“Thật xin lỗi, A Sâm, chuyện hôm trước là em đã sai, anh có thể tha lỗi cho em không? Hãy để em chăm sóc anh, nếu em không thể nhìn thấy anh khỏe lên từng ngày, cả đời em cũng không an tâm.”
Dáng vẻ kệch cỡm, làm tôi muốn ói, mẹ Lâm nghe xong liền đập bàn.
“Cô gái kia, xin cô tự trọng. Cô có quan hệ gì với con trai tôi mà nói, đừng như mấy con hồ ly tinh ve vãn khắp nơi.”
Tiểu tam lại chê người khác là hồ ly, thật mắc cười chết.
Tô Mạt sợ tới mức run rẩy, cô ta sửng sốt hồi lâu mới miễn cưỡng nở ra một nụ cười xấu hổ.
"Con, chúng con, chúng con chỉ là bạn bè bình thường thôi. Dì ơi, dì nói gì mà gay gắt thế?"
Nghe thấy từ "bạn bè bình thường", mẹ Lâm nhìn Lâm Sâm với ánh mắt dò hỏi.
Phản ứng của Lâm Sâm quá khác so với những gì tôi mong đợi.
Trên mặt hắn hiện lên nụ cười ôn hòa: "Đúng rồi, mẹ, chúng con là bạn rất tốt."
"Cô ấy đã cứu con. Chúng ta phải đối xử tốt với cô ấy."
Lâm Sâm đối xử tốt với cô ta?
Tôi nhướng mày, cẩn thận mà đánh giá nụ cười của hắn, bỗng nhiên cảm giác lạnh sống lưng..
Kiếp trước hắn thuê mấy tên côn đồ hành hạ tôi đến chết, hắn cũng cười như thế này!
Nhìn thấy Tô Mạt vẻ mặt kinh ngạc, ngượng ngùng, sau đó giả vờ ngọt ngào, khóe miệng cong lên.
Có lẽ tôi đã hiểu ý của Lâm Sâm.
Nếu muốn trả thù một người, bạn phải chuẩn bị kỹ càng.
Cùng Tô Mạt trở thành bằng hữu, là bước đầu tiên hắn trả thù.
10.
Lâm Sâm và Tô Mạt ai cũng có tâm tư riêng, chỉ khô3 cho mẹ Lâm đang tức giận muốn xỉu luôn.
“Lâm Sâm, con thật không biết xấu hổ. Con không nhớ mẹ con từng nói với con điều gì sao? Thân phận con là người như thế nào, phải tìm người có thân phận như thế nào!"
“Cô ta là người như thế nào?”
Lâm Sâm trìu mến nhìn Tô Mạt:
"Trước đây con không biết tâm ý của cô ấy, nhưng bây giờ con đã biết."
“Mẹ, con không muốn một cô gái giàu có, nhàm chán, con muốn một người hiền lành tốt bụng như Tô Mạt.”
Thái độ chuyển biến nhanh như vậy, nhưng trong mắt Tô Mạt toàn là tiền, nên co ta tin điều đó.
Đôi mắt cô ta lóe lên sự phấn khích, và cô ta gần như nhảy dựng lên.
"A Sâm, anh thật tốt.."
"Nhân tiện, em đã chăm sóc anh lâu như vậy, chẳng phải anh... cũng nên bày tỏ chút thành ý?"
Tô Mạt nghiễm nhiên là coi hai mẹ con này là đồ ngốc.
Ngay lúc mẹ Lâm chuẩn bị tát vào mặt cô ta, Lâm Sâm, tiện tay đẩy cô ta ra.
“Đương nhiên, cám ơn đã chăm sóc anh.”
“Trong thẻ này có 10 vạn, đủ cho em sử dụng một thời gian.”
“
Tô Mạt nhận thẻ, miệng cười tới mang tai, không muốn ở lại một phút nào, xoay người đi ra ngoài.
Tôi vội vàng trốn, sau khi cô ta đi rồi, tôi mới quay lại bên ngoài phòng bệnh.
Giọng nói của Lâm Sâm bây giờ lạnh đến mức khiến nhiệt độ giảm xuống.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con với cô ta không có chút quan hệ nào, con cũng không bao giờ cưới cô ta.”
“Chân con bị phế là do cô ta hại, con nghi ngờ cô ta là người do Tống Mỹ Du sắp xếp bên cạnh con, mưu hại con.”
Mẹ Lâm nghẹn lại.
“Cái gì! Làm sao bây giờ a!”
Im lặng hồi lâu, Lâm Sâm đột nhiên cười lạnh.
"Ai cản đường con đều phải chết."
“Mẹ, nói cậu gọi mấy tên côn đồ tới đây, ….Trong đó có một người tên là Trần Dũng, hắn là một kẻ tàn nhẫn, ít nói, bảo hắn tới đây."
Sau khi nghe một lúc, tôi nhận ra rằng kế hoạch của hắn rất giống với kế hoạch mà hắn đã dùng để hành hạ tôi đến chết ở kiếp trước.
Chẳng qua là dẫn Tô Mạt đến một nơi dân cư thưa thớt không có người, tìm một vài tên côn đồ cỏn con không có tên tuổi để hành hạ cô ta đến chết.
Cuối cùng, là cho những người này một khoản tiền và để họ đi du lịch hoặc đến nơi khác để sinh sống tự do.
Khác ở chỗ là đời trước tôi bị bắt đi.
Hai người thảo luận hồi lâu, mẹ Lâm đột nhiên thở dài:
"Kế hoạch thì tốt, nhưng... làm sao để dụ dỗ cô ta? Cô ta nhìn xảo quyệt như vậy, mấy tên côn đồ muốn dẫn đi là dẫn đi được sao?”
Lâm Sâm cười lạnh.
"Không phải con vừa đưa cho cô ấy 10 vạn sao? Đối với những cô gái luôn mơ ước trở thành người giàu có, quán Bar là nơi cô ta giăng lưới."
Lâm Sâm sai rồi.
Tô Mạt không đến quán bar, cô ta là bạn cùng phòng của tôi ít nhất ba năm, cũng chưa từng nghe nói cô ta đi quán bar.
Nhưng tôi luôn có cách để cô ta đi.